Bồi Tẩm Thừa Tướng

Chương 5-1



Xuân Noãn lâu – Tiển Tâm các.

“Ai nha, Lãnh đại thừa tướng đã lâu không gặp, vẫn là anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng như thế a.” Một thanh âm ngả ngớn ở bên trong phòng vang lên, thấy Lãnh Thiên Thương 1 thân y bào xanh đen, thực sự là một nam nhân anh tuấn khí khái. Chỉ bất quá là có 1 chút lãnh khốc mà thôi, bằng không nhất định sẽ làm nữ nhân khắp thiên hạ đều điên cuồng a.

“Hừ” Hắn tuyệt không để ý tới nam nhân ngả ngớn trong phòng, một đại nam nhân tuy rằng lớn lên rất xinh đẹp, thế nhưng dù sao cũng là một nam nhân hàng thật giá thật. Làm sao mà trên người lại có thể ăn mặc dung tục lòe loẹt như thế. Y bào đỏ thẫm lấp lánh, mặc trên người nam nhân bình thường, nhìn vào sẽ làm cho người ta thấy buồn nôn.

Thế nhưng, mặc trên người nam nhân này, đến Lãnh Thiên Thương cũng phải thừa nhận nam nhân trước mặt này đúng là mỹ nhân khó gặp. Không hổ là tú bà của kỹ viện thịnh hành nhất lục quốc, không, là thuỷ tổ(1) mới đúng a. Có người lại có thể đem kỹ viện mở chi nhánh ở thủ đô của toàn bộ lục quốc, thực sự là làm hắn cảm thấy rất ấn tượng.

“Không biết Lãnh đại thừa tướng gần đây thân thể thế nào? Nghe nói sắp bị quốc sự làm cho lao lực quá độ, nếu như chưa già mà đã yếu ta sẽ rất đau lòng nga.” Hồng y nam nhân vẫn là 1 bộ dáng ngả ngớn, hắn tiến lên phía trước nhìn chăm chú khuôn mặt của Lãnh Thiên Thương.

Sau đó chau đôi lông mày xinh đẹp lại, bộ dạng rất luyến tiếc, vừa nhìn vừa lắc đầu, làm ra vẻ như hắn thực sự sẽ vì Lãnh Thiên Thương mà đau lòng.

“Chuyện gì?” Lãnh Thiên Thương căn bản là không muốn theo người khác mà phí phạm nước bọt, hắn đối người mà mình ghét vẫn là một mực không để ý tới. Nhất là một nam nhân bên ngoài, thế nào lại luôn luôn hẹn hắn đến nơi này mà nói chuyện chứ. Hắn rất ghét vào Xuân Noãn lâu, nhất là ở đây chính là chỗ người kia bình thường luôn lui tới.

“Ai nha, thật là, gần một năm không gặp Lãnh đại nhân. Thế nào lại lạnh nhạt như thế a? Ta thế nhưng là đặc biệt tìm đại nhân ngài đây để ôn chuyện nga.”

“Lãnh Hương Lăng.” Lãnh Thiên Thương rốt cục khống chế không được tâm tình, trên thế giới này làm sao lại có 1 nam nhân không biết liêm sỉ như thế tồn tại a?

“Ai nha, ai nha, ngươi xem, Hương Lăng cư nhiên làm cho Lãnh đại thừa tướng sinh khí. Thực sự là đáng chết vạn lần a.” Hồng y nam nhân nguyên lai chính là danh kỹ Lãnh Hương Lăng nổi tiếng khắp lục quốc, hắn nhìn sắc mặt âm trầm của Lãnh Thiên Thương, cũng biết đây đã là cực hạn cho nên đương nhiên cũng không nhiều lời vô ích, nếu như làm cho Lãnh đại thừa tướng phát cáu sẽ gây ra tai nạn chết người a.

Bất quá là bị nhãn thần của Lãnh đại thừa tướng làm cho sắp đông chết.

“Nói.” Lãnh Thiên Thương không muốn cùng Lãnh Hương Lăng ở chỗ này nhiều lời vô ích, hắn còn có rất nhiều quốc sự còn đang chờ hắn, hơn nữa “Gia sự” cũng rất nhiều, người kia cư nhiên lại đi ra ngoài nghe hát uống rượu.

“Cái kia, lẽ nào Lãnh thừa tướng ngài thật sự không suy nghĩ sẽ quay về Lục Cam chúng ta đường đường chính chính làm Vương gia sao? Hơn nữa cho dù, ngươi muốn cái vị trí kia, hắn cũng là sẽ rất vui vẻ mà giao cho ngươi.” Lãnh Hương Lăng thập phần hy vọng Lãnh Thiên Thương có thể vì Lục Cam bọn họ mà phục vụ a, hơn nữa việc này cũng là danh chính ngôn thuận không phải sao?

“Đau lòng làm sao.” Lãnh Thiên Thương trào phúng nhìn Lãnh Hương Lăng, hắn cư nhiên sẽ vì quốc gia đó mà hi sinh mạng sống, thật không biết cái lão già kia cho hắn lợi ích gì.

“Ha hả, Lãnh Thừa Tướng vẫn lãnh khốc như cũ a. Chỉ bất quá biểu ca, ngươi hẳn là đã học được cái gì gọi là tha thứ chứ?”

“Ngươi…. “

“Vâng, vâng, vâng, ta lại sai rồi, ngươi Lãnh đại thừa tướng không cha không mẹ, thế nào lại có thân thích chứ?” Lãnh Hương Lăng nhìn biểu ca Lãnh Thiên Thương bởi vì 1 câu của mình mà mặt biến sắc, hắn chỉ biết nam nhân này cả đời này đều đối với Lục Cam rất cảnh giác. Thế nhưng, phải làm thế nào thì những chuyện này mới không còn trọng yếu nữa?

“Cái kia, Lãnh đại thừa tướng. Không biết lần này ngươi có thể quay về tham gia một chút cái nghi thức truy phong kia hay không.” Lãnh Hương Lăng tuy rằng đang trêu chọc biểu ca, thế nhưng hắn rất mong Lãnh Thiên Thương có thể quay về tham gia cái nghi thức truy phong kia, dù sao cũng là nghi thức tương đối trọng yếu, mặc dù nhiều năm trước cũng đã sửa lại án xử sai.

“Không.” Lãnh Thiên Thương tuyệt không quan tâm, tuy rằng là chuyện của bản thân, thế nhưng hắn vẫn không muốn trở về. Nếu như có thể hắn mong muốn bản thân vĩnh viễn cũng không bao giờ quay về, hơn nữa hắn cũng tuyệt không ham cái hư danh đó. Mọi người đã không còn trên đời từ rất lâu rồi, đôi khi hắn cũng quên mất người kia có bộ dáng gì nữa.

“Biểu ca, ngươi…” Lãnh Hương Lăng nhìn thấy thế, hắn nhịn không được cũng cảm thông tâm tình của Lãnh Thiên Thương. Năm đó, bi kịch của biểu ca, lại làm hắn trở thành đối tượng chiếu cố của lão nhân kia.

Người kia, bởi vì hổ thẹn với mẫu tử Lãnh Thiên Thương, cho nên mới đem hắn Lãnh Hương Lăng vào cung mà bồi dưỡng. Muốn biểu đạt rằng hắn đối với mẫu thân của Lãnh Thiên Thương là Lãnh Minh Tú vô cùng hổ thẹn, cho nên Lãnh Hương Lăng tuy rằng biết bản thân chỉ là bị coi như thế thân, thế nhưng hắn vẫn rất cảm kích lão nhân kia.

Lão nhân kia coi hắn như nhi tử của mình mà thương yêu, dạy cho hắn rất nhiều thứ. Do đó, hắn mới cam nguyện dấn thân vào những nơi phong nguyệt này, vì Lục Cam mà tìm hiểu tin tức. Hắn muốn bang trợ lão nhân kia, hắn nghĩ nếu bản thân giải trừ được một ít hổ thẹn của lão nhân kia cũng là đã giúp được hắn.

Lúc hắn giúp đỡ bên người lão nhân, hắn biết đôi khi lão nhân xuyên qua hắn mà nhìn người khác. Lão nhân có thể là đang kiểm điểm tội lỗi của chính mình.

“Ta đi đây.” Lãnh Thiên Thương thấy Lãnh Hương Lăng không có gì khác muốn nói với hắn, hắn muốn xoay người rời đi, nếu không đi dáng dấp mà hắn nỗ lực duy trì nhiều năm sẽ bị phá hỏng hết, từ năm đó hắn không bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra biểu tình nhu nhược cũng sẽ không đối với bất luận kẻ nào cầu xin tha thứ.

“Ai cái kia biểu ca, hắn muốn ta nói với ngươi, hắn một mực chờ ngươi.” Lãnh Hương Lăng nhìn bóng lưng cao ngạo của Lãnh Thiên Thương, hắn rất yêu thương biểu ca, một người vì sao cứ muốn ngược đãi bản thân, dày vò chính mình như thế. Lãnh Thiên Thương mệt nhọc như thế, chẳng lẽ là đang nghiêm phạt bản thân sao?

Thật là, vì cái tên hoa hoa công tử kia mà cho đi tâm lực như thế, đáng giá sao chứ.

“Ân.” Lãnh Thiên Thương cũng không quay đầu lại, hắn lên tiếng liền xoay người đi ra cửa, bên ngoài đã bị màn đêm bao trùm, hắn đi tới cửa không hề chần chờ, không 1 chút lưu luyến liền đi ra.

“Tình yêu, trong thiên hạ đúng là không biết có bao nhiêu người ngu ngốc mà.” Lãnh Hương Lăng nói nhỏ, tuy rằng bản thân cũng là một người trong đó, thế nhưng hình như không ai có thể dễ dàng đạt được tình yêu đúng không?

“Bởi vì ái tình tuy rằng thống khổ thế nhưng vẫn vô cùng ngọt ngào a.” Lúc này nam nhân vẫn ẩn nắp phía trong phòng, cũng đi ra. Hắn đi tới bên người Lãnh Hương Lăng, sau đó vừa bá đạo vừa đanh đá ôm lấy thắt lưng nam nhân.

Chợt gian thấy nam nhân này bộ dạng có chút giống với Lãnh Thiên Thương, chỉ bất quá người này nhân không có khí thế tàn bạo như Lãnh Thiên Thương mà thôi.

“Đúng vậy.” Một tiếng thở dài yếu ớt, vang vọng toàn bộ gian phòng, ở bên trong phòng có tiếng đáp lại nhẹ nhàng sau đó lại bị bầu không khí nuốt chửng.

Vũ Trạch hoàng triều ba ngày sau đã trở nên rối loạn.

Nguyên nhân là bởi vì, hoàng thượng đại nhân của bọn họ cư nhiên biến mất. Vũ Quân Kỳ từ ngày đó sau khi ra ngoài thì không có trở về, mà tiểu thái giám Thạch đầu luôn cùng với hắn như hình với bóng cư nhiên cũng là như chủ tử cùng nhau biến mất.

Lãnh Thiên Thương vẫn là kéo căng khuôn mặt tuấn tú không nói một câu, hắn đối với chuyện Vũ Quân Kỳ thường xuyên biến mất tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng cái người đang biến mất kia thực sự là làm hắn không muốn phế đi tên hoàng đế này cũng không được. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

“Ách, thì ra Thừa tướng đại nhân đang có công vụ vội vàng sao? Vậy hạ quan một hồi sẽ trở lại sau.” Lâm Trạch Tú vừa vào đến ngự thư phòng đã thấy Lãnh Thiên Thương đối với 1 đống lớn tấu chương mà cáu kỉnh, xem ra là đang muốn bãi công a? Vậy thì nghìn vạn lần đừng đụng đến vị kia nhà hắn, bọn họ hai người thế nhưng chỉ vừa mới gặp lại thôi đúng là uyên ương số khổ a.

Mới không muốn bị 1 đống lớn công vụ quấn thân.

“Nói.”

“Ha hả … thừa tướng đại nhân ngài thật đúng là kiệm lời a” Lâm Trạch Tú cũng không giận thái độ của Lãnh Thiên Thương đối với hắn, cái người không thú vị này có lẽ là đến vui vẻ cũng không có, hắn là Lâm đại học sĩ ngọc thụ lâm phong a “Đại nhân không chấp tiểu nhân.”

“Ách, cái này đừng kích động a. Là như vậy, có thám tử hồi báo thấy hoàng thượng chúng ta trốn nhà cùng tên họ Thiết kia đi uống rượu nghe hát, không biết Lãnh thừa tướng ngài đây đã biết chưa a?”

Lâm Trạch Tú vừa nhìn Lãnh Thiên Thương ngẩng đầu trừng hắn, đương nhiên muốn lập tức đem sự tình toàn bộ bẩm báo. Nói không chừng, còn có thể hướng Lãnh đại thừa tướng xin vài ngày nghỉ, hắn có thể cùng người nào đó đi du sơn ngoạn thủy một phen nga.

“Ân. Ta biết hắn đi nơi nào” Lãnh Thiên Thương rốt cục nói 1 câu tương đối lớn tiếng, nhưng ngay tại chỗ đánh vỡ mộng đẹp ngày nghỉ của Lâm đại học sĩ.

Thế nào lại có thể như vậy a, hắn phái người hỏi thăm rất lâu mới biết được tin tức, thế nào mà Lãnh Thiên Thương không ra cửa chỉ ngồi ở trong phòng cũng biết chứ.

Nói đến cái tên Bắc Đình tướng quân Thiết Vọng Nhạc kia từ lúc Vũ Quân Kỳ cùng hắn đi uống rượu nghe hát rồi mất tích, đến nay đã ba ngày cũng chưa dám xuất hiện trong cung. Sợ bị Lãnh Thiên Thương nhớ tới việc hắn cùng Vũ Quân Kỳ đi ra ngoài tiêu dao, sau đó cứ như vậy mà đến người cũng không thấy bóng dáng.

=====================

Dạo này lượng com ít quá, Ai~, càng nghĩ càng thấy tiêu điều nga=.=!. Phần này tiết lộ thân phận của Thương ca, ta cũng không ngờ lúc anh ấy nói là có thể trở thành vua ở

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.