Bối Đạo Nhi Trì

Quyển 3 - Chương 85: 【 Động tình 】



Nhan Lập Khả vào trong phòng ngồi, tùy tiện gọi chút đồ uống lạnh rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Nhịp tim đập rất loạn, gần đây không hiểu sao trong đầu luôn xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, người trong ảo ảnh rất quen thuộc, nhưng khi tỉnh táo trở lại liền không nhớ được gì, muốn nhớ thì đầu lại đau đến phát điên, toàn bộ ý thức như mất đi, luôn mông lung mơ màng.

Nhan Lập Khả ngồi trong phòng chợt cảm thấy có chút hoảng hốt, dường như là vô thức phản ứng, có một dự cảm không lành. Trong những ảo ảnh kia cũng có Hạng Ý, nhưng trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa không mỉm cười dịu dàng với cậu giống như bây giờ, mà là bộ dáng lạnh lùng hờ hững.

Cậu không xác định được những ảo ảnh kia rốt cuộc là sao, chỉ nhớ cảm giác khi đó của mình, trái tim giống như bị người khác chậm rãi bóp trong tay, siết chặt vặn thắt từng chút một, rõ ràng đau đến tận xương tủy, nhưng không thể kêu lên thành tiếng.

Nhưng khi tỉnh dậy, trước mặt không còn gì cả.

Những ảo giác đó rốt cuộc là sao?

Nhan Lập Khả ngây người chống cằm suy nghĩ.

Lẽ nào… Lẽ nào trí nhớ của cậu đang dần được khôi phục?

Đúng thật, nghe nói trước đây cậu và Hạng Ý luôn luôn bất hòa, vậy những hình ảnh Hạng Ý đối xử lạnh lùng với cậu ở trong mơ, tựa hồ cũng có thể hiểu được…

Nhưng tại sao chỉ có Hạng Ý? Không phải… Trước khi mất trí nhớ cậu từng thích Hạng Lê sao? Nhưng tại sao trong trí nhớ không có chút gì về y…

Hơn nữa tự bản thân cậu cũng là một bác sĩ, khi khôi phục trí nhớ cơ thể chắc chắn sẽ có một vài phản ứng, nhưng hiện tại rõ ràng cơ thể của cậu không có chút khác thường nào…

Càng nghĩ càng rối, Nhan Lập Khả cắn môi, cảm thấy lòng bàn tay toát chút mồ hôi, cậu nuốt cổ họng, chầm rãi ôm đầu của mình.

Thân thể có chút lạnh, giống như muốn chống lại thứ gì đó, rồi lại muốn dốc sức liều mạng chạy trốn.

Không hiểu sao cảm thấy có chút sợ hãi, cậu nhịn không được dựa vào góc ghế nhắm mắt lại.

“Này nhìn kìa, đó không phải là Hạng Ý sao!”

“Woa đúng thật! Nhìn đẹp hơn trên tạp chí nhiều.”

“Ơ? Cô gái đối diện y là ai vậy? A, hình như thấy ở đâu rồi thì phải.”

“A, tớ nhớ rồi, là Tiền Thụy đó, cô ta cũng thường xuyên lên tạp chí, khách sạn Rhea này chính là của cha cô ta đấy!”

Bên cạnh truyền ra tiếng bàn tán xôn xao của vài cô gái trẻ.

Nghe thấy hai chữ Hạng Ý, Nhan Lập Khả bất ngờ, ý thức rốt cuộc cũng quay về, cậu bỗng dưng quay đầu lại.

Cách rất xa bàn của cậu, loáng thoáng nhìn thấy bên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ có hai người đang ngồi, một nam một nữ, không khí thoạt nhìn rất hòa hợp. Người nam quay lưng về phía cậu, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, Nhan Lập Khả lập tức biết người kia chính là Hạng Ý. Cô gái ngồi đối diện trông rất thanh lịch, diện mạo xinh đẹp, hai người hình như đang trò chuyện gì đó rất vui, cô gái cười vô cùng vui vẻ, gương mặt xinh đẹp càng trở nên rung động lòng người.

Nhan Lập Khả không thể nghe được hai người kia đang nói chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô gái kia, cậu cũng có thể đoán được cuộc trò chuyện đó rất thú vị. Bầu không khí lãng mạn phảng phất xung quanh hai người có lẽ chỉ là ảo giác của cậu, Nhan Lập Khả ngây ngốc suy nghĩ, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía đối diện, không động đậy.

Hạng Ý nói…Y đi bàn chuyện kinh doanh…

Đây… Có lẽ, bàn chuyện kinh doanh với người này chăng?

Hai người dường như đã ăn xong, cô gái hơi đứng lên, khom người lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng cho người đối diện, người kia hẳn là đang mỉm cười, đưa tay lên giữ lại bàn tay đang cầm khăn của cô kéo đến trước mặt mình rồi hôn một cái lên đấy. Nhan Lập Khả nhìn thấy cô gái kia mỉm cười thẹn thùng, cảm thấy trái tim chợt co rút một cái.

Hạng Ý và cô gái kia cùng nhau đứng lên, cô dường như rất tự nhiên mà kéo lấy cánh tay của Hạng Ý, Hạng Ý mỉm cười vỗ nhẹ lên cổ tay trắng ngần ấy, cả hai dần dần đi xa khỏi tầm mắt của Nhan Lập Khả.

Nhan Lập Khả ngồi ngẩn người ở trong phòng, ngây ngốc khẽ quay đầu về phía hai người vừa đi qua.

Hình dáng Hạng Ý mỉm cười yêu chiều hiện lên trước mặt cậu, âm giọng nỉ non mang theo vang vọng của người kia liên tục quanh quẩn ở bên tai.

Y thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm dỗ dành cậu, y vì cậu mà không ngần ngại nguy hiểm từ ngàn dặm xa xôi đến thăm cậu, y vì lo lắng cho an nguy của cậu mà tìm mọi cách giấu giếm chuyện kẻ thù, những lúc ân ái y luôn quan tâm đến đau đớn của cậu, y một mực nở nụ cười dịu dàng đối với cậu…

Nhiều cảnh tượng liên tục lướt ngang qua tâm trí, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Hạng Ý ôm lấy bả vai của mỹ nhân cười nói đi xa khỏi tầm mắt cậu.

“Ha ha…”

Không hiểu sao, hốc mắt rất khô, trái tim rõ ràng đau như vậy, thế nhưng thứ phát ra đầu tiên lại là tiếng cười của mình.

Đúng vậy… Mình thật khờ quá, làm sao có thể cho rằng bên cạnh người đàn ông kia, chỉ có một mình mình.

Thời điểm chưa ở chung với Hạng Ý chẳng phải đã biết rõ sao, y có vô số tình nhân, scandal càng nhiều không kể hết.

Làm sao có thể khờ khạo mà cho rằng, đã có mình, y sẽ cắt đứt liên lạc với những người khác…

Nhan Lập không biết mình đang nghĩ gì, cảm thấy trái tim rất đau, đến hít thở cũng rất tốn sức. Dọc đường đi đều ngây ngẩn nghĩ đến những ký ức như ảo ảnh kia, ngay cả làm sao rời khỏi phòng, làm sao trở về được trang viên cũng không nhớ rõ.

Ngồi yên trong phòng, trước cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa hồng nở rộ trong sân. Chợt cảm giác, màu sắc hoa hồng thật quá mức rực rỡ, cùng với đám gai nhọn sắc bén trên thân cây, đến càng gần, sẽ chỉ làm cho bản thân chảy càng nhiều máu.

Nhan Lập Khả nhìn xuống vườn hồng thật lâu, cuối cùng nhắm hai mắt, kéo rèm trở lại.

***

Buổi tối Hạng Ý trở về thì nhìn thấy Nhan Lập Khả đang ngồi đọc sách ở trong phòng, nghe thấy tiếng động, thiếu niên ngẩng đầu nhìn y mỉm cười, sau đó đi tới giúp y cởi áo khoác, “Sao về muộn thế?”

Hạng Ý tháo cà vạt ôm lấy vai của Nhan Lập Khả, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu một cái, “Thế nào, nhớ tôi sao?”

Thiếu niên trong lòng run lên một chút, nhưng vẫn ngẩng đầu mỉm cười với y, “Ừ, làm gì về muộn như vậy? Tôi…” Nhan Lập Khả ngập ngừng, vừa cười vừa nói, “Tôi còn tưởng đêm nay anh sẽ không về.”

Hạng Ý nghe vậy cảm thấy buồn cười, ngắt chóp mũi của cậu, “Không về? Không về thì tôi đi đâu?” Người kia rất thoải mái mà cởi áo quần, lấy một bộ đồ mặc ở nhà từ trong tủ áo ra chậm rãi mặc vào, mọi thứ đều giống như bình thường. Hạng Ý thay đồ xong thì tiến đến ôm eo của Nhan Lập Khả, hôn lên môi của cậu, “Ăn cơm chưa?”

Nhan Lập Khả cảm thấy cổ cứng đờ, gật đầu cũng rất tốn công.

“Ha ha, hôm nay làm gì rồi?” Hạng Ý kéo tay Nhan Lập Khả ngồi lên sô pha, y dựa lưng vào trên ghế, ôm thiếu niên vào trong lòng, giọng điệu trầm thấp ghé sát bên tai của cậu, “Nghe Âu Dạng nói đến tối em mới trở về.”

Nhan Lập Khả nghiêng đầu nhìn y, sau đó rũ mắt xuống không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng lại nở một nụ cười, “Chỉ ra ngoài dạo một chút, nhưng nửa đường bỗng nhiên đau đầu quá nên tìm khách sạn nghỉ ngơi…”

Còn chưa nói hết câu, y đã nhíu mày, nhích sang bên cạnh một ít, cánh tay đang ôm Nhan Lập Khả dùng chút lực, để cả người cậu nằm trên ghế sô pha, “Lại đây, nằm lên đùi của tôi.”

Nhan Lập Khả nhìn y, không nói gì, ngoan ngoãn để đầu gối lên đùi của y. Hạng Ý xoa bóp trán cho Nhan Lập Khả, sau đó ấn ấn vào huyệt Thái Dương của cậu nhẹ nhàng mát xa, “Sao lại đau đầu? Bây giờ thì sao? Còn đau không?”

Nhan Lập Khả nhìn thấy người đàn ông phía trên đang cẩn thận xoa bóp cho cậu, nhìn vào ánh mắt đau lòng của Hạng Ý, trong lòng càng rối ren khó chịu hơn, trên trán cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp, cậu đột nhiên cảm thấy hốc mắt khô khốc có chút cay xè.

“Ý.”

“Hả?”

“Anh biết tôi đến khách sạn nào nghỉ ngơi không?”

“Khách sạn nào?” Hạng Ý dịu dàng nói, động tác trên tay vẫn êm ái và ấm áp.

Nhan Lập Khả cắn răng, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt của y, “Rhea, ở khu trung tâm thành phố, khách sạn Rhea.”

Bàn tay trên trán chợt dừng lại, Nhan Lập Khả im lặng, lẳng lặng quan sát đôi mắt đen láy của người phía trên.

Nhưng Hạng Ý không có biểu tình hoảng sợ hay lạnh lùng giống như trong tưởng tượng, mà là ngạc nhiên nhìn lại cậu, giọng điệu cũng thắc mắc, “Rhea?”

“Ừ.”

“A, trùng hợp thật,” Hạng Ý lại tiếp tục mát xa huyệt Thái Dương cho Nhan Lập Khả, cười nói, “Tôi đã nói với em hôm nay đi bàn chuyện làm ăn đúng không? Buổi trưa cũng đến Rhea.” Hạng Ý nói xong, cúi đầu đặt lên trán Nhan Lập Khả một nụ hôn, “Em đi lầu nào? Sao tôi không thấy em nhỉ?”

Vốn tưởng tượng đủ loại phản ứng của đối phương, thậm chí còn nghĩ đến cảnh Hạng Ý thẹn quá hóa giận mà chia tay với cậu, tưởng tượng nhiều như vậy, nhưng đều không ngờ đến phản ứng này của y.

Bình thản, mỉm cười, không hề thẹn.

Nhan Lập Khả lại mù mờ, lời nói ra khỏi miệng cũng hơi không xác định, “Tôi… đến lầu 13 ăn trưa…”

“Hả?” Nụ cười cả Hạng Ý càng lớn hơn, “Ha ha, tôi cũng vậy, thật là… Sao lại không gặp em nhỉ?” Hạng Ý nói xong, ngừng tay, thả huyệt thái dương của Nhan Lập Khả ra, “Còn đau không?”

Nhan Lập Khả lắc đầu, muốn ngồi dậy, nhưng Hạng Ý liền giữ lại vai của cậu, “Nằm đi, nghỉ ngơi một chút.”

Nhan Lập Khả phức tạp nhìn vào ánh mắt ân cần cảu y, cuối cùng vẫn nghe lời nằm xuống không động đậy nữa.

Nhưng Hạng Ý dường như rất vui, vừa vuốt tóc Nhan Lập Khả vừa nói, “Em biết hôm nay tôi bàn chuyện cùng ai không?”

Nhan Lập Khả âm thầm sững sốt, không nghĩ đến Hạng Ý sẽ tự nói ra, cậu cố gắng trưng ra bộ dạng giả vờ thắc mắc, “Ai?”

“Tiền Thụy, con gái của Tiền Lợi Sâm.” Hạng Ý nói, đầu ngón nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của Nhan Lập Khả, “Tôi muốn phát triển kinh doanh ở trung bộ Mỹ Latin, Tiền Lợi Sâm là ông trùm nơi đó, sĩ diện của lão già đó cũng quá lớn, không chịu trực tiếp gặp mặt tôi, chỉ để cho con gái đến nói chuyện với tôi trước.”

Nhan Lập Khả ngẩn người, mơ hồ nhớ lại hai tháng trước khi ở thành phố B, Hạng Ý đã từng nói muốn bàn chuyện làm ăn với ông trùm trung bộ Mỹ Latin.

Hóa ra là con gái của lão Tiền.

“Vậy bàn chuyện thế nào?”

Hạng Ý cong khóe miệng lên, vẻ mặt đắc ý, “Đích thân tôi đi bàn, còn có thể có vấn đề gì sao?”

Tảng đá đè nặng trong lòng chợt rơi xuống, Nhan Lập Khả cười rộ lên, vươn tay ôm lấy cổ của Hạng Ý, “Phải phải, anh là lợi hại nhất.”

Hạng Ý cười sung sướng, cổ ngửa ra sau, nâng thiếu niên lên, sau đó vòng tay ôm lấy eo của đối phương.

“Thành công liền muốn trở về báo cho em đầu tiên, muốn về nhà sớm một chút, ôm em như vậy.” Hạng Ý trầm thấp nói, bàn tay chậm rãi chế trụ đầu Nhan Lập Khả, âm giọng càng lúc càng nhỏ, “Tiểu Khả, có em bên cạnh, thật tốt.”

Đôi môi chạm lên giữa hai hàng lông mày của thiếu niên, từ từ chuyển xuống cặp mắt xinh đẹp, cảm giác hàng mi dưới môi hơi rung động, Hạng Ý mỉm cười, mơn trớn xuống phía dưới, chiếm lấy hai phiến môi lạnh buốt kia, nhẹ nhàng mút vào. Nhan Lập Khả cảm thấy nhiệt độ cơ thể vẫn luôn lạnh băng của Hạng Ý bắt đầu ấm lên, nóng rực, thân thể đang ôm mình chậm rãi chuyển lên, đặt cậu cố định ở bên dưới.

Nhìn thấy dáng vẻ động tình của Hạng Ý, cảm thụ nụ hôn yêu thương của y, hơi thở bên tai như lời thì thầm nỉ non của đối phương, Nhan Lập Khả nghĩ đến mình vậy mà hoài nghi y như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy, không dám đối diện với ánh mắt của Hạng Ý.

Nụ hôn của y dần dần nóng hơn, vải vóc ma xát nhanh chóng phát ra luồng nhiệt nóng bừng. Nhan Lập Khả rụt mình đón nhận, đôi mắt ướt át hé mở ra một chút, cẩn thận nhìn ngắm vóc dáng anh tuấn của người đàn ông này. Lửa nóng trong thân thể chậm rãi thiêu đốt, Nhan Lập Khả nhìn thấy trong mắt Hạng Ý dấy lên đầy dục vọng. Cậu cắn răng đấu tranh một hồi lâu, rốt cuộc vươn bàn tay run rẩy lên vuốt ve lồng ngực rắn chắc của y, lần lượt cởi bỏ quần áo của y.

Cẩn thận đặt lên từng nụ hôn, mang theo ngượng ngùng thăm dò. Hạng Ý nhìn gương mặt đỏ hồng của người trước mặt đang cố gắng làm hài lòng mình, sau đó run tay cởi bỏ quần áo của mình ra.

Cơ thể rõ ràng đã nóng đến khó nhịn, nhưng đầu óc vẫn hết sức thanh tỉnh.

Tên nhóc này thật sự quá đơn thuần, mỗi lời y nói ra đều tin tưởng không chút nghi ngờ, xem ra người này thật sự hoàn toàn rơi vào trong bẫy ngụy trang của y, sớm đã quên nhìn cho rõ mọi thứ trước mặt.

Hạng Ý nhắm mắt lại, trong lòng dần dâng lên ý đùa cợt.

Không ai có thể thay thế người kia, bất luận là ai cũng không có tư cách thay thế Mạc Bắc đứng bên cạnh mình.

Cuộc sống của y chỉ có một người, cái gọi là tình yêu, đã sớm ngay tại khoảnh khắc người kia mỉm cười nhắm mắt lại, tan thành mây khói.

Hạng Ý mở mắt ra, tròng mắt nhuộm đầy ham muốn lại trở nên tỉnh táo.

Cơ thể trần trụi bên dưới của Nhan Lập Khả run lên nhè nhẹ, Hạng Ý cúi đầu hôn lên chóp mũi của thiếu niên, sau đó đứng lên cúi người ôm ngang cậu lên.

“A!” Nhan Lập Khả hoảng sợ, ôm chặt cổ của Hạng Ý.

Hạng Ý siết chặt cánh tay, bước đi lắc lư mang theo người trong lòng, Nhan Lập Khả đột nhiên cảm thấy cảm giác này rất thoải mái, không kìm được liền cười tươi.

“Cười cái gì?” Bước vào trong phòng ngủ, đặt người lên giường, Hạng Ý đè lên, hôn một cái lên trán của Nhan Lập Khả.

Nhan Lập Khả lắc đầu, một tay ôm lấy vai của Hạng Ý, “Ý, anh sẽ luôn ở bên tôi chứ?”

Bàn tay Hạng Ý đang sờ soạng ngực của cậu chợt ngừng lại, sau đó cười đè người xuống, “Tất nhiên.”

Nhan Lập Khả đưa tay vuốt ve nơi giữa hai hàng lông mày của Hạng Ý, chỗ đó rất ít khi giãn ra, giống như luôn có tâm sự nặng trĩu, hơi xuất hiện nếp nhăn luôn rồi, cậu đau lòng, cẩn thận xoa giãn ra một ít, sau đó nhướng người hôn lên vết bớt ở Thái Dương của y, “Tôi cũng vậy, tôi sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên cạnh anh.”

Hạng Ý nhìn vào dáng vẻ tươi cười của Nhan Lâp Khả thật lâu, trái tim tựa như hơi run lên, nhưng y lại cố gắng phớt lờ. Cánh tay của thiếu niên ôm lấy cổ của y thật nóng, đến cả da thịt tiếp xúc dường như cũng nóng rực.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên trần trụi với nhau, nhưng đêm nay lại vô cùng kích thích thần kinh của y.

Không tự chủ được, vô thức, chính y cũng không hiểu sao mình lại ôm chặt lấy người bên dưới, đôi mắt mơ màng hiện ra bộ dáng ẩn nhẫn gợi tình của đối phương, bên tai là tiếng thở dốc cùng âm thanh rên rỉ không thể kìm nén, đã cách một năm, nhịp tim thế nhưng lại bởi vì tiếp xúc nóng bỏng này mà nảy lên kịch liệt.

“Tiểu Khả,” Hạng Ý chuyển động thắt lưng, cố gắng khiến mình bình tĩnh, “Tại sao lại yêu tôi?”

Nhan Lập Khả bị ra vào đến mức cả người run rẩy, đôi mắt phủ lên một tầng hơi nước.

“Tôi… không biết…” Hơi thở phả ra mang theo nhiệt độ nóng rực, cậu nỗ lực mở mắt nhìn người trước mặt, “Nhưng… Nhưng tôi muốn ở bên anh… bên cạnh anh, tôi thích… Thích nhìn thấy anh cười… Ưm…”

Hạng Ý nhìn người trong lòng, nhìn từng giọt mồ hôi chảy xuống trên cơ thể của cậu, cảm nhận thân thể nóng bỏng của người nọ đang bao bọc dục vọng của mình, trong lúc mây mưa, giống như đang xác thực lại để nhắc nhở y, người này, thật sự sẵn lòng bất chấp tất cả để ở bên cạnh y.

Hạng Ý híp mắt, muốn giọng nói trở nên bình tĩnh, nhưng vẫn ngăn không được mang theo dục vọng khàn khàn, “Vì tôi, em thật sự sẵn lòng làm tất cả?”

Nhan Lập Khả cảm thấy khi Hạng Ý hỏi câu này, cơ thể dường như căng thẳng lên, đến cả động tác tiến vào cũng dừng lại một chút. Cậu mở đôi mắt tràn đầy mờ mịt ra, lồng ngực phập phồng, đưa tay nắm lấy bàn tay chống bên gối của y, “… Ừ, sẵn… Ưm… Sẵn lòng… A, nhẹ một chút…”

Hạng Ý bỗng nhiên ngừng chuyển động, dục vọng vùi sâu trong cơ thể Nhan Lập Khả càng cương to lên, làm cậu hơi đau. Nhưng chỉ yên lặng trong vòng hai giây, động tác của y càng lúc càng dũng mãnh, hoàn toàn bỏ hết nhẫn nại hay nương tình, hoàn toàn như chạy nước rút.

Giọng Hạng Ý khàn đặc, nhưng từng chữ vô cùng rõ ràng, động tác kịch liệt đến như thế, nhưng giọng nói bên tai lại bĩnh tĩnh đến không chân thật, “A,” Tựa như đột nhiên cười lạnh một cái, Hạng Ý hơi áp người kề sát vào lỗ tai của cậu thủ thỉ nói, “Vậy… Tôi để em vì tôi mà chết, em có sẵn lòng hay không?”

Thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, Nhan Lập Khả sững sờ nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen như đêm tối của Hạng Ý. Còn chưa kịp nhìn rõ tâm tình nơi đó, liền cảm thấy bên dưới lại hung hăng đánh sâu vào, cậu chịu không được rên một tiếng, ôm cổ Hạng Ý càng chặt.

Lời nói trong miệng bị khoái cảm dâng lên làm đứt quãng, thân thể mãnh liệt đong đưa làm cho cậu không tài nào suy nghĩ được.

Hạng Ý không nói gì thêm, chỉ tiếp tục động tác dữ dội, nhưng cánh tay lại ôm lấy cậu, gắt gao ôm chặt cậu vào trong lồng ngực.

Ánh trăng bên ngoài chiếu sáng hai thân thể đang quấn lấy nhau ở trên giường, mãi đến khi mây đen lướt đi, ánh sáng dần dần ló dạng, mọi thứ rốt cuộc bị che giấu bên trong bóng tối, không còn dấu vết.

***

Một ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, mỗi lúc như vậy Nhan Lập Khả đều ngủ không yên, trằn trọc một đêm cũng không tài nào nhắm mắt được, Hạng Ý đành phải cùng cậu nói chuyện phiếm, ôm lấy cậu kể lại một số chuyện khi còn bé, cứ nghĩ những ký ức chỉ có một mình y nhớ này kể ra sẽ không có gì thú vị, nhưng không hiểu sao khi nói cho Nhan Lập Khả, y cảm giác trong tim có một cảm giác mềm mại.

Bản thân rõ ràng là một người không thích nói nhiều, nhưng những lúc đối diện với Nhan Lập Khả, dường như y kiên nhẫn hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau đưa tiễn Nhan Lập Khả đến sân bay, nhìn bóng lưng dần biến mất của thiếu niên, trái tim dường như cảm thấy có gì đó đau đớn, cảm giác này cũng không xa lạ gì, rất nhiều năm về trước khi nhìn xem bóng lưng của người kia biến mất, y đã từng cảm nhận được thứ cảm giác không nỡ này.

Không nỡ?

Hạng Ý buồn cười với suy nghĩ của mình.

Là một quân cờ mà thôi, dùng xong sẽ vứt bỏ, sao có thể không nỡ?

Nhưng mãi đến khi bóng lưng của Nhan Lập Khả bị che khuất bởi đám đông, y vẫn lặng lẽ trông ngóng theo, không cử động.

***

Nhan Lập Khả vừa xuống máy bay liền gọi báo tin an toàn cho Hạng Ý, đầu bên kia chưa reo đến vài tiếng liền bắt máy, dường như giọng cũng rất vui vẻ, Nhan Lập Khả trò chuyện một đường, cho đến khi lấy xong hành lý, đi đến cổng chính sân bay, mới chịu cúp điện thoại.

Vừa định đến ven đường bắt taxi, sau lưng bỗng “Tích Tích” hai tiếng coi xe.

Phản xạ tự nhiên quay đầu lại, Nhan Lập Khả trông thấy một chiếc xe hơi thể thao dừng ngay giữa mình, sau đó cửa kính của xe hạ xuống, một gương mặt đẹp trai đập ngay vào mắt cậu, cười sảng khoái, “Ơ, Tiểu Khả, đã lâu không gặp.”

Nhan Lập Khả kinh ngạc, thả rớt hành lý trong tay, “Lăng Viêm? Sao anh lại ở đây?”

Người kia cười mở cửa xe ra, vô cùng tự nhiên mà đón lấy hành lý của cậu, nâng lên rồi ném vào trong xe, còn rất hợp tình hợp lý mà nhướng mày cười ha hả, “Dĩ nhiên là tới đón cậu rồi, nào nào, lên xe đi.”

“Hả…” Biết rằng người này từ trước đến nay luôn bá đạo, Nhan Lập Khả nhìn hành lý đáng thương của mình, thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe bên cạnh ghế lái, “Làm sao anh biết chuyến bay của tôi?”

Lăng Viêm ngồi vào, lại trưng ra dáng vẻ gợi đòn, “Muốn thì sẽ biết.”

“…”

“Ha ha,” Lăng Viêm nghiêng người thắt dây an toàn cho Nhan Lập Khả, tiện tay xoa đầu thiếu niên, “Cậu thật sự chán Hạng Lê à, nghỉ một ngày cũng không về Tam Giác Vàng.”

… Được rồi, cậu cũng lười hỏi làm sao mà người này biết được rồi. Phải… Muốn thì sẽ biết…

Lăng Viêm cười ha hả nhìn biểu cảm ảo não của người bên cạnh, tâm trạng vô cùng tốt mở muôi xe ra, phóng như bay trên đường cao tốc.

Đến trường, Lăng Viêm mang giúp hành lý của Nhan Lập Khả lên trên lầu, nhìn lướt qua không thấy có ai ở trong phòng, chậc chậc, khinh bỉ nói, “Phòng ký túc xá gì mà nhỏ xíu, dám để cho Tiểu Khả nhà ta phải ở chỗ này, hiệu trưởng trường này quả thực chán sống rồi!”

Nhan Lập Khả không nói gì mà nhếch miệng cười, “Cái gì mà ‘Tiểu Khả nhà ta’…”

Không dám tiếp tục làm phiền vị đại gia này, Nhan Lập Khả kéo lấy hành lý, cẩn thận nhấc lên đặt lên ban công, nhưng hành lý quá nặng, Nhan Lập Khả mới mang đi được hai bước, bánh xe hành lý nặng nề mắc kẹt tại ngưỡng cửa, làm cho cả người cậu đổ nhào về phía trước.

“Này!” Bên cạnh vang lên giọng điệu hoảng sợ của người kia, cả người còn chưa đập xuống mặt đất, ngược lại là rơi vào trong lòng Lăng Viêm, “Đồ ngốc, cẩn thận một chút.”

Nhan Lập Khả mất tự nhiên mím môi, thẳng người lên muốn đẩy đối phương ra. Nhưng Lăng Viêm lại càng siết chặt vòng tay, đem cả người của cậu đặt trong cơ thể to lớn của hắn, “Này, Tiểu Khả.”

Người kia gục đầu xuống, dựa ở trên vai của cậu, khẽ khàn nói, “Báo cho cậu biết một tin tốt.”

Nhan Lập Khả cảm thấy cổ ngưa ngứa, càng vội hơn, tay dùng sức đẩy ra, “Anh buông tôi ra trước.”

Lăng Viêm như đang trêu đùa cậu, cố tình kề sát lỗ tai cậu thổi một làn khí, “Hôn tôi một cái rồi tôi buông.”

Nhan Lập Khả nhíu mày, giọng trầm xuống, “Đừng ép tôi ra tay.”

“Ha ha,” Lăng Viêm hôn lên sau ót của cậu một cái, chọc ghẹo đủ rồi mới thả tay ra, cười sảng khoái nói, “Đùa cậu chút thôi, căng thẳng làm gì.”

Thật ra so với vị trí tình nhân, Lăng Viêm cảm thấy đối với hắn Nhan Lập Khả giống như bạn bè hơn, nhóc con này đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại quá thông minh, hắn cũng không muốn cạnh gối nằm có một người có thể nhìn thấu chính hắn.

Nhan Lập Khả nhíu mày lười đếm xỉa tới hắn, quay người đưa tay cất gọn hành lý, xoay đầu nhìn thấy Lăng Viêm còn đang khoanh tay nhìn cậu cười hả hê, đành phải miễn cưỡng hỏi hắn, “Không phải anh nói muốn báo cho tôi tin tốt sao? Nói đi.”

Cái người này nếu không có chuyện sẽ không đến quấy phá cậu, quả nhiên lại là ánh mắt tán thưởng của Lăng Viêm, sau đó lại gần, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai cậu cười nói, “Cậu thành công rồi, Tiểu Khả.” Trong thấy ánh nhìn thắc mắc của Nhan Lập Khả, Lăng Viêm cười, bổ sung, “Thế thân kia, ngày hôm qua đã tỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.