Bối Đạo Nhi Trì

Quyển 3 - Chương 87: 【 Trở về 】



Lăng Viêm nghe thấy câu “Ca ca” kia liền ngẩn người, quay đầu nhìn thì thấy Nhan Lập Khả lại lộ vẻ mặt mê man, ánh mắt vô hồn, lòng hắn chợt đau nhói, bất giác đi tới lay lắc cánh tay của thiếu niên.

“Tiểu Khả?”

Nhưng Nhan Lập Khả tựa như đã thoát hồn, đứng yên đờ đẫn, không một chút phản ứng. Lăng Viêm tưởng Nhan Lập Khả nhìn thấy Mạc Lẫm sẽ rất bất ngờ, nhưng không nghĩ cậu lại có phản ứng mạnh như vậy, hắn nhíu mày gọi thêm vài tiếng, đối phương vẫn bất động, vẻ mặt thoáng chốc ngơ ngác, cả người trống rỗng tựa như cái xác không hồn.

Chẳng qua đôi mắt của thiếu niên lại tràn ngập cảm xúc bi thương, hắn gần như có thể nghe được nhịp tim đập điên cuồng trong lồng ngực của Nhan Lập Khả.

Lăng Viêm rốt cuộc không thể đứng nhìn nữa, đi qua ôm lấy cậu, ôm cả người cậu vào trong lòng dùng sức siết chặt vòng tay.

“Tiểu Khả, tỉnh lại đi!”

Người trong lòng đột ngột run lên, con ngươi vô định đã có lại tiêu cự. Còn chưa kịp giấu đi hoảng loạn và lo lắng trong mắt, Nhan Lập Khả run rẩy ngây ngốc nhìn vào mắt của Lăng Viêm, hắn cau mày quan sát cậu, không biết suy nghĩ gì mà đôi mắt rất sâu xa. Nhịp tim cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục, ý thức từ từ rõ ràng trở lại, cơ thể cũng đồng thời trở nên nặng nề, cả người mệt chịu không nổi. Nhan Lập Khả lấy lại tinh thần, cố gắng gạt đi những hình ảnh lộn xộn kia, ép mình tỉnh táo.

Trước mặt là Mạc Lẫm, Lăng Diệc Phong, là kẻ thù mà Hạng Ý hận đến thấu xương, cậu phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, nếu không Lăng Viêm sẽ nghi ngờ…

Tư tưởng trong đầu hỗn loạn, Nhan Lập Khả đột nhiên cảm giác có cánh tay ôm ngang eo mình, cánh tay kia siết chặt một cái, cậu ngây người ngẩng đầu lên, vừa vặn Lăng Viêm cũng cúi đầu xuống, trán chống lên đỉnh đầu của cậu.

“Vừa rồi cậu sao vậy? Mất hồn mất vía sao?”

Nhan Lập Khả khẽ hít vào một hơi, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Lăng Viêm, hơi nhíu mày tựa như không vui, “Anh ôm tôi làm gì, thả tay.”

Lăng Viêm sửng sốt, rất oan ức mà chép miệng, buông tay buồn bã nói, “Bộ dáng vừa rồi của cậu rất cần được ôm nha…”

Nhan Lập Khả hừ lạnh một tiếng, không để tâm tới hắn, quay đầu nhìn Mạc Lẫm trước mặt, nhíu mày thì thầm tựa như không chắc chắn, “Mạc… Lẫm?”

Lăng Viêm không chọc cậu nữa, đi tới nhìn Mạc Lẫm rồi thở dài một tiếng, “Tôi biết cậu nhất định rất ngạc nhiên, dù sao mọi người đều tưởng y đã chết từ một năm trước…”

Nhan Lập Khả nhìn chằm chằm vào Mạc Lẫm, thâm tâm ép mình phải dời mắt đi nhưng làm sao cũng không được, chỉ nghe bên tai phảng phất giọng của Lăng Viêm, “… Về sau tuy rằng chúng tôi có thể giữ được tính mạng của y, nhưng y vẫn như vậy một năm qua, nằm yên một năm.”

“Y…” Nhan Lập Khả có cảm giác như đây không phải là giọng của chính mình, khàn khàn khó nghe, nặng nề nói ra từ trong cổ họng, “Y và Mạc Bắc đều mất tích, thi thể cũng không tìm thấy, tuy không làm tang lễ, nhưng tôi và Hạng Lê đều cho rằng bọn họ đã… Bọn họ đều đã chết…”

Lăng Diệc Phong đang im lặng chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm, giọng lạnh nhạt, “Em ấy không chết, chỉ là ngủ thôi, tôi cũng từng nằm như vậy tám năm và đã thức dậy đây? Em ấy chỉ ngủ thôi, nhất định sẽ tỉnh lại.”

Đôi mắt của hắn sâu thẳm, giọng nói rõ ràng rất lạnh nhưng lại kèm theo chút run rẩy rất nhỏ. Nhan Lập Khả bỗng nhiên không thể tiếp tục nhìn, rủ mắt xuống âm thầm cắn răng, cố gắng kìm nén xúc động trong lòng, “Các người… Tại sao lại giấu y? Các người có biết tôi và Hạng Lê đã tìm y với Mạc Bắc bao lâu rồi không, các người…”

Dừng một lát, Nhan Lập Khả như không thể nói được nữa, âm thanh hơi nghẹn ngào, “Tại sao y lại biến thành như vậy?”

Con ngươi của Lăng Diệc Phong co rút lại, im lặng không trả lời, Lăng Viêm nhìn hắn một cái, thở dài một tiếng rồi tiếp lời, “Những chuyện kia cậu đừng hỏi, tóm lại Lẫm thúc nhờ cả vào cậu, Tiểu Khả, tốn bao nhiêu tiền bao nhiêu thuốc cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu cứu tỉnh y, cậu có yêu cầu gì tôi sẽ đáp ứng hết.”

Nhan Lập Khả đau lòng nhìn vào thân thể khô héo của Mạc Lẫm, qua một lúc lâu đột nhiên lắc đầu, “Tôi phải nói với Hạng Lê, anh ấy tìm Mạc Lẫm rất lâu…”

Còn chưa nói hết, Lăng Diệc Phong đã híp mắt lại, quanh người bỗng dưng toát ra một làn khí lạnh rét thấu xương, “Nếu cậu dám nói chuyện ở đây cho người khác biết, đừng trách tôi ra tay tàn ác.”

Nhan Lập Khả sững sờ, mím môi dưới, ngay lập tức co rụt người, không dám nhìn vào mắt Lăng Diệc Phong. Lăng Viêm vừa nhìn thấy, vội vàng bước nhanh hai bước, nắm lấy bàn tay hơi run run của Nhan Lập Khả, vỗ về mu bàn tay của cậu tựa như muốn trấn an, “Ngoan, đừng sợ, Tiểu Thúc không có ý gì đâu, chỉ là muốn cậu giữ bí mật thôi.” Nhan Lập Khả dè dặt ngẩng đầu nhìn Lăng Viêm, hắn khẽ mỉm cười, dỗ dành cậu nói, “Lẫm thúc trở thành như vậy là do thoát không khỏi Hạng gia, Hạng Lê tìm kiếm y không chừng là có mục đích gì đó. Cậu xem, dù sao cậu cũng muốn thoát khỏi Hạng gia, cùng chúng tôi giữ kín bí mật này có gì không tốt? Đúng không?”

Nhan Lập Khả ngơ ngác một lúc, ánh mắt di chuyển, như đang suy nghĩ, Lăng Viêm giật mình, giọng nói lạnh đi một chút, “Thật ra tôi có rất nhiều cách có thể ép cậu đi tẩy não, nhưng mà…” Lăng Viêm cúi đầu nhìn cậu, bỗng nhiên cười trở lại nói, “Tiểu Khả, đừng để tôi thất vọng.”

“…” Nhan Lập Khả im lặng, qua một lúc lâu sau mới do dự khẽ gật đầu một cái.

Lăng Viêm cười ha ha, nắm lấy vai của Nhan Lập Khả rồi chụt một cái lên đầu của cậu, “Ngoan lắm~”

Nhan Lập Khả lúng túng quay đầu, vừa lúc trông thấy đôi mắt đen ám của Lăng Diệc Phong nhìn mình chằm chằm. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác đau xót lạ thường. Không biết nếu như cậu lâm bệnh nặng giống như vậy, có khi nào Hạng Ý cũng cẩn thận đề phòng đến mức độ này hay không…

“Anh yên tâm,” Câu nói là nói với Lăng Viêm, nhưng ánh mắt lại hướng về Lăng Diệc Phong, “Chuyện đã hứa với các người, tôi nhất định sẽ làm được,” Nói xong, cậu cúi đầu nhìn Mạc Lẫm, “Các người ra ngoài đi, tôi kiểm tra y một chút.”

“Không cần,” Lăng Diệc Phong đứng dậy, biểu tình hơi do dự, nặng nề khôi phục lại dáng vẻ thân thiện lúc vừa mới gặp, “Cậu cứ kiểm tra, tôi đứng bên cạnh xem, sẽ không quấy rầy cậu.”

Nhan Lập Khả lại cảm thấy tê tái trong lòng, cậu không nói gì thêm, cẩn thận nâng tay của Mạc Lẫm lên, ngón tay thăm dò ấn lên mạch đập của y.

***

Bệnh trạng của Mạc Lẫm trầm trọng hơn nhiều so với thế thân kia, Nhan Lập Khả kiểm tra đến tận trưa, lấy mẫu máu cất kỹ cùng với báo cáo bệnh án mà Lăng Diệc Phong đưa cho cậu. Tạm thời cậu vẫn chưa xác định được nguyên nhân khiến Mạc Lẫm hôn mê bất tỉnh, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là, bản thân Mạc Lẫm không muốn tỉnh lại, y tự thôi miên đại não để khiến cho mình ngủ say.

Khi biết được tin này, Lăng Diệc Phong cứng đờ cả người, như thoáng cái đã già đi. Người này căn bản quên đi che giấu, chỉ ngơ ngác ngồi bên giường của Mạc Lẫm, yên lặng nắm lấy tay y.

Ra khỏi nhà gỗ, Nhan Lập Khả đi theo Lăng Viêm đến bến tàu, ôm một sấp báo cáo kiểm tra vào trong lòng, ngắm nhìn mặt biển đến xuất thần.

Vì sao khi vừa nhìn thấy Mạc Lẫm đáy lòng lại đau khổ khó chịu như vậy, vì sao cho đến lúc này vẫn luyến tiếc cảm giác rời đi?

Những giấc mơ cùng ảo giác kia rốt cuộc là gì… Tiểu Bắc, đến tột cùng là ai…

Trong lòng càng ngày càng rối bời, cơ thể theo đó cũng rét run.

Bước đến boong tàu, Nhan Lập Khả nhìn viên thuốc đưa đến trước mặt mình, cười khổ một cái. Không biết có phải càng uống nhiều thuốc mê thì đầu óc càng loạn hay không, bây giờ cậu thật sự rất rối…

“Lăng Viêm.”

“Hả?”

Nhận lấy viên thuốc, Nhan Lập Khả để trong lòng bàn tay mà nhìn, nghiêng đầu cười, “Anh có thể… ôm tôi một chút được không?”

“Hả?”

Khó thấy được bộ dáng ngờ nghệch ngơ ngác của Lăng Viêm, Nhan Lập Khả mỉm cười, đưa tay uống thuốc, từ từ nhắm mắt lại, “Chốc nữa anh ôm tôi hóng gió trên boong thuyền một chút đi, tôi không muốn vào trong khoang thuyền, rất buồn.”

Lăng Viêm quan sát cậu thật lâu, không đáp lời, vươn tay ôm lấy eo của thiếu niên đang dần dần đứng không vững mà té ngã ở trước mặt, sau đó cúi đầu hôn một cái lên vành tai của cậu.

“Cậu thích biển sao?”

Thì thầm, lời đáp lại vô lực tựa như không khí, “Thích,” Nhan Lập Khả khẽ nói, âm thanh nhỏ dần, “Thích… Rất thích…”

Lăng Viêm ôm Nhan Lập Khả đứng yên một lúc lâu, sau đó khom người nhẹ nhàng bế ngang cậu lên, tựa như sợ làm kinh động đến người trong lòng mà bước đi rất chậm, từ từ đi đến chỗ cao nhất trên boong tàu. Ngồi xuống dựa vào cột buồm sau lưng, Lăng Viêm cẩn thận giữ chặt Nhan Lập Khả ở trước ngực, để cho sống lưng mềm nhũn của thiếu nhiên dựa vào trong ngực của mình, sau đó hắn lấy tay ôm người này vào trong lòng, siết chặt vòng tay, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời thật lâu.

***

Khi tỉnh lại Nhan Lập Khả cảm giác mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, trời đã tối, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có ánh trăng, bầu không khí rất lạnh. Nhan Lập Khả mở mắt ngây ngốc một lát, đầu óc chậm rãi thanh tỉnh.

Cậu rốt cuộc cũng gặp được Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, nhưng nhiệm vụ Hạng Ý giao cho cậu vẫn chưa hoàn thành. Hòn đảo kia ở nơi nào, cậu không hề có chút manh mối, chỉ nhớ được phong cảnh rất đẹp, trên đảo có ngôi nhà gỗ cao hai tầng đẹp đẽ, còn lại những thông tin giá trị khác đều không tìm được.

Đầu óc luôn quẩn quanh hình dáng của Mạc Lẫm, trái tim khó chịu mà nảy lên, cậu rũ mắt cắn môi, cơ thể vô thức run lên không ngừng. Nhan Lập Khả cố kiềm chế, lấy tay muốn ôm mình lại, nhưng vừa mới khẽ cử động thì phát giác kỳ lạ, ngang hông có thứ gì đó đè lên, có chút nặng, nhưng rất ấm. Cậu bất ngờ, đôi mắt thích ứng với bóng đêm chậm rãi nhìn sang bên cạnh.

Lăng Viêm ngủ rất say, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tươi cười tí tởn thường ngày, người này vốn rất anh tuấn, khi ngủ lại càng hiện lên rõ ràng. Nhan Lập Khả đờ đẫn nhìn hàng lông mi dài của Lăng Viêm, lắng nghe tiếng hít thở đều đều, cả buổi sau mới kịp phản ứng, vội vã nâng cánh tay ngang hông lên, nhanh chóng ngồi bật dậy.

Khẽ động như vậy, người kia nhíu mày, mơ màng thức giấc.

Nhan Lập Khả quan sát hắn, căn bản mặc kệ phiền não cùng khủng hoảng ở trong đầu, đề phòng liếc mắt nhìn Lăng Viêm đang tỉnh dậy. Lăng Viêm dụi dụi mắt, ngáp một tiếng, chờ đến khi thấy rõ người bên cạnh liền cười hì hì, “Ơ, nhóc con, tỉnh rồi à?”

Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, đứng dậy, “Hơn nửa đêm anh ôm tôi làm gì.” Còn lột gần hết quần áo của tôi…

Nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, nhưng Lăng Viêm chỉ ở phía sau cậu cười ha hả, “Ôm cũng đâu mất miếng thịt nào, tôi cũng không làm gì cậu, thật nhỏ mọn.” Lăng Viêm nói xong, vén chăn bước xuống giường, đi thẳng về phía Nhan Lập Khả đang cố gắng mặc quần. Nhan Lập Khả vất vả xỏ chân vào quần vừa định kéo khóa lên, một bóng người cao to rộng lớn liền phủ lên người, cậu sợ tới mức run tay, quần xuýt nữa đã rơi xuống đất.

Cái tên đại sắc lang Lăng Viêm này, cậu nhất định phải đề phòng một chút…

Nhưng mà người này cũng không động tay động chân như cậu tưởng tượng, mà là vươn tay kiểm tra trán của cậu, sau đó lại sờ trán của hắn, khóe miệng thoáng cái tươi lên, “Hết sốt rồi, nhưng vẫn còn hơi ấm.” Tự nói, mặc kệ Nhan Lập Khả đang sững sờ ở một bên, Lăng Viêm đi tới mở đèn, từ trên mặt bàn bên cạnh mang tới một cốc nước và vài viên thuốc, “Nào, tỉnh lại uống một lần nữa là được.”

Bỏ qua tâm trạng căng thẳng, Nhan Lập Khả rốt cuộc cũng cảm thấy cơ thể mình bất tường. Suy yếu vô lực, cả người toàn là mồ hôi lạnh, có hơi chóng mặt, xem ra là bị cảm lạnh. Tâm tình phức tạp mà nhận lấy thuốc ở trong tay Lăng Viêm, ngoan ngoãn uống vào, cậu đặt cốc xuống, trông thấy Lăng Viêm khoanh tay chớp mắt nhìn mình, “Cậu không sợ tôi bỏ gì vào trong nước à?”

Nhan Lập Khả im lặng mặc cho xong quần áo, đứng lên, vừa làm vừa khẽ nói, “Muốn làm gì đã sớm làm rồi, còn chờ tới bây giờ chuốc thuốc sao…”

Tuy nói rất nhỏ, nhưng Lăng Viêm vẫn nghe được, Lăng Viêm càng nhìn càng cảm thấy nhóc con này thật đáng yêu, móng vuốt sói xám liền nhịn không được mà vò rối tóc của Nhan Lập Khả, “Này, còn thấy lạnh không?”

“Hả?” Nhan Lập Khả vẫy vẫy đầu, nghi ngờ nhìn hắn, “Không lạnh.”

“A,” Lăng Viêm rút tay về, nắm lấy bàn tay của cậu, “Ừm, đúng thật không lạnh.” Tự nói xong, Lăng Viêm nhéo mu bàn tay của Nhan Lập Khả, trước lúc đối phương muốn hất ra thì cười hắc hắc thả tay ra, “Vừa rồi cậu lạnh run như đóng băng ấy, ngón tay y hệt cục đá vậy.”

Nhan Lập Khả nhớ lại vừa rồi tỉnh dậy thì thấy Lăng Viêm đang ôm chặt mình ngủ say, âm thầm cảm động, trong đáy lòng vô cùng phức tạp. Có điều trên mặt vẫn bình thường, cậu cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, cúi người mỉm cười nhìn Lăng Viêm, “Cảm ơn anh đã chăm sóc, tôi khỏe hơn rồi, không làm phiền.”

Lăng Viêm chậc chậc ai oán như tiếc hận, “Qua cầu rút ván, thật không đáng yêu.”

Nhan Lập Khả áy náy gật đầu, quay người mở cánh cửa sau lưng rồi đi ra ngoài. Ngoài phòng là một dãy hành lang dài, dưới cầu thang xoay tròn là một đại sảnh rộng lớn. Lăng Viêm tiễn Nhan Lập Khả ra đến ngoài cửa, Nhan Lập Khả ra khỏi cửa lớn mới nhận ra đây là nơi nào.

“Hóa ra anh ở Đế Viên à.” Thuận miệng nói một câu, “Xây xong khi nào? Nhanh thật.”

Chỗ này chính là công trình lần trước mà Lăng Viêm mời cậu đến làm phát ngôn viên, xem qua không ít bản vẽ, hiện tại tận mắt thấy ở trước mặt, thật đúng là làm cho người khác kinh ngạc thán phục.

Lăng Viêm tự hào hất cầm, cười ra vẻ nói, “Đó là dĩ nhiên, toàn bộ dự án này đều do tôi giám sát, không nghiêm không được.” Nói xong, lại đè ngực thở dài phiền muộn, “Ài, điều tiếc nuối nhất là không mời được cậu, bây giờ vừa nhìn thấy áp phích của người phát ngôn cho Đế Viên, trái tim tôi liền cảm thấy lạnh lẽo, muốn vỡ nát.”

Cảm giác thích thú trong lòng Nhan Lập Khả tức thì tan thành mây khói, đến tâm tình muốn ở lại thưởng thức cũng không còn, “Anh từ từ mà vỡ, tôi đi đây.”

“Hả?” Lăng Viêm ngẩn người, vui vẻ chạy theo, “Để tôi đưa cậu về, đi chậm thôi.”

Nhan Lập Khả đột ngột đứng lại, im lặng một lúc mới nói, “Lăng Viêm, cảm ơn anh.”

Lăng Viêm dừng bước, chớp mắt, “Hả?”

Lắc đầu, không nói gì thêm, Nhan Lập Khả chỉ nói một câu hẹn gặp lại rồi đi ra ngoài cổng. Lăng Viêm đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng dần khuất mất trong đêm của thiếu niên, qua một lúc lâu mới tựa như lưu luyến mà vuốt ve ngón tay của mình, “Aiz, làn da thật mịn ~”

Nhún vai, Lăng Viêm vui vẻ huýt sáo, chân bước nhanh như phát điên.

***

Nhan Lập Khả ngẩn người đi bộ trên đường, hình ảnh chạy ngang qua đầu làm cậu bực bội, cậu muốn tĩnh tâm suy nghĩ, bắt mình bình tĩnh lại, nhưng càng lúc càng xuất hiện nhiều ảo giác rối rắm khiến cậu gần như muốn điên. Nếu như đây là do đầu óc cậu có vấn đề thì còn có cách chữa trị, nhưng thực tế, cậu có thể khẳng định đây là ảo ảnh trong tâm trí, nếu không phải cậu vẫn còn ý thức minh mẫn, não hoạt động bình thường, cậu thật sự rất hoài nghi có phải mình bị bệnh tâm thần rồi hay không…

Buồn phiền chậm rãi tản bộ, Nhan Lập Khả chợt ngửi thấy một hương hoa thơm mát, cậu dừng bước ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là cổng chính bệnh viên trung tâm.

Trước mắt lập tức hiện lên vài thứ kỳ lạ, cậu bực bội siết chặt nắm tay, đánh mạnh vào đầu mình một cái. Tỉnh táo lại một chút, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn lên căn phòng trên tầng cao nhất của bệnh viện, ngây người một khoảng lâu, Nhan Lập Khả cắn môi, hơi do dự bước ra một bước, rồi lại rụt về một chút, lặp đi lặp lại nhiều lần, cậu thở dài một hơi, đi vào trong bệnh viện.

Dãy hành lang của tầng trên cùng vẫn luôn tĩnh lặng, Nhan Lập Khả đứng trước cửa phòng 1707, đứng ngơ ngác nhìn vào dãy số kia. Cậu không biết tại sao mình lại đến đây, tựa như trong lòng có thứ gì đó muốn mạnh mẽ tiến ra, ép buộc cậu đi đến chỗ này.

Nhưng đã đến nơi, lại không dám đi vào.

Ngây người đứng yên, Nhan Lập Khả cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng không hiểu sao tâm trạng tốt hơn nhiều, cảm giác hoang mang trong lòng cũng dịu đi đôi chút. Cậu đơn giản dựa vào bức tường đối diện cánh cửa rồi ngồi xuống, cơ thể dựa vào bên cạnh cảm thấy ấm lên, đưa tay ôm lấy chân ngồi co người thành một khối.

Cậu muốn đi vào gặp người đàn ông tóc vàng kia, chỉ là chợt nhớ tới, nhưng trong lòng lại không dám. Người tên Da Mỗ rất ghét cậu, cậu cũng không muốn tự rước lấy nhục…

Mím môi, Nhan Lập Khả yên lặng ngồi nhìn con số trên cánh cửa đối diện, nghiêng đầu dần dần nhắm mắt lại.

A… Ngủ một giấc như vậy sao?

Mơ màng suy nghĩ, Nhan Lập Khả siết chặt vòng tay.

“Cạch.”

Trong không gian yên tĩnh, tiếng mở cửa đặc biệt rõ ràng.

Nhan Lập Khả hơi sửng sốt, lập tức mở mắt ra.

Nhắc tào tháo tào tháo đến, cánh cửa mở một nửa, người đứng đối diện có vẻ khó chịu, tay chống hông, trừng mắt nổi cáu với cậu.

“Này!”

Nhan Lập Khả vội vàng đứng lên, tay chân lúng túng không biết phải làm sao, “Tôi…”

“Tôi tôi cái gì!” Da Mỗ trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, “Nói cậu không được đến đây, nghe không hiểu hả!”

Nhan Lập Khả bối rối cúi đầu, ngậm miệng lại, vẻ mặt buồn bã nói, “Tôi xin lỗi…”

Da Mỗ tức giận trừng mắt nhìn cậu, nhưng bộ dáng nhận sai của đối phương rất chân thành, khiến cho hắn muốn phát hỏa cũng không được. Trừng một lúc, hắn chửi thầm một tiếng, khoanh tay hất cầm hừ nói, “Cậu ngồi đây làm gì?”

Nhan Lập Khả ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tỏ vẻ mơ màng, thấy thế Da Mỗ chợt sững sờ, “Tôi, tôi không biết…” Nhan Lập Khả nhỏ giọng nói, cười khổ một cái, “Xin lỗi, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi chỉ ngồi ở đây một lát, lập tức đi…”

Da Mỗ nhíu mày, thả lỏng hai cánh tay ra, “Cậu ngồi đây làm gì? Hơn nửa đêm muốn dọa người à.”

Nhan Lập Khả im lặng một hồi, rủ mắt xuống, “Ở đây… rất dễ chịu.” Nói xong, thiếu niên ngước mắt nhìn Da Mỗ, lại cười khổ, “Gần đây tôi rất rối loạn, nhưng mà ở đây, dường như dễ chịu hơn nhiều… Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy y, sẽ không gây ra phiền phức nào cho anh, tôi…” Gục đầu xuống, nhỏ giọng nói, “Tôi thật sự muốn ngồi nghỉ một chút…”

Da Mỗ bỗng dưng im lặng, ánh mắt trừng cậu cũng biến đổi, chỉ quan sát vẻ mặt thất thần của Nhan Lập Khả. Hai người đứng đối diện nhau không nói câu nào, Nhan Lập Khả đứng đấy liền cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên, đành phải cắn môi ủ rũ xoay người, “Tôi xin lỗi, quấy rầy anh rồi…”

Vừa định rời đi, người phía sau chợt bước lên trước, chặn đường đi của cậu.

Không hiểu ngẩng đầu lên, Nhan Lập Khả khó thấy được Da Mỗ không tức giận mà nhìn mình, nhưng mà ánh mắt vẫn lạnh lùng, “Tôi hỏi cậu, cái gì mà gần đây rất hỗn loạn, cậu làm sao vậy?”

Nhan Lập Khả ngập ngừng một chút, cuối cùng lại lắc đầu một cái, “Không có gì, có thể là do mệt mỏi.”

Da Mỗ nhìn cậu, chợt nói, “Cậu còn yêu tên khốn kia sao?”

Nhan Lập Khả ngẩn người, “Cái gì?”

Da Mỗ khinh bỉ nhếch môi, “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.” Đột nhiên Da Mỗ nắm lấy ống tay áo của cậu, “Vào phòng đi, ở ngoài hành lang bị cảm xong lại đổ lỗi lên đầu tôi, hừ!”

Nhan Lập Khả bất ngờ bị hắn kéo đi, nhìn thấy cửa phòng được mở ra, cậu thế mà được cho vào, Nhan Lập Khả vẫn chưa thể hoàn hồn. Căn phòng vẫn giống như lần đến thăm lúc trước, sạch sẽ, không có đồ vật dư thừa. Nhan Lập Khả không nhìn rõ, chỉ liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông kia đang ngồi trước cửa sổ, bước chân thoáng chốc do dự.

Da Mỗ thả cậu ra, nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm về phía Karo, im lặng cả buổi, đột ngột nói, “Sau này, cậu muốn thì cứ tới.”

Nhan Lập Khả sốc, cho rằng mình nghe lầm. Da Mỗ không có nhìn lại cậu, chỉ đi đến cánh cửa của phòng kế bên, đưa tay vặn mở cửa rồi bước vào một bước, trước khi đóng cửa mới khẽ nói một câu, “Y rất muốn gặp cậu.”

Nói xong, đóng sầm cửa lại.

Y rất muốn gặp cậu.

Trong tai chỉ còn câu nói này, tựa như luẩn quẩn bên tai một hồi mới ngưng lại. Nhan Lập Khả ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt đang lặng lẽ ngồi trên xe lăn, vô thức bước đến, đi từng bước đến trước mặt hắn.

Karo vẫn như vậy, ánh mắt khẽ rung chuyển theo dõi chuyển động của cậu, Nhan Lập Khả ngồi quỳ xuống, đôi mắt của người kia cũng hạ xuống theo cậu.

Vẫn là ánh mặt dịu dàng cùng yêu thương như vậy, Nhan Lập Khả chợt cảm giác người này dường như có chút thay đổi, ít ra trong mắt đã có chút hào quang, không còn trống rỗng vô định như trước. Cậu ngơ ngác nhìn đôi mắt của Karo, đôi đồng tử nọ giống như viên ngọc quý báu, làm cho cậu nhịn không được mà ngắm nhìn thật lâu.

“Karo.” Khẽ nói, Nhan Lập Khả ngồi xuống kế bên xe lăn, cánh tay để lên tay cầm của xe lăn, đặt cằm dựa lên cánh tay, nhẹ nhàng nói, “Anh nói, những thứ kia là mơ sao?”

Nghiêng đầu, gối đầu lên cánh tay của mình, từ từ nhắm mắt lại, “Tôi lại cảm thấy không phải, những thứ kia… càng nhìn càng giống như ký ức.”

Nhan Lập Khả nhỏ giọng nói, những chuyện hoảng loạn nhiều ngày qua, ở bên cạnh người này nói ra tựa như không còn phiền loạn như trước nữa, “Nhưng… Tại sao trái tim lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cảm giác rất đáng sợ, giống như… giống như không muốn nhớ đến thứ gì đó…”

Trên đỉnh đầu có thứ gì đó nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu, Nhan Lập Khả run người, nhưng không mở mắt ra, lặng yên một lúc lâu, thì thào, “Anh biết không? Ở bên cạnh anh như vậy cảm thấy rất không chân thật, nhưng mà… vô cùng thoải mái. Ở bên cạnh anh… tựa như không còn phiền lòng nữa, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều…”

Người kia không đáp lời cậu, chỉ có ngón tay vuốt ve mang theo độ ấm, không có tiếng nói, nhưng lại có thể khiến cho trái tim cậu dần dần thả lỏng, “Trước đây, chúng ta biết nhau sao?”

Nhan Lập Khả ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt của hắn cong lên, như đang cười.

Cậu chớp mắt nhìn nụ cười của hắn, một lát sau cậu cũng kìm không được mà cười theo, “Karo, anh cười lên nhìn rất đẹp.” Nhan Lập Khả nói xong, lại trở về nằm lên cánh tay mình, “Nếu không chê tôi phiền, tôi có thể nằm như vậy một chút được không?”

Tay cầm xe lăn có hơi cao, Nhan Lập Khả gối nằm một lát liền cảm thấy cánh tay tê tê, nhưng không biết tại sao, cậu không muốn buông ra, mặc kệ cánh tay tê cứng cũng tiếp tục nằm. Bỗng nhiên, cánh tay được người kia nhẹ nhàng chạm vào, Nhan Lập Khả sửng sốt, tức thì ngẩng đầu lên, thấy Karo đang nhìn mình, cánh tay kia đang đặt trên đùi của hắn hơi run lên.

Nhan Lập Khả chớp mắt vài cái, kịp phản ứng, hơi không chắc chắn mà hỏi hắn, “Tôi không sao đâu, chân của anh không đau à?”

Nhưng Karo chỉ chầm chậm vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên cánh tay tê cứng của cậu, đôi mắt lẳng lặng nhìn vào cậu. Nhan Lập Khả chợt cảm thấy trái tim tê dại, không phải là đau, nhưng lại khiến cho cậu không thể hít thở, cả người đều run lên.

Thả lỏng cánh tay xuống bên người, Nhan Lập Khả nghiêng người tựa vào thành xe lăn, đầu nghiêng sang vừa vặn tựa lên đùi của Karo, sau đó nhắm mắt lại mỉm cười, “Không phải anh cố tình chọn chiếc ghế như này chứ, độ cao rất phù hợp để nằm, ha ha.”

Ngước mắt nhìn lên, quả nhiên, đôi mắt của hắn hơi cong lại, mặc dù trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng cậu biết, y nhất định đang cười. Nhan Lập Khả không nói gì nữa, nơi dựa vào Karo cảm thấy vừa ấm áp vừa dễ chịu, khóe môi vô thức mỉm lên. Cậu nhắm mắt lại từ từ thiếp đi, không nhìn thấy người bên trên đang lặng lẽ nhìn vào cạnh mặt được ánh trăng chiếu sáng của cậu, ngây người cả một đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.