Cố Khinh Chu - Cố tướng quân quyền cao chức trọng bị cô nương hung dữ của một huyện nhỏ đánh cho bị thương, hôn mê hai ngày.
Đây là chuyện lớn.
Vì thế, Tần Châu Ngọc bị Huyện lệnh đại nhân nhốt vào đại lao, chờ Cố tướng quân tỉnh lại rồi xử lí.
Thế nhưng vẫn là Cố tướng quân trêu ghẹo người ta trước, tuy rằng bắt
Tần Châu Ngọc nhốt vào đại lao nhưng Huyện lệnh đại nhân không giống như giam nàng mà còn cho phép Đông Sinh vào thăm.
Lỗ mũi Đông Sinh vẫn còn sưng, qua khung cửa nhin thấy dáng vẻ này của
hắn, vành mắt Tần Châu Ngọc lại bắt đầu đỏ lên: “Cái tên tướng quân đáng ghét kia, nghĩ bản thân mình giỏi lắm hay sao? Nếu lần sau gặp hắn, xem ta trừng trị hắn ra sao?”
Thấy nàng vẫn không biết nặng nhẹ, Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi chỉ
tay về phía nàng: “Nàng tại sao lại không hiểu chuyện như thế, nàng có
biết mình đã gây đại họa rồi hay không? Người ta là tướng quân quyền cao chức trọng, đánh người cũng chỉ vì say rượu, sao nàng có thể đánh mạnh
như thế?”
Tần Châu Ngọc quẹt miệng, có chút chột dạ, thấp giọng nói: “Ai bảo hắn
đánh huynh.” Suy nghĩ một chút, nàng nói tiếp: “Hơn nữa, người sai là
hắn, chờ hắn tỉnh lại, ta nhất định phải phân rõ phải trái với hắn, ta
không tin trên đời không có vương pháp. Huyện lệnh sợ hắn nhưng ta thì
không.”
Đông Sinh hơi ngẩn ra, thấy bộ dạng cương quyết của nàng biết nói gì
cũng vô ích, đành phải sử dụng đường vòng, tức giận nói: ‘Đúng đúng
đúng, ta biết muội lợi hại. Nhưng giờ nàng phải biết ngoan ngoãn, chờ Cố tướng Quân tỉnh lại, ta sẽ đi nói với ngài ấy.”
Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Tần Châu Ngọc từ bên trong nắm lấy của vạt áo của hắn giương khuôn mặt đáng thương nhìn Đông Sinh.
”Làm gì thế?” Đông Sinh liếc nhìn nàng, thấy dáng vẻ cún con của nàng, trong lòng có chút khó chịu.
Tần Châu Ngọc ngập ngừng mấp máy môi, một lát sau, mới hờn dỗi mở miệng: “Nơi này cơm rất khó ăn, buổi sáng ta chỉ mới ăn vài miếng, huynh có
thể hối lộ nha dịch làm điểm tâm ngon cho ta được không?”
Đông Sinh oán thầm một câu, lại thở dài, từ trong lòng lấy ra hai khối
bánh nướng: “Trước tiên ăn tạm cái này đã, nha dịch kia ta sẽ nói sau.”
Tần Châu Ngọc vui vẻ nhận lấy bánh nướng, cắn một miếng, vừa ăn vừa cười sung sướng nói với Đông Sinh: “Thư Ngốc, huynh thật tốt!”
Đông Sinh tức giận liếc nàng một cái: “Nàng có thể giả vờ một chút hay không.”
Nụ cười Tần Châu Ngọc chợt tắt, hung hăng cắn miếng bánh nướng, lại hung hăng nói: “Nói thật huynh cũng không tin.”
Đông Sinh giễu cợt đáp: “Nói đương nhiên là thật chẳng qua ngữ khí kia
là giả.” Nói xong, lại cúi đầu sát gần nàng, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ,
không được gây chuyện, nếu không, đừng hòng ta giúp nàng nữa.”
Hai ngày sau, Cố Khinh Chu tỉnh lại. Hắn thật ra hôn mê hai ngày không
hẳn là vì Tần Ngọc Châu đánh mà còn một phần là do say rượu.
Sau khi Cố Khinh Chu tỉnh lại, liền thấy Huyện lệnh cùng với một phu tử
gặp qua ở yến hội, sắc mặt trầm trọng đang ngồi chờ trong phòng hắn.
Hắn xoa xoa trán, hít vào một hơi, mới phát hiện phía sau gáy của mình
bị thương. Hắn nhíu mày nhìn về vị phó tướng đang đứng bên giường.
Phó tướng lập tức nháy mắt với Huyện lệnh.
Huyện lệnh hiểu ý, liền kể lại đầu duôi ngọn nguồn chuyện xảy ra đêm đó. Càng nghe, đôi mày kiếm của Cố tướng quân càng nhíu lại, nghiêm túc hít một hơi thật sâu. Huyện lệnh thấy dáng vẻ này của hắn, giọng điệu bắt
đầu run lên, một lát sau, gần như run rẩy kể xong câu chuyện.
Cố Khinh Chu nhíu mày suy nghĩ một lúc, trí nhờ về đêm đó, hắn chỉ có
một nửa điểm ấn tượng. Đại khái là vì nghe xong ca kỹ xướng lên từ khúc
đầy đau thương khiến hắn nhớ đến Ngọc Nhi đã mất khó tránh khỏi đau
buồn, liền uống thêm vài chén. Tửu lượng của hắn trước giờ đều chỉ bình
thường lại thêm có chuyện buồn, không lâu sau liền say đến không còn
biết gì nữa. Trong mơ màng, hắn dường như nghe được giọng nói của Ngọc
Nhi, lập tức hốt hoảng chạy ra ngoài, sau đó giống như nhìn thấy Ngọc
Nhi, cuối cùng, tình cảnh trở thành một mảnh hỗn loạn.
Nhưng cho dù cảnh tượng y như thật, hắn cũng biết bản thân say rượu rồi tự tưởng tượng.
Một lúc sau, Cố Khinh Chu liếc nhìn Đông Sinh đang ngay ngắn ngồi một
bên, vết thương trên mặt hắn vẫn còn rõ ràng, hiển nhiên Huyện lệnh
không nói dối. Cố Khinh Chu từ trước đến nay luôn khinh thường người của địa phương nhỏ, nói gì đến một phu tử nho nhỏ nhưng vị phu tử trước mặt này lại đem đến cho hắn cảm giác khác lạ. Thực ra trừ bỏ vẻ ngoài tuấn
tú, đoan chính ra thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua chỉ là
bản tính bình tĩnh vốn có, khác hẳn với Huyện lệnh chỉ biết khúm núm thì dáng vẻ hắn từ đầu dến cuối luôn là vân đạm phong khinh (bình tĩnh,
thong dong). Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một phu tử nhỏ bé của tiểu huyện, Cố Khinh Chu thực sự không để bụng. Lại nghĩ đến việc hắn uống say lại
nhìn nhầm một cô nương nông thôn thành Ngọc Nhi của hắn, thực sự là quá
hoang đường.
Hắn cảm thấy bản thân nên lập tức rời khỏi nơi này tránh làm trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy, Cố Khinh Chu vẫy vẫy tay nói: “Tống tiên sinh, Cố mỗ say rượu
thất lễ, đã gây nhiều phiền toái cho mọi người, mong tiên sinh thứ lỗi.
Về phần cô nương kia, Huyện lệnh đại nhân lập tức thả nàng ra đi, rồi
thay ta tạ lỗi với nàng.”
Lời nói cực kì lễ độ khiêm tốn, nhưng từ trong miệng Cố Khinh Chu nói ra lại khiến người ta cảm giác kiêu ngạo, tự phụ, Đông Sinh không khỏi
cười lạnh.
Đương nhiên, tiếng cười khẽ như thế, Cố Khinh Chu không nghe thấy.
Huyện lệnh và Đông Sinh trên đường đi nhà lao đón Tần Châu Ngọc bỗng
nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền tốt bụng mở miệng: “Cái kia…Tống tiên
sinh, chuyện của Tiểu Ngọc cô nương ta cũng đã nghe qua, thật sự là làm
khó cho ngươi. Ta biết ngươi tốt bụng nhưng dù gì cũng chỉ là hàng xóm,
ngươi lại vừa gặp chuyện không hay, tiếp tục như vậy không phải là giải
pháp tốt.”
Đông Sinh biết hắn có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Đại nhân, ngài có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng.”
Huyện lệnh giả vờ ho khan vài tiếng, nói: “Là như vậy, năm nay hoàng
cung lại bắt đầu tuyển tú, khâm sai mấy ngày nữa sẽ đến. Nơi này của
chúng ta chỉ là một huyện nhỏ, tìm không được vài cô nương dáng vẻ đoan
chính lại biết chữ. Ta nghe nói tiểu Ngọc cô nương tuy rằng tính tình
hơi kém một chút, nhưng lại biết chữ, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, đáng
yêu. Không bằng cho nàng đi dự tuyển, nếu trúng tuyển, nàng có nơi ăn
chốn ở, mà ngươi cũng vui vẻ thoải mái. Nếu có thể tiến cung, cho dù là
không được thông minh thì đời này nàng cũng không phải lo ăn mặc, nói
không chừng còn có thể làm một tần phi gì đó, cũng coi như là có mặt
mũi. Còn ngươi, không có nàng làm gánh nặng, thuận lợi có được công
danh, cưới vợ sinh con, tất cả đều có lợi.”
Huyện lệnh tuy tham lam lại ngu ngốc nhưng trong lời hắn nói cũng có lý
lẽ, đương nhiên, cũng bởi vì trước mặt hắn có nhiều người trách cứ Tần
Châu Ngọc nên hắn không thể không nghĩ biện pháp đẩy cái mầm tai họa này đi xa, nhằm xoa dịu phẫn nộ của người dân.
Đông Sinh cũng không tránh được do dự, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta sẽ thương lượng cùng Tiểu Ngọc một chút, nếu nàng đồng ý, ta cũng
không có ý kiến”
Huyện lệnh nghe xong lời này, vui vẻ hẳn ra: “Hi vọng nàng cũng sẽ suy
nghĩ được như ngươi, nếu như nàng không muốn, ngươi cũng nên khuyên nhủ
nàng, dù sao việc này đối với hai người cũng là đại sự cả đời”
Hắn thật ra muốn nói việc này đối với huyện dân cũng là đại sự.
Đón Tần Châu Ngọc từ nhà lao đi ra. Đông Sinh phá lệ làm một bữa ăn
phong phú. Đông Sinh ăn rất ít, chủ yếu là nhìn nàng vui vẻ ăn uống.
Nàng thật là một cô nương dễ thỏa mãn, tuy rằng cá tính mãnh liệt táo
bạo nhưng thực sự rất hồn nhiên, ngây thơ. Đông Sinh cũng không còn là
đứa nhỏ năm tuổi, cho dù chưa từng có kinh nghiệm nhưng hắn có thể xác
định đối với hắn nàng có ý nghĩa rất quan trọng.
Hắn thích nàng, có lẽ nàng không biết điều lại đặc biệt nóng tính nhưng
hơn hai tháng qua ở trong lòng hắn, hình ảnh Tần Châu Ngọc đã dần dần
lấp đầy, ảnh hưởng hắn cũng làm thay đổi hắn.
Nàng bình dị nhưng hết sức chân thực.
Bản thân hắn biết mình cũng có thể tiến vào nội tâm của nàng, thậm chí
đã bắt đầu xâm nhập nhưng dù sao dối với một người mất trí nhớ mà nói
thì việc này là quá dễ dàng.
Thế nhưng, nếu có một ngày nàng hồi phục lại trí nhớ trước đây, nàng có
thể chỉ coi khoảng thời gian này như một giấc mộng hoang đường hay
không.
Nhất là khi nhìn thấy những ngón tay trắng như ngọc của nàng, Đông Sinh
lại một lần nữa hoài nghi thân phận của nàng trước đây thực ra là thiên
kim tiểu thư an nhàn sung sướng, không biết xui xẻo thế nào lại phiêu
bạt đến nơi đây.
Đông Sinh cũng không phải tự coi thường bản thân nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác, không có gì bảo đảm được đôi bạch
ngọc kia sẽ vĩnh viễn được như trước.
Sau khi ăn xong, Đông Sinh cảm thán thật lâu rồi cũng mở miệng: “Tiểu
Ngọc, Hoàng cung chuẩn bị tuyển tú, nàng có muốn báo danh không?”
Hắn suy nghĩ một đêm, cũng cảm thấy đề nghị của Huyện lệnh rất có đạo lý.
Ăn uống no nê, Tần Châu Ngọc nhất thời không lấy lại được tỉnh táo, theo bản năng ợ một tiếng, trên mặt còn lộ rõ vẻ thoải mái..
Đông Sinh dừng một lát, lại mở miệng: “Ta hỏi nàng, hoàng cung tuyển tú, nàng có muốn báo danh không?”
Tần Châu Ngọc lúc này đã nghe thấy, giật mình trong chốc lát, sắc mặt
đột nhiên trầm xuống: “Ta biết huynh vẫn muốn đuổi tôi đi.”
Đông Sinh lập tức nói: “Ta không có ý này. Ta chỉ muốn nói, ta là một
thư sinh nghèo kiết xác, ngay cả thịt ăn cũng không có, nếu nàng có thể
tiến cung, đừng nói là thịt, cho dù là sơn hào hải vị cũng dễ dàng có
được.” Hắn suy nghĩ một chút lại nói, “Hơn nữa, ta không còn nhỏ, cuối
cũng sẽ kết hôn, không thể luôn mang theo nàng được.”
Tần Châu Ngọc nghe hắn nói như vậy, không hiểu sao tủi thân, thì ra thư
sinh ngốc không có khả năng ở bên nàng, hắn cuối cùng cũng sẽ xây dựng
gia đình riêng, cũng sẽ không lấy nàng.
Tại sao không lấy nàng?
Làm sao để hắn có thể lấy nàng?
Trước đây nàng thử “gạo nấu thành cơm” cũng không thành công.
Nhịn một chút, rốt cuộc nước mắt cũng rơi lã chã, Tần Châu Ngọc cắn ăng
nói: “Thư sinh đáng chết, ta biết huynh keo kiệt, yên tâm, từ nay ta sẽ
ăn ít lại cũng sẽ tìm việc để kiếm tiền, sẽ không ăn chùa nữa.”
Đông Sinh thở dài: “Ta không có ý nay, ta chỉ muốn nàng có cuộc sống tốt hơn mà thôi.”
Tần Châu Ngọc thấy hắn vẫn kiên trì, tính tình cũng nóng lên, hung hăng hỏi hắn: “Huynh chính là có suy nghĩ này?”
Đông Sinh bất đắc dĩ thấy mặt nàng ngày càng đỏ vì tức giận, suy nghĩ
chợt chuyển, buông lỏng hai tay nói: “Ta tùy tiện nói vậy thôi, hoàng
cung tuyển người không chỉ lựa chọn theo dáng vẻ bên ngoài mà còn phải
biết cầm kì thi họa, cho dù nàng muốn đi, có lẽ cũng không được chọn.”
Phép khích này tướng đối với Tần Châu Ngọc quả nhiên hữu dụng, nàng dùng sức vỗ bàn, hai má đã đỏ lên, nói: “Thư sinh ngốc, đừng dùng mắt chó
đánh giá người, ta liền cho huynh xem ta có thể trúng tuyển hay không?
Chờ ta vào cung, nói không chừng còn có thể làm sủng phi, ngày ngày cẩm y ngọc thực, ai thèm ở cùng thư sinh nghèo như huynh.”
Trên thực tế, chính hắn cũng không biết, rốt cuộc bản thân là hy vọng
Tần Châu Ngọc đi, hay là không đi, hy vọng nàng được tuyển chọn, hay là
không được tuyển.