Bối Đức Hữu Lý

Chương 5



“Ca…”



“Uh?” Sở Thận Chi còn buồn ngũ mà oa trong lòng đệ đệ ậm ờ đáp.

“Bác sĩ nói ngày mai ngươi có thể ra viện về nhà rồi.”

“Oh! Hảo.”Mặc hắn về nhà hay nằm viện, chỉ cần đệ đệ yêu mến có thể bồi bên cạnh mình, Sở Thận Chi đến nơi nào cũng không quan tâm.

“Cho nên chúng ta nhất định phải hảo hảo lợi dụng đêm cuối cùng này.”

“Oh! Hảo.”Mặc kệ bảo bối đệ đệ của mình nói cái gì, Sở Thận Chi thấy chỉ cần gật đầu đáp ứng là tốt rồi.

“Hảo, vậy chúng ta đi thôi!” Xuống giường mang giày, Sở Thiên Ngọc một tay ôm lấy ca ca.

“Uh.”Hai tròng mắt vẫn chưa mở, Sở Thận Chi an tâm mà oa trong lòng đệ đệ tiếp tục ngủ gà ngủ gật, ngay cả hỏi một tiếng đi nơi nào cũng không có.

Sở đại tổng tài vừa đi ra phòng bệnh đặc biệt, y tá trực ban lập tức khẩn trương chạy tới.

“Tiểu thiếu gia, tổng tài có chuyện gì sao? Có cần ta gọi bác sĩ phụ trách lại đây không?”

“Không có việc gì, ta cùng ca ca cần phòng khám bệnh một chút, không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy rầy, biết không?”

“Vâng, ta biết rồi.”Y tá biểu hiện cung kính mà đáp, nhưng tâm lại tò mò cực kỳ, hai thiếu gia Sở gia mê chết người này rốt cuộc muốn đến phòng khám bệnh để làm gì đây?

Cúi đầu xem người còn đang trong lòng mình ngủ an an điềm điềm, Sở Thiên Ngọc xấu xa mà cười.

Ba… Ba…

Hai tiếng vang chốt mở liên tiếp, Sở Thận Chi tưởng rằng trên đầu mình đột nhiên mọc ra mấy mặt trời, ánh sáng mãnh liệt làm cho thế giới hình như cũng biến thành trống rỗng.

“A! Sáng quá oh! Ngọc nhi, ngươi ở nơi nào? Hai mắt ca ca mở không ra rồi, ngươi mau tới a!”Sở Thận Chi có điểm hốt hoảng mà la lên.

“Ca ca hảo đáng thương oh! Ngươi đừng sợ a! Ta giúp ngươi oh!”

“Uh.” Sở Thận Chi yên tâm mà chờ đệ đệ đi tắt đèn pha nhưng một giây sau lại phát hiện hai mắt của mình bị trói vải lại, trước mắt nhất thời một mảnh hắc ám.

“A! Ngọc nhi, ngươi làm gì?”Sở Thận Chi muốn chìa tay kéo vải rớt ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ngay cả hai tay của mình cũng bị buộc lên.

“Ca ca không phải sợ sáng sao? Như vậy không tốt sao.”

“Vậy… Vậy tại sao còn muốn buộc tay ta?”

“Ta không chỉ muốn buộc tay ngươi, ngay cả của chân ngươi ta cũng muốn buộc!”

Chỉ nghe đến hai tiếng khách khách, Sở Thận Chi cố dùng sức giựt lại hai chân đã bị cố định tại khung sắt hai bên ghế khám bệnh, một người tuyệt sắc mỹ nhân nhất thời thành một con ếch xanh chỉ đợi bị làm thịt.

“A… ! Không muốn không muốn, Ngọc nhi, như vậy rất xấu rất xấu, ta không muốn! Van cầu ngươi mau thả ca ca, ca ca tư thế này xấu chết, ngươi đừng nhìn! Ô…”Sở Thận Chi nói đến phần cuối đã mang ngữ âm khóc lóc rồi.

Tại trước mặt người yêu, chưa người nào không hy vọng mình hoàn mỹ, huống chi là tự cho mình rất cao, tự xưng là so với nữ nhân thiên hạ còn đẹp hơn vạn phần, siêu cấp tự kỷ Sở Thận Chi đây! Cũng khó trách hắn muốn khóc.

“Sở tổng tài, xin ngươi đừng lo, ngươi là người bệnh của ta, ta là bác sĩ của ngươi, chỉ là chức trách hết sức thiện lương của ta, giúp ngươi đảm nhiệm việc kiểm tra định kỳ mà thôi, xin ngươi phối hợp.”

Bác sĩ? Người bệnh? Kiểm tra?

Sở Thận Chi nghe vậy nhất thời vẻ mặt đen lại. Hắn rốt cục tinh tường hiểu rõ đệ đệ “Có cừu oán tất báo, có ân không cần hoàn lại” khẳng định là nhìn thân thể hắn khỏe lắm, bắt đầu muốn tới “Tính sổ toàn bộ” rồi. Trước cùng Lâm Trí Viễn gặp mặt lại bị hắn bắt quả tang, cái này tự mình khẳng định chết bi thảm rồi!

“Ô… Bác sĩ, vậy ngươi… Ngươi bây giờ muốn kiểm tra nơi nào?” Hai mắt không nhìn thấy, tứ chi lại không cách nào tự do hoạt động, toàn thân Sở Thận Chi bị buộc quá chặt hỏi.

“Hắc hắc…”

Tiếp theo tiếng cười gian của “bác sĩ “, quần áo trên dưới toàn thân “người bệnh” trơn tru nhất loạt đều bị tiễn đao không chút lưu tình mà kéo toàn bộ xuống, Sở Thận Chi toàn thân mát lạnh, da gà lập tức giành nhau nổi lên.

“Ngọc nhi… Ca ca rất lạnh rất sợ hãi… Ngươi nhanh ôm ta!”Sở Thận Chi làm nũng mà nói.

“Uh? Ngươi nói cái gì?”

Thanh âm lạnh lẽo của Sở Thiên Ngọc làm cho Sở Thận Chi sợ đến có chút co rụt lại, lập tức phục tùng mà nói: “Không có, bác sĩ, ta rất ngoan rất ngoan, ta cái gì cũng chưa từng nói, ngươi mau tới kiểm tra đi! Ngươi muốn kiểm tra nơi nào cũng được.”

“Thật sự? Ta đây liền không khách khí.”



Sở Thận Chi bởi dù sao cũng không nhìn thấy, hết thảy cảm quan tri giác ngược lại càng thêm nhạy cảm, không khỏi nhẹ giọng mà rên rỉ, “Uh… Uh…”

Hắn cảm giác được một cái tay mang bao tay cùng ống nghe lạnh như băng, đang không do dự mà thăm dò thân thể của mình. Nằm ở ghế khám lạnh như băng, tứ chi đại mở mà bị đệ đệ yêu mến làm càn mà nhìn như vậy, Sở Thận Chi đã cảm thấy xấu hổ, khó lòng chịu nổi, nhưng đa phần cũng hưng phấn chờ mong đối với chuyện gì sắp phát sinh kế tiếp.

“A a…” Đầu nhũ yếu ớt đột nhiên bị cái tay mang bao tay của đệ đệ dùng sức bóp, thân thể Sở Thận Chi oằn lại, âm thanh lập tức kêu lên.

“Sở tổng tài, mời ngươi nói cho bác sĩ ta, niết đầu nhũ bên phải như vậy, có cảm giác gì?”

“Ha hả… Ha hả… Đau… Rất đau…”

“Chỉ có đau đớn thôi sao? Còn có gì? Thành thật nói, không thể giấu diếm bác sĩ oh!”

Đầu nhũ sớm đã vừa hồng lại vừa sưng càng bị làm nặng thêm mà vân vê chơi đùa, Sở Thận Chi thở dốc càng thêm mạnh, “Còn có… Thoải… Thoải mái… Thật thoải mái… A a…”

“Vừa đau vừa thoải mái a! Nguyên lai là như vậy. Ta biết rồi, bây giờ kiểm tra đầu nhũ xong hết rồi, chúng ta phải vào bước kiểm tra tiếp theo.”

“Bác sĩ… Ngươi… Ngươi đã quên còn có bên trái… Bên trái…”

“Uh? Cái gì bên trái? Sở tổng tài, ta không rõ lắm ngươi đang nói cái gì?”

“Ô…” Sở Thận Chi cảm thấy khóc thẹn ra, nhưng khát vọng cực độ lại làm cho run rẩy nói ra, “Mời ngươi… Mời ngươi kiểm tra bên trái của ta… đầu v* bên trái…”

“Oh! Xin lỗi a! Ta thật sự quá thất trách rồi, dĩ nhiên quên kiểm tra nơi này, Sở tổng tài, ngươi sẽ không trách ta?”

“Không… Sẽ không… Van cầu ngươi… Van cầu ngươi nhanh lên một chút nhanh lên một chút… Ha a ha hả…”

Sở Thận Chi hỗn hển đến sắp không thể hô hấp. Đầu nhũ bên trái như cây kết trái no đầy chín muồi, chưa qua xoa chạm đã đứng thẳng lại vừa hồng vừa cứng, hệt như cầu xin người đến hái nhấm nuốt.

“Kỳ quái, sao hồng như vậy? Ta đến kiểm tra xem có phải có vấn đề gì không.”

Thanh âm tràn ngập xấu xa quanh quẩn tại giữa tai, núm vú khát vọng đã lâu trong nháy mắt đã bị hút vào trong vòm miệng cực nóng điên cuồng mà gặm cắn liếm láp, phát ra tiếng vang tục tĩu ẩm ướt…

“A a… Thật thoải mái thật thoải mái! A a… Không được không được…”Sở Thận Chi tựa như rơi vào địa ngục khoái cảm, chỉ có thể cuồng loạn mà lắc đầu, phát ra *** khiếu liên tục.

“Sở tổng tài, xem ra đầu nhũ bên trái của ngươi phản ứng càng thêm kịch liệt, bệnh trạng càng nghiêm trọng oh!”Sở Thiên Ngọc xấu xa mà cười, vừa lại hung hăng mà nhéo một cái.



“A a…”

Kho hỏa dược tựa như sắp nổ mạnh lại càng được tiếp thêm lửa, hạ thể lõa lồ của Sở Thận Chi mắt thấy sẽ phun ra dục vọng cao trước, hắn giãy dụa thân thể kêu lớn, muốn một lần bay đến thiên đường vui sướng kia, nhưng quỷ kế nho nhỏ này lại bị đệ đệ tinh mắt nhìn thấu ngay lập tức, một tay bóp trụ tính khí run rẩy kia, cứng rắn mà dồn nén chất lỏng cực nóng kia…

“A… ! Đừng a! Ngọc nhi Ngọc nhi… Ngươi tha ca ca đi… Ô… Làm cho ta bắn một lần! Van cầu ngươi… Van cầu ngươi… Một lần là tốt rồi… Ngọc nhi Ngọc nhi!”Không chiếm được dục vọng thỏa mãn làm cho Sở Thận Chi thống khổ mà kêu khóc.

Sở Thiên Ngọc mắt thấy tiểu mỹ nhân dưới thân toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, phiến môi đầy đặn vừa nói ngôn ngữ cầu xin tha thứ, nhiệt độ hỏa nhiệt của cơ thể phát ra khí tức *** mỹ, trên đời có ai có thể kháng cự thân hình gợi cảm như vậy?

Không… Không! Sở Thiên Ngọc, ngươi phải khí khái lên, đừng bị yêu tinh này vui đùa! Ngươi chẳng lẽ đã quên hắn lần trước lại gạt ngươi gặp mặt người kia sao? Sở Thiên Ngọc hung hăng mà cắn môi dưới tự cảnh cáo mình.

“Sở tổng tài, mời ngươi hợp tác, ngươi như vậy sẽ phương ngại ta kiểm tra.” Hít sâu một hơi, Sở Thận Chi đột nhiên không hề dự cảnh mà bài khai phiến mông tròn vểnh gợi cảm kia, lộ ra trung gian nhị hoa diễm lệ hồng nộn kia.

Sở Thận Chi cả người một trận run run, đột nhiên an tĩnh xuống.

“Như vậy mới ngoan.”Hài lòng mà cười cười, Sở Thiên Ngọc vươn một ngón tay mang bao tay, không lưu tình chút nào mà đâm vào…

“A…”Chỉ là đâm nhẹ nhàng một cái đã khiến cho dục vọng chưa được thỏa mãn của Sở Thận Chi lại bị đánh thức lên.

Sở Thiên Ngọc dùng sức mà xoa lên, “Uh, tràng bích bên trong co dãn tốt lắm, không có vấn đề gì. Màu sắc…”

Ngồi xổm xuống dùng mắt thường cẩn thận nxem xét kỹ từng đạo nếp nhăn, Sở Thiên Ngọc xấu xa mà cười, “Màu đỏ sậm a! Sở tổng tài, thoạt nhìn ngươi thường dùng bộ vị hơi khô này hoạt động hèn hạ oh! Ta có một vấn đề muốn mời ngươi thành thật trả lời, điều này sẽ trợ giúp cho chẩn đoán của ta. Xin hỏi ngươi có bao nhiêu bạn tình?”

Vốn lấy tư thế xấu xí như vậy địa bị đệ đệ không hề cảm tình mà nhìn, đùa bỡn bộ vị ẩn kín nhất của mình đã làm cho Sở Thận Chi bất giác cảm thấy thẹn rồi, không nghĩ tới đệ đệ lại rất tàn nhẫn hỏi ra vấn đề quá đáng như thế, Sở Thận Chi rốt cục không nhịn được khổ Sở mà lên tiếng khóc lớn lên…

“Ô… Ngọc nhi xấu xa… Ngọc nhi biết rõ ca ca từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình ngươi, ngươi hoàn lại khi dễ ta như vậy… Ô ô…”

“Người nào tin ngươi a?”Sở Thiên Ngọc vừa lại rất tàn nhẫn mà chen vào một ngón tay, rất nhanh mà đâm xuyên vào, “Ta rõ ràng kêu ngươi không được gặp lại Lâm Trí Viễn kia, tại sao ngươi mỗi lần đều phải một mình gặp mặt hắn? Lần trước phải đi khách sạn mướn phòng, lần này lại kiếm cho ta phòng mật đàm bí mật, Sở Thận Chi, ngươi đừng tưởng rằng ta dễ bị lừa gạt, liền ở ngoài cho ta ‘bạn hàng thảo luận’!”

“Không có không có! Ta không có ta không có! A…”Một điểm tiêu hồn trí mạng nhất trong cơ thể bị đè ép nặng nề, thân thể Sở Thận Chi kích động mà không ngừng nảy lên, như một con cá muốn sống bị đau khổ thoát ly mặt nước.

“Ngọc nhi Ngọc nhi! Ngươi tha ta đi… Tha ta đi… Ca ca sắp chết… Ô… Ngọc nhi Ngọc nhi… Ca ca thật sự chỉ có một mình ngươi… Thật sự chỉ có ngươi… Ô… Ngươi tin ta… Van cầu ngươi van cầu ngươi…”Sở Thận Chi càng không ngừng khóc hô.

“Vậy ngươi tại sao nhất định phải đi ngược lại mệnh lệnh của ta một mình gặp Lâm Trí Viễn kia? Nói a!”

“Ta… Ta…”Rất muốn rất muốn biện một cái cớ hợp lý, nhưng Sở Thận Chi bị đệ đệ hành hạ đầu một mảnh hỗn loạn, lại như thế nào cũng không nghĩ ra nên nói cái gì.

“Nghĩ không ra phải không? Xem ra đầu ngươi hình như không quá nhạy bén, đại khái là phát ‘tao’ tao quá rồi, ta đến đo lượng nhiệt độ cơ thể của ngươi tốt lắm.”Xem bộ dáng ca ca ấp úng Sở Thiên Ngọc thấy vậy tức giận trong lòng, lạnh lùng mà cười.

“Cắn cho ta, không cho phép nhả.”Cầm lấy nhiệt kế một bên nhét vào trong miệng ca ca, Sở Thiên Ngọc kéo ra hạ thể bản thân dùng sức mạnh nhắm vào cái động khẩu phía dưới liền hung hăng xuyên vào…

“Uh… Đừng…”Đau đớn điên cuồng cùng khoái cảm tất cả lần lượt trào đến, trong miệng chứa nhiệt kế Sở Thận Chi không có biện pháp mở miệng nói chuyện chỉ có thể rơi lệ, phát ra rên rỉ khổ muộn.

“Thế nào, Sở tổng tài, ta sợ ngươi này vĩnh viễn không biết thỏa mãn, nhiệt kế trong lỗ nhỏ vừa tao vừa nóng như vậy có thể sẽ bị ngươi kẹp chặt đứt, cho nên ta đã chủ động cung cấp cây ‘nhiệt kế’ cỡ lớn giúp ngươi ấm hậu môn, đủ nể mặt ngươi rồi?”Trong miệng vừa nói hạ lưu tới cực điểm, Sở Thiên Ngọc hung mãnh mà đâm hạ thân vào thân thể hắn vừa yêu vừa hận, không một chút nào muốn khống chế phẫn nộ cùng ghen tỵ thoát cương của mình.

Tiếng đâm vào *** mỹ, thanh âm thân thể đập vào nhau quanh quẩn trong phòng khám bệnh lạnh như băng, Sở Thận Chi thừa nhận đệ đệ yêu mến không chút nào thương tiếc, kiểu làm tình như dã thú, tâm không khỏi chua xót.

Nhưng… Ngọc nhi của ta, ca ca cho dù đến ngày nào đó chết đi cũng không định nói ra chân tướng, bởi vì ca ca vốn yêu ngươi như vậy, cứ như vậy mà sợ hãi mất đi ngươi, Ngọc nhi của ta, ngươi có biết?

“Ngươi đừng chảy nước mắt, một bộ dáng đáng thương của người bị hại!”Sở Thiên Ngọc nhìn không chút mềm lòng, “Ta xem kỳ thật tâm ngươi căn bản là sảng khoái muốn chết, so mấy người nam nhân tranh giành ngươi rất sảng khoái? Dù sao trong mắt ngươi ta vĩnh viễn chỉ là một tiểu quỷ, chỉ xứng cho ngươi vui chơi đùa cợt?”

Hai người chúng ta cứ tiếp tục như vậy rốt cuộc còn ý gì.

Không chút lưu luyến mà rút ra tính khí còn chưa phát tiết, Sở Thiên Ngọc nhìn chính mình đối với hết thảy việc ca ca làm đột nhiên thấy thậts buồn cười.

Ta cho ngươi đội miếng che mắt, cho ngươi không nhìn thấy.

Ta cho ngươi trói chặt tứ chi, cho ngươi không động đậy.

Ta cho ngươi hàm chứa đồ vật, cho ngươi không thể nói.

Sau đó… Sau đó hết thảy có gì thay đổi?

Sau lúc ta buông ngươi ra, ngươi sẽ quay lưng ta đi gặp người kia. Ta trong lòng ngươi, rốt cuộc là cái gì.

Sở Thiên Ngọc đột nhiên cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.

Hắn giải khai tất cả trói buộc trên người ca ca, yên lặng nhìn cặp mắt rưng rưng kia, thản nhiên nói: “Ngươi tự do rồi, ngươi muốn đi tìm người nào thì đi. Ta và ngươi… cứ chấm hết như vậy!”

Ta và ngươi… cứ chấm hết như vậy!

Quên đi? Quên đi?

Sở Thận Chi nhìn người trước mắt tự mình nuôi từ nhỏ đến lớn trong miệng phun ra những lời hắn nghe không hiểu, khi hắn nhìn bóng lưng lãnh đạm kia xoay người nhanh rời đi, Sở Thận Chi cảm giác được thế giới này nhất định là điên rồi!

Thế giới này nhất định là điên rồi!

Không… Ngọc nhi của ta hắn yêu ta muốn chết, hắn sẽ không có khả năng nói như vậy!

Không… Ngọc nhi của ta hắn căn bản không ly khai ta, hắn sẽ không có khả năng nói như vậy!

“Không… Không…”

Sở Thiên Ngọc còn chưa đi tới cửa đã bị người từ sau lưng gắt gao mà ôm lấy.

“Không… Không…”Sở Thận Chi rơi lệ đầy mặt, càng không ngừng run rẩy, tâm thần rối loạn mà khóc kêu.

“Buông ta ra.”

“Không… Không…”

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! ?”Sở Thiên Ngọc bị tiếng khóc phiền lòng loạn ý, không khỏi xúc động mà kêu to.

“Không… Không…”Ngoại trừ một chữ này thì không nói được bất cứ chữ gì, Sở Thận Chi liều mạng lắc đầu, liều mạng mà ôm chặt người trong lòng, hình như không làm như vậy, tại giờ khắc này bản thân sẽ tuyệt vọng mà chết đi.

“Nói chuyện với ngươi a? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta đã chịu đủ rồi! Ta không muốn ghen ghét bằng cách nào đó, do ghen tuông, là chuyện ấu trĩ cấp thấp, ta là một con người! Không phải con chó vây quanh bên cạnh ngươi, tranh đoạt nhau ăn khúc xương!”

Dùng sức tránh khai ngực ca ca, Sở Thiên Ngọc xoay người cầm cánh tay hắn lớn tiếng mà nói: “Nói chuyện a! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Ngọc nhi… Ngọc nhi… Ngươi đừng bỏ lại ca ca… Ngươi đừng bỏ lại một mình ta…”

“Ta cũng không muốn bỏ lại ngươi a! Nhưng ngươi tại sao luôn muốn làm chuyện vô cớ này? Ta rất mệt mỏi, ta không bao giờ muốn bất an nữa, không bao giờ muốn suy nghĩ miên man nữa! Muốn ngươi hôm nay đem chuyện nói rõ, muốn chúng ta hôm nay tới đây chấm dứt!”

“Đừng! Ngọc nhi, xin lỗi, đều là ca ca không tốt… Van cầu ngươi đừng bỏ lại ta… Đừng bỏ lại ta…”Sở Thận Chi trong lòng đệ đệ khóc đến sắp không thể hô hấp.

Chẳng lẽ mình thật sự sai rồi? Hắn lúc đầu muốn giấu diếm tất cả chính là sợ sẽ mất đi người mình yêu nhất, nhưng kỳ thật tâm lý chính mình không tin mất đi đệ đệ! Bởi vì không tin người này sẽ vĩnh viễn yêu mình, không tin người này sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh mình, cho nên mới cái gì cũng không dám nói với hắn.

Nhưng nếu mình nói rồi, chuyện tương lai thật sự không thể nào đoán trước, đệ đệ là một người kiêu ngạo hiếu thắng như thế này, vạn nhất nếu cho hắn biết chảy trên người hắn kỳ thật không phải dòng máu của Sở gia, mẹ của hắn kỳ thật là người thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của người khác, mà bản thân kỳ thật chỉ là một đứa con riêng, đệ đệ sao có thể chấp nhận được sự thực này?

Muốn ta nói ra chân tướng này, tự tay thương tổn Ngọc nhi, ta làm sao làm được… Ta làm sao làm được?

Thần linh a! Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Nhìn ca ca âm tình bất định, ánh mắt khó có thể mở miệng, trái tim của Sở Thiên Ngọc nhất thời lạnh một nửa.

Người kia đối với ngươi quan trọng như vậy… Quan trọng đến cho dù ta nói muốn chia tay, ngươi cũng không chịu thẳng thắn với ta sao?

“Ngươi không muốn nói, ta sẽ không bắt buộc ngươi.”

“Xin lỗi, Ngọc nhi, ca ca…”

“Đủ rồi! Ta không bao giờ muốn nghe ngươi nói xin lỗi nữa! Cũng… Không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa! Nếu như ngươi dám bám theo, chúng ta ngay cả huynh đệ cũng chưa từng làm!”Sở Thiên Ngọc không quay đầu lại mà nhanh rời đi.

“Không! Ngươi đừng đi a… Ngọc nhi! Ngọc nhi!”

Sẽ không… Ngọc nhi của ta sẽ không không quan tâm ta… Hắn bây giờ chỉ là trong cơn giận dữ… Hắn sẽ không thật sự không quan tâm ta…

Sở Thận Chi ôm lấy thân thể phát lạnh của mình cuộn mình nằm trên mặt đất, cố gắng ra sức mà an ủi chính mình, nhưng nội tâm lại phảng phất có một thanh âm khác nói với chính mình…

Hắn không cần ngươi rồi, hắn sẽ không bao giờ trở về nữa, sẽ không bao giờ trở về nữa!

Không! Không!

Ngọc nhi, ngươi trở về… Ngươi trở về…

Trong lòng đau khổ kêu gọi người yêu của mình, tổng tài Doanh nghiệp Sở thị tại thương giới có thể phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (hô phong hoán vũ), hôm nay cũng chỉ có thể ngồi dưới đất như một hài tử bất lực mà khóc…

Hoàn chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.