Năm chữ ngắn ngủi thôi nhưng giống như tiếng chuông vang vọng lại, nó cứ quanh quẩn bên tai Bùi Vân Khinh.
Coi như đây là lần đầu tiên anh thổ lộ tình cảm của anh cho cô?
Ngước mắt nhìn dừng trên bồn rửa tay vừa rửa mặt Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh cất bước đi đến, đưa cánh tay qua từ phía sau ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, đem mặt áp vào lưng anh.
“Em vĩnh viễn là của chú nhỏ!”
Sau đó…
một ngày nào đó, em cũng muốn anh biến thành của em!
Cảm giác ngực của cô mềm mại áp sau lưng, Đường Mặc Trầm hít nhẹ một hơi, thẳng người.
“Tiểu yêu tinh, muốn đi huấn luyện không?”
Tiểu yêu tinh?
Bùi Vân Khinh ngước mắt, cô khi nào lại có tên xưng hô như vậy?
“Chú nhỏ, vì sao gọi em như vậy?”
Đường Mặc Trầm buông xuống nắm khăn lông.
“Khăn tắm.”
Mệt nhọc như vậy, không phải tiểu yêu tinh thì cái gì?
cô kinh ngạc cúi thấp, quả nhiên khăn quấn ở trên ngực đã rơi xuống.
anh cũng không quay đầu lại, làm sao mà biết?
Ánh mắt dừng ở trên lưng anh, Bùi Vân Khinh đột nhiên giật mình vừa mới thời điểm Ôm anh không cẩn thận rơi xuống, anh sẽ không coi là cô cố ý chứ?
“Sấy tóc, thay quần áo một lần nữa, anh chờ em xuống ăn cơm.”
đi ra khỏi phòng tắm, Đường Mặc Trầm đi nhanh xuống lầu.
Trong phòng khách, Ôn Tử Khiêm đang đứng chờ.
Lúc trước Đường Mặc Trầm nói có chuyện gấp nhưng không nói rõ ràng là chuyện gì mà cũng khônggiao việc cho cậu ta, mà Ôn Tử Khiêm sợ chậm trễ đại sự của bộ trưởng nhà mình, nên sáng sớm hôm nay đã chạy đến Đường cung, kết quả bác Chu nói anh ta biết, thiếu gia có phân phó, trừ khi anh xuống lầu trước thì không được người nào lên cả.
Ôn Tử Khiêm đứng đợi mà lòng như lửa đốt, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của anh, ở trong phòng khách đi qua đi lại, muốn đem cái sàn nhà thành cái hố rồi.
Nghe được trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cậu ta vội vàng tiến lên.
“Bộ trưởng, xe đã chuẩn bị xong rồi!”
“không vội.”
Đường Mặc Trầm bước đến bậc thang cuối cùng, lạnh nhạt hướng đến phòng ăn đi.
không vội?
Công tác ba ngày ép xuống còn hai ngày, đi suốt đêm trở về, hiện tại anh không vội?
Ôn Tử Khiêm không hiểu, nghi ngờ nhìn về phía quản gia Chi, bác Chu chỉ biết nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Hai người cùng nhau đi vào phòng ăn, bác Chu giúp Đường Mặc Trầm kéo ghế ra, đưa tay bưng sữa bò đã được đun ấm trong bình giữ, chuẩn bị rót ra ly cho anh.
Tay vừa đụng đến cái ly, bên tai lần nữa đã vang lên âm thanh của người đàn ông.
“không vội.”
Lần này, ngay cả bác Chu cũng mờ mịt.
Bình thường anh đều là 5 giờ rưỡi sáng rời giường, chạy bộ tắm rửa sau đó ăn cơm, buổi sáng 7 giờ rưỡi nhất định phải ra ngoài, lúc này đã hơn tám giờ rồi mà không gấp?
Bác Chu cùng Ôn Tử Khiêm mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không dám hỏi nhiều.
một lát sau, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Bùi Vân Khinh đã thay quần áo huấn luyện đivào nhà ăn.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm cầm lấy bình giữ nhiệt, bác Chu vội vàng xông lại muốn tiếp nhận.
“Thiếu gia, để tôi làm cho!”
Đường Mặc Trầm không để ý đến, tự mình nói Bùi Vân Khinh.
“Nhân lúc còn nóng, uống đi.”
Bùi Vân Khinh bưng cái ly lên môi uống một ngụm, quay về anh cười.
“Chú nhỏ cũng uống đi.”
“Ừ.” Đường Mặc Trầm đáp nhẹ, sau đó nói, “Toàn bộ lui xuống đi.”
Lần này, không riêng gì Ôn Tử Khiêm cùng quản gia, ngay cả các nữ giúp việc đều kinh ngạc.
Bao nhiêu năm nay, ngài ấy ăn cơm, bọn họ đều ở bên cạnh hầu hạ, lúc này tại sao lại đuổi hết đi.
Bùi Vân Khinh cũng nghi ngờ, trước mặt là đĩa ốp lếp cũng ngẩng mặt lên.