Bồi Hồi

Chương 43



Sau lần gặp tim đập bình bịch lại sởn tóc gáy đó, mãi đến mấy ngày trước tiết thanh minh, mới được chút rãnh rỗi đi gặp Trần Thập Thất.

Mới cách nửa tháng mà thôi, nhưng làm cho Trần Tế Nguyệt bỏ xuống công vụ bận rộn đến sắp phát điên đến nơi, vứt bỏ Trần Bát Mẫn Ngôn ở đằng sau – đang chờ gặp không được liền nhảy dựng chửi đổng, hồng hộc xông thẳng vào biệt viện Bồi Hồi.

“Cô muốn chết sao?!” Trần Tế Nguyệt rống to với Trần Thập Thất, “Cư nhiên dám xua Kim Câu Thiết Hoàn đi, đơn độc gặp riêng phò mã đô úy?!”

“Truyền lời lại là thế sao?” Trần Thập Thất nhíu nhíu mày, “Là vô tình gặp được chứ không phải gặp riêng. Vả lại… không phải huynh và Bát ca cùng Hoài Chương huynh cũng cấu kết ở một chỗ đó sao?”

“Cái gì cấu kết? Có kiểu nói như vậy sao?” Trần Tế Nguyệt nộ dung càng đậm, “Chỉ là quy nạp một chút hồ sơ mà thôi. Đó là tài liệu quan viên đều có thể duyệt qua, không nên bởi vì hắn là Thái tử liền bị bài trừ ra ngoài. Bát ca nhà cô cũng chỉ là đến tán gẫu…”

Ặc, hình như hắn ném Trần Bát ở Đại Lý Tự rồi.

“Bát ca nổi giận rất đáng sợ.” Trần Thập Thất đầy đồng tình nhìn Trần Tế Nguyệt, “Huynh ấy mà đã càu nhàu, là lải nhà lải nhải nhất quyết không tha. Trước đó để ta chế cho huynh một liều thuốc trị đau đầu tốt lắm…”

“…Trần Thập Thất! Đừng có giả ngu lái sang chuyện khác!” Thiếu chủ đại nhân rốt cục nhảy dựng lên rồi.

Liệu có nên chế thuốc an thần cho hắn trước không nhỉ? Thật sợ hắn không đến ba mươi liền mắc bệnh trúng gió trước rồi… Hay là dưỡng gan trước nhỉ?

Bất quá nàng đã nhức đầu trước rồi. Thảo nào thiếu chủ đại nhân và Bát ca ở chung với nhau được… cái tính nhất quyết không tha giống nhau y chang.

“Ta tổng cộng nói với hắn không quá mấy câu?” Trần Thập Thất day thái dương, “Kim Câu, ngươi không nói rõ ràng với thiếu chủ nhà ngươi sao?”

“Nói rồi ạ.” Kim Câu lí nhí, “Chỉ đối thoại, cũng đã nói.”

Nhưng nếu chỉ là đối thoại, đương nhiên không có vấn đề. Thế nhưng là chạm mặt cùng phò mã đô úy… đó là có vấn đề, có vấn đề cực cực to.

“Đó là tất nhiên thôi, sao thiếu chủ nổi giận đến vậy?” ngưỡng mộ gân xanh nhảy tưng tưng trên trán Trần Tế Nguyệt, Trần Thập Thất nói, “Thuận tiện mà thôi. Gần đây các huynh… Lục ca Bát ca, huynh và Hoài Chương huynh, không phải đang thương nghị đào hố thế nào cho Đại hoàng tử nhảy vào sao?”

Trần Tế Nguyệt á khẩu chỉ trong chốc lát, “Trần Mẫn Ngôn tên Bát ca (chim sáo) lắm mồm kia! Nhất định là hắn nói cho cô biết!”

Nàng không phủ nhận, chỉ nâng tay áo cười khẽ, “Các ca ca trong lòng có tâm sự, đều thích tới tìm ta trò chuyện. Kỳ thực ta hơn phân nửa chỉ là nghe… Thỉnh thoảng ở lúc các huynh vướng mắc, nhắc nhở một chút.”

Mặc dù nàng thường cảm thấy kinh ngạc, vì sao các ca ca luôn suy tính tỉ mỉ đâu ra đó, lại luôn mắc kẹt tại những phần đơn giản bất ngờ, hơn nữa còn kẹt rất tự nhiên, hoàn toàn không phát giác ra.

Mùa xuân này, Hoàng thượng cảm mạo vài lần, gần đây còn sốt cao ba ngày. Trước nay vẫn luôn vũ dũng, thiên tử thoáng chốc tựa hồ bắt đầu già rồi. Hành động của Đại hoàng tử có phần nôn nóng hơn chút.

Các ca ca rất nhạy cảm phát hiện nhược điểm rất có khả năng sẽ thúc đẩy ra mồi nhử mê người nhất: binh quyền của Tây đại doanh. Nhưng bị kẹt ở chỗ muốn làm cho Bách Thắng Hầu rơi đài, hòng xuất ra vị trí trống.

Bát ca Mẫn Ngôn có lẽ không được trình độ của Cửu ca, nhưng ít nhất so với Thập Nhất ca thì mạnh hơn… Ít nhất hắn có trực giác tương đối mạnh. Hắn cảm thấy kế hoạch này có chút vấn đề, chỉ là không tìm được vấn đề ở đâu. Có thể cùng Thái tử gia hợp lý, bình chân như vại chạm trán thời cơ thực sự không dễ dàng, nhất định phải đắn đo cân nhắc đến hoàn mỹ nhất mới có thể bắt lấy cơ hội rất thưa thớt.

Cho nên một đám người họ cùng chơi với nhau từ thời ở Đồng Văn Quán cùng tìm đến, huyên thuyên với Trần Thập Thất một lượt, vô cùng tỉ mỉ không sót chỗ nào.

Trần Thập Thất im lặng nghe đến hết, nghi hoặc hỏi, “Vì sao muốn động Bách Thắng Hầu?”

Trần Bát tức giận nói, “Thằng cha cỏ đầu tường kia.” (cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào theo chiều ấy)

Trần Thập Thất đồng tình nhìn Trần Bát, nhìn đến Trần Bát bắt đầu hối hận đến tìm Thập Thất nương. Nhiều lần hối hận, gặp chuyện vẫn là thường xuyên đến tìm ngược.

Rất ngược tâm.

“Bát ca ca, hướng gió bên Đại hoàng tử yếu đến đáng thương.” Trần Thập Thất đồng tình càng sâu, “Các huynh không có sao chứ?”

Trần Bát có cảm xúc muốn đập đầu vào tường.

Vì sao lại kẹt ở chỗ này? Đem một cọng cỏ đầu tường đổi lấy một bè đảng kiên trinh của Đại hoàng tử ư? Hắn đã cảm thấy không thích hợp, thì ra không thích hợp ở chỗ này!

“Bách Thắng Hầu là Đô thống lĩnh của Tây đại doanh.” Trần Thập Thất tốt bụng mách nước, “Phó thống lĩnh của Tây đại doanh, có khỏe không?”

“…Tên Phạm Thống kia!” Trần Bát nhảy lên, “Huynh đi tìm tên mọi Bắc Trần! Huynh nhớ là hắn từng bị cáo đến Đại lý tự…” Sau đó thoắt cái như một cơn gió, phóng đi tìm Trần Tế Nguyệt, bắt đầu những năm tháng khổ nạn của Trần Tế Nguyệt hít bụi lật giở hồ sơ.

“Tìm rắc rối của Phạm Thống mới là việc các huynh nên làm.” Trần Thập Thất lo lắng nhìn Trần Tế Nguyệt, “Nguyên lai không phải Bát ca ca mới có chuyện, thiếu chủ đại nhân cũng rất có chuyện a…”

“Tội chứng của Phạm Thống đã thu thập không sai biệt lắm!” Trần Tế Nguyệt lớn tiếng nói, mặc dù có chút chột dạ… đáng lẽ lúc này phải nên nói rõ ngọn ngành với Trần Bát, thanh minh là ngày đó Trần Bát có cơ hội gặp Thái tử điện hạ mà không làm cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ được. “Cô chớ có quên, cô chung quy cũng là Bắc Trần chúng ta mời tới, an nguy của cô mới là…”

“Rồi rồi rồi,” Trần Thập Thất trấn an rót cho hắn chén trà, quay đầu phân phó Thiết Hoàn, “Đi hỏi nhà bếp có điểm tâm nào lên dỗ lấy lòng thiếu chủ các ngươi một chút không.”

Trần Tế Nguyệt gắt gao bấu lấy bàn nhỏ, ra sức khắc chế kích động muốn đánh người. Cuối cùng còn bấu cái bàn nhỏ kia hiện ra vết nứt.

“Ấn hư cái bàn nhỏ thì không sao, đừng có tổn hại đến sàn nhà.” Trần Thập Thất lo lắng nhìn nhìn một chút, “Sàn hành lang không được tu sửa chắc chắn lắm.”

Trần Tế Nguyệt một tay xốc chiếc bàn nhỏ kia, ném ra sân.

Không biết cớ sao, nhìn thiếu chủ đại nhân tức sùi bọt mép, tâm tình liền sảng khoái một cách khó hiểu. Trần Thập Thất khoái trá nghĩ.

Thậm chí so với đùa giỡn phò mã đô úy Hải Ninh Hầu còn khoái trá hơn nhiều.

Thật là một thói quen xấu. hàizz

Kỳ thực, nàng quả thật không làm gì cả. Chỉ là không lâu sau thọ đản cô tổ mẫu, lúc nàng ra cửa gặp được Thái tử điện hạ, cách màn xe hỏi han vài câu với Hoài Chương huynh cưỡi ngựa, qua lại vài câu sắc bén… Xác định huynh ấy đã quét sạch đông cung hoàn toàn, Thái tử phi hiện nay hết thảy đều bình an.

Sau đó nàng bắt đầu nhận được một vài thiệp mời, nhưng ngẫm kỹ lại quan hệ, so sánh thân mật lại chiếm tính áp đảo hơn qua lại cùng Đại hoàng tử.

Dù sao Đại hoàng tử ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, muốn soi thấu tiên cơ quá dễ dàng… Thậm chí không cần chính mình đi thanh tra, giao cho Kim Câu là được. Nơi này là đại bản doanh của Bắc Trần Hiệp Mặc, không có tin tình báo gì có thể thoát khỏi tai mắt của Hiệp Mặc.

Bội phục. Ở ngoài thoạt nhìn hoàn toàn không có quan hệ gì, thậm chí không phải đối tượng bên ngoài mà Đại hoàng tử muốn lung lạc, mà là dùng cái loại quan hệ thông gia ngoằn ngoèo rườm rà ở hậu trạch, liên hệ với nhau.

Nếu không phải đã biết trước Hải Ninh Hầu đầu nhập vào Đại hoàng tử, ngay cả nàng cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy cấp cho Bắc Trần một mục tiêu rõ rệt đi điều tra, thật sự là quá kín đáo rồi.

Thế mới nói, bè đảng cần chọn cẩn thận. Chọn phải phò mã đô úy, chỉ e là sai lầm lớn nhất đời này của Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử không cần mượn sức một nữ y như nàng, cho dù muốn mượn sức Trần gia Giang Nam cũng sẽ không tìm nàng. Sẽ sử dụng quan hệ hậu trạch kín đáo kia… chỉ có một khả năng.

Thiếu chút nữa gả cho Hoài Chương huynh, hơn nữa Hoài Chương huynh từng đi thăm riêng một lần, trên đường gặp một lần, nói không chừng còn có lén thư từ qua lại. Mặt ngoài thoạt nhìn như “Tình xưa quyến luyến, vẫn như trước” a.

Mà em rể của Thái tử điện hạ, phò mã đô úy Hải Ninh Hầu, là chồng cũ của Trần Thập Thất.

Hễ là người bình thường đều có cùng suy nghĩ, “Lên núi hái cỏ thơm, xuống núi gặp chồng cũ. Bái chào hỏi chồng rằng: Vợ mới nay thế nào?”* Mới là cái mà một hạ đường phụ nên có, cái ôn nhu, u mà không oán, đúng không?

(* bài thơ “Lên núi hái cỏ thơm”: Bài này trong “Nhạc phủ thi tập” không chép, “Ngọc đài tân vịnh” đề là cổ thi, Thái bình ngự lãm 太平御覽 chép là cổ nhạc phủ. Đây là một bài thơ tự sự, miêu tả một người vợ bị bỏ khi gặp lại chồng cũ. Thông qua lời đối đáp, người đọc có thể thấy phẩm chất, dung mạo tốt đẹp của người phụ nữ lao động nhưng lại vô cớ bị chồng bỏ, cho thấy sự bất bình đẳng và địa vị người phụ nữ trong xã hội thời đó. Thơ tự sự thông qua hình thức đối đáp là một đặc điểm của nhạc phủ dân ca đời Hán.)

Mặc dù ngược đời thật đấy, cái suy nghĩ cổ hủ “tam tòng tứ đức” của Nho gia, ấy thế mà những nam nhân này hình như tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ. Đến cả Đại hoàng tử là người tỉ mỉ cẩn thận như thế cũng không ngoại lệ, siêu kẹt cứng luôn.

Vốn nàng định bụng bỏ mặc, mãi đến khi Bát ca ca đến tìm nàng than vãn, nàng mới chứng thực hơn nữa còn bừng tỉnh bật cười.

Thì ra là thế, cũng nên như vậy.

Cho nên nàng đã nhận lời mời dự tiệc của một nhà có quan hệ kín đáo không dễ phát hiện với Đại hoàng tử nhất, mặt ngoài vẫn là quan gia ủng hộ đảng Thái tử. Đúng như nàng dự liệu, rất cũ rích, tỳ nữ dẫn đường vừa đúng lúc trật mắt cá chân, nhờ Kim Câu Thiết Hoàn đỡ nàng đi đến trước gọi người, vừa khéo để lại một mình Trần Thập Thất.

Mấy người này, cũng không thể ra được chiêu nào mới mẻ chút, làm cho nàng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.