Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 87: Chờ hắn ta trở lại, thân thể của cô đã lạnh



Edit: Miêu​

Vết thương kia….

Đồng tử Bùi Vân Khinh mở ra.

“anh là Điền Sấm?”

“Haha….”

Đối phương sau cái khẩu trang kia đã nở nụ cười nguy hiểm, nói: “Xem ra, cô đối với tôi còn ấn tượng sâu sắc nhỉ?”

Khi nói chuyện, hai người đàn ông muốn xông lại, một trái một phải đứng cạnh Bùi Vân Khinh, đem nàng kéo hướng bên cạnh xe van.

“Các ngươi buông ra!”

Bùi Vân Khinh liều mạng phản kháng, thật tất cả giãy giụa một cánh tay, vọt đến cánh cửa xe thì Điền Sấm đã xông lại mạnh mẽ nhấc cánh tay đem cô đẩy quay về bên trong xe.

Bùi Vân Khinh ở trong ngồi trong xe thì hai người đàn ông lập tức nhào đến, một trái một phải đè bờ vai cùng cánh tay cô lại.

Điền Sấm lên xe, một phen kéo cánh cửa xe lên.

“Lái xe!”

Xe tăng tốc trên đường, Bùi Vân Khinh còn muốn quát to thì Điền Sấm đã đem súng ở mi tâm của cô.

“Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, hôm nay thì còn ai cứu được cô!”

trên xe trừ bỏ tài xế, thì là ba người đàn ông ngoài ra Điền Sấm còn có súng trong tay, Bùi Vân Khinh biết rõ mình không phải là đối thủ.

Xem ba người đều không có chú ý tới trên cổ chân mình có máy theo dõi, nàng dấu diếm liền lui lui chân về sau, đem máy theo dõi giấu đến dưới quần.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Điền Sấm nâng tay phải lên, lấy kính râm xuống ném xuống người cô, cúi người xuống chống lại mặt cô, một phen kéo xuống khẩu trang trên mặt.

Khẩu trang kéo xuống, mặt người đàn ông liền lộ ra trước mắt Bùi Vân Khinh.

một vết vòng tròn màu đỏ sậm khắc thật sâu ở trên mặt hắn ta, vết thương bốn phía còn có có vô số nứt nẻ nhỏ.

Vốn dĩ là khuôn mặt thanh tú, giống như đi qua đại địa trước lại thương đi, xấu xí lại ghê tởm.

Cho dù Bùi Vân Khinh nhìn thấy đủ loại vết thương cùng hình ảnh máu me đầm đìa, đột nhiên nhìn khuôn mặt đối phương thì trái tim hơi căng thẳng.

Đương nhiên, chỉ là nháy mắt mà thôi.

Sau đó, trong lòng cô liền nhảy lên khoái cảm trả thù.

Điền Sấm là con trai huyện trưởng cùng quê với cô, núi cao hoàng đế xa, huyện trưởng không khác hoàng đế, lão ta cưng con không còn phân biệt trái phải.

Ở quê có thể nói là bá chủ, lúc trước cô còn ở quê đi học ngẫu nhiên trên đường gặp phải cô thì yêu cầu làm Bùi Vân Khinh bạn gái nhưng bị cự tuyệt thẳng thừng sau đó, thừa dịp cô tan học cùng mấy tên côn đồ đem cô bắt đi.

Vết sẹo trên mặt này, chính là lúc trước Bùi Vân Khinh dùng chai bia để lại, cô đem hết sức lực đâm mộtcái thiếu chút nữa muốn cái mạng của hắn ta.

Lúc trước tham dự ai tham gia chuyện này đều bị Đường Mặc Trầm trừng phạt rồi nhốt vào ngục, chỉ có Điền Sấm bởi vì vết thương nên tránh được một kiếp, thật vất vả mới giữ lại được mạng nhỏ nhưng không có cách nào chữa được vết thương ấy.

“Đồ đê tiện, cô đem mặt tôi hủy thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, cô nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”

Bùi Vân Khinh cười lạnh: “Tôi tại sao không đem hai mắt của anh đâm mù luôn!”

“cô con mẹ nó muốn chết!” Điền Sấm mạnh mẽ đem súng để trên mặt cô.

“Tin hay không, hiện tại lão tử liền nổ súng lập tức?”

“Cậu có thể tìm đến tôi, thì cũng nên biết người cứu tôi là ai!”

Bùi Vân Khinh không chút sợ hãi nhìn hắn, nói:

“Nếu phát hiện tôi mất tích, anh ấy sẽ lập tức sẽ tìm tôi. Câu cho là câu có thể thoát khỏi bàn tay Đường Mặc Trầm sao?”

“Ha---”

Điền Sấm cười âm hiểm “Chúng tôi đều biết chú nhỏ của cô lợi hại, bằng không cũng sẽ không chờ cho đến hôm nay! Đáng tiếc hắn ta ở trên biển, lúc hắn ta trở lại thì thi thể cô cũng đã lạnh rồi. Chúng tôi lúc đấy đều đang ở nước ngoài, cho dù hắn ta có thủ đoạn đi chăng nữa, cũng không có khả năng tìm ra được tôi!”

Xem ra đối phương đã có âm mưu từ trước, cô phải tỉnh táo lại nghĩ biện pháp.

Phá máy theo dõi?

không được!

hiện tại bọn hắn còn ở trên xe, một khi cô phá đi thì Đường Mặc Trầm càng không tìm thấy được mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.