Bồi Hồi

Chương 28



Thật ra, trong lòng Kim Câu rất không chắc chắn, thiếu chủ rất có chủ ý, nhưng chủ ý của Thập Thất nương tử lớn hơn lại càng kiên định hơn. Nàng chỉ là một Bộ khúc nho nhỏ, kẹp ở giữa hai thế khó xử kiêm thêm cả lao lực quá độ.

Thập Thất nương tử nhìn như ôn ha nhưng rất ngoan cường, sao có thể chịu để thiếu chủ thay nàng quyết định.

Nhưng thiếu chủ lại giao cho nàng hai phong thư, “Đây là thư nhà của hai ca ca Thập Thất nương tử, nói cho nàng biết, thư nhà của phụ thân nàng và dược liệu đang trên đường đến, đã phái người đi đón rồi. Bảo nàng an tâm dưỡng bệnh… nếu không ta sẽ đi mách đấy.”

… Đây là ý gì? Có vậy mà Thập Thất nương tử sẽ nghe lời sao? Kim Câu bắt đầu đau đầu, đáng thương nhìn Trần Tế Nguyệt.

Hắn nghiêm mặt, nếp nhăn tức giận giữa hai đầu mày càng hiện sâu, ngữ khí rất lãnh đạm điềm tĩnh, “Nàng… đến bây giờ chịu yên ổn, chỉ vì phụ huynh. Trong lòng nàng, trong thiên hạ không người nào quan trọng hơn phụ huynh. Nếu nàng ta không tĩnh dưỡng cho tốt, các ngươi cứ nhắc tới phụ thân và hai ca ca của nàng.”

Kim Câu có chút vỡ lẽ, nhìn thiếu chủ trước mắt vẫn còn uy nghi như trước, khẽ run rẩy. Đã lâu không thấy được bộ dáng thiếu chủ “trí châu tại ác”* làm cho người ta nhìn thấy mà sợ này.

(* Trí châu tại ác: theo Phật giáo, “trí châu” là bản tính của trí tuệ. Trí châu tại ác: chỉ người có trí tuệ thâm sâu có thể ứng phó được mọi chuyện)

Loáng một cái là có thể nắm được điểm yếu của một người, soi thấu tiên cơ đến trình độ của yêu nghiệt.

Kỳ thực thiếu chủ vẫn luôn là người như vậy mà? Ngài mười sáu tuổi đã thi đậu Cử tử liền lấy việc vào kinh đọc sách làm yểm trợ, quản vùng phân đà kinh kỳ phiền toái làm người đau đầu nhất.

Bởi vì phân đà ở kinh kỳ tất phải phụ trách việc ứng đối với triều đình.

Nguyên bản phân đà ở kinh kỳ rối nùi như tơ vò, dưới sự quản lý của thiếu chủ, không đến hai năm đã gọn gàng ngăn nắp đâu ra đó, Hiệp Mặc ở kinh vốn cấu thành từ đủ loại phức tạp, từ tôn quý cho đến “tam giáo cửu lưu”*, chỉ cần xử trí không kịp sẽ rất dễ cuốn vào vòng thị phi, bị triều đình chỉa mũi nhọn vào. Là thiếu chủ có khả năng nhìn xa trông rộng, đem mầm họa dập tắt từ lúc mới nhen nhóm, uy nghi trầm nặng đến mức có thể đàn áp được đám chư bộ Hiệp Mặc ngông nghênh do mới gặp nên khó tránh khỏi kiêu ngạo bất tuân.

(* Tam giáo cửu lưu: nói về các tôn giáo (Đạo giáo, Phật giáo, Khổng giáo) và đủ loại trường phái học thuật (cửu lưu: Nho gia, Đạo gia, Âm dương, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung hoành, Tạp gia, Nông gia), là những cách gọi phân chia cấp bậc địa vị và chức nghiệp của con người. Trong tiểu thuyết thường mang ý nghĩa xấu: là đủ mọi hạng người)

Nàng và Thiết Hoàn đều là cô nhi lớn lên bên cạnh Cự Tử, sau này trở thành tử sĩ hầu hạ Cự Tử, rất thường qua lại kinh thành để truyền lệnh và tin tức cho thiếu chủ. Nàng miễn cưỡng còn khá hơn một chút, Thiết Hoàn thì mỗi lần trở về từ kinh thành, sắc mặt lúc nào cũng xám xịt như tro, cứ mãi quấn quít lấy nàng nói nguyện ý làm nhiệm vụ khác còn hơn, chỉ cần không phải đi gặp vị thiếu chủ giỏi giang mọi bề ở trong kinh thành kia là được.

Mơ à! Nếu có thể, Kim Câu cũng không muốn đi kinh thành đối mặt với thiếu chủ. Kể ra thì, thiếu chủ cũng chưa từng đánh chưa từng mắng, thậm chí chưa từng phát giận. Nhưng thực sự gánh không nổi loại uy áp cường liệt đó a! Bị đôi mắt phượng lạnh như băng kia thoáng nhìn thôi, cũng đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị soi ra rõ mồn một rồi, hơn nữa cũng đích xác đừng hòng mơ tưởng giấu được cái gì.

Sau này, vì sao không còn sợ ngài ấy nữa nhỉ?

Hình như là… bắt đầu từ lúc hầu hạ Thập Thất nương tử đi?

*

Trần Tế Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn Kim Câu một cái, lại làm cho lưng nàng phát lạnh, “Làm chuyện ngươi nên làm đi, chuyện không cần thiết cũng đừng suy diễn lung tung.”

“Dạ.” Kim Câu cúi đầu, nhìn hắn xoay người rời đi, “Thiếu chủ, ngài không gặp Thập Thất nương tử sao?”

Lưng Trần Tế Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ, ngữ khí đột nhiên hạ xuống đến rét lạnh, “Kim Câu, có phải ngươi rất muốn đến Tây Vực trú đóng không? Thổ Lỗ Phiên nơi đó còn đang thiếu một chưởng đà.”

Kim Câu rụt cổ một cái, cảm thấy lòng bàn chân ẩn ẩn có xu hướng muốn rút gân. Nàng có bệnh vặt mùa hè ăn ít, đi đến cái nơi Thổ Lỗ Phiên nóng chết người đó tìm chết sao? “Cung tiễn thiếu chủ.”

Trần Tế Nguyệt sải bước đi ra ngoài, Kim Câu sờ soạng một phen, mới phát hiện trán mình đã vã đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn hai phong thư trong tay, trong lòng Kim Câu lo lắng trăm bề, không chắc ăn lắm đi gặp Thập Thất nương tử, nơm nớp lo sợ thuật lại lời thiếu chủ, không ngoài ý muốn nhìn thấy Thập Thất nương tử nhướn mày thật cao, hiển nhiên là không được cao hứng lắm.

“Uy hiếp ta?” Trần Thập Thất ngữ khí thực ôn nhu bình tĩnh, lại làm cho lòng người sợ hãi, “Mà thôi, oan có đầu nợ có chủ. Ta sẽ không giận chó đánh mèo.”

Kẹt giữa hai vị yêu nghiệt này, thật không cho người ta sống được mà. Tận đáy lòng, Kim Câu âm thầm rơi lệ.

*

Đúng như Trần Tế Nguyệt dự đoán, ngày hôm sau đã có quan sai tới cửa bắt người, vẫn là người quen cũ, nha dịch Kinh triệu doãn, văn kiện rất đầy đủ, thái độ cũng phi thường khách khí, nghe nói Trần Thập Thất bệnh nặng, chỉ cho Ngô Ưng đi nói rõ một chút để lập hồ sơ vụ án, rồi thả người về.

Thái độ của Hình bộ tương đối kiêu ngạo hơn, nhưng văn kiện không đầy đủ, quan sai phách lối đá văng đại môn, sau đó bị đám thị vệ của Tĩnh quốc công nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, một mạch chộp tới Đại Lý Tự. Bởi vì tòa nhà Trần Thập Thất đang ở, còn đang nằm dưới tên Tĩnh quốc công, đập phá biệt viện của Tĩnh quốc công, thật là nhược điểm có sẵn, trước gỡ xong vụ này đã rồi lại gỡ vụ án Trần Thập Thất “lang băm giết người”.

Nguyên bản cũng muốn phái người đi, nhưng Đại Lý Tự khẩn cấp kêu ngừng. Tuy nói khổ chủ (người nhà nạn nhân) miễn cưỡng cũng xem là một viên quan, lại là An bắc tư Viên ngoại lang của Hộ bộ. Viên ngoại lang, chỉ xem như là nhân viên bên ngoài, là Ân ấm quan chứ không phải đường quan chính thức. Đại Lý Tự muốn nhúng tay sao, đương nhiên cũng có thể, thế nhưng không muốn nhúng tay, cũng có thể giở ra được một lý do.

Nhìn thử mà xem, Hình bộ đã bị đánh đến cục u đầy đầu, ngẫm lại một chút, Hậu tộc Trịnh quốc công bây giờ là cái kết quả gì. Đại Lý Tự khanh thực sự không muốn liên lụy đến vị “tôn đại Phật” Trần Thập Thất kia. Trên có chính sách dưới có đối sách, phò mã Đô úy đã giao xuống không giải quyết không được, nhưng đây cũng không phải chuyện có thể giải quyết đúng không? Hay là chúng ta trước tiên cứ xử huề án tử “Hình bộ đập phá biệt việt Tĩnh quốc công” đi, đây thế mà chính là nghiệp vụ thỏa đáng nhất của Đại Lý Tự.

Trong vòng hai ngày, tại đơn vị của 3 đại hình sự lớn của kinh thành, thức thời rồi lại thức thời, sứt đầu mẻ trán lại tiếp tục sứt đầu mẻ trán, đục nước béo cò hăng hái khuấy cho nước càng đục ngầu. Tranh cãi ầm ỹ náo nhiệt phải biết, song không có một ai “mời” Trần Thập Thất ra được.

Kết quả là, ngày thứ ba, quả nhiên khổ chủ khiêng quan tài đến trước cửa nhà Trần Thập Thất ở la ó. Người người để tang, tiếng khóc rung trời, luôn miệng nói trời xanh bất công, lang băm có quyền quý cậy vào là có thể giết người lung tung.

Đương nhiên, lời đồn đại rải ra càng nghe không xuôi tai.

Trần Thập Thất dầu gì cũng là con gái thế gia y quan (y quan: chỉ người làm quan văn nhã, có lễ giáo), ra ngoài làm bà đỡ, y cô cũng sẽ bị lên án rồi. Thái bình mới được chừng mười năm mà thôi, thế gia lại bắt đầu làm kiểu cách, quan tâm đến phụ đức đã bỏ hoang phế từ lâu. Trước đây lúc giỏi giang đầy kỹ năng, đương nhiên được nâng lên rất cao, nhưng hiện tại chữa bệnh chết người, còn là một xác hai mạng. Từ một thần y, một cước đạp xuống không còn gì, lại còn có người cố ý thêm dầu vào lửa, thanh danh nhơ nhuốc càng nổi lên thật nhanh.

Dù sao mọi người đều thích xem náo nhiệt, càng náo nhiệt lại càng hay, ai đúng ai sai, thì có quan trọng gì?

Cho nên người bu xem náo nhiệt rất đông, nhưng chung quy cũng là chuyện xúi quẩy, cho nên bỏ trống một vòng to, làm cho khổ chủ Chân gia mang đến mấy chục người cùng với quan tài, rất có không gian để phát huy.

Bất quá Chân gia cũng chỉ là khóc mắng kêu gào, trái lại một mực nhớ kỹ giáo huấn, dù sao kết quả phá cửa của quan sai Hình bộ đã làm mẫu một lần rồi.

Đại môn tòa nhà Trần Thập Thất ở đóng chặt im ỉm, ngay cả một cái đầu người ló ra cũng không có. Chân gia cảm thấy đối phương tuyệt đối là sợ rồi, cho nên khóc mắng kêu gào càng nhiệt liệt càng chịu không thấu.

Kết quả từ chân tường, một lão già vừa gầy lại nhỏ, mặc áo ngắn vải thô, lưng đeo một sọt rau xanh lẫn lộn, đi tới cửa hông, vẻ mặt nghi hoặc nhìn đám ‘con hiếu cháu hiền’ kia vừa khóc vừa chửi mắng không ngớt.

“Đây là… Chuyện chi rứa?” Lão già giọng đặc siệt dân quê, hỏi, “Chuyện chi, kể nghe thử. Trời tuy có tốt đó, phơi cái chi không phơi, ai lại đem quan tài ra phơi nắng?”

Đám người Chân gia vốn đã mắng đến không còn sức lực nào, trong nháy mắt liền lên tinh thần. Lão già này… chắc chắn là hạ nhân của Trần Thập Thất rồi. Chỉ là hạ nhân thôi, có là hạ nhân của nhà Tĩnh quốc công, chúng ta đây không phải là không biết sao? Cùng lắm đền chút tiền là được chứ gì.

Cũng không tin Trần Thập Thất sẽ bình tĩnh được nữa, ở trước cửa nhà nàng đánh người của nàng đến gần chết còn đóng cửa không ra. Chỉ cần một hạ nhân nào đó của nàng ta ra tay, là có thể làm lớn chuyện hơn, thừa dịp hỗn loạn xông vào kéo Trần Thập Thất ra ngoài, kéo không được cũng có thể tự làm thương mình vài cái, nói chung nhất định phải náo đến Kinh triệu doãn, đã bước vào nhà lao rồi thì đừng hòng bước ra.

Nói là làm, đại gia nhà họ Chân của thiếu phụ đã chết kia, hùng hồn nhảy ra, một quyền nện vào mặt lão già nọ, miệng hô to, “Đền mạng cho vợ con ta!”

Lão già nọ hét to một tiếng, ngã nhào xuống đất, lập tức chảy một bãi máu, run rẩy co quắp vài cái liền bất động. Chân gia đại gia trợn tròn mắt, nhìn nhìn nắm đấm của mình… Cha của hắn là Viên ngoại lang ở Hộ bộ, bản thân hắn không có công danh, dẫu sao cũng còn là một thư sinh yếu ớt.

Khi nào đã có sức mạnh thần lực trời sinh thế chứ?

Người nhà họ Chân vừa mới xắn tay áo lên đã há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, “Cha của ta a~” chỉ thấy một thiếu niên áo gấm đẩy đám đông xông ra, một phen nước mắt nước mũi ôm lấy ông lão vào trong ngực, “Kẻ nào! Là kẻ nào?! Là kẻ nào dám đánh Trung Dũng Bá*?”

(* bá: tước vị hàng thứ ba trong 5 tước: công, hầu, bá, tử, nam – thời phong kiến)

Gương mặt xinh đẹp của hắn tràn đầy nước mắt nước mũi, “Các ngươi đều chết hết a! Người đâu! Đem những tên hung đồ này toàn bộ bắt lại cho ta!”

… Chậm đã. Trung Dũng Bá… Ai a? Chẳng lẽ là… lão già khọm khẹm kia?

Còn chưa nhận rõ được tình hình, trong luồng sát khí ngút trời, thị vệ Bá phủ đã xông lên, vô cùng thành thạo bắt đầu trói người.

Chân gia đại gia há to mồm, bị ấn ngã trói lại mới vỡ lẽ bị trúng kế, la oai oải, “Các ngươi là thông đồng! Huân quý là có thể bắt nạt người như thế sao?”

Thế tử Trung Dũng Bá khóc thương sai người gõ cửa cầu y, nghe thấy lời nói của Chân gia đại gia, bèn khóc la, “Ta nhổ vào! Ngươi mới dùng mệnh cha ngươi đi thông đồng ấy! Bách tính là có thể bắt nạt người như thế sao?” đoạn khóc đến thở không ra hơi, “Các ngươi chết cả rồi saoMau cầu Trần thần y cứu mạng a! Đám hung đồ này còn không bắt được sao? Toàn bộ đưa đến Kinh triệu doãn cho ta! Cả cái quan tài kia nữa, không được bỏ sót! Đó cũng là vật chứng a! Cha của ta a ~ nếu người chết đi nhi tử cũng không muốn sống nữa~”

(MTY: không tưởng tượng được cảnh này, chết cười J)))

Cục diện còn đang loạn xạ ngầu, vừa khéo kinh thành Binh mã giám đi ngang qua đó, tiện tay giúp thị vệ Bá phủ trói người, quan tài cũng khiêng đi luôn, một hàng trói nối liền nhau thẳng hướng Kinh triệu doãn.

Đại môn nhà Trần Thập Thất cuối cùng cũng bị gõ, nhưng Trần Thập Thất “bệnh nặng”, may mắn có đại phu xem bệnh cho Trần Thập Thất bị nhốt trong nhà không ra được, vội vàng châm cứu mát xa, mãi một lúc lâu mới cứu tỉnh Trung Dũng Bá, cái lỗ thật lớn trên đầu còn đang rỉ máu, khẽ rên rỉ, quay đầu liền ói ra đầy đất.

“Thương thế rất nặng.” Đại phu cực kỳ ngưng trọng nói, “Mượn xe ngựa của Trần nương tử, mau đưa lão đại nhân về nhà đi.”

Còn chưa nói xong, xe ngựa trong nhà đã chuẩn bị xong, hạ nhân của Trần Thập Thất đi ra giúp đỡ thế tử đang khóc sướt mướt, cẩn thận từng li từng tí nâng Trung Dũng Bá lên xe ngựa, liên tục nhờ cậy đại phu đi cùng xe chăm sóc.

Vẫn luôn xem náo nhiệt từ một cái lỗ bắn tên ở gần cổng, Trần Thập Thất dở khóc dở cười hỏi, “Thiếu chủ nhà các ngươi mò từ đâu được đôi bảo bối này vậy?”

Kim Câu cười mỉa, Thiết Hoàn nhanh mồm nhanh miệng, cười đến khoan khoái, “Lão bá gia lúc trẻ còn chưa nhập vào Mặc môn chúng ta, là một người giả bị đụng cao minh… Chuyên môn giả vờ bị xe ngựa đụng muốn lừa tiền tài, thân thủ khá tốt. Ông ấy gần bốn mươi mới có thế tử, một thân tài nghệ “giả đụng” gia truyền, đương nhiên cũng truyền cho thế tử gia .”

Trần Thập Thất buồn cười, Kim Câu yên lặng quay đầu đi, có chút ai oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.