Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 25: Làm ấm giường



Chương 25: Làm ấm giường
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Thân thể vương gia hư nhược, cần phải bồi bổ tốt một chút. Sau khi đợi người đi thư phòng, Thẩm Lưu Quang liền lén chạy đến chuồng gà, muốn tự tay bắt một con gà mái.
Gà mái béo ở trong sân nhàn nhã đi dạo trong sân, con nào con nấy cũng béo tốt, vừa thấy đều biết rất bổ dưỡng.
Thẩm Lưu Quang nuốt nước miếng một cái, lấy một cái lá cây to che mình lại, nghiêm túc quan sát một phen, cuối cùng xác định mục tiêu là con gà mái đang đứng một mình diệu võ dương oai kia.
Nương theo lá to che chở, Thẩm Lưu Quang từ từ tiến đến gần con gà mái. Nhanh chóng tiếp cận rồi đột ngột nhào đến.
Con gà mái hoảng sợ nhảy lên, kêu hai tiếng. Cả đám gà trong sân cũng bị quấy nhiễu nhảy dựng theo, nhất thời trong sân lông gà bay tán loạn.
Thẩm Lưu Quang ném lá cây xuống, dồn hết tâm trí đuổi theo con gà béo nhất kia.
Gà mái quay đầu lại nhìn, rồi lại chạy nhanh hơn, thỉnh thoảng còn đập đập cái cánh ngắn ngủn kia.
Chạy vòng quanh cháy sân nhỏ mấy hiệp, tiểu nhân sâm mệt muốn chết, khom người thở hổn hển, nửa cái mạng cũng muốn chạy đi mất. Gà mái cũng mệt nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, con ngươi cứ đảo tới đảo lui, tùy thời có thể chuẩn bị chạy tiếp.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, liều mạng không phải là biện pháp, Thẩm Lưu Quang khom người chống đầu gối, ra dáng suy tư.
Địch không động ta không động, gà mái béo cảnh giác nhìn y.
"Lại đây." Một hồi sau, Thẩm Lưu Quang ôn nhu nói.
Chắc chắn có bẫy! Chân gà mái run một cái, cẩn thận lui về sau một bước.
Thẩm Lưu Quang từ từ đến gần, dụ dỗ: "Ta mời ngươi ăn điểm tâm nhỏ nè."
Gà mái béo lui về sau hai bước.
"Còn có cá khô nữa." Thẩm Lưu Quang nói xong liền xông lên.
Con gà bị dọa chạy như điên, dùng sức đập cánh. Sợ hãi đến độ kích thích khả năng gì đó mà vọt lên tới nóc nhà.
Thẩm Lưu Quang chậm rãi bò lên, đứng thẳng người lên, chân vẫn có chút run, dè dặt tiến đến.
Gà mái cơ trí lui đến chỗ mái hiên, phách lối nhìn y, chuẩn bị tinh thần lấy mạng đổi mạng!
Thẩm Lưu Quang không suy nghĩ được nhiều như vậy, tiếp tục đến gần. Cho nên gà mái liền tiến thoái lưỡng nan, run lẩy bẩy nhìn người kia đang lại gần mình.
Thẩm Lưu Quang chậm rãi dịch bước chân, nhanh chóng tiếp cận rồi chợt nhào đến, rốt cuộc ôm được con gà mái kia vào lòng.
"Xem ngươi chạy đi đâu----A!" Nhà tranh không được chắc chắn, dưới chân Thẩm Lưu Quang trống rỗng, ôm gà từ trên nóc nhà rơi thẳng xuống.
Đau đớn trong tưởng tượng không đến, tựa hồ như vừa rơi xuống một vật mềm mại nào đó, Thẩm Lưu Quang chậm rãi mở mắt ra.
Người trước mắt sầm mặt, quần áo xốc xếch, tóc còn có chút loạn, ánh mắt buồn ngủ mông lung, cả người tản ra đầy khí tức vừa rời giường. Rõ ràng là mới tỉnh ngủ, hoặc là bị động tác của y làm cho tỉnh ngủ.
Mấu chốt là người này trông có chút quen mắt.
Thẩm Lưu Quang đang muốn cẩn thận nhớ lại một phen, người kia liền siết tay, quát: "Mụ nó, ai quấy rầy lão tử ngủ! Tìm chết sao?"
Thẩm Lưu Quang bị sợ hết hồn, con gà mái trong ngực thừa dịp mà thoát ra, chạy như bay. Y vừa muốn xuống giường đuổi theo thì bị người kia hung dữ níu lấy xiêm y: "Tiểu tử ngươi có phải hay không sống------!"
Sau khi thấy rõ người kia là ai, lời còn sót lại đều bị chặn ở cổ họng.
Một cọng lông gà từ không trung chậm rơi xuống trúng tóc người kia, hợp với vẻ mặt đờ đẫn không thể tưởng tượng nổi lúc này, hiểu quả hết sức rúng động.
Thẩm Lưu Quang yếu ớt đem cọng lông gà kia lấy xuống, xin lỗi người ta: "Vị huynh đài này, thật xin lỗi----"
"Không có việc gì." Người nọ ôn hòa nói, ưu nhã sửa sang lại tóc: "Khách khí như vậy làm gì?"
Thẩm Lưu Quang: "..."
Bây giờ nhận ra giọng nói cực kì cao kia, Thẩm Lưu Quang mới nghiêm túc nhìn một hồi, rốt cuộc nhận ra đây là nam nhân mặc áo xanh hôm quá.
"Công tử dậy sớm vậy?" Mục Huyền Chi ôn hòa nói.
Thẩm Lưu Quang luống cuống đem lông gà trên giường phủi xuống, miệng nói: "Quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi rồi."
Mục Huyền Chi cực kì biết kiềm chế khẽ mỉm cười: "Có gì đâu, công tử khách khí quá."
"Không, ngươi tức giận cũng phải." Thẩm Lưu Quang yếu ớt nhìn nóc nhà, có chút ngượng ngùng: "Để ta sửa nóc nhà giúp ngươi."
Mục Huyền Chi rộng lượng nói: "Nóc nhà vốn không chắc chắn, lần này vừa vặn, buổi tối có thể hóng gió, thưởng trăng."
Thẩm Lưu Quang: "..."
Mục Huyền Chi bày tỏ: "Toàn phủ trên dưới đều biết tính khí của ta rất tốt."
Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, thật lòng cảm thấy tính tình người ngày tốt thiệc.
Mục Huyền chi sửa sang lại quần áo, ưu nhã đem lông gà trên vai phủi xuống: "Kể từ ngày từ biệt ấy, Huyền Chi đã sớm đặt công tử trong lòng."
Thẩm Lưu Quang hoảng sở mở to hai mắt.
Mục Huyền Chi giải thích: "Là kính ngưỡng."
Thẩm Lưu Quang rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: "Hay là công tử ngủ tiếp đi?"
"Không được." Mục Huyền Chi nghiêm túc nói: "Huyền Chi phải nhanh chóng bắt đầu chẻ củi rót nước, nuôi heo cho gà ăn."
Thẩm Lưu Quang sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi: "Sao Tiêu Dực lại phái công tử làm những loại việc nặng này?"
Mục Huyền Chi cảm động nhìn y, muốn nói lại thôi.
".." Thẩm Lưu Quang né ánh mắt thẳng thừng lộ liễu lại nóng rực kia: "Sao ngươi lại ở chỗ như thế này?"
Không chờ người ta trả lời, Thẩm Lưu Quang đã giận dữ bất bình: "Là Tiêu Dực ép ngươi ở sao?"
"Là tiểu nhân chủ động yêu cầu." Mục Huyền Chi rất có tinh thần tự giác cống hiến, đạm nhiên nói: "Dù sao việc nặng cũng phải có người làm."
Thẩm Lưu Quang nghe vậy, cảm khái mà vỗ lên vai hắn một cái, nghiêm túc nói: "Ngươi là người tốt, nên được trọng dụng mới phải."
"Công tử khách khí rồi." Mục Huyền Chi khiêm tốn nói: "Như thế này là tốt lắm rồi, thuộc hạ không cầu gì hơn."
Thẩm Lưu Quang giương mắt đánh giá gian nhà tranh rách này, không nhịn được lại cảm thán một phen.
"Thực không dám giấu diếm," Mục Huyền Chi nhìn y đầy thâm tình: "Công tử cùng ái nhân của tại hạ có dáng dấp giống nhau mấy phần."
"Khụ khụ!" Thẩm Lưu Quang thấy cả người đều không ổn.
Mục Huyền Chi thở dài, giữa hai hàng lông mày mang một tia ưu thương.
Yên lặng hồi lâu, Thẩm Lưu Quang không nhịn được mà hỏi: "Vậy giờ người ấy như thế nào?"
Mục Huyền Chi lắc đầu một cái, thật lâu không nói lời nào.
Nhìn tâm tình hắn không đúng, Thẩm Lưu Quang vội vẽ ngồi xếp bằng, vỗ vỗ vai hắn: "Không có việc gì, ngươi đừng quá thương tâm."
Mục Huyền Chi nhìn về phía cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Mùa đông năm đó, trời đông giá rét, bên ngoài tuyết rơi trắng bồng bềnh như lông ngỗng..."
Lời nó ra liền mang chút nghẹn ngào.
"Cái đó đừng nhắc đến nữa," Thẩm Lưu Quang không ngờ người này lại trải qua những chuyện như thế, không nhịn được mủi lòng an ủi: "Nếu khổ sở, hãy khóc ra đi."
Mục Huyền Chi cúi thấp đầu, kiên cường nói: "Cũng không có gì, chẳng qua mỗi lần nhắc đến, vết sẹo liền kia liền như bị vạch ra lần nữa, máu chảy đầm đìa, thật lâu không thể khép lại."
Red: toi nghe có tiếng gió vèo vèo đâu đây....
Thẩm Lưu Quang không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy, tự trách: "Ta không nên hỏi..."
Mục Huyền Chi đánh gãy lời y: "Không có việc gì, ta đã quen rồi."
Thẩm Lưu Quang càng cảm thấy người này thật đáng thương, nhưng mình chưa từng trải qua chuyện này, tay chân có chút luống cuống, không biết nên an ủi như thế nào.
Mục Huyền Chi thấp giọng nói: "Công tử đừng đem chuyện này nói cho người khác."
"Được." Thẩm Lưu Quang nghiêm túc gật đầu, thận trọng nói: "Ta có thể giúp gì cho ngươi không?"
Mục Huyền Chi ngẩng đầu, từ từ xít lại gần y.
Thẩm Lưu Quang phản xạ có điều kiện mà trách về sau một chút.
Không khí ngưng trệ hai giây, Mục Huyền Chi đáng thương vô cùng nói: "Có thể trả viên dạ minh châu cho ta không?"
"Được." Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, nói xong liền muốn đứng dậy: "Dạ minh châu trong phòng, ta đi lấy cho ngươi."
Trở về phòng sẽ gặp Dung Vương điện hạ mất! Mục Huyền Chi tỉnh táo kéo y lại: "Không cần cũng được."
Thẩm Lưu Quang kiên trì: "Ta sẽ trở lại nhanh thôi."
"Không cần." Mục Huyền Chi rộng rãi nói: "Tiền tài bảo bối là vật ngoài thân, ta đã sớm nhìn thấu chuyện sinh tử, nhưng cái đó có cũng vô dụng, tặng cho ngươi."
Red: chắc đổi tên thành Mục xờ lờ quá...
Thẩm Lưu Quang không cưỡng cầu nữa, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mục Huyền Chi hiếu kỳ nói: "Công tử đến chuồng gà làm gì?"
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Ta bắt gà để tẩm bổ cho thân thể của A Dực."
Mục Huyền Chi cười nói: "Loại việc nặng này giao cho hạ nhân làm, không cần phiên công tử phải tự đi một chuyến như vậy."
"Thân thể Vương gia vẫn rất yếu, lại nói..." Thẩm Lưu Quang có chút ngượng ngùng, thanh âm hạ thấp: "Tối qua..."
"Tối qua?" Mục Huyền Chi có loại dự cảm chẳng lành.
Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái.
Xem ra là cùng Vương gia làm chuyện kia, nhưng người này lại rất vui vẻ hoạt bát, không nhìn ra có chỗ nào khó chịu. Mục Huyền Chi cau mày, suy nghĩ một hồi, trợn to hai mắt.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Vương gia mới là người tiếp nhận?
Nghĩ đến điểm này, cả người Mục Huyền Chi đều cảm thấy không ổn, cả kinh nói: "Ngươi đem Vương gia-----"
Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, không sai, ta đem Tiêu Dực ngủ chung.
Mục Huyền Chi trợn mắt há mồm, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào, rất lâu chưa hoàn hồn lại.
Thẩm Lưu Quang khó hiểu: "Sao ngươi lại phản ứng như vậy?"
Mục Huyền Chi lắc đầu một cái, một lần nữa nhìn về phía y, lúc này trong mắt đều là điên cuồng sùng bái.
Thẩm Lưu Quang: "..."
Từ căn nhà tranh kia ra ngoài, tâm tình Thẩm Lưu Quang nặng nề, chậm rãi bước chân.
Tất cả gà mái béo trong sân đều cảnh giác nhìn hắn. Vừa rồi bọn nó mới thương lượng xong, trong tình huống cần thiết thì sẽ nhất trí đồng thuận cao, vây công người này.
Con mắt Thẩm Lưu Quang cũng không buồn nhấc, tâm tư đâu mà để ý bọn nó, cúi đầu ủ rũ đi về phía trước. Cả người tiểu nhân sâm bẩn thỉu, cái đầu đầy lông gà, dọc đường hồn bay phách lạc, sau khi vào cửa liền trực tiếp nhào vào ngực Tiêu Dực.
Tiêu Dực tiếp được bảo bối, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Không cẩn thận gì hết."
Thẩm Lưu Quang trong ngực hắn lắc đầu.
"Bị người nào khi dễ?" Tiêu Dực hỏi.
Thẩm Lưu Quang buồn bực nói: "Không có."
Tiêu Dực khẳng định: "Vậy là đói bụng phải không?"
Thẩm Lưu Quang giận dữ chọc chọc vào ngực hắn, biện hộ cho bản thân: "Ta là loại người suốt ngày chỉ biết ăn sao!"
"Đương nhiên không phải." Tiêu Dực nâng mặt y lên: "Để bổn vương nhìn một chút Vương phi là loại người nào đây."
Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, nỗ lực làm bản thân nhìn thông minh lanh lợi một chút.
Tiêu Dực xoa xoa đầu y, liền có mấy cọng lông gà rơi xuống đất. Dung Vương điện hạ có chút dở khóc dở cười, bóp bóp mặt người kia: "Chỉ nhìn thì hình như không nhìn ra được cái gì, bổn vương phải sờ sờ nữa."
"Ừa." Thẩm Lưu Quang tự tin: "Toàn thân ta toàn là xương, hơi gầy."
Nói xong liền bất động thanh sắc mà hóp bụng vào.
Vật nhỏ đã thêm không ít da thịt. Tiêu Dực vuốt eo y, có chút kinh ngạc, mấy ngày nay đã trải qua chuyện gì mà béo nhanh như vậy?
Tiêu Dực hắng giọng, hỏi: "Mỗi ngày đều ăn đùi gà?"
"Ừa." Thẩm Lưu Quang nuốt nước miếng một cái, nghiêm túc nói: "Mỗi ngày đều ăn năm cái, có đôi khi phải tàn nhẫn với bản thân một chút, liền ép bản thân ăn sáu cái!"
Tiêu Dực nén cười, cái tay còn lưu luyến bên eo y. Cảm xúc thật tốt, không nỡ buông ra. Sau đó một đường đi xuống dưới, ở trên cái mông vểnh kia mà nhéo một cái.
Thẩm Lưu Quang nhịn không đc mà "A" một tiếng, theo bản năng né tránh, sau đó liền quên hóp bụng lại.
Tiêu Dực nhân cơ bội cái bụng kia phồng liên liền bóp một cái, bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì mà cười!" Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, cắn răng nói: "Chưa thấy qua cơ bụng bao giờ sao?"
Tiêu Dực thu liễm ngưng cười, nghiêm túc nói: "Bổn vương chỉ không ngờ cơ bụng của Vương phi lại có cảm xúc tốt như vậy."
Thẩm Lưu Quang bĩu môi, khiêm tốn nói: "Thật không?"
Dung Vương điện hạ dựa vào tinh thần nghiên cứu học hỏi, nghiêm túc sờ sờ bụng y, vừa quang minh chính đại vừa đỡ ghiền: "Mềm nhũn thì không có cảm giác, cứng quá thì sẽ cộm tay, cơ bụng của Vương phi là vừa vặn rồi."
Tiểu Vương phi trong lòng cực kì vui vẻ, không nhịn được sờ cái bụng của mình, sau đó quyết định mỗi ngày sẽ ăn bảy cái đùi gà!
"Đi đâu?" Tiêu Dực phủi lông gà trên cổ áo y, có chút nhức đầu: "Cả người bẩn thế này."
Tiểu nhân sâm nhớ lại chuyện thương tâm, vành mắt liền lập tức đỏ lên: "Tới bây giờ ta chưa từng gặp người nào đáng thương như vậy."
Tiêu Dực vuốt vành mắt y, dở khóc dở cười: "Nói khóc liền khóc?"
Tiểu nhân sâm mím môi gật đầu, giây tiếp theo có thể khóc ra một chậu.
"Ai đáng thương?" Tiêu Dực lại tiếp tục nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mũi y.
Thẩm Lưu Quang không trả lời, ôm chặt hắn, kích động nói: "Dù thế nào ta cũng không phụ ngươi!"
Tiêu Dực ngẩn ra, xoa đầu vật nhỏ: "Ta biết."
Thẩm Lưu Quang hít hít mũi, ở trong ngực hắn rầu rĩ nói: "Nếu ta mà bị bỏ rơi, ta liền phá hủy vương phủ, lấy tay nải, xách bầu rượu trở về Tiểu lâm tử."
"Hung dữ như vậy sao?" Dung Vương điện hạ quả nhiên bị hù dọa.
"Ừa." Thẩm Lưu Quang hung hăng gật đầu, càng hung hơn: "Còn muốn lấy hết đồ vật đáng giá trong vương phủ!"
Tiêu Dực đề nghị: "Không bằng đem vị Vương gia này trói theo luôn đi?"
Thẩm Lưu Quang nhìn hắn, khinh thường nói: "Trói ngươi làm gì?"
Tiêu Dực mặt dày nói: "Có thể làm được rất nhiều chuyện."
Thẩm Lưu Quang ngước mặt, duỗi tay túm lấy cổ áo hắn: "Tỷ như?"
Tiêu Dực cọ cọ mũi y, không biết xấu hổ tiến cử bản thân: "Dung Vương điện hạ bổ củi bưng nước cái gì cũng biết, nếu nghiêm túc bồi dưỡng một phen thì có lẽ là se chỉ luồn kim được hạt giống tốt."
"Như vậy sao..." Thẩm Lưu Quang phồng má, dè dặt nói: "Vậy ta miễn cưỡng cân nhắc một chút.
"Cái này còn phải cân nhắc sao?" Tiêu Dực ôm chặt eo y, tận tình hướng dẫn sử dụng: "Buổi tối còn biết làm ấm giường."
Thẩm Lưu Quang bĩu môi, khinh thường nói: "Nhưng khi đó ta sẽ mua thật nhiều mặt trắng xinh đẹp nhỏ nhắn về để làm ấm giường rồi, còn cần ngươi làm gì?"
"Bán lấy tiền nha." Dung Vương điện hạ nói nghiêm túc: "Có muốn cân nhắc một chút hay không?"
Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, vẫn có chút do dự.


Hoàn chương 25


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.