Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 13: Nội các




EDIT: SONG TỬ

Tân Nhất Lai quăng chuyện lớn này cho Nội các xong thì không thèm quan tâm nữa, dường như không hề sốt ruột. Ông ta không nóng nảy, Hoàng đế bệ hạ lại nôn nóng, để trễ một ngày, tổn thất đều là tiền, Hoàng đế bệ hạ đang rất nghèo, lúc này lập tức triệu bốn vị đại thần nội các tiến cung nghị sự, thuận tiện cũng cho gọi thái tử đến.

Dù sao Chung Thượng Thư cũng tán đồng, cười hơ hớ nói: “Vi thần không đồng ý cũng không sao, nếu không Hộ bộ sẽ phải xuất ra thượng trăm vạn lượng bạc, ta cũng không còn cách nào khác.”

Sắc mặt Tân thái phó có chút khó coi, “Ta không đồng ý. Dùng ba mươi vạn lượng bạc để xây bến tàu, quả thực là chuyện cười, tuyệt đối không có khả năng.” Ông đã bị nhi tử vô liêm sỉ nhà mình làm cho tức chết rồi, ba mươi vạn lượng bạc xây bến tàu, đầu bị lừa đá sao, nếu không xây không được, đây chính là tội khi quân, mạng cũng không giữ được. Từ khi nào mà đồ hỗn trướng kia học được thói ba hoa chích chòe như vậy!

Lý nội các cũng biết rõ Hộ bộ khó xử, nghe vậy cũng rục rịch, tò mò hỏi: “Tân thị lang có thật là chỉ cần ba mươi vạn lượng bạc không?”

Chung Thượng Thư một phen át lời Tân thái phó, lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy, chính là ba mươi vạn.”

Tân thái phó gấp đến mức mặt cũng đỏ lên, hất cánh tay về phía Chung Thượng Thư trợn mắt nhìn, “Ngươi – – ”

“Tân thái phó ngài đừng kích động.” Hoàng đế bệ hạ buồn cười nói: “Nếu lệnh lang đã khen ngợi cảng biển này, chắc hẳn trong lòng đã có tính toán. Trẫm đã xem qua đánh giá kiểm tra của hắn mấy năm nay, hàng năm đều là hạng ưu, vả lại danh tiếng trong dân gian cũng không tệ, có thể thấy được, Tân thị lang quả thật có thể làm được.”

“Nhưng mà, bệ hạ, đây không phải là trò đùa.” Tân thái phó sắp khóc.


Từ Canh cảm thấy mình cũng nên nói một lời, ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Cũng không thể trách Thái phó lo lắng, dù sao số bạc này đúng là quá ít. Nhưng mà, nhi thần cho rằng Tân thị lang làm việc sẽ không lỗ mãng, nếu đã đáp ứng, ngài ấy dù có đập nồi bán sắt chắc chắn sẽ xây xong bến tàu. Chi bằng tạm thời đồng ý sở cầu của Tân thị lang, nếu như bến tàu có thể xây xong, vậy thì giao Thị Bạc* tư cho Công bộ quản lý, nếu quả thực xây không tốt, thì lại là chuyện khác. Lại nói tiếp, lời Tân thị lang nói cũng rất có đạo lý, chuyện mở hải quan là do Công bộ đề nghị, tất cả chính vụ đều do Tân thị lang vất vả xử lý, hao tổn tâm lực xây dựng hải quan, cuối cùng công lao lại thuộc về kẻ khác, nói thẳng ra là bất công. Nếu như được quản lý tốt thì không nói, nhưng nhi thần đã xem qua gần mười khoản mục của Thị Bạc tư, hàng năm nhập kho chỉ có mấy vạn lượng bạc, điều này khiến cho người ta thật sự là không biết nên khóc hay nên cười…”

*Thị Bạc tư = Cục hàng hải bây giờ.

Bốn vị Nội các nghe vậy tất cả đều yên lặng, Chung Thượng Thư nhịn không được cười lạnh, “Nghe nói kể từ khi tin tức xây hải quan truyền ra, Lại bộ gần như là đánh nhau, ai cũng tranh nhau đoạt lấy Thiên Tân Tuyền Châu và Nghiễm Châu, vì sao thì không cần nói cũng biết. Theo vi thần thấy, mặc kệ chuyện này Tân thị lang làm như thế nào, cũng nên không kiêng nể mà chỉnh đốn Thị Bạc tư.”

Lâm Nội Các ngồi bên cạnh nghe thấy vậy trên mặt nóng hừng hực, chất tử nhà ông ta vừa mới xin được một chức vị trống ở Thiên Tân, vì chuyện này, Lâm Nội Các còn bán mặt mũi đi tìm Lại bộ Thượng thư nói chuyện. Tư lịch của Lâm nội vốn kém, hiện nay trong lòng đang chột dạ, càng cúi đầu không nói tiếng nào, cũng không dám nói lời phản đối.

Nếu Nội các đã thống nhất ý kiến (Tân thái phó hoàn toàn bị khinh thường), tất nhiên Hoàng đế bệ hạ cũng không có ý kiến khác, đang muốn gọi Lý Như Xương đến Công bộ ban khẩu dụ, đã thấy Từ Canh đứng dậy, “Phụ hoàng, vẫn nên để nhi thần tự mình đến nói chuyện với Tân thị lang.”

“Vậy cũng tốt.” Hoàng đế bệ hạ có ý để cho Từ Canh đi dốc sức, vui mừng đồng ý.

Vừa ra khỏi Thái Cực điện, Từ Canh lập tức đi về phía nha môn Công Bộ, không ngờ Chung Thượng Thư cũng rẽ cùng hướng với hắn, Từ Canh cười cười hỏi: “Hình như nha môn của Hộ bộ không phải là ở chỗ này?”

Chung Thượng Thư cũng cười, “Đây là hạ quan đi tìm Tân thị lang, xem có thể giúp được cái gì không?” Kỳ thật trong lòng hiếu kỳ, thực ra là muốn biết Tân Nhất Lai có kế hoạch gì, thuận tiện thăm dò một chút tin tức, may ra có thể kiếm được chỗ tốt cho Hộ Bộ. Haizz, Hộ Bộ thượng thư cảm thấy thật khó khăn!

Từ Canh tâm như gương sáng, cũng không vạch trần, cười hơ hớ mà nói: “Thượng thư đại nhân muốn giúp, để kiếm được nhiều tiền hơn sao.”

Chung Thượng Thư làm bộ như không nghe thấy, hướng về phía Từ Canh dùng tay ra dấu mời, “Điện hạ mời đi trước.”

Hai người lắc lư, một trước một sau đi vào cửa chính của Công bộ. Chỉ chốc lát sau, Tân Nhất Lai nhận được tin lập tức ra đón, lão đại Chung Thượng Thư từ xa đã bắt đầu khoe công lao, “Tiểu Tân, ta không phụ nhờ vả, hao hết lời lẽ rốt cục mới thuyết phục được Nội các và bệ hạ đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng. Không nói đến người khác, lão nhân bướng bỉnh nhà các ngươi, ta bất chấp bị hắn hành hung nguy hiểm đến tính mạng mới giữ chặt hắn được, ngươi phải nhớ lấy việc làm của ta.”

Tân Nhất Lai vô cùng thành khẩn chắp tay thi lễ với ông ta, “Lão đại xin yên tâm, có chuyện gì tốt đệ nhất định sẽ nhớ đến ngài đầu tiên.”

Chung Thượng Thư lập tức theo cột mà lên, “Vậy bây giờ ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”

“A?” Tân Nhất Lai giả ngu.

Từ Canh mặt lộ vẻ không đành lòng.

Chung Thượng Thư hận không thể đi lên tóm lỗ tai Tân Nhất Lai, “Chậc chậc, lúc nhờ vả người nói thật là dễ nghe, dùng xong liền ném. Đáng thương cho ta, lão nhân này cũng không biết nên đi tìm ai để nói lý. Ngươi còn như vậy, ta đành phải đi tìm Tân thái phó! Nghe nói thuở nhỏ Tân thái phó tập võ, sức lực rất lớn, thân thể tráng kiện, người chịu khổ là Tân thị lang thôi.”


Tân Nhất Lai không có biện pháp đối phó với lão lưu manh không biết xấu hổ này, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại nhân mời vào nhà nói chuyện.” Bị lão lưu manh này để mắt tới, đoán chừng phải xuất huyết nhiều!

Vào phòng, Tân Nhất Lai nhắm mắt lấy ra một bản kế hoạch, Chung Thượng Thư không để ý đến mặt mũi, gấp rút đoạt lấy trước mặt Từ Canh, nhanh chóng lướt nhanh một lần, nếp nhăn trên mặt giãn ra một chút, ánh mắt vốn thâm tàng bất lộ cũng bắt đầu hiện tinh quang, mặc dù bên trong có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng không sao, vẫn cảm thấy hình như rất lợi hại, nhất là cái gọi là “Xi măng” gì đó, quả thực chính là thần vật.

“Này… xi măng là cái quái gì, có thật là dùng sẽ tốt như vậy?”

Trong lòng Từ Canh khẽ động, lập tức hiểu ra. Ở kiếp trước đây chính là một trong những phát minh quan trọng của Tân tiên sinh, hóa ra lại xuất hiện sớm như vậy.

Tân Nhất Lai dùng sức lắc đầu, “Không tốt, là do ta thổi phồng lên thôi.”

Chung Thượng Thư cầm lấy sách ở trong tay gõ lên đầu Tân Nhất Lai một cái, oán hận nói: “Tân thái phó là người thành thật như vậy, sao lại nuôi dạy ra một nhi tử giảo hoạt tinh quái như ngươi. Rõ ràng ngươi đã làm xong sách này từ lâu, lại cố ý không lấy ra, chính là vì muốn hỏi ta tiền. Thằng nhóc này, Hộ Bộ chúng ta muốn một phần doanh thu từ xi măng này.

Tân Nhất Lai không nói gì. Từ Canh nặng nề ho hai tiếng, như có thâm ý.

Chung Thượng Thư lại làm bộ không nghe thấy, vẻ mặt từ ái nói: “Hộ bộ cũng sẽ không công chiếm một phần này của ngươi. Ngươi suy nghĩ một chút xem, đây cũng không phải là vật tầm thường, liên quan đến quốc kế dân sinh, không biết bao nhiêu người đang đỏ mắt nhìn đâu, thủ đoạn gì cũng sẽ dùng đến. Lão phu mặc dù bất tài, nhưng ở trong triều cũng có mấy phần mặt mũi, đến lúc đó tự nhiên sẽ toàn lực bảo vệ ngươi.”

*Quốc kế dân sinh (đường lối củng cố, phát triển đất nước, nâng cao đời sống nhân dân).

Tân Nhất Lai nhìn ông ta, mặt không thay đổi nói: “Hạ quan vốn định hợp tác với triều đình.”

“Đó không phải là – -” Chung Thượng Thư vừa dứt lời đã lập tức hiểu ra, há miệng nhìn Từ Canh bên cạnh.

Từ Canh cũng chân thành nhìn ông ta, mặt mỉm cười.

Chung Thượng Thư: “… Ha ha.” May mắn là, ông ta vẫn chưa nói hết.

“Chỉ là một phần, một phần mà thôi.” Chung Thượng Thư khó khăn duỗi ra một ngón tay, lớn tiếng khóc than, “Ta cũng không còn cách nào khác. Ngươi nhìn đi, nha môn Hộ bộ nhiều năm rồi chưa được sửa chữa, trời vừa mưa xuống lập tức bị rỉ nước khắp nơi, mùa đông lại càng tệ hơn nữa, gió thổi bốn phía, lạnh đến nỗi khiến người ta run lẩy bẩy, lại không có tiền đốt chậu than, rất nhiều quan viên bị đông lạnh mà mắc bệnh thấp khớp lâu năm, ta nhìn mà trong lòng khó chịu. Mỗi một người đều là trụ cột trong nhà, nếu như bị lạnh đến mắc bệnh, không phải ta sẽ phụ lòng người ta sao…”

Mặc dù biết vị lão đại này cố tình làm ra vẻ, nước mắt cũng sắp chảy ra, nhưng Tân Nhất Lai làm sao có thể không biết xấu hổ từ chối yêu cầu này, thở dài một hơi nói: “Thượng thư đại nhân, ngài không cần nói nữa, một phần thì một phần, xem như là tâm ý của hạ quan với các đồng liêu trong Hộ bộ.” Nói xong, Tân Nhất Lại lại nhìn Từ Canh một cái, Từ Canh cũng vội vàng nói: “Thượng thư đại nhân một lòng vì tập thể, bản vương kính nể không thôi.”

d


Chung Thượng Thư lau mặt, kéo tay Tân Nhất Lai nói: “Vậy là chúng ta đã nói chuyện xong. Đúng rồi, ngươi tính xem, phần của ta một năm có thể lời bao nhiêu tiền?”

Tân Nhất Lai: “…”

Chung Thượng Thư kiếm được tiền, vừa lòng thỏa mãn mà chuẩn bị cáo từ, lại bị Từ Canh gọi lại, “Chung lão thỉnh chờ một chút, ta còn có một chuyện muốn nhờ.”

Ánh mắt Chung Thượng Thư lóe lên, nụ cười trên mặt trở nên có chút phức tạp, “Điện hạ xin nói.”

“Chuyện Thị Bạc tư do Công bộ quản lý quản, xin ngài hãy tạm thời giữ bí mật.”

Chung Thượng Thư cảm thấy bất ngờ, “Vì sao?”

Từ Canh mặt lộ vẻ khó đoán mỉm cười, “Ta nghe nói nha môn Lại bộ gần đây rất bận rộn, bởi vì mọi người như ong vỡ tổ muốn đến Thiên Tân và những nơi khác, tại sao lại như vậy thì không cần phải nói rõ. Nếu bọn họ đã muốn đi, sao lại không thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ chứ. Nha môn của Lục bộ đã nhiều năm chưa tu sửa, không phải trước mắt đang thiếu tiền sao, đây đúng là thời điểm thích hợp. Nghe nói, hiện tại ở Thiên Tân lương của một chức quan lục phẩm cũng đã tăng tới tám ngàn lượng bạc, chỉ tiếc Lại bộ Lưu thượng thư không chịu nhả ra.”

Bình thường Chung Thượng Thư chưa bao giờ nhìn Từ Canh chằm chằm như vậy, rốt cục một hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt thập phần vi diệu.

Ông ta nhìn Tân Nhất Lai một cái, nhưng Tân Nhất Lai một chút phản ứng cũng không có, bộ dáng thấy nhưng không thể trách, Chung Thượng Thư lại lau mặt, hoài nghi có phải mình quá mẫn cảm hay không, từ khi nào mà Thái tử điện hạ trưởng thành như vậy mà ông ta lại không hay biết. Bất quá nói đi thì nói lại, Thái tử tính kế mọi người chẳng kiêng nể như thế thật đúng là làm cho người ta rất hài lòng!

Vì vậy Chung Thượng Thư hắng giọng một cái, hết sức lạnh nhạt nói: “Chủ ý này của Điện hạ không tệ, lát nữa xuống nha môn, hạ quan sẽ tự mình đến phủ Lưu thượng thư một chuyến. Lão nhân kia nhát gan, sợ gánh trách nhiệm, những ngày qua liên tục trốn ở trong phủ giả vờ bị bệnh. Bất quá hạ quan và ông ấy có chút giao tình, nói rõ ràng thì tốt rồi. Ôi chao, nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng nha môn của Lục bộ chúng ta đã được tu sửa. Đúng rồi, chuyện như vậy chỗ Lý nội các và Lâm nội các sẽ không truyền ra ngoài.”

“Quý phủ của Lâm nội các vừa mới mưu cầu được một chức tri châu ở Thiên Tân, lúc này đoán chừng là đang rất hối hận, làm sao giám nói lung tung khắp nơi. Nhưng mà, vừa rồi đã cho người đi “chào hỏi” hai vị nội các, về phần Tân thái phó – -” Từ Canh có chút lo lắng nhìn Tân Nhất Lai.

Chung Thượng Thư đặc biệt nghiêm túc khuyên nhủ: “Tiểu Tân, nếu không thì tối hôm nay đừng hồi phủ nữa, ta sợ ngươi sẽ bị đánh.”

Tân Nhất Lai lại tỏ ra rất bình tĩnh, “Đa tạ Thượng thư đại nhân nhắc nhở, bất quá, mặc dù tính tình gia phụ có chút nóng nảy, lại không nói đạo lý. Trở về ta sẽ giải thích với ông ấy, sẽ không có việc gì.”

Chung Thượng Thư cười “Ha ha”, “Vậy thì tốt rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.