Miệng vết thương có cảm giác man mát, giữa hơi thở là mùi hương thanh đạm, trên da thịt là xúc cảm mềm mại… Hết thảy đều quen thuộc đến như vậy, quen thuộc giống như đang nằm mơ, khiến cho y không dám nhắm mắt lại. Y ngơ ngác nhìn ánh mắt dịu dàng của Nhan Lập Khả, nhìn động tác cẩn thận từng li của cậu, thời gian xung quanh như dừng lại, trong một thoáng y có cảm giác như mình đang chìm trong ảo ảnh, như được quay về quá khứ, khi người kia còn ở bên cạnh y, mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Nhưng ảo cảnh vẫn chỉ là ảo cảnh.
Đợi đến khi y tỉnh táo lại, phát hiện vết thương trên người đã được băng bó kỹ càng, Nhan Lập Khả đang quay lưng sắp xếp lại dụng cụ và lọ thuốc, đậy nắp lọ thuốc xong, cậu nghiêng người cúi đầu nhìn về phía y, cười cười, “Đây này,” lọ thuốc bị nhét vào trong tay, “Cho anh ôm đấy.”
Hạng Ý thoáng chốc ngây người, nhìn thấy Nhan Lập Khả chớp mắt, bộ dáng có chút tinh nghịch, “Ngoan ngoãn nằm yên, đừng lộn xộn, cỏ Linh Âm rất khó điều chế, đừng lãng phí nữa được không?”
Không có lý do, một cơn tức giận đột ngột xông lên.
Người này là Nhan Lập Khả, là Nhan Lập Khả, tại sao lại có dáng vẻ tươi cười này? Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn y? Tại sao lại dùng cái loại giọng điệu dỗ dành này nói chuyện cùng y? Cậu dựa vào cái gì dám đối xử với y như vậy?!
“Cút.”
Giọng điệu lạnh lùng, y siết chặt nắm đấm, nhắm mắt quay đầu đi.
Người bên cạnh không nói gì nữa, chỉ đứng ở một bên nhìn thật lâu, sau đó khẽ thở dài một tiếng liền chậm rãi rời đi. Không hiểu sao, Hạng Ý vô thức mở mắt ra, ngẩn người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, cho đến khi hai mắt cay xè mới lặng lẽ nhắm mắt lại.
Những ngày kế tiếp đột nhiên trôi qua thật chậm, mỗi ngày đều lặp lại những việc giống nhau. Nhan Lập Khả cầm lọ thuốc mới tinh đi vào, yên lặng bôi thuốc cho y, sau đó không nói một lời nào, lại im lặng đi ra. Từ đầu đến cuối Hạng Ý chỉ luôn thờ ơ lạnh nhạt, tùy cậu làm.
Chẳng qua Nhan Lập Khả chăm sóc y thật sự rất ân cần, y cũng không cần suy đoán, hằng ngày chỉ cần nhìn vào động tác dịu dàng của người nọ mỗi khi thay thuốc, nhìn bộ dáng cẩn thận của cậu khi kéo rèm cửa cho y, đều biểu hiện ra tất cả. Người này đang quan tâm y, hơn nữa rất cẩn thận.
Điều này thật sự rất khó hiểu.
Ánh mắt của Nhan Lập Khả mỗi khi nhìn y khiến cho y rất bực bội, mang theo ý cười, có chút đau buồn mà nhẹ nhàng mỉm cười, làm cho y có cảm giác được yêu. Ánh mắt đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến cho y chỉ cần nhìn thoáng qua, trái tim liền co rút đau đớn.
Y không biết rốt cuộc Nhan Lập Khả có ý đồ gì. Chẳng lẽ Hạng Lê đã phát hiện ra y nói dối? Đang thử dò xét phản ứng của y? Nhưng bình tĩnh quan sát lâu như vậy, ngoài trừ khiến cho y càng ngày càng sốt ruột, hắn cũng không thu thập được gì.
Y chán ghét ánh mắt của người kia khi nhìn y, càng chán ghét hơn khi cậu quan tâm y.
Thế nhưng… Thời gian giao hẹn một tháng với Sở Mặc đã nhanh đến gần, y phải khiến cho cơ thể của mình mau khỏe lại. Vậy nên lần sau khi Nhan Lập Khả đến, Hạng Ý cũng không từ chối, nằm thẳng mặc cho cậu làm việc, còn y chỉ lạnh lùng nhắm mắt lại, không muốn nói một câu nào với cậu.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua thêm vài ngày, cuối cùng Hạng Ý cũng có thể xuống giường. Nằm suốt hơn hai mươi ngày, cơ thể muốn cứng ngắc. Hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, y mặc quần áo bệnh nhân giang tay ra một chút, đứng trước cửa sổ nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa của bệnh viện, không khí thoang thoảng hương hoa lan đến trong phòng, y hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn về phía khu vườn.
Muôn tía nghìn hồng, hoa gì cũng có một ít. Nhưng ánh mắt vô thức lại bị thu hút bởi khóm hoa hồng ở một góc, đôi mắt hiện ra những cánh hoa màu đỏ tươi, y cảm thấy tim mình cũng co rút một nhịp, ngây ngốc nhìn thật lâu, cuối cùng không thể chịu được đau đớn, y khẽ nghiêng đầu đi không dám nhìn sang nơi đó nữa. Nhưng vừa muốn tránh đi, bước chân đột nhiên như dừng lại.
Trong bụi hoa hồng chậm rãi xuất hiện một người, vóc dáng gầy gò, gương mặt xinh đẹp. Thiếu niên khom người, rút ra một cành hoa hồng từ trong bụi, cúi đầu ngửi hương hoa, khóe môi liền vẽ lên nụ cười nhẹ.
Trong đôi mắt tối đen của Hạng Ý có gì đó lóe sáng, sau đó y xoay người, kéo lấy tấm rèm, dùng sức kéo mạnh vào.
***
Ngày mai là tang lễ của Hạng Khôn, cũng là thời điểm công bố di chúc cho mọi người. Tam Giác Vàng giao cho Hạng Lê, Tam Giác Bạc để lại cho Hạng Ý, là người thì đều cảm thấy Hạng Khôn rõ ràng bất công, Tam Giác Bạc mới chỉ được phát triển có một năm, so sánh với Tam Giác Vàng đã được gầy dựng trong tám năm qua quả thật là vô cùng chế giễu. Có điều, đây chính là kết quả Hạng Ý muốn. Không một ai biết đại đa số công việc làm ăn ở Tam Giác Bạc đã bị cậu chiếm lĩnh toàn bộ, cậu chỉ cần một người xây dựng hình ảnh trước, chỉ cần nắm trong tay huyết mạch của Hạng gia, cậu căn bản không quan tâm đến việc người ngoài thấy thế nào, nói ra sao.
Cả đời này cậu chỉ quan tâm một người duy nhất, chỉ có một. Người kia không còn, bất cứ tính mạng của một ai đối với cậu mà nói, đều là vật thừa thải không đáng nhắc tới.
Cuộc đời này sẽ không còn gì đáng cho cậu bận tâm, cuộc sống của cậu, cũng không còn điểm yếu.
Ngày hôm sau tiết trời ảm đạm, mây đen bao trùm trên nghĩa địa, không có mưa, nhưng càng khiến cho mọi người cảm thấy bị áp bức. Cả đoàn người Hạng gia đi theo sau Hạng Lê, đứng trước một phần mộ xa hoa, bầu không khí nặng nề. Hạng Ý cúi đầu nhìn phần mộ hợp táng, một nam một nữ, một là cha của cậu, nhưng bên còn lại không phải là mẹ của cậu. Cậu lạnh lùng nhìn, lắng nghe tiếng khóc đè nén của Hạng Lê ở bên cạnh, chỉ cảm thấy nực cười hoang đường.
Trên bia mộ, gương mặt Hạng Khôn rất trẻ trung, vóc dáng khoảng hai mươi tuổi, khóe miệng mỉm cười vô cùng đứng đắn, đôi mắt sáng ngời sạch sẽ một cách xa lạ. Đây là một Hạng Khôn mà Hạng Ý hoàn toàn không quen biết, nhưng cậu không có hứng tìm hiểu, người mà cậu gọi là cha này chỉ luôn đem đến đau khổ tuyệt vọng cho cậu, mặc dù không phải chính tay cậu bắn chết gã, nhưng so với tự tay cậu giết cũng không có gì khác nhau.
Người này cho dù chết, cũng vẫn ở một thế giới hoàn toàn bất đồng với cậu. Cậu không hiểu tại sao một người cha rõ ràng phụ tình bạc nghĩa đến vậy có thể khiến cho mẹ cậu nhung nhớ cả đời, thậm chí cả đời bực dọc nhưng cũng chưa bao giờ từ bỏ gã. Đối với gã, tính mạng của mẹ chỉ như một người khách qua đường, thậm chí có thể nói là một vết nhơ phải xóa, nhưng gã lại là lẽ sống của cuộc đời mẹ cậu, chấp niệm duy nhất.
Hận thù sâu sắc, hay cảm tình nồng đậm, cuối cùng cũng chỉ còn một bồi đất nâu mà thôi.
Hạng Ý ngước mắt nhìn bầu trời âm u phía trên, mơ hồ nhớ lại khi còn bé, khi ấy mẹ cậu còn sống, Mạc Bắc cũng ở đây, Hạng Khôn vẫn là một người cha tốt hết mực yêu thương cậu, nhưng chớp mắt một cái, tất cả đều biến mất, giống như cái người vẫn luôn nhẹ nhàng mỉm cười kia, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cậu.
“…
Ta trước đây, sau này, để cho tình yêu mãi mãi
Giống như vạn vật phân hủy
Có lẽ sẽ tỉnh khi nhắc đến bia mộ
Là ta lưu luyến, hay từ đầu chỉ là ảo ảnh?
Ngươi mãi mãi không mất đi linh hồn
Sẽ mãi xuyên qua cõi u ám tĩnh lạnh
Cuối cùng quay trở về bên cạnh ta.
Ngươi đã chôn đi tình yêu yêu hơn tất thảy
Chỉ ngoại trừ tình yêu tiếp tục sống theo năm tháng.”
Tiếng của mục sư khàn giọng tụng kinh lướt qua bên tai, Hạng Ý ngẩng đầu lên một chút, nhìn bầu trời u ám nặng trĩu, nhìn thật lâu, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.
***
Khi tang lễ kết thúc trời đã bắt đầu tối, mọi người quay về Hạng gia, mấy người thân cận già dặn của Hạng Khôn đi theo Hạng Lê và Hạng Ý vào trong phòng họp. Trước khi sử dụng khổ nhục kế, Hạng Ý đã đem ổ cứng HDD giấu lại vào trong rừng, vài ngày trước cậu có sai người vào rừng lấy lại ổ cứng, đến khi nơi cất giấu kia được nói ra, Tam Giác Bạc chẳng khác nào nằm trong tay của cậu. Bàn bạc tiếp nhận công việc suốt cả đêm, sau khi địa bàn khai thác một lần nữa được phân chia xong, luật sự lấy ra mấy bộ hồ sơ chuyển nhượng, chia ra đặt ở trước mặt hai anh em.
Hạng Ý nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng mực đen một lúc lâu, trước mắt thoáng qua khoảng thời gian tám năm ở Tam Giác Vàng, cậu nhắm mắt lại, cuối cùng nâng ngón tay lên, ấn xuống góc trang giấy.
Mọi chuyện đều giống với kế hoạch, đến khi thành hiện thực chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, mệt mỏi, cả người cũng mênh mang. Bước ra khỏi phòng họp, Hạng Ý đi ra sân vườn hoang tàn phía sau, bước chân vô thức run rẩy, cuối cùng đứng trước vườn hoa hồng đã cháy xám đen. Lặng lẽ đứng một lúc, cậu lấy ra một con dao găm từ trong ngực, mở vỏ bọc ra, nhìn ngắm lưỡi dao đến thất thần.
Thật lạnh. Toàn bộ cơ thể rất lạnh, ngón tay cầm con dao cũng dần dần cứng ngắc.
Cậu nhìn thật lâu, ngồi xuống dưới đất, dựa lưng vào góc tường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao sáng, nhưng trong mắt vẫn chỉ thấy được ngôi sao sáng nhất kia.
Sao Bắc Cực…
“Mạc Bắc…” Ngón tay vô thức vuốt ve con dao trong tay, cậu nhìn lên ngôi sao ấy, phảng phất như thấy được ánh mắt của người nọ, ngơ ngác ngắm nhìn, cậu bỗng nhiên cười, “Anh bây giờ… Đang ở đâu thế?” Ngửa đầu dựa vào vách tường, Hạng Ý nhìn sao Bắc Cực trong đêm, thì thào nói khẽ, “Thỉnh thoảng về thăm em đi, có được không? Đã mấy ngày rồi em không mơ thấy anh, rất nhớ anh.” Nói xong, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói cũng suy sụp, “Ca, về thăm em có được không? Em thật sự… Rất nhớ anh, rất nhớ anh…”
Nhưng trước mắt vẫn là ánh trăng vẳng lặng, không có thứ gì khác. Cậu có hơi thất vọng, ngây ngốc trong chốc lát, chậm rãi gục đầu xuống, ôm lấy đầu gối của mình.
“Soạt!”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Hạng Ý nheo hai mắt, im lặng ngẩng đầu, đưa tay vào trong ngực.
“Ai.”
Từ trong bụi hoa khô héo, một người chậm rãi đi ra, dường như có chút do dự, vẻ mặt hơi lúng túng.
“Tôi…” Người vừa tới gãi đầu, ngượng ngùng mỉm cười, “Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén, chỉ là vừa lúc đến đây giải khuây…”
Hạng Ý trầm lặng nhìn đối phương, buông súng trong tay ra, đem dao găm cất lại vào trong túi, sau đó không nói câu nào, quay người rời đi.
“Hạng Ý.” Người ở phía sau gọi cậu, bước chân nhanh chóng đi đến bên cạnh cậu, “Anh chờ một chút.”
Hạng Ý không nói gì, chỉ hơi dừng chân.
Nhan Lập Khả đi đến trước mặt y, hơi mím môi, “Ngày mai anh… Phải quay về Tam Giác Bạc đúng không?”
Hạng Ý liếc nhìn, chẳng muốn trả lời, nhấc chân tiếp tục bước đi. Nhan Lập Khả lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nói, “Vậy khi nào anh trở lại?”
Hạng Ý chợt dừng bước, cả người như lạnh thêm một chút, khóe miệng nhếch lên cười khẩy một tiếng, “Rốt cuộc cậu muốn gì.”
“Hả?”
“Ít giả ngây giả ngô đi. Nghe đây, ngày mai bất luận thế nào tôi cũng đi, cậu rốt cuộc muốn cái gì thì nói rõ ràng, lần sau cũng không còn cơ hội.”
Nhan Lập Khả lẳng lặng nhìn y, đôi đồng tử như ngọc bội dưới ánh trăng càng thêm tinh tế, Hạng Ý bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy thêm bực mình, lông mày cũng nhăn lại, không thể kiên nhẫn nữa, “Không có gì? Vậy đừng làm phiền tôi.”
“Anh dẫn tôi theo, có được không?”
Bước chân vươn ra của Hạng Ý có chút cứng ngắc, không kịp phản ứng.
“Cái gì?”
Nhan Lập Khả nhìn y, nghiêng đầu mỉm cười, “Anh dẫn tôi theo đi, dẫn tôi đến Tam Giác Bạc.”
Hạng Ý cuối cùng cùng rõ, nghĩ thông rồi chỉ cảm thấy nực cười, “Cậu và Hạng Lê thật sự coi tôi là đứa trẻ lên ba?” Cười lạnh một tiếng, ngón trỏ nắm lấy cằm của Nhan Lập Khả, từ từ dùng sức nắm, đôi mắt nheo lại kề sát vào mặt của đối phương, khóe miệng cong lên một nụ cười tà, “Muốn nằm vùng bên cạnh tôi, coi chừng mình chết ra sao cũng không biết.”
Nhan Lập Khả ngơ ngác nhìn y, trong mắt chiếu ra nụ cười tiếu của đối phương, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh lên, trên mặt không hiểu sao cũng ửng đỏ. Hạng Ý nhìn thấy vẻ mặt có chút ngượng ngùng của Nhan Lập Khả, nhíu mày, mạnh bạo hất cằm cậu ra, giọng lạnh như băng, “Cút xa một chút, tôi cũng không phải Hạng Lê, không có hứng thú với cậu.”
Nhan Lập Khả chợt tỉnh, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, cúi đầu im lặng một hồi, mới khẽ nói ra, “Không liên quan tới Hạng Lê.” Cậu mím môi, nói ra từng chữ rõ ràng, “Là tự tôi muốn đi theo anh đến đó.”
Hạng Ý chỉ cảm thấy càng thêm bực bội. Mấy ngày trước y đã nghe qua chuyện Nhan Lập Khả mất trí nhớ, chỉ hơi bán tín bán nghi, cũng không để ý nhiều. Từ nhỏ người này lúc nào cũng xỉa xói y, y và cậu luôn như hình chữ bát (八) hoàn toàn không giao nhau. Hơn nữa, người này chưa bao giờ tham gia vào công việc của bang phái, ngoài danh phận là con nuôi của Hạng Khôn ra, vẫn luôn không có dính dán đến xã hội đen. Người như vậy đoán chừng suốt đời cũng sẽ không xuất hiện trước mặt y, có mất trí nhớ hay thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến y. Có điều, hình như người này không chỉ mất trí nhớ, mà đến cả tính tình cũng có biến chuyển lớn, nhất là việc cư xử với Hạng Ý, nhẹ nhàng ấm áp quan tâm vô cùng, Hạng Ý không chỉ cảm thấy không quen, mà không hiểu sao còn cảm thấy rất bực, hận không thể cách cái người kỳ dị này càng xa càng tốt.
Hoàn toàn không còn kiên nhẫn, Hạng Ý hừ lạnh một tiếng, “Cậu cho rằng tôi sẽ tin?” Bực mình xoay người, cười lạnh một tiếng, “Đừng bám theo tôi nữa, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí.”
Nhan Lập Khả không nói gì nữa, lặng yên nhìn bóng lưng lạnh lùng của người kia. Hạng Ý dường như hoàn toàn không nhẫn nại, nói xong câu đầu liền dứt khoát bước thẳng đi, Nhan Lập Khả đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đến khi rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng hình Hạng Ý nữa, mới hơi cử động chân, chậm chạp bước theo hướng đó.
Cậu không biết đây là cảm giác gì. Cậu chỉ biết trong một tháng ngắn ngủi qua, từng cái nhăn mày hay một chút nụ cười của y đều có ảnh hưởng đến tâm của cậu, lúc Hạng Ý đau khổ cậu cũng đau lòng, khi thất thần cậu cũng đau đớn, cậu chưa thấy được Hạng Ý vui cười, cậu muốn làm cho y vui vẻ, muốn có một ngày có thể nhìn thấy y thật tâm bật cười.
Cậu cũng không có ý nghĩ tham lam gì, nhưng y lại luôn luôn đề phòng cảnh giác, căn bản không cho cậu đến gần. Nhan Lập Khả ngây người nghĩ ngợi, ngước mặt nhìn sao sáng trên bầu trời. Sao Bắc Cực rất sáng, lặng lẽ mà tỏa ra ánh hào quang, cậu nhìn thật lâu, không biết nghĩ gì, chỉ hơi cụp mắt lại, đôi mắt đen láy lộ ra tia sáng lành lạnh, không thể nhìn thấu.
***
Ngày hôm sau khi Hạng Ý rời đi, số người tiễn cậu ra sân bay rất nhiều, Hạng Lê đứng đầu đám người, muốn nói rồi lại thôi, đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng rất không nỡ. Hạng Ý nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười, đến gần một bước rồi vươn tay ôm vai của hắn. Hạng Lê bất ngờ, ngẩng đầu nhìn khóe môi lạnh lẽo của ca ca dần dịu đi một chút, còn đưa tay xoa đầu hắn.
“Tiểu Lê, nơi này, giao lại cho em, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Chỉ một câu, nói ra làm hắn thiếu chút nữa nén không được mà bật khóc. Hắn luôn muốn gần gũi với người anh ruột này, cố gắng nhiều năm như thế, cuối cùng cũng được đền đáp. Theo phản xạ cũng vươn tay ôm lại bả vai của Hạng Ý, ôm thật lâu mới chịu buông tay.
“Ca, có chuyện gì khó khăn nhất định phải nói cho em biết.”
“Ừ,” Hạng Ý vừa cười vừa nói, “Em cũng vậy, không hiểu thì cứ gọi cho anh, chúng ta sẽ cùng bàn bạc.”
“Được!” Hạng Lê tức khắc gật đầu, không để ý thấy trong mắt Hạng Ý hiện lên tia lạnh lẽo, mang theo vẻ cười đạt được ý nguyện.
Đi vào cửa kiểm soát, Hạng Ý vô thức quay đầu lại nhìn, cậu cho rằng Nhan Lập Khả sẽ đến tiễn cậu, không chừng sẽ lại được nghe vài câu nói kỳ quái, nhưng thiếu niên kia lại không có đến, hại cậu dọc đường đi phải đề phòng như một tên ngốc. Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, rốt cuộc xoay người hòa vào trong đám đông.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy Hạng Ý nữa Hạng Lê mới thu lại tầm mắt, trầm lặng không nói câu nào, đem theo hơn mười người ra khỏi sân bay. Khi đi đến cửa lớn sân bay hắn đột nhiên dừng lại, nhìn xung quanh, sau đó vội vàng đi đến phía sau cột đá, giọng vui vẻ, “Tiểu Khả, em đến rồi.”
Nhan Lập Khả ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu cười, “Y đi rồi?”
“Ừ,” Hạng Lê thuận theo đường nhìn của cậu quay đầu lại nhìn, rồi mới nói, “Sao em không đến tiễn anh ấy?”
Nhan Lập Khả rủ mắt xuống, có chút tự giễu mà cười, “Y không muốn nhìn thấy tôi, cần chi phải làm phiền y.”
Hạng Lê nhìn ánh mắt u buồn của Nhan Lập Khả, im lặng không nói gì. Hai người đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đám vệ sĩ cũng đi theo, Nhan Lập Khả chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, “Ca, em lên cấp ba rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Hạng Lê bị một tiếng ca làm cho trái tim co rút, nhưng vẫn cố ép mình giữ bình tĩnh, “Sao thế?”
Nhan Lập Khả ngừng một chút. sau đó lắc đầu, “Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“À… ” Hạng Lê cũng không nghĩ nhiều, “Phải rồi, em muốn thi vào đâu?”
Nhan Lập Khả nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt của Hạng Lê, nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười rất cạn, giọng cũng bình thản, “Vẫn chưa, đến khi đó nói sau.”
Nói đến việc đi học, Hạng Lê thật sự cảm thấy khó khăn. Hắn thì không thể nào đi học nữa, nhưng mà Nhan Lập Khả, hắn phải bảo vệ cậu, để cho cậu không chút gánh nặng mà vui vẻ đi học, sống cuộc sống của người bình thường, hưởng thụ bình yên vui vẻ. Vậy nên hắn mặc kệ cậu thi vào đâu, cũng đều ủng hộ. Nghĩ vậy, Hạng Lê lại thâm sâu nhìn thiếu niên đang thất thần bên cạnh, nhịn xuống ham muốn muốn ôm, yên lặng đi phía sau cậu.