Hôm sau, Hồ Già tan học sớm, cô nói muốn cùng Điền Tư đi mua thức ăn.
Đúng lúc 2-3 giờ chiều, hai người chậm rãi đi đến khu chợ, gió mùa đông khá lớn, gió tây bắc còn vô cùng lạnh lẽo, Điền Tư giúp cô kéo khóa áo phao lên, đội mũ vào, Hồ Già chống cự, đẩy anh rồi nói: "Xấu chết đi được, người nhìn đang đẹp mà biến thành con giun." Điền Tư nghiêm túc nhìn cô rồi cao giọng nói: "Đẹp thế này, xấu chỗ nào?" Hồ Già trợn mắt với anh, anh nở một nụ cười hiền lành, nghiêng người che gió lạnh rồi hai người thong thả bước vào chợ.
Anh hỏi cô: "Tối muốn ăn gì?"
Hồ Già suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Trời lạnh thế này, em muốn uống chút canh nóng, tốt nhất là đặc một chút."
Điền Tư nói: "Vậy thì hầm nồi canh bò hầm, chiên mấy miếng sườn lợn, trộn bát salad khoai tây, lại nướng hai cây bánh mì Pháp, được không?"
Hồ Già nghĩ đến thuốc Sertraline trong ngăn kéo, cô cố ý dỗ dành Điền Tư vui, nũng nịu nói: "Tuyệt quá, sao anh lại giỏi nấu ăn thế nhỉ?"
Điền Tư nghe xong, ngược lại lại cảm thấy ngượng ngùng, anh đỏ mặt đi mua thức ăn, chọn thịt bò. Anh không phải là người biết mặc cả ở chợ, người ta nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu, lúc trả tiền lại càng sảng khoái, cầm đồ xong còn khẽ nói cảm ơn, vẻ mặt hoàn toàn ôn hòa và nhã nhặn. Hồ Già nhìn mà cảm thấy đau lòng, cô nghĩ có lẽ Điền Tư quá hiền lành nên mới bị bệnh.
Hai người nói cười rôm rả rồi đi dạo hết nửa cái chợ. Thịt bò, sườn lợn, khoai tây, hành tây, cà chua, bắp cải, bột mì cao gluten, men nở, tương ớt nhãn vàng, những thứ này đều đã mua đủ, tay trái Điền Tư xách đầy ắp túi, ngón tay bị quai xách đến mức máu không lưu thông, tay phải còn rảnh rỗi thì thoải mái nắm chặt lấy tay của Hồ Già.
Hồ Già đưa tay sang nói: "Nặng quá rồi đó, để em xách một ít cho."
Điền Tư từ chối, nghĩ một lúc rồi anh nói: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé, có đồ gì cũng để anh xách, mua đồ cũng đều do anh trả tiền."
Hồ Già định giật lại mấy cái túi, Điền Tư liền giơ tay lên, cô liền không với tới nữa, cô giậm chân mắng anh: "Có làm túi máu cũng không có người như anh."(*)(*Từ gốc là 血包 (huyết bao - túi máu). Trong ngữ cảnh tâm lý học, đặc biệt liên quan đến rối loạn nhân cách tự mãn (NPD), "血包" (xuè bāo) ám chỉ những người cung cấp sự chú ý, cảm xúc và hỗ trợ cho những người có tính cách tự mãn. Họ thường là những người bị lợi dụng về mặt cảm xúc, cung cấp năng lượng và sự công nhận cho người khác mà không nhận lại được gì tương xứng.)
Điền Tư chỉ mỉm cười mà không tranh cãi với cô, hai người về đến khu Thâm Thủy Loan, Điền Tư đặt đồ xuống, Hồ Già nhìn tay anh, quả nhiên đều là vết hằn trắng xanh, cô tức tối xoa mấy cái rồi lấy ngón tay chỉ anh nói: "Anh đúng là ngốc chết đi được."
Điền Tư lại thản nhiên nói: "Anh thấy rất hạnh phúc." Cô nghe xong lại mắng anh thêm mấy câu.
Thịt bò phải hầm một tiếng đồng hồ.
Điền Tư bật lửa nhỏ rồi cùng Hồ Già ra phòng khách tháo cây thông Noel mà anh mua về.
Cây thông Noel xù xì khi bày ra còn cao hơn người, Hồ Già phải đứng lên ghế mới sờ tới ngọn cây.
Điền Tư lại mở hai túi giấy da bò lớn ra, bên trong là ruy băng vàng, quả cầu đồ chơi nhiều màu, nến điện tử, ngôi sao nổ trắng, dải băng giá, lấy mãi lấy mãi mà vẫn không hết, Hồ Già ngỡ ngàng như thể mình đã quay lại Tết thiếu nhi, cả căn phòng học đều treo đèn kết hoa, đến cả đèn trên trần nhà cũng treo đầy hoa giấy, nhựa vàng và bạc lấp lánh.
Cô cảm thán một câu: "Có cảm giác như mình lại trở thành trẻ con rồi."
Điền Tư dịu dàng nói: "Em mới mười bảy tuổi, chẳng phải vẫn là trẻ con sao."
Hồ Già ngẩn người, cô thường quên mất tuổi của mình, không nghĩ rằng mình chỉ mới mười bảy tuổi.
Chỉ có một lần, cô đi cầu xin Hồ Hải Văn tìm Lý Huệ Quân, đứng trước cửa nhà ông ta, cô tức giận và bất an hét lên rằng mình vẫn chỉ là trẻ vị thành niên, phải biết làm sao đây. Tất nhiên, cuối cùng Hồ Hải Văn cũng không giúp cô. Có lẽ trong nhà ông ta, hành vi cử chỉ của cô hôm đó vẫn còn trở thành đề tài cười cợt lúc nhàn rỗi.
Hồ Già không nghĩ đến Hồ Hải Văn nữa, cô huých Điền Tư: "Nói em mười bảy tuổi, chẳng phải anh cũng chỉ mười bảy thôi sao?"
Điền Tư lắc đầu trêu cô: "Sang năm thì không phải nữa rồi, lúc đó anh sẽ là người trưởng thành, có thể đi thi bằng lái rồi."
Cô đặt trọng tâm lên ngày sinh nhật của Điền Tư: "Vậy anh sinh tháng Một à? Cụ thể ngày mấy, là Ma Kết hay Bảo Bình vậy?"
Điền Tư đáp: "Sinh nhật của anh là ngày 9 tháng Một, anh biết em sinh ngày 20 tháng Tám, anh không hiểu về cung hoàng đạo, chỉ biết mẹ anh nói anh là cung Ma Kết, em là cung gì vậy?" Hồ Già lấy điện thoại ra, vừa gõ từ khóa Ma Kết và Sư Tử vào phần mềm, bên dưới liền lập tức hiện ra nói mức độ phù hợp của họ chỉ có 40%, là một cặp tương lai mờ mịt.