Bồi Hồi

Chương 2



Trời mùa hè sau cơn mưa to luôn trôi qua nhanh hơn. Sau cơn mưa, đất trời trong trẻo, trời đã ngã về tây, ráng chiều bắt đầu nhuộm đỏ lên bầu trời trong xanh.

Lo lắng cho những vị khách đến từ xa phải đợi lâu, Trần Thập Thất bèn chọn cưỡi ngựa, không cưỡi con lừa mà nàng thường dùng.

Đã ba năm từ khi chết hụt qua đại kiếp nạn kia, cho dù đã châm cứu, uống thuốc, luyện tập, hai chân nàng vẫn còn có chút tê dại vô lực, không điều khiển ngựa chạy nhanh như bay được, nhưng bước nhanh thì vẫn có thể. Mặc dù lên xuống ngựa vẫn cần Thập Nhất ca đỡ, nhưng nàng cưỡi ngựa rốt cuộc cũng xem như không tệ, còn có thể theo kịp ngựa của Thập Nhất ca. Thế là trước khi cổng thành đóng lại, hai người giục ngựa chạy vào huyện thành Sơn Dương.

Hơn mười mấy người của tộc Bắc Trần chạy rầm rập tới, thái độ kính cẩn, phong thái nghiêm nghị, khiến nàng giật mình.

uy ăn mặc cải trang như hạ nhân, nhưng bắt gặp nút thắt đeo bên hông bọn họ, hiển nhiên là Bộ khúc* thiếp thân của Cự Tử Bắc Trần, là những tử sĩ trung kiên nhất.

(*Bộ khúc: tên gọi chỉ gia binh, tư binh ở thời đại Ngụy – Tấn – Nam – Bắc triều)

Tình huống hiện tại nhất định rất gay go.

*

Nào ngờ, đến cả chư Bộ khúc của Bắc Trần cũng phải lắp bắp kinh hãi.

Vị nương tử trước mắt này, thân vận y phục vạt thẳng quấn thắt lưng màu xanh thẫm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác không tay xanh đen. Váy dài đến bắp chân là mặc theo những người phụ nữ ở Sơn Dương, để thuận tiện cho việc đi lại bằng guốc gỗ ở vùng Sơn Dương nhiều mưa này, là cách ăn mặc rất bình thường của những hương thân sĩ nữ.

Nhưng màu tóc ‘bạc nhiều đen ít’, hòa quyện lại như một bà lão tóc phơi sương, nhưng dung nhan lại nhẵn bóng mang theo khí sắc bệnh tật, có hơi hướm như sắp khuất bóng, độ tuổi hẳn còn rất trẻ. Quan sát sắc mặt liền biết là bệnh hư nhược, nhưng thân thể đáng lẽ ra mỏng manh ngược lại tranh nhiên ngạo cốt, một đôi con ngươi sâu màu hổ phách to hơn một chút so với người bình thường, rõ ràng ánh mắt hiền hòa, nhưng bị nhìn thấy phải sợ hãi nín thở.

Trong lòng vốn nôn nóng hoài nghi, lại dần dần có chút trấn định lại.

Người có thể khiến cho trời cao phải phát lôi phẫn nộ thay, đại họa không chết… nữ y mà Cự Tử Nam Trần dám đứng ra đảm bảo, có lẽ có thủ đoạn hơn người.

*

“Đã phiền khách từ xa chờ lâu, thật khinh suất rồi.” Trần Thập Thất cúi chào một cái thật sâu. Dù sao những người này cũng đại biểu cho Cự Tử Bắc Trần.

Không ngờ những Bộ khúc Bắc Trần này càng thêm cung kính cúi đầu thi lễ với nàng, “Phụng lệnh Cự Tử, chúng nô tài hết thảy đều nghe theo Thập Thất nương tử phân phó. Sẽ hầu hạ Thập Thất nương tử như Cự Tử.”

Tình hình so với tưởng tượng, còn tệ hơn rất nhiều. Nàng liếc mắt nhìn Thập Nhất ca, kết quả Trần Thập Nhất hất đầu đi, ngoảnh mặt làm ngơ, tất nhiên đừng nói chi đến lời chào hỏi khách khứa. Thầm than một tiếng, nàng gọi quản gia tới dẫn những Bộ khúc Bắc Trần đi nghỉ ngơi, “Tạm thời cứ nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm đã, giờ Mẹo ngày mai sẽ xuất phát.”

Chờ người đi hết, Trần Thập Nhất oán giận, “Sao ngay cả một câu muội cũng không hỏi?”

“Có gì hay mà hỏi. Tình huống nhất định rất tệ, nhưng tình cảnh có thể nguy hiểm nhất đối với một phụ nhân trẻ tuổi chẳng qua chỉ là thai sự. Trông bọn họ mặc dù nôn nóng lại không hoảng loạn, có thể thấy chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Ước chừng là mang thai không tốt, hoặc là có hiện tượng chảy máu. Đó cũng không phải là bệnh nặng gì, đại phu bình thường cũng có thể khám được…”

Nàng lộ ra một tia trào phúng, ba phần bất đắc dĩ cười, “Chẳng qua là ngại lễ phòng, đành oan uổng cho nữ tử tự vùng vẫy giành sự sống mà thôi.”

“Trần gia chúng ta không như vậy!” Trần Thập Nhất kháng nghị.

Bởi vì chúng ta là con cháu của Mặc Tử sao Thập Nhất ca. Bên ngoài căn bản là… Nhưng nàng không muốn nói nhiều, chuyển đề tài hỏi, “Trái lại xuất thân của Thủ khóa nữ Bắc Trần và nhà chồng, Thập Nhất ca nói cho muội biết một chút đi.”

Hiện tại là thời đại mà hậu thế gọi là Đại Yến Cao Tông, hiện xưng là Dương đế, 53 tuổi, tại vị đã hơn 30 năm. Hai mươi năm trước còn ngự giá thân chinh lĩnh quân, sau mười mấy năm cố gắng bình định thiên hạ. Chính là một người “lên ngựa làm kiêu hùng, xuống ngựa làm minh chủ”, một minh quân văn thao võ lược hiếm có, cai trị một thời đại thừa tiên khải hậu*.

(* thừa tiên khải hậu: kế thừa cái trước, sáng tạo cái sau. Kế thừa tổ tông, lưu lại ngàn đời)

Ngoại trừ chuyện ông ta có hơi ngoan độc khơi mào chiến tranh giữa người Hồ – Hán ra, những mặt khác có thể nói là một thánh minh khoan dung hiếm có, nhất là ở phương diện ‘khéo dùng người’, không hỏi xuất thân. Bắc Trần Hiệp Mặc vốn xem thiên hạ là nghĩa vụ của mình, trợ giúp Dương đế có thể nói là cử chỉ vô tâm, kết quả được Dương đế tại lúc thiên hạ sơ định (thiên hạ vừa được bình định) liệt vào hàng ngũ quyền quý, ngoài dự đoán lớn là, thể diện càng cao hơn không xuống được.

Cứng rắn từ chối bằng mọi cách cũng không thể buông bỏ được trọng trách này, đành phải vội vàng giao nộp binh quyền lên. Điểm khác biệt giữa Bắc Trần và Nam Trần sống tụ cư, khép kín bảo thủ, chính là hệ thống Bộ khúc của họ. Chủ thượng duy chỉ có Trần thị làm Cự Tử, còn lại đều dựa vào Bộ khúc. Những thứ tước vị huân quý xui xẻo kia cũng sai đám Bộ khúc hứng nhận, Cự Tử phải giả chết trốn chạy thật xa. (huân quý = tôn quý)

Cho dù như vậy, vẫn khiến cho Nam Trần chê cười một trận, kết quả quan hệ Nam – Bắc Trần càng thêm chuyển biến xấu.

Điều bức đương nhiệm Cự Tử Bắc Trần phải cúi đầu với Nam Trần, chính là Thủ khóa nữ xuất thân cao quý kia, được gả vào phủ Bách Thắng Hầu – Địch gia.

“À, ra là thế tử gia của Bách Thắng Hầu a.” Trần Thập Thất bừng tỉnh, “Thái phu nhân là đương gia của Địch gia, thấy cũng xứng với Thủ khóa nữ Bắc Trần. Nhưng hiện tại có lẽ Thái phu nhân không còn là đương gia đúng không?”

Trần Thập Nhất từ trước tới nay luôn thông minh cơ trí, nếu không cũng sẽ không ở vùng Sơn Dương khỉ ho cò gáy lắm điêu dân tạo nên được một mỹ danh là ‘Thần Bộ’ danh chấn thiên hạ. Nhưng ở trước mặt Hồi tỷ nhi, hắn luôn luôn bị đả kích.

“Sao muội biết?” Hắn rầu rĩ hỏi. Muội muội rời khỏi kinh đã ba năm, Thủ khóa nữ Bắc Trần mới gả cho thế tử gia năm ngoái, năm ngoái Hầu phu nhân mới trở thành đương gia.

“Đây là chuyện hậu trạch, ca ca không rõ cũng phải.” Nàng tùy tiện đáp.

*

Ngày hôm sau, đúng giờ Mẹo, nàng theo Bộ khúc của Bắc Trần xuất phát lên kinh, Thủ khóa nữ của Bắc Trần mang họ Quý, khuê danh Kỳ nương. Thế tử gia là tông tử (trưởng nam) kế nhiệm của Địch gia, nàng đương nhiên là tông phụ kế nhiệm.

Vấn đề nằm ở chỗ, đầu xuân năm ngoái mới gả vào, đã sảy thai hai lần, hiện tại gắng gượng mang thai, nhưng bên dưới chảy máu không ngừng. Ngay cả ngự y cũng đã mời tới, nhưng chỉ đưa đến một tin dữ: “Thai này chỉ sợ khó giữ được, về sau cũng khó có con.”

“Vô tử” quả thực là vết thương trí mệnh, cũng là một trong thất xuất rồi (7 lý do được bỏ vợ). Địch gia càng không thể cho thứ tử làm con thừa tự. Tương lai của vị trí tông phụ này, lung lay sắp đổ, ngay cả tính mạng cũng có thể khó giữ được – nói cách khác, ‘hưu thê’ thì quá khó nghe, im ắng “bệnh chết”, thì dễ nghe hơn.

Đám nha hoàn ma ma tùy thị của Bắc Trần tra lại không biết gì, nàng nghe vậy thì dở khóc dở cười. “Trụ cột của thiếu phu nhân quả thật vô cùng tốt.”

Gia phong Địch gia cũng đã xuống dốc không phanh, hậu trạch rung chuyển bất an. Không hổ là nữ nhi Hiệp Mặc, như vậy mà còn có thể lăn lộn giữ được cái mạng.

Có thể rốt cuộc Bắc Trần cũng giật mình cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, bèn phái người đi trông chừng. Cho nên nàng không hỏi nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

*

Ba ngày sau, vào một buổi chiều chạng vạng, đoàn người đã đến được kinh thành, suýt nữa không vào được cổng thành. May mắn cái thẻ bài tôn quý vẫn có chỗ hữu dụng.

“Không cần nghỉ ngơi dưỡng sức đâu, trực tiếp đến phủ Bách Thắng Hầu đi.” Trần Thập Thất nhàn nhạt nói, “Cứu bệnh như cứu hỏa.”

Nguyên bản thấp thỏm lo lắng cả đường đi, Bộ khúc Bắc Trần lập tức quay đầu ngựa, chạy thẳng tới phủ Bách Thắng Hầu.

Nàng đã không thèm để ý là đi vào từ cửa nào, thế nhưng cho dù đã đi cửa hông cũng bị dây dưa đủ điều, bắt đợi lâu đến không kiên nhẫn được. Mặc dù địa vị tôn quý chỉ là cái vỏ không, không nói chung cả Bắc Trần, nói riêng nhà họ Quý ở phủ Quốc công cũng là ‘thế đại võng thế’, so với phủ Bách Thắng Hầu ‘ngũ thế nhi trảm’, từng đời hạ xuống một bậc, còn cao hơn không chỉ một cấp bậc.

(* thế đại võng thế: chỉ tước vị không hề thay đổi qua nhiều thế hệ.

Ngũ thế nhi trảm: ngược lại với “thế đại võng thế”: tước vị sẽ bị hạ xuống một cấp qua từng thế hệ con cháu..)

“Ta có thể sử dụng danh nghĩa phủ Quốc công không?” Nàng lạnh lùng hỏi thị tỳ bên người.

“Hồi chủ tử, có thể ạ.” Tỳ nữ tên là Kim Câu nén giận trả lời.

“Được.” Nàng gật đầu, quát khẽ, “Đánh thẳng vào!”

Không hổ là con cháu Hiệp Mặc, một đường thế như chẻ tre đánh tới cổng trong, lấy ít đánh nhiều còn nhẹ nhàng thoải mái. Đến được cổng trong, nam tử dừng lại, chỉ có hai tỳ nữ Kim Câu Thiết Hoàn và bốn ma ma tùy thân, vẫn là không ai được tiến gần vào Cẩn Chính Viên của thiếu phu nhân Quý thị. Vài hạ nhân mà Bắc Trần đã bố trí từ trước lập tức nghênh đón tiếp ứng.

Nàng đã bị què, đi lại tập tễnh thế này cũng đã đích thân tới đây, vậy mà gia chủ còn chưa thò đầu ra đón. Phủ Bách Thắng Hầu thực sự là càng ngày càng trở nên chỉ có hư danh.

“Mang nước vào đây! Bắc nồi đồng đun nước!” Nàng chống gậy trúc vừa đi vừa phân phó, “Lấy quần áo sạch trong hành lý của ta đến đây thay!”

Lúc bỏ kim châm vào trong nồi nước sôi, thì nàng cũng vội vã rửa mặt chải đầu xong, vén rèm nhìn thấy một thiếu phụ gầy yếu tiều tụy nằm trên giường. Nhưng tinh thần vẫn còn tốt, trong mắt còn ánh lên nét bất khuất.

Bắt mạch, âm thầm thở phào một hơi. Khá hơn nhiều so với nàng tưởng tượng. Nhìn lòng bàn tay nàng dù được bảo dưỡng cẩn thận vẫn không làm lặn hết những nốt chai sần do tập võ, có thể thấy được gân cốt nàng đã được tôi luyện đến cường kiện thấu triệt, mới có thể sống sót qua nhiều ải nguy hiểm như vậy.

“Thập Thất nương tử, thứ cho ta thất lễ.” Thiếu phu nhân suy yếu nói, cố nén nói, “Con của ta…”

“Xuỵt yếu đừng nói nhiều.” Trần Thập Thất xua tay, “Không sao đâu, thai tượng có chút bất an mà thôi. Thi châm uống thuốc, ba tháng liền ổn. Có điều, cô phải đều nghe theo tôi.”

Hít một hơi thật sâu, thiếu phu nhân liếc nhìn nút thắt của Trần Thập Thất đang đeo bên hông. Đó là Cự Tử lệnh, thấy lệnh như thấy người.

“Dạ, Quý thị Kỳ nương cẩn tôn quân lệnh.”

Thi châm kỳ thực rất đau, gần như cởi trần trụi ở trước mặt một nữ nhân, vẫn thấy phi thường xấu hổ. Nhưng dẫu sao nàng cũng là nữ nhi Hiệp Mặc, Thủ khóa nữ của Bắc Trần. Cự Tử đã nghĩ mọi biện pháp để bảo vệ nàng, không tiếc cả thể diện, nàng cái gì cũng chịu được, cũng nhẫn được.

Mặc kệ có lòng tin hay không.

“Trưa mai máu sẽ ngừng chảy.” Trần Thập Thất mệt mỏi rã rời thu châm, “Thai máu dần sinh sôi, là có thể nuôi con. Còn những chuyện khác, cô không cần phải quan tâm nữa.”

Thiếu phu nhân gượng cười, bên ngoài liền ồn ào không chịu nổi, thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng mắng chửi bén nhọn của mẹ chồng – Hầu phu nhân.

Trần Thập Thất ra hiệu cho Thiết Hoàn đun kim châm rồi cất vào, rồi tự mình vén rèm bước ra, chống gậy trúc, tập tễnh đứng dưới hành lang, nhìn Hầu phu nhân đang phẫn nộ chửi đổng.

“Ai cho các ngươi dám đưa cái đám ‘tam cô lục bà’* hạ lưu này vào làm ô uế nhà ta?! Đều phản rồi a!”

(*tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm đủ mọi loại nghề nghiệp khác nhau, mang nghĩa xấu, chỉ những công việc bất chính, lừa đảo, lang băm. Tam cô là chỉ: ni cô, đạo cô, quái cô (thầy bói); lục bà là: nha bà (mẹ mìn), môi bà (bà mối), sư bà, kiền bà (tú bà), dược bà (đại phu nữ), ổn bà (bà mụ))

Sắc trời đã mờ tối, Quý gia, hoặc là nói những tỳ nữ ma ma của Bộ khúc Bắc Trần yên lặng đứng bảo vệ trên bậc thềm, như những pho tượng đúc bằng sắt, mắt điếc tai ngơ, im lặng không nói.

Tiếp nhận đèn lồng từ tay Kim Câu, Trần Thập Thất nhìn phu nhân Bách Thắng Hầu, mỉm cười, “Hầu phu nhân, lâu quá rồi nhỉ. Ba năm không gặp, phong thái càng hơn dĩ vãng.”

Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Trần Thập Thất lúc ẩn lúc hiện, mặc dù đã thay đổi rất lớn sau đại kiếp nạn, nhưng ngũ quan khái quát vẫn như trước.

Không thể nào. Nữ nhân kia nhất định đã chết rồi mà! Hầu phu nhân lắc lắc đầu. Giọng nói càng rít lên sắc bén, “Đều là người chết sao? Chẳng lẽ còn muốn ta đích thân nói chuyện với loại hạ đẳng này?”

“Nguyên lai cháu gái của Đại Tư Nông, con gái của Công bộ thị lang, nữ tử của Trần gia Giang Nam ta, ở trong mắt Hầu phu nhân là người hạ đẳng? Thụ giáo.” Nàng quay đầu cười với Kim Câu, “Nhớ nhắc nhở ta, lúc viết thư nhà ghi lại lời bình trân quý của Hầu phu nhân đây.”

“Ngươi, ngươi…” Hầu phu nhân mặt mày trắng bệt, ôm ngực, “Trần Bồi Hồi? Không thể nào…”

“Trần thị – Thập Thất nương bái kiến Hầu phu nhân.” Nàng mỉm cười hành lễ nhún chào, mái tóc như tơ bạc của nàng lấp lóe trong trong ánh sáng phát ra từ lồng đèn.

Hầu phu nhân ré lên một tiếng kêu thảm thiết, phịch một tiếng ngồi bệt dưới đất phát run, đỡ mãi cũng không dậy nổi.

***

Chú thích:

- Trực cư: vạt thẳng: chỉ kiểu quần áo Hán phục phần lớn có hình chữ nhật, vạt suôn thẳng. Ống tay áo thõng xuống là điển hình của Trực cư bào (vd: Kimono cũng là Trực cư bào). Trực cư bào chia làm: cổ chéo, cổ tròn, cổ kín (hình dưới). Trực cư bào cổ kín là y phục điển hình của triều Đại Tống.

Trực cư nữ:

Trực cư nam:

- Khúc cư: vạt chéo: cũng tương tự như trực cư, nhưng vạt áo của nó được cắt chéo, và quấn quanh thân người mặc:

Khúc cư nữ:

Dài:

Ngắn:

Khúc cư nam:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.