Bố Y Thiên Kim

Chương 23: Tranh chấp nhỏ



Phong lưu thành tính, Trương Cẩn Trương công tử là nhân vật đại diện tiêu biểu cho loại người này.

Đại danh của Trương công tử trong thành, có thể nói là, không người nào không biết, không người nào không hiểu. Không phải vì hắn có lão cha là phú hộ, mà là danh tiếng phong lưu của hắn quá mức nổi bật. Nhà nào có khuê nữ xinh đẹp mà gặp phải hắn đều hoảng loạn thất sắc.

Nói chứ con đường phong lưu của Trương Cẩn Trương công tử bắt đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi, khi đó hắn vẫn là thiếu niên chưa biết sự đời. Nhưng bản lĩnh phong lưu háo sắc của Trương công tử phải nói là tiến triển cực nhanh. Mới đầu khi gặp cô nương xinh đẹp thì tặng hoa dại ven đường, về sau khi sinh ý của Trương viên ngoại càng lúc càng lớn, vị công tử này liền mang vàng bạc châu báu trong nhà ân cần tặng cho người đẹp.

Các cô nương trên đường, nếu thấy hơp về cơ bản thì đều không thoát khỏi sự quấy rầy của hắn. Thế nên trong một đoạn thời gian dài, trong thành lưu truyền một câu nói: phòng cháy, phòng trộm, phòng Trương công tử.

Về sau, Trương viên ngoại thật sự bất mãn với việc con trai độc đinh của mình phong lưu bên ngoài, tới năm hắn mười sáu tuổi liền cưới cho hắn một cô nương như hoa như ngọc. Qua hai năm, thấy hắn chưa chịu thu liễm, lại nạp hai phòng thiếp. Nhất thê nhị thiếp này đều là người mạnh mẽ lợi hại, nhưng lại khó đoàn kết với nhau.Vốn tưởng rằng Trương công tử có thể thay đổi, nhưng sau một khoảng thời gian hảo hảo tốt vẫn không chịu được đi tìm hoa hương cỏ dại. Tuy rằng không hề quấy rầy nữ tử đàng hoàng, nhưng mà đi những nơi yên hoa như Vọng Xuân Lâu là không thể thiếu được.

Tần Châu Ngọc dĩ nhiên không biết phẩm hạnh của Trương Cẩn. Mà bởi đã quá lâu không ra tay với nữ tử đường hoàng, Trương công tử hưng phấn dâng trào, ở trong trà lâu huyên náo không ngừng, khoe khoang tơ lụa trên người xuất xứ từ đâu, ngọc bội quý giá như thế nào, Trương gia có bao nhiêu sản nghiệp, trải khắp thành như thế nào, phóng đại hết cỡ mị lực khổng tước của hắn.

Không nghĩ rằng Tần Châu Ngọc không hề có khái niệm với những thứ đó, tự nhiên cũng không hề hứng thú. Nàng chính là nghiêm túc uống trà, ngẫm nghĩ, nguyên lai thì ra bích loa xuân cũng chỉ như thế này thôi! Sau đó liền đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào món điểm tâm trước mắt.

Hai người đều tự đắm chìm trong thế giới của chính mình. Sau khi uổng uống thêm một chút trà, Tần Châu Ngọc nhìn nhìn thời gian bên ngoài trà lâu, nghĩ sắp đến lúc Đông Sinh tan học, liền mặc Trương công tử đang trợn mắt há hốc mồm, đem toàn bộ điểm tâm còn dở trên bàn bao lại rồi cáo từ.

Trương Cẩn tuy rằng từ trước tới nay bị rất nhiều người chán ghét, nhưng bị một người cứ thế bỏ qua như vậy là lần đầu tiên. Hắn cảm thấy Tiểu Ngọc này rất thú vị, thật sự thú vị. Hắn ngồi yên tại chỗ, tâm tình nở hoa, tự cười một mình đến mức tiểu nhị cũng cảm thấy ghét bỏ.

Đông Sinh từ học đường về nhà liền nhìn thấy Tần Châu Ngọc đang khoanh chân bắt chéo, đắc ý ngồi ở bên cạnh bàn.

Đông Sinh buồn bực: “Có chuyện gì mà cao hứng như vậy?” Nghĩ nghĩ, lại nói, “Ta nói trước với ngươi nàng, hôm nay bữa trưa vẫn là bánh bao dưa muối.”

Hắn nghĩ, tâm tình của nàng với thức ăn không thoát được can hệ với nhau.

Nào ngờ, Tần Châu Ngọc bật ra tiếng cười nhạo, chỉ chỉ trên bàn: “Ta đã ăn rồi.”

Đông Sinh nghi hoặc nhìn lên bàn, nguyên lai là thì ra là một gói điểm tâm tinh xảo. Hắn theo bản năng sờ sờ hông mình, xác định gia sản bản thân vẫn còn, thoáng thả lỏng. Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Điểm tâm này ở đâu ra?”

Tần Châu Ngọc bĩu môi, đắc ý đáp lời: “Có người mời ta đó!”

”Mời ngươi nàng?” Hiển nhiên Đông Sinh đối với nhân duyên của nàng rất nghi ngờ, “Hứa lão đầu?”

Tuy rằng việc này có khả năng thấp, nhưng khả năng những người còn lại mang tặng hoàn toàn bằng không.

Tần Châu Ngọc ngắt lời: “Làm sao có thể?”

”Đó là ai?” Đông Sinh hoàn toàn nghi hoặc.

”Trương công tử đó.” Tần Châu Ngọc thản nhiên nói.

”Trương công tử? Trương công tử nào?”

”Chính là Trương công tử nhà Trương viên ngoại đó.”

Đông Sinh sửng sốt, thấy bộ dáng thản nhiên không biết của nàng, còn nhíu mi hỏi: “Vì sao tự nhiên hắn lại tốt với ngươi nàng?”

Đại danh của Trương công tử Đông Sinh đã nghe qua, cũng đã cùng vị công tử phú hộ này gặp mặt một đôi lần. Nhưng mà, một người là thư sinh nông thôn hủ lậu nghèo kiết xác, một người là công tử giàu có trong thành, hai người này đương nhiên là không vừa mắt nhau.

Tần Châu Ngọc cầm khối điểm tâm, đưa tới trước mặt Đông Sinh: “Ta làm sao mà biết? Buổi sáng lúc ta xuất môn, đã thấy hắn đứng ở trước cửa nhà, sau đó nói muốn mời ta đi trà lâu uống trà. Ta cũng nghĩ là không nên tự nhiên ăn không của người lạ, nhưng ta muốn thử bích loa xuân mà ngươi huynh uống với Ngọc Nương ở Vọng Xuân Lâu có ngon hay không. Ta liền đi thôi, không nghĩ tới trà lâu này làm điểm tâm ngon như vậy. Ngươi Huynh nếm thử đi, ta không muốn hưởng một mình, ta mang về cho ngươi huynh nhiều lắm đó.”

Đông Sinh tức giận hất điểm tâm trong tay nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi Nàng bị choáng váng sao? Ngươi Nàng hiểu Trương công tử đến đâu? Ngươi Nàng có biết hắn là loại người gì không? Hắn mời ngươi nàng uống trà thì ngươi nàng đi, cho ngươi nàngđiểm tâm thì ngươi nàng ăn? Ngươi Nàng có biết vô công không chịu lộc ( không làm không có ăn) hay không? Biết đạo lý bắt người tay ngắn sao? Không chừng đã bị người ta tính kế rồi?”

Tần Châu Ngọc bĩu môi, không cho là đúng: “Hắn tính kế gì ta mặc kệ, dù sao cũng không phải ta muốn hắn mời ta ăn. Ta thấy hắn rất nhiều tiền, ăn của hắn một chút coi như cho hắn cơ hội làm việc thiện. Hơn nữa, nếu cho ta ăn một chút là có tâm bất hảo, thế ngươi huynh mỗi ngày đều cho ta ăn uống, có phải cũng có ý đồ xấu hay không?”

Đông Sinh nghẹn họng, nâng tay chỉ vào nàng, nửa ngày nói không ra lời.

Tần Châu Ngọc chột dạ nhìn đôi mắt hắn, thấy hắn hai gò má đỏ bừng, là bộ dáng thật sự tức giận, không cam tâm tinh tình nguyện nói: “Được rồi được rồi, ta biết là ta quấn lấy ngươi huynh ăn bám. Ngươi Huynh cũng không nên có thái độ này, hẹp hòi!”

Vừa nói hết lời, sắc mặt Đông Sinh càng xấu, Tần Châu Ngọc cuối cùng lại bày ra bộ dạng ta không cùng ngươi so đo: “Được rồi, về sau nếu Trương công tử kia lại mời ta uống trà, ta không đi là được rồi chứ gì.”

Đông Sinh lỗ mãng phất ống tay áo, hừ thật mạnh một tiếng, vẫn cực kỳ tức giận.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm êm tai của nữ tử: “Tống đại ca có ở đây không?”

Ngay sau đó, đại môn đang khép hờ chậm rãi bị đẩy ra, Tần Châu Ngọc đang đứng ở cửa liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang đi đến.

”Ngọc Nương.” Đông Sinh quay đầu, hiển nhiên là đối với người tới có chút kinh hỉ.

Ngọc Nương cười khẽ đi lên trước: “Xem ra ta không có đi sai, nơi này quả nhiên là nhà của Đông Sinh cùng tiểu Ngọc cô nương.”

Chiếu theo tính tình mãnh liệt bá đạo của Tần Châu Ngọc, Đông Sinh tiếp xúc với nữ nhân, tất nhiên là nàng không thích, huống hồ vị này là thanh lâu ca kỹ, lại là cô nương xinh đẹp nhất đẳng, so với Thẩm Xuân Hoa đã bị rớt đài, không biết là cao hơn bao nhiêu lần.

Nhưng là, Tần Châu Ngọc lại không cách nào chán ghét Ngọc Nương. Tối hôm qua nàng đại náo Vọng Xuân lâu có thể toàn thân trở ra, đa phần là nhờ có Ngọc Nương. Thứ hai, Ngọc Nương vừa vào tới cửa đã nói đây là nhà của nàng cùng Đông Sinh. Đó là nhận định nàng cùng tử thư sinh là người một nhà, điểm ấy đối với Tần Châu Ngọc mà nói, thật sự rất sung sướng!

Cho nên, Tần Châu Ngọc khó có được xưng hô lễ phép với một nữ tử xa lạ bỗng cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Đúng vậy! Ngọc Nương tỷ tỷ, nơi này chính là nhà của ta cùng thư ngốc.”

Đông Sinh quay đầu nhìn lúm đồng tiền của nàng, hồ nghi đánh giá trên dưới nhiệt tình của nàng, trong lòng không tự giác run rẩy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trì hoãn hai ngày, bất quá không có bỏ dở, gần đây việc vặt vãnh nhiều, không thể duy trì hàng ngày, nhưng tận lực không để quá hai ngày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.