Tần Châu Ngọc chỉ nghe thấy có âm thanh rối loạn bên
ngoài, một tiếng mở cửa rồi đóng sầm lại. Nàng ngây ngốc ngồi xuống,
nhìn lại quần áo hỗn độn của chính mình, lại chạm lên môi mình, dường
như vẫn còn vương lại hơi thở của người nào đó…
Nàng sửng sốt nửa ngày, rốt cục phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì. Tử
thư sinh hắn... thế mà lại chạy mất. Nhưng mà quan trọng hơn vẫn là đã
sờ nàng hôn nàng rồi.
Đương nhiên, cái này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất
là, gạo vẫn chưa nấu thành cơm. Thất bại này, nàng đành phải đem cả vốn lẫn lời quy cho rượu hoa đào của Hứa lão đầu. ( túy = rượu)
Cái gì mà đồ tốt đây? Ngay cả Tử thư sinh cũng không trị được?
Tần Châu Ngọc tức giận mà đi ngủ, cả người đều tiến vào trong chăn, lăn qua lộn lại như thế nào đều ngủ không được. Nhắm mắt lại, thế nhưng
trong đầu chỉ nghĩ tới cảm giác Tử thư sinh ôm nàng. Cảm giác bàn tay
như lửa nóng của hắn tiến vào ngực áo của chính mình.
Nàng bỗng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng dứt khoát phủ ở trong
chăn, rồi hét to vài tiếng, mới thoát khỏi cảm giác vừa ngượng ngùng xa lạ lại vừa sợ hãi này.
Đông Sinh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng khi trời vừa tối. Trên
đường người bán hàng rong họ Môn đang vội vàng đóng cửa thu quán, cũng
không chú ý tới người phu tử bình thường ôn hòa ổn trọng, bây giờ quần
áo lại không chỉnh tề, vẻ mặt bối rối.
Hắn chạy thẳng một đường rất xa, chạy thẳng tới bờ sông mới dừng lại, sau đó há miệng thở phì phò. Tuy rằng thân thể vẫn khô nóng như trước, nhưng đầu óc đã thanh tỉnh. Nhớ lại hình ảnh hắn làm loạn trên người
nàng. Hắn, hôn môi nha đầu chết tiệt kia, vuốt ve thân thể của nàng,
thậm chí còn thiếu chút nữa...
Vì thế, Đông Sinh không thể không thừa nhận một chuyện thực dọa người —— hắn khinh bạc nàng, hắn là một kẻ đọc sách thánh hiền, thế nhưng khinh
bạc một nữ nhân.
Hắn thực thất vọng với bản thân mình. Đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy đây?
Hắn hung hăng lấy tay đánh mạnh lên đầu mình. Vừa thanh tỉnh được một
chút, hỏa khí trong người lại muốn dâng lên. Đông Sinh bỗng ý thức được
sự tình có chút không thích hợp.
Thân thể không hiểu sao tự nhiên khô nóng, không phải đơn thuần say rượu.
Đúng rồi, hai chén rượu kia! Đông Sinh rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nghĩ đến cũng thực hợp, Hứa lão đầu không phải người khẳng khái như
vậy, chủ ý tặng cho nha đầu chết tiệt kia rượu ngon thượng đẳng, chắc
chắn muốn trêu cợt rồi xem kịch vui.
Mà còn nha đầu chết tiệt kia, đúng là thông đồng với Hứa lão đầu làm
chuyện tốt. Nhưng là nàng vì sao phải làm như vậy? Tuy nói nàng trí nhớ
hoàn toàn biến mất, nhưng tóm lại không phải kẻ ngốc, trinh tiết nữ
nhân là quan trọng. Việc này hẳn phải biết.
Đông Sinh không hiểu nổi Tần Châu Ngọc, dù sao nàng tính tình kì quái, hắn trước nay vẫn không nhìn thấu.
Thôi, thôi. Trước phục hồi thân thể rồi nói sau.
Đông Sinh ngâm mình trong nước sông tới nửa đêm, cuối cùng thân thể
cũng trở nên bĩnh tĩnh lại. Nhưng hậu quả là về nhà, liền bị cảm lạnh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Châu Ngọc thấy người đang ngủ ở góc tường
phòng ngủ, không ngừng khịt mũi, hắt xì. Tuy rằng đối hành vi nửa đường
chạy lạc ngày hôm qua của Tử thư sinh, Tần Châu Ngọc cực kỳ khó chịu,
nhưng thấy bộ dáng này của hắn, cũng không dám chậm trễ, chạy tới chỗ
Hứa lão đầu lấy dược.
Hứa lão đầu đưa nàng dược thảo, còn không quên già mà không kính hỏi nàng: “Nấu cơm nấu thế nào?”
Nói đến chuyện này, nàng tức khí, hung hăng trừng mắt liếc lão một cái: “Cái gì rượu hoa đào tốt, một chút tác dụng đều không có!”
Hứa lão đầu vừa nghe xong, bỗng sửng sốt, dường như có điểm không tin:“Thực không thành?” Nghĩ nghĩ, vừa vuốt râu có chút suy nghĩ nói, “Lẽ ra rượu hoa đào của ta so ra không hề kém xuân lâu lý nha, làm sao có
chuyện vô dụng được? Tử tú tài thật sự cái gì cũng chưa làm?”
Tần Châu Ngọc nghĩ đến ngày hôm qua, trên mặt hơi hơi đỏ lên, mạnh miệng nói: “Đương nhiên cái gì cũng chưa làm.”
Dứt lời, nàng hầm hừ rời đi.
Hứa lão đầu dường như có chút hiểu rõ, ở phía sau không buông tha nói:“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cơm đã nấu rồi dù không nấu chín
cũng không thể phủi sạch quan hệ, chỉ cần là tử tú tài chiếm tiện nghi
của người dù chỉ một chút, ngươi đều có thể bắt hắn chịu trách nhiệm,
biết không?”
Tần Châu Ngọc nghe xong lời này, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, tuy rằng Tử thư sinh cùng nàng không nấu thành cơm, nhưng hắn đã hôn cũng đã sờ
soạng. Hắn lúc nào ra miệng cũng đầy lễ nghi của thư sinh cổ hủ, còn có
thể không chịu trách nhiệm sao?
Nghĩ thông suốt như vậy, cảm giác thất bại ngày hôm qua của Tần Châu
Ngọc, nhất thời không còn sót lại chút gì. Nàng cầm dược thảo cười thầm, nhảy nhót chạy chậm trở về.
Nhưng là, nhìn đến cảnh tượng khi vừa mở cửa, lại làm cho tâm tình của nàng theo đám mây ngã vào đáy cốc.
”Các ngươi làm gì?” Nàng hét to với hai người đang ngồi dựa gần vào nhau kia.
Thẩm Xuân Hoa không đề phòng, bị tiếng quát này làm cho hoảng sợ. Quay
sang nhìn Đông Sinh nhíu mày, Thẩm Xuân Hoa quay đầu mở miệng: “Ta vừa
mới lại đây đưa cho Đông Sinh ca mì hoành thánh nương ta làm, nhưng
thấy Đông Sinh ca cảm lạnh. Ta chạy đi làm bát canh gừng cho Đông Sinh
ca ấm người.”
Đông Sinh ca! Tần Châu Ngọc yên lặng, nhưng trong lòng có ý xem thường, thật đúng là làm cho nàng nổi lên một tầng gà da mà.
Tần Châu Ngọc đối với sự ân cần củaThẩm Xuân Hoa vô cùng chán ghét, đi
qua giơ lên dược thảo trong tay: “Sinh bệnh nên uống thuốc, ta đã nhờ
lấy dược cho thư sinh ngốc, nơi này không cần tới ngươi.”
Thẩm Xuân Hoa bị hạ lệnh đuổi khách nên có chút xấu hổ, lại không muốn ở trước mặt người trong lòng thiếu lễ nghi, liền ngượng ngùng cười nói
đúng.
Tần Châu Ngọc có chút luống cuống tay chân, liền tới chỗ Đông Sinh, bị
kích động mà cùng hắn trao đổi việc chịu trách nhiệm trọng đại này.
Đông Sinh thấy khuôn mặt nàng ở ngay trong tầm mắt hắn, một đôi mắt đen
lúng liếng, ánh mắt lóe hào quang, đầu óc lại không tự chủ mà nhớ tới
hình ảnh kiều diễm ngày hôm qua.
Tuy rằng lúc ấy ý thức không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác kia là thật sự. Cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên cùng một nữ nhân thân cận, hắn không
thể không thừa nhận, ít nhất nữ nhân trước mắt đã gây cho hắn cảm giác,
là rung động thật sự mà tuyệt vời. Cho nên hắn không thể xác định, sau
này khi đối mặt nàng, còn có thể lòng bằng phẳng, tâm vô tạp niệm nữa
hay không.
Tần Châu Ngọc nào biết Đông Sinh suy nghĩ cái gì, hỏi thẳng vào vấn đề
của chính mình: “ Này, Tử thư sinh, huynh còn nhớ rõ ngày hôm qua
phát sinh chuyện gì không?”
”Cái gì?” Đông Sinh tự nhiên biết nàng ám chỉ cái gì, nhưng hắn không
biết ý định của nàng, hắn nghĩ rằng ổn định mọi việc trước.
Nghe hắn nói như vậy, Tần Châu Ngọc lập tức nóng nảy, không phải là
uống rượu say rồi, không nhớ rõ đi? Nàng vội nói: “ Huynh uống rượu,
không nhớ làm gì với ta sao?”
Đông Sinh tiếp tục tỏ vẻ ngây thơ: “Ta biết ta uống rượu, nhưng là ta đối với muội làm chuyện gì sao?”
Tần Châu Ngọc có chút trợn tròn mắt. Một lát, lòng như lửa đốt nói toạc
ra: “ Huynh rõ ràng đã sờ soạng ta hôn ta, không phải huynh muốn quỵt
nợ, không muốn chịu trách nhiệm với ta đấy chứ? Hứa lão đầu nói qua nếu huynh đã làm ra việc này với ta, huynh phải phụ trách ta.”
Nha đầu chết tiệt kia quả nhiên cùng Hứa lão đầu là cùng một giuộc. Hứa lão đầu có lẽ là muốn quậy rối loạn lên để xem náo nhiệt, nhưng còn
nàng, nàng làm như vậy là vì cái gì? Đông Sinh nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc nhìn sắc mặt của Tần Châu Ngọc, bình tĩnh thản nhiên hỏi: “Tiểu Hoa,
muội vì sao muốn ta chịu trách nhiệm với muội?”
Đại khái là thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, tâm trạng Tần Châu Ngọc thấp
thỏm, cũng lười quanh co lòng vòng, nói thẳng ra lời nói thật: “ Huynh
chịu trách nhiệm với ta, ta mới có thể chính đáng ăn của cơm của huynh ở chỗ của huynh, đừng cho là ta không biết, bên ngoài những người đó
hy vọng huynh đuổi ta đi thế nào. Ta muốn trở thành tân nương của huynh, cho bọn họ tức chết.”
Đương nhiên, chủ yếu là tức chết Thẩm Xuân Hoa.
Nguyên lai là như vậy! Trong lòng Đông Sinh vốn đang có điểm chờ mong,
thế nhưng từng chút từng chút lại lạnh đi. Đúng vậy, cũng chỉ bởi vì như vậy.
Hắn nga một tiếng, ngẩng đầu lại lộ ra biểu tình mờ mịt hơn: “Nhưng là,
thật sự ta cái gì cũng không nhớ rõ, không thể nói ta khinh bạc muội,
là ta làm như vậy được! Việc này đối với ta có điểm không công bằng. Hơn nữa, ta thấy ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Không nhớ không có tội. Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.