Bồi Hồi

Chương 3



Kỳ thực cũng buồn cười, sợ đến vậy?!

Nhưng chung quy nàng vẫn còn nhớ một chút lễ nghi kinh thành, cho nên mỉm cười buông mắt cúi đầu chờ đợi Hầu phu nhân rời đi trước. Có điều trông Hầu phu mềm nhũn như đống bùn được đỡ lên kiệu mềm chạy trốn, khóe môi nàng thấm ra ý cười có hơi không hợp lễ nghi lắm.

“Hầu phu nhân lớn tuổi, cẩn thận bệnh đàm mê (chỉ động kinh, sùi bọt mép).” Nàng xoay người vào trong phòng, nói với Quý Kỳ nương, “Thiếu phu nhân cung yếu (dạ con yếu), chưa đủ ba tháng vẫn không nên đứng dậy, tĩnh dưỡng nhiều hơn. Để tránh thứ này nọ xúc phạm, không gặp là được. Nếu Hầu phu nhân lại ‘động kinh’ đến ồn ào, thì nói là Trần thị Thập Thất nương có lời nhắn, miễn cho có sét đánh đến phủ Bách Thắng Hầu các ngươi, chẳng những hại đến con nối dõi, còn làm trở ngại đến cơ nghiệp đời sau của Bách Thắng Hầu.”

Kỳ nương trợn tròn mắt, nhưng dù sao cũng là Thủ khóa nữ được chọn của Bắc Trần, dĩ nhiên cũng là người ‘linh lung thất khiếu’ (thông minh khéo léo), chỉ là không rành chuyện trong hậu trạch, tuổi đời lại trẻ, mới phải chịu thiệt thòi đến tình trạng này.

“Dạ.” Kỳ nương mỉm cười, đột nhiên trong đầu chợt lóe, không đầu không đuôi hỏi: “Dãy nhà sau còn có vài người… Thập Thất nương tử có thể giúp ta nhìn một chút có ngại không?”

Quả nhiên mới một điểm liền thông thấu. Trần Thập Thất hứng thú nhướn mày, rũ rèm mắt xuống bấm đốt tay, “Những âm nhân kia thật quá bất hảo, chả trách thiếu phu nhân dễ mang thai lại thể chất bị hư nhược đến thế này. Vẫn nên nhanh chóng dời sân viện đi, cả phủ Bách Thắng Hầu to như vầy còn không tìm được một nơi an trí cho những âm nhân* bất lành kia sao?”

(* âm nhân: người âm, cũng có thể hiểu là phụ nữ, hoặc những người dùng âm mưu quỷ kế xấu xa. Trong truyện là chỉ những thiếp thất có rắp tâm xấu xa)

Kỳ thực nói trắng ra, thiếu phu nhân không bệnh, có bệnh chính là phủ Bách Thắng Hầu này, bệnh này là “Đấu đá xấu xa trong nội trạch”. Nhưng nàng chỉ là một đại phu, chỉ nhận ủy thác giúp thiếu phu nhân an thai. Về phần phủ Bách Thắng Hầu mục nát thế nào, vì sao mục nát, liên quan gì đến nàng?

Chỉ là nàng thật sự mệt mỏi, lười lại động não, cầm gậy trúc, lịch kịch guốc gỗ, lào xào bung tán ô vẽ hoa đồng (hoa trẩu) ra. Để lại bốn ma ma, chỉ mang theo Kim Câu Thiết Hoàn từ từ rời đi.

Biểu tình của Kim Câu còn trấn định được chút, chỉ là thường thường liếc trộm nàng một cái. Còn Thiết Hoàn thì căn bản là nhìn nàng lom lom, ngay cả đi đường cũng không lo nhìn, xém nữa đụng phải cây.

Trần Thập Thất khẽ cười một tiếng, “Chuyện của ta, chắc các ngươi ít nhiều cũng nghe qua được một ít rồi nhỉ?”

Thiết Hoàn vội vàng gật đầu, Kim Câu âm thầm kéo kéo nàng ta.

“Chuyện này cũng không có gì, chỉ là truyền đi thì nghe hơi giật mình chút thôi.” Một đường thưởng thức cảnh đẹp tắm dưới ánh trăng của phủ Bách Thắng Hầu, Trần Thập Thất hoàn toàn không chú ý đến những nha đầu tò mò ngó dáo dác của Địch gia.

“Kỳ thực cũng không có gì, lúc đó ta gả cho thế tử Hải Ninh Hầu, lúc mang thai được năm tháng, công chúa Nhu Nhiên ở góa ba năm vô tình gặp được thế tử Hải Ninh Hầu tuấn nhã tuyệt trần, bèn than thở với Hoàng hậu: ‘Thế tử Hải Ninh Hầu thật anh tuấn, đáng tiếc đã có vợ.’ Sau đó Hoàng hậu liền hạ chỉ xuống, ban cho ta một chén rượu độc.”

Chén rượu độc kia là do thế tử Hải Ninh Hầu – lúc đó là phu quân của nàng tự mình bưng tới, quỳ xuống đất lệ rơi đầy mặt cầu xin nàng tuân chỉ, lúc đó già trẻ lớn bé Tôn gia chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích nàng, hứa sẽ chôn cất nàng trong phần mộ tổ tiên, vĩnh viễn được Tôn gia thờ cúng.

“Trước khi ban rượu độc thì sao, phu nhân Bách Thắng Hầu từng đến gặp ta, ám chỉ ta giả ngu với bà, dứt khoát nói thẳng luôn, muốn ta tự thỉnh hạ đường*, hoặc lui xuống làm thiếp thất. Nói chung chính là một hồi vừa đánh vừa xoa, lúc đó ta trẻ tuổi hồ đồ, chỉ nghĩ đến đứa con trong bụng đương là đích tử lại vô duyên vô cớ biến thành thứ tử, sao ta có thể bằng lòng được? Quả nhiên là thiếu kiến thức.”

(hạ đường: chỉ những người bị chồng bỏ)

Phu nhân Bách Thắng Hầu bị dọa thành như vậy, đại khái Độc kế chén rượu độc kia cũng có một phần của bà ta đi?

“…Sau đó thì sao ạ?” Thiết Hoàn run giọng hỏi, chỉ cảm thấy gió đêm sao lạnh thế, lạnh đến sởn cả tóc gáy.

“Làm gì có sau đó, một đám người rót rượu độc thực sự rất khó coi, một đám đều loi nhoi như con dòi a. Cho nên ta uống, nghe nói ta cũng đã tắt thở. Sự tình sau đó kỳ thực ta cũng chỉ nghe nói thôi, lúc Hoàng thượng biết được thưởng cho Hoàng hậu một cái bạt tai, sau đó phái Ngự lâm quân và ngự y vọt tới phủ Hải Ninh Hầu. Lại nghe nói, lúc ta tắt thở, chợt oanh lôi, một tia sét đánh vào Tử Thần Điện của Hoàng hậu, một tia sét đánh vào một gốc cây cổ thụ trong phủ Hải Ninh Hầu… Lúc đó ta còn đang nằm trên một cái chiếu trong chính phòng gần đó a.”

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, trong bóng tối khuất dưới tán ô, chỉ thấy được chiếc cằm nhọn trắng bệt đến có hơi trong suốt của Trần Thập Thất, nàng mỉm cười. Một nụ cười thực bình tĩnh, thực vô vị.

Nhưng nụ cười kia lại làm cho da gà toàn thân từng chút từng chút nổi lên, tim co rút lại thành một đoàn.

“Làm sao sống lại, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là cha ta dẫn theo các ca ca trực tiếp cưỡi ngựa xông vào, muốn đem ta thi thể ta đoạt đi… Ai biết thế nào lại thoi thóp thở lại. Cha ta phẫn nộ, phủ Hải Ninh Hầu ném ra một tờ hưu thư mang lý do ‘ác tật’ (bệnh khó chữa), ông liền lập tức từ quan. Ta ngược lại làm liên lụy đến Thập Nhất ca và Cửu ca… Dù gì cũng đậu hàng tiến sĩ nhị giáp, kết quả Thập Nhất ca bị điều đến vùng Sơn Dương khỉ ho cò gáy làm một Huyện thừa, Cửu ca một gậy tre bị điều đến Thiên Tân làm chủ bộ.”

Vừa đúng lúc đi tới cổng trong, Trần Thập Thất đem ô gác trên vai, cười rất hiền hòa, “Chỉ có vậy mà thôi.”

“Làm sao chỉ có vậy thôi?!” Thiết Hoàn hét lên. Kết quả làm cho vài Bộ khúc Bắc Trần chờ ở cổng trong nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra, người người đều tuốt kiếm khỏi vỏ.

“Không có gì không có gì đâu.” Trần Thập Thất xua tay, nhẹ nhàng khiển trách Thiết Hoàn, “Hù chết người. Hiện tại việc quan trọng nhất là chính là về đi ngủ, xương cốt cả người ta đều đau rồi.”

Sao có thể như vậy? Sao chỉ có thể như vậy được? Chuyện bất công bất nghĩa thế kia! Vì sao có thể cười nói, rồi thôi?! Quả nhiên Nam Trần đều là những người đọc sách mãi đến nhu nhược! Tộc nữ bị khi dễ đến tình trạng này cư nhiên lại không làm được gì!

Lên xe ngựa mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện khuôn mặt của hai tỳ nữ đều tái xanh, nghiến răng răng crắc.

Quả nhiên là nhi nữ Hiệp Mặc, không chút nào e ngại dùng võ vi phạm lệnh cấm.

Trần Thập Thất dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng có chút hiểu rõ vì sao Cự Tử chịu mở lời giúp… hẳn là ông nuốt không trôi cơn tức kia, muốn lấy Bắc Trần ra làm vũ khí đây. Rốt cuộc đáng sợ nhất không phải vũ phu, mà là người đọc sách đầy bụng gian xảo.

Tại sao không ai tin nàng giải thích, nàng nói thật, không hận. Thậm chí có loại cảm giác… thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy “Cuộc sống này cuối cùng cũng có một lối thoát”.

Hôn nhân, bề ngoài nhìn vào đích thực là việc tốt, dòng dõi cao quý đấy, trượng phu tuấn nhã vô cùng đấy, là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử đấy. Trên danh nghĩa cũng chỉ có một thê một thiếp, trong đám quý tộc xem như đã rất giữ mình trong sạch rồi… đi chết đi.

Thông phòng, ca cơ, vũ kỹ, số lượng tặng cho người hoặc nhận lễ có tăng có giảm, tổng cộng không dưới mười sáu mười bảy người. Mặt trên thì có hai tầng mẹ chồng bà nội chồng cực độ hà khắc, chị em dâu thì không có ai là dễ đối phó. Đem hết tâm lực mới có thể tự bảo vệ mình, mỗi một ngày đều giống như gặp ác mộng, dài dằng dặc tựa hồ không có điểm cuối.

Nếu không phải mang thai, thì ngay cả quyết tâm nghĩ vì thanh danh gia tộc cũng sắp bị dao động, muốn chạy trốn.

Cho nên lúc tiếp nhận chén rượu độc không thể khước từ kia, nàng mơ hồ còn cảm thấy có chút vui mừng. Cuối cùng không cần phải sống những ngày “sống không bằng chết” nữa, cuối cùng con của nàng cũng sẽ không trở thành con sâu độc cuối cùng giãy giụa trong bồn độc cổ này nữa, cuối cùng có thể quang minh chính đại mà rời đi rồi.

Có điều, không hề có chuyện ‘muốn sao được vậy’ dễ dàng như thế. Ông trời vẫn luôn thích mở một ít trò vui phi thường ác liệt.

Nàng trở thành một người ‘bất tử’ uống rượu độc không chết, truyền kỳ “Thiên lôi phẫn nộ thay lời minh oan”.

Thực sự, không hề oán hận gì cả. Nàng chỉ cảm thấy nhiều hơn là mờ mịt, nàng hoang mang không biết nên tiếp tục sống thế nào. Không có mặt mũi quay về Giang Nam, cha già giao nàng cho Thập Nhất ca đến huyện Sơn Dương, một nơi khá gần kinh thành.

Chn rượu độc kia, giết chết con của nàng, nàng cũng vĩnh viễn không có con được nữa. Thân là một nữ nhân, như vậy là tàn phế đi? Phải không, có lẽ là vậy đi?

Mãi đến khi đến huyện Sơn Dương, chưa tới huyện nha, từ một hộ gia đình vang lên tiếng khóc rung trời. Hòa lẫn vang trong đó, là tiếng khóc như rít gào của một hán tử.

Thai đầu mà thôi, khó sinh mà thôi. Chỉ cần thi châm trợ sản, sau khi ngăn chặn rong huyết, thế thôi. Lâm bồn cũng không phải là nghịch sản (em bé chui ra bằng chân trước), có gì mà phải kêu khóc? Vì sao chỉ có bà đỡ thúc thủ vô sách, mà không có một đại phu nguyện ra tay giúp đỡ.

Phụ thân y thuật giỏi hơn nàng, khó xử nói, “Không thể, làm gì có đại phu nào có thể nhúng tay? Nhúng tay vào, người phụ nữ kia cũng sẽ bị xem là bất trinh… So với chết còn thảm hơn.”

Nàng nghi hoặc nhìn nhìn phụ thân và ca ca, lảo đảo loạng choạng từng bước chống gật trúc mà đi. Dư độc chưa hết, tay nàng vẫn run rẩy, không kịp nấu sôi kim châm, chỉ có thể khẩn cấp dùng lửa hơ qua.

Trong máu tươi và mồ hôi nhễ nhại, nàng đỡ đẻ cho một đứa bé sơ sinh da dẻ nhăn nheo, oa oa khóc lớn. Nhẹ như thế… Nhưng cũng nặng đến thế.

Thì ra có một số việc, chỉ nàng mới có thể làm a. Thực sự, chỉ có nàng mới có thể a.

Cho nên nàng mới có thể một tay chữa trị cho người sống, một tay khám nghiệm cho người chết. Bởi vì những người phụ nữ hoặc sống hoặc chết kia, cũng chỉ có nàng mới không có vấn đề về lễ phòng.

Nguyên lai ở trước mặt lễ phòng, mạng người không là gì cả.

*

Hồi thần lại, phát hiện sắc mặt Thiết Hoàn và Kim Câu vẫn vô cùng khó coi như trước. Aizz, nàng thực sự lười so đo cùng những người kia, càng không thích đem Bắc Trần ra làm mũi thương.

Trần Thập Thất ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Kỳ thực, nên báo ứng cũng đã báo ứng rồi… Nghe nói công chúa Nhu Nhiên bị một sét kia đánh xuống sợ đến sảy thai, tổn thương đến thân thể.”

“Nàng ta thủ tiết ba năm mà…” Thiết Hoàn vẻ mặt mờ mịt, dần dần bừng tỉnh đại ngộ, cắn răng nghiến lợi nói, “Đáng đời!”

Có đứa bé mang huyết mạch thiên gia rồi, đương nhiên cần gì đến đứa con của nàng nữa. Đáng tiếc, mộng đẹp luôn luôn rất ngắn.

Nàng thực sự không hận. Người đọc sách đầy bụng gian xảo, đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là im lặng mà nghe tiếng sét. Mặc dù không nên nói gia tộc của mình như thế… Nhưng sự thực chính là như vậy.

Thế tử Hải Ninh Hầu… Không đúng, nên đã là Hải Ninh Hầu mới đúng nhỉ? Kiếp sống phong lưu khoái hoạt, tư phòng ở thanh lâu của hắn, đại khái đã kết thúc.

Sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau, đôi phu thê ‘chí thân chí sơ’ kia (vừa thân mật lại vừa xa lạ nhất). Có nhất kiến chung tình thì dưới cơn “thiên lôi địa hỏa” kia cũng rất dễ dàng thay đổi, khó khăn chật vật mà phải vĩnh viễn sống cùng nhau qua từng ngày.

Cho nên nàng thực sự không hận, hơn nữa, có thể cười đến thật an nhiên, có lẽ còn có thể cười đi đến đoạn đường cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.