Cuốn sách đã bị Điền Tư lật đến nhàu nát, góc sách đều đã bị mòn, bìa trước và bìa sau đã bị cọ ra mảng trắng.
Sách được đóng một cách rất bình thường, trên tấm bìa đen trắng là một chú robot nhỏ đã bị rách nát đứng trong một bụi cỏ cao, ngước nhìn về phía xa xa, nơi thành phố có ánh đèn rực rỡ, trung tâm thành phố là một tòa kiến trúc tháp cao chọc trời, huy hoàng và sắc nhọn, thực sự như có thể thông lên tận trời, vậy nên tên truyện cũng gọi đó là "Tháp Thông Thiên". Hồ Già lật lật cuốn sách, hơn 200 trang nội dung nhưng cả đầu và cuối cuốn truyện tranh đều không ghi tên nhà xuất bản và tác giả, chắc hẳn là của Điền Tư tự in.
Hồ Già nghĩ cuốn sách này đối với Điền Tư hẳn là rất quan trọng.
Lông của thỏ con là sợi bạc mảnh, lá cỏ cao là lá bạc trải ra, ngay cả mao mạch trong cơ thể người cũng là dây kim loại cỡ micro, xương và khớp trong cánh tay là thanh co giãn và pít-tông, tuy nói rằng toàn thân của họ đều được cấu tạo từ linh kiện kim loại nhưng con người ở đây cũng có thể sinh sản, con cái mà họ sinh ra cũng có đứa thông minh, có đứa vụng về, có đứa hoạt bát, có đứa hướng nội, có đứa giỏi chạy nhảy, cũng có đứa chuyển động chậm chạp.
Tính cách như vậy của cậu thường không được người khác yêu thích. Cha của chú robot nhỏ cực kỳ không thích cậu.
Anh chị em của cậu lại đều là những đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, so ra thì chú robot nhỏ càng có vẻ hơi ồn ào, cha nhìn thấy cậu thường làm bẩn thân thể hợp kim titan sáng bóng của mình, cọ ra những vết xước lộn xộn, nên gọi cậu là 'Tiểu Phá Nát'. Tiểu Phá Nát, ngoan ngoãn chút đi! Cha thường nhăn mày nói với Tiểu Phá Nát như vậy.
Tiểu Phá Nát là đứa trẻ ít được coi trọng nhất trong nhà.
Tiểu Phá Nát bề ngoài vẫn cười hi hi ha ha nhưng bên trong lại rất buồn lòng, cậu học theo dáng vẻ của các anh chị, làm một đứa con ngoan trong mấy ngày, nói chuyện nhỏ nhẹ, dùng thìa bạc yên lặng uống canh. Cha nhìn thấy thì rất hài lòng, nói rằng sẽ dẫn Tiểu Phá Nát lên tháp Thông Thiên chơi. Đó chính là tháp Thông Thiên đấy! Tiểu Phá Nát phấn khích cả đêm không ngủ, bảo với anh và chị cậu rằng vừa dùng dầu vừa dùng máy để đánh bóng, giúp cậu tắm rửa thơm tho từ trong ra ngoài, biến thành một chú robot nhỏ sáng bóng.
Có lẽ như vậy thì cha sẽ có thể diện hơn một chút, Tiểu Phá Nát nghĩ.
Ngày cha dẫn Tiểu Phá Nát đi xem tháp Thông Thiên vừa hay gặp một lễ diễu hành lớn.
Tiểu Phá Nát vật lộn giãy giụa trong dòng người, bọn buôn người ở chợ đen sớm đã để ý đến thân xác hợp kim titan đẹp đẽ, nhẹ nhàng của cậu, chúng thừa lúc hỗn loạn mà bịt mũi miệng của Tiểu Phá Nát, dùng điện giật làm cho cậu bất tỉnh, kéo cậu đến thành phố ngầm, lột da cậu, đem tay cùng với tứ chi rời rạc của các con robot khác dọc theo đường ống rồi đổ ra bãi rác phía ngoại thành.
Tiểu Phá Nát không tìm được đường về nhà.
Nghĩ đến đây cậu liền khóc, nước mắt rơi lã chã trên mạch tích hợp ở cánh tay làm nổ ra tia lửa sáng.
Con cáo sống ở bãi rác bị tiếng khóc của Tiểu Phá Nát đánh thức, không kiên nhẫn mà vẫy vẫy chiếc đuôi làm bằng kim loại rồi nói với Tiểu Phá Nát: "Ê! Đừng khóc nữa! Ồn chết đi được!" Tiểu Phá Nát bị con cáo làm cho giật mình, cậu cố nén nước mắt, con cáo vừa định ngủ thì Tiểu Phá Nát lại bắt đầu khóc, nước mắt bắn ra ánh điện trắng sáng trông như sắp bốc cháy.
Cuối cùng con cáo hỏi cậu, này, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?
Con cáo liếm liếm móng vuốt rồi lại gãi gãi đầu, nghĩ ra một ý cho Tiểu Phá Nát.
Tiểu Phá Nát lúc này mới thấy yên tâm, cậu nằm bên cạnh con cáo ngủ. Một lúc sau, Tiểu Phá Nát vẫn nức nở, con cáo ôm đầu gào lên hỏi cậu, cậu lại sao nữa? Chú robot nhỏ buồn bã nói rằng, bây giờ cậu quá xấu xí, cha nhìn thấy bộ dạng của cậu rồi chắc chắn sẽ ghét cậu. Con cáo khịt mũi an ủi chú robot nhỏ, làm gì có cha mẹ nào mà ghét con cái chứ?