Khi xoay người rời đi, Điền Tư quay lưng về phía ánh nắng.
Từ đây về đến khu Long Loan đi taxi mất bảy, tám phút, đi xe đạp mất hai mươi phút, đi bộ thì phải hơn nửa tiếng.
Điền Tư không do dự mà chọn từ từ đi bộ về, như vậy, cảm giác hân hoan trên người anh sẽ biến mất chậm hơn một chút. Khi đợi đèn giao thông, gió đầu thu ập vào người Điền Tư, anh có thể cảm nhận được mùi hương của Hồ Già trên người anh từ từ trôi đi, giống như cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên mu bàn tay anh, xúc cảm từ từ biến thành những đường nét đứt quãng, phấp phới rời đi.
Điền Tư nhìn về phía đèn chỉ dẫn giao thông.
Đèn xanh, anh nên đi rồi.
Bắc Kinh lạnh hơn Dũng Thành rất nhiều, sự chênh lệch nhiệt độ sáng tối khá lớn.
Điền Tư thu dọn quần áo gọn gàng rồi lại lấy ra hộp thuốc di động để đựng thuốc, hộp thuốc dùng lâu rồi, chỗ mở đóng đã có hơi nứt rạn. Điền Tư cẩn thận cất hộp thuốc đi, tránh để Điền Trọng Lân nhìn thấy. Nhà đã có một người có vấn đề về tinh thần là đủ rồi, nếu Điền Trọng Lân nhìn thấy Điền Tư cũng lén lút uống thuốc, e là sẽ nổi giận.
Sắp xếp xong hành lý, Điền Tư lại gấp gọn quần áo phơi trên ban công cất vào tủ quần áo.
Hồ Già ở nhà anh mấy ngày cũng để lại không ít quần áo, khi đem cất quần lót lộ liễu của cô, Điền Tư vẫn đỏ mặt.
Anh và cô làm tình mỗi đêm, anh giúp cô cởi móc áo lót, cởi quần lót ẩm ướt, nụ hôn theo đó rơi trên người cô, nơi ngực nhô lên là núi, nơi lỗ chảy nước là thung lũng, quần áo rơi vãi dưới giường nhăn nhúm là hình dáng thân thể họ chồng lên nhau, tay chân quấn quýt, Hồ Già cắn lên bả vai anh.
Buổi sáng, Điền Tư sẽ luôn tỉnh trước Hồ Già.
Anh yên lặng ôm cô một lúc rồi rón rén dậy, nhặt quần áo Hồ Già rơi vãi trên sàn nhà bỏ vào giỏ đồ bẩn.
Khi giặt quần áo, đồ lót và quần áo khác được tách riêng, đồ lót phải giặt tay, Hồ Già xem phim trong phòng ngủ, lời thoại của những người yêu nhau truyền đến chỗ anh, Điền Tư ngẩn người rồi vô tình ngâm đồ lót của Hồ Già vào chậu nước, thế là hỏng rồi, Điền Tư không biết nên gọi Hồ Già tự đến giặt sẽ ngượng hơn hay là anh giúp cô giặt sẽ ngượng hơn.
Dù sao thì khi Hồ Già ra ngoài tìm anh, Điền Tư đang giặt quần lót của cô trong tay.
Điền Tư cất quần áo của Hồ Già đi.
Anh nghĩ, vì cô để quần áo ở nhà anh nên anh không sợ cô không đến.
Trước khi đi, Điền Tư cẩn thận nhấc chậu đất của Gabriel, bón phân theo tỷ lệ rồi tưới một chút nước.
Những thứ khác đều có thể mang đi, chỉ có Gabriel là không thể, Điền Tư tìm dì dọn dẹp đến nhà giúp anh chăm sóc Gabriel.
Điền Tư đợi ở dưới lầu.
Chiếc Audi đen từ từ lái đến chỗ anh rồi dừng trước mặt anh.
Điền Tư để hành lý vào cốp sau, mở cửa xe rồi ngồi bên cạnh Điền Trọng Lân.
Hôm nay Điền Trọng Lân ăn mặc rất bình thường, chất liệu quần áo vẫn tinh tế như mọi khi, len cashmere mềm mại, quần flannel thoải mái. Ngay cả khi ngồi trong xe ông cũng vẫn thẳng lưng, cây gậy kim loại đen nhánh kia được ông gấp lại rồi cất sang một bên, nhìn như là có thể đi leo núi.
"Ông nội." Điền Tư gọi ông.
Điền Trọng Lân gật đầu rồi lại hỏi anh: "Dạo này việc học hành của cháu thế nào?"
Điền Tư thành thật kể tình hình của mình với Điền Trọng Lân rồi lại nói đến việc mình đã thử code công cụ vật lý.
Điền Tư nói xong, Điền Trọng Lân không lập tức đáp lại.
Xe chạy một đoạn đường, Điền Trọng Lân mới từ từ nói: "Cháu học chuyên ngành này, ông không phản đối, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất số một, trí tuệ nhân tạo lại là xu hướng phát triển hiện nay, cháu phải coi trọng mối quan hệ tương hỗ giữa trí tuệ nhân tạo và các ngành học khác, đuổi kịp tốc độ cách tân của công nghệ, đừng lãng phí những nguồn lực trong tay."
Thấy Điền Tư không trả lời, Điền Trọng Lân quay sang nhìn Điền Tư.
Điền Tư mỉm cười nói: "Cháu biết rồi."
Sau khi lên máy bay rồi, Điền Trọng Lân thắt dây an toàn, nghiêng đầu phát hiện Điền Tư đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bông hoa trong điện thoại anh không rõ là hoa hồng hay hoa tháng sáu, là một bông hoa trắng muốt. Điền Trọng Lân ho khụ một tiếng.
Điền Tư đem điện thoại cất đi.
Điền Trọng Lân nói với giọng không mặn không nhạt: "Anh họ Trung Cảnh của cháu được đánh giá lên phó giáo sư rồi ở lại Mỹ rồi."
Điền Tư đáp lại với nụ cười nhạt: "Vậy ạ? Vậy anh ấy có thể thả lỏng một chút rồi."
Điền Trọng Lân hừ một tiếng không hài lòng: "Ba mươi tuổi đã muốn thả lỏng?"
Điền Tư không đáp lại.
Điền Trọng Lân dừng một chút rồi lại nói: "Cháu học xong đại học ở Thanh Hoa, ông cũng có thể cho cháu ra nước ngoài học tiến sĩ, nhưng cháu phải nhớ một việc, học xong nhất định phải về cho ông."
"Cháu biết rồi."
Khi máy bay cất cánh, màng nhĩ của hai người đều không thoải mái.
Điền Trọng Lân thở ra một hơi rồi lẩm bẩm: "Cho đi rồi, ông cũng sẽ để mắt đến cháu, cháu đừng có giống bố cháu..."
Trong cơn rung lắc, tay Điền Trọng Lân nắm chặt lấy tay vịn, nốt ruồi già màu lê nhạt, gân xanh nổi lên trên bàn tay lớn, vết sẹo trên ngón út trở nên đặc biệt dễ thấy.