Bùi Vân Khinh chớp chớp mắt, một lần nữa nhìn về phía di động.
trên màn hình có hai chữ ngắn gọn, cô không có nhìn lầm.
Cửa hông?
Cửa hông!
Cửa hông ở đâu?
cô chỉ đến tạ vườn vài lần, đều đi cửa chính, nào biết được cửa hông ở đâu?
Bùi Vân Khinh gấp gáp tìm bốn phía, nhìn thấy được một người phục vụ đi ngang qua, cô bước đến, bắt lấy cánh tay người đối diện.
“Xin hỏi cửa hông ở đâu?”
Người phục vụ trên tay còn bưng cái khay, bị cô làm giật mình. Khay rượu trên tay thiếu chút nữa rớt xuống, nâng tay hướng hành lang phía tây chỉ đến.
“Ngài men theo bên này đi ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước, băng qua một cái cầu đá, quẹo phải.”
đi thẳng, cầu đá, quẹo phải.
Ghi nhớ những trọng tâm, Bùi Vân Khinh bước nhanh về phía trước, nhớ tới còn chưa nói với Đường lão gia, cô ở hành lang khúc quanh dừng lại.
“Cậu đi thông báo cho Đường lão gia một tiếng, nói là tôi… nói là Bùi Vân Khinh có việc đột xuất nên đitrước.”
không lo lắng đối phương nghe không rõ, cô bước nhanh đến hành lang, chạy qua cầu đá, quẹo phải, điqua tường hoa, tiến đến cửa hông tạ vườn.
Bên lề đường, có một chiếc xe màu đen dài hơi Bingley, đang ở đó.
Xe mở cửa ra, Ôn Tử Khiêm cung kính đứng ở cửa.
cô bước nhanh chạy đến, khoảng cách xe còn mấy bước, lại dừng chân.
Bên trong xe mở đèn, vóc dáng người đàn ông cao lớn ngồi ở trong bóng tối nên không thấy rõ vẻ mặt.
Gần hương tình mà sợ hãi.
Vừa mới nhận được tin nhắn, nháy mắt cô kích động đến hận không thể vọt đến bên người anh.
Bây giờ anh vẫn chưa hết tức giận, nên cô lấy thái độ nào đối mặt với anh đây, mới có thể không làm chán ghét?
Trong lòng không có đáp án, cô cắn răng đi đến, dè dặt nghiêng người ngồi vào bên trong xe.
trên ghế sau, Đường Mặc Trầm vẫn bất động.
Ôn Tử Khiêm ngồi vào chỗ kế bên tay lái, một lần nữa xe khởi động hòa nhập vào dòng xe đang chạy.
Bùi Vân Khinh lén nhìn trộm qua đây, chỉ thấy cửa kính xe chiếu vào ánh sáng, ở trên quân phục tỏa sáng một sắc màu, biểu cảm người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, cô chỉ có thể nhìn được một bên mặt với đường cong tinh xảo, không thể nào đoán ra được tâm tình của anh.
Khẽ cắn môi, cô lấy dũng khí muốn phá cục diện bế tắc này.
Chưa mở miệng, Đường Mặc Trầm đặt tay trên đùi trái nâng lên, hướng về phía cô đưa tới.
Nghĩ đến anh muốn lấy đồ, Bùi Vân Khinh vội vàng lui lui thân mình.
Đem động tác của cô vào trong mắt, đồng tử Đường Mặc Trầm ngày càng thâm trầm, trong lòng càng tăng thêm vài phần tức giận.
Đây là sợ anh chạm vào cô?
Ngón tay thon dài ở giữa không trung cứng nhắc hai giây, anh nâng cánh tay lên đưa về chỗ cũ.
“Dây an toàn!”
Ba chữ này, lộ rõ ràng tức giận.
Bùi Vân Khinh lúc này mới nhớ tới chính mình không thắt dây an toàn, vội vàng đem dây an toàn kéo qua cắm vào chỗ cài.
Xe chạy về phía trước, một đường lái ra khu vực nội thành.
Đường Mặc Trầm thủy chung trầm mặc như điêu khắc, thậm chí ngay cả ngón tay đặt trên đầu gối cũng không có nhúc nhích một chút nào.
anh càng như thế, trong lòng Bùi Vân Khinh càng không nắm chắc.
Càng rõ ràng, lúc cô vừa mới chuyển trường, đã bị trường học bắt lại, vì đánh nhau với bạn, kết quả đãđánh gãy cánh tay đối phương, thầy giáo gọi điện thoại cho bộ trưởng.
Lúc ấy Đường Mặc Trầm không rõ tình huống, vài đứa nhỏ xấu đã cáo trạng trước, cô bướng bỉnh không giải thích gì cả, anh lầm tưởng là cô chủ động gây chuyện, đem cô từ trường về nhà mà dọc đường đi cũng yên lặng như thế này cũng làm cho người ta sợ hãi.
không khí trong oto ngột ngạt muốn lấy mạng, Ôn Tử Khiêm cùng tài xế cũng cảm giác được khí thế bất động vì giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống, ngay cả hô hấp đều là cực kỳ thở nhẹ và chậm.