Bồi Tẩm Thừa Tướng

Chương 7-1



“Ngô ….người ta mệt …. ân ….” Hừng đông người trong lều phát ra thanh âm nói mớ, người đang nói chuyện trên giường không an ổn mà giật giật, bởi vì người nên cạnh rời giường giống như rõ ràng là muốn quấy rối y.

Nam nhân nhẹ nhàng giải khai cánh tay khoát trên người hắn, sau đó ôn nhu vì người bên cạnh mà đắp chăn lại, tuy rằng là mùa hạ thế nhưng Thiên Triệu không thể so với Vũ Trạch, cho nên có 1 chút lạnh. Nhìn gương mặt người ngủ say bên cạnh, gương mặt đang ngủ rất an tĩnh khiến cho nam nhân rời giường kia ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều.

Chỉ có lúc y ngủ say, hắn mới dám chân chính lộ ra ánh mắt quyến luyến của bản thân. Chỉ có lúc y không nhìn thấy, bản thân mới dám làm càn mà truy đuổi thân ảnh y.

Lãnh Thiên Thương giơ bàn tay to lớn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của người trên giường, thực sự là không muốn ly khai y a. Thế nhưng, dịp gặp nhau khó khăn mới có được này cũng là do Chiêu Trạch Vương gia Vũ Quân Tú mà đổi lại được.

Bởi vì Vương gia phu nhân Thiết Mộc Lan bị động thai khí, cho nên Chiêu Trạch Vương gia đương nhiên là lập tức chạy về kinh đô thỉnh hắn thần y thừa tướng giúp nương tử an thai. Sau đó Thiết Khương lão tướng quân dĩ nhiên là muốn lưu nữ nhi ở nhà một thời gian, mà điều kiện cứu người của Lãnh Thiên Thương hiển nhiên cũng phải bắt Chiêu Trạch Vương gia làm việc gì đó rồi.

Lãnh Thiên Thương cúi đầu hôn lên mặt vợ sau đó nhẹ nhàng xoay người ly khai doanh trướng, nương theo ánh trăng cưỡi bảo mã chuẩn bị hành trình quay về Vũ Trạch, hắn còn muốn vì nam nhân kia thủ hộ giang sơn không phải sao? Mà hắn cũng chỉ có thời gian một năm để mà ngẫm xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể sống cùng một chỗ với y.

Lão quốc chủ Vũ Trạch kia vì nhi tử của mình thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thời gian mười năm, làm cho hắn vì Vũ Trạch mà bán mạng, thế nhưng hắn chưa có động đến bảo bối nhi tử của lão a. Không biết vụ buôn bán này có phải là hắn có thể lỗ vốn hay không đây.

“Thừa tướng, để thuộc hạ hộ tống ngài.” Không biết lúc nào từ trong chỗ tối bay ra 2 đạo thân ảnh, bọn họ chính là hộ vệ Huyền Vũ Tả Vân Thư cùng Bạch Hổ Cổ Khổng Ức, bọn họ cũng là thủ phạm dọc đường đã trắng trợn phá hư “Chuyện tốt” của Vũ Quân Kỳ, chỉ là Vũ Quân Kỳ vẫn không biết mà thôi.

“Không cần, Chu Tước cùng ta đến đây, nàng đang phía trước chờ ta. Các ngươi nên chuyên tâm bảo hộ hoàng thượng, giao hết cho các ngươi.” Lãnh Thiên Thương khước từ ý tốt của hai người, đối với nam nhân luôn luôn gây chuyện thị phi kia, so sánh với hắn hẳn là càng nên bảo hộ hơn. Tuy rằng, y tự nhận chính mình khinh công là nhất lưu.

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Hai người nói xong liền bật người ẩn nấp lập tức biến mất trong ánh bình minh.

Lãnh Thiên Thương lăng lăng nhìn phía xa kia, sau đó lại quay lại nhìn doanh trướng người kia đang ở ngủ, rồi quay đầu giục ngựa ly khai cái nơi làm hắn không biết làm sao này.

“Ai …. thật là ….” Ngay lúc Lãnh Thiên Thương đi ra khỏi doanh trướng, người vốn nằm trên giường cũng đã tỉnh lại, không, kỳ thực là y đã sớm tỉnh lại, chỉ là làm thế nào đối mặt với người kia đây?

Vũ Quân Kỳ ngây ngẩn vuốt ve bên má mà người kia đã xoa, hình như trên mặt đều lưu lại độ ấm của người kia, không biết làm thế nào để giải quyết những vấn đề phiền lòng này đây, hay là do không muốn. Ngày mai y sẽ gặp lại sư huynh, ha hả ngẫm lại một năm không gặp có khi nào trong cung sư huynh lại có thêm bảo bối gì hay không?

Mỗi lần y đến, nô tài Tiểu Đinh Tử kia luôn luôn trưng ra biểu tình như là nhìn thấy lang sói, nghĩ tới Vũ Trạch hoàng triều của y tuy rằng thua Thiên Triệu bọn họ về mức độ giàu có, thế nhưng cũng không thiếu vật gì. Bộ dạng kia của Tiểu Đinh Tử luôn luôn làm cho y muốn lấy càng nhiều thứ hơn.

Vũ Quân Kỳ cùng tứ sư huynh y Huyền Trọng Thiên đều là đệ tử của Hư Vô lão nhân, sư huynh đệ bọn họ năm người chỉ có y cùng Huyền Trọng Thiên là thành viên hoàng thất, ba vị sư huynh khác đều là lưu lạc khắp nơi.

Thế nhưng gần đây nghe nói tam sư huynh Hiên Viên Hạo Húc cư nhiên tại Tuyết Phong quốc làm tướng quân lại còn nắm giữ toàn bộ binh mã của Tuyết Phong, không biết có phải là sự thực hay không. Tam sư huynh năm đó vẫn luôn muốn học nghệ để báo thù nhà, thế nhưng sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Tuyết Phong a? Nhưng lại nghe nói hắn hình như cưới trưởng công chúa của Tuyết Phong làm thê tử, không biết lời đồn đãi có thật hay không.

Năm đó Hiên Viên Hạo Húc trong năm người sư huynh đệ là người luyện công chuyên cần nhất, hắn nhãn thần tràn ngập cừu hận luôn luôn làm cho Vũ Quân Kỳ ăn không tiêu, bất quá may là tam sư huynh đối với sư huynh đệ bọn họ đều giống như huynh đệ ruột thịt, có lẽ là do hắn mất đi người thân.

Năm đó, Hư Vô lão nhân sau khi cứu được tam sư huynh đang hấp hối, rồi dạy võ cho hắn đồng thời muốn khuyên nhủ hắn, mong muốn có thể hóa giải cừu hận trong lòng hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể làm biến mất oán khí trên người Hiên Viên Hạo Húc. Hư Vô lão nhân đã từng ai thán đối với hắn mà nói “Ngươi cứ như vậy, sớm muộn cũng sẽ hại đến người quan trọng nhất với ngươi a.”

Thế nhưng, Hiên Viên Hạo Húc vẫn như cũ không tỉnh ngộ, hắn tự nhận là chính mình không có bất luận thân nhân nào trên đời cho nên sẽ không có cái gì mà người quan trọng nhất.

Không biết lần này có thể nào sẽ nhìn thấy tam sư huynh hay không? Bất quá hoàng đế Tuyết Phong hình như cũng là thiếu niên chỉ ngồi yên 1 chỗ, tuy rằng không biết là loại người nào, thế nhưng nhìn y cho tới bây giờ cũng không lộ diện trước mặt người khác, lẽ nào lại là 1 kẻ quái dị không giống con người a?

Vũ Quân Kỳ nằm trên giường đơn giản là ngủ không được, cứ như vậy mà miên man suy nghĩ mãi cho đến hừng đông.

“Nga, thật là, cũng không biết đêm qua mèo nhà ai phát xuân, chọc ta cả đêm cũng không được yên tĩnh.” Lúc dùng bữa, Lâm Trạch Tú vô cùng mất hình tượng mà rộng miệng ăn uống, nhưng vẫn không quên dùng lời nói ác độc của hắn trêu chọc Vũ nào đó đang dùng bữa cùng mình.

Thế nhưng, Vũ Quân Kỳ vẫn như lão tăng nhập định(1) không thèm để ý tới, y không muốn bị tên yêu nghiệt Lâm Trạch Tú này chê cười, hơn nữa y suy đoán cái tên yêu nghiệt này nhất định là đang đố kị y.

“Nga, phải không? Ta thế nào không hề nghe a.” Thạch đầu đứng hầu hạ bên người chủ tử của mình, thấy không ai tiếp lời, bản thân không thể làm gì khác hơn là nói đỡ cho Lâm đại học sĩ, để Lâm đại học sĩ tránh khỏi mất mặt mũi.

“Ha hả, Thạch đầu ngươi thực sự là cực kỳ khả ái.” Lâm Trạch Tú nhìn sắc mặt có chút biến đen, lập tức xuất ra 1 câu ca ngợi, thực sự là không biết cái tên này làm thế nào mà dạy dỗ nô tài a.

“Quân Hà, tuy rằng Thiên Triệu vương triều đối với Vũ Trạch chúng ta luôn rất chiếu cố thế nhưng chúng ta vẫn không để quá nhiều người tiến nhập vương thành, cho nên ngươi chọn ba trăm người theo trẫm vào thành thì được rồi.”

“Ách….” Lâm Trạch Tú ngây ngốc tại chỗ, Vũ Quân Kỳ hiếm khi đàm luận nghiêm túc, hơn nữa hôm nay cư nhiên hoàn toàn không để ý tới châm chọc của hắn, lẽ nào quốc chủ Vũ Trạch của bọn họ đổi tính rồi a? Vậy Lâm Trạch Tú hắn sau này chẳng phải là mất đi rất nhiều lạc thú sao?

“Ân, thần đệ đã biết.” Vũ Quân Hà so sánh với tên kia thì trấn định nhiều hơn, đại ca nhà hắn cũng không phải ngu ngốc, chỉ là không thích động não suy nghĩ mà thôi. Nếu như hoàng huynh hắn muốn tận lực quyết tâm mà phấn đấu so với Lãnh Thiên Thương hẳn cũng không hề thua kém, thế nhưng đại ca hắn vĩnh viễn vẫn là cái bộ dạng tùy hứng này.

“Được rồi, Lâm đại học sĩ sẽ không cùng theo trẫm vào kinh. Trẫm sợ Lâm học sĩ sẽ làm tổn hại quốc thể. Thạch đầu, trẫm muốn thay y phục.” Vũ Quân Kỳ nói xong dẫn Thạch đầu xoay người rời đi, lưu lại Lâm Trạch Tú đại nhân hoàn bị kinh ngạc đang ở nơi nào đó mà giương miệng rộng.

“Hắn, hắn nói vậy là có ý tứ gì.” Lâm Trạch Tú quay đầu ngơ ngác hỏi vợ mình đang ở bên cạnh, thế nào lại có thể như vậy, tên Vũ Quân Kỳ kia cư nhiên sao lại có thể thông minh như thế mà phản kích lại còn không phải là hướng hắn chửi bới?

“Thì chính là ý của vua đó.” Vũ Quân Hà nhìn vợ mình hoàn lâm vào trạng thái đần độn, hắn biết Lâm Trạch Tú cũng sẽ khiếp sợ sự thông tuệ của đại ca nhà mình, chỉ là không ngờ hậu quả sẽ như thế.

“Ta cùng hoàng huynh nhập kinh, ngươi ở lại đây, ta sẽ định kỳ đến xem ngươi.” Vũ Quân Hà nhìn vợ, sau đó xoay người vội vã ly khai bàn ăn, lúc này không đi còn đợi đến bao giờ a.

“A, Vũ Quân Kỳ …. ta muốn giết ngươi!!!!!!!!!” Rốt cục cũng phản ứng lại được, Lâm đại học sĩ đã biết bản thân bị bỏ lại một mình, sau đó rống giận vang khắp toàn bộ nơi đóng quân, trong doanh trại binh sĩ đang tuần tra cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua Lâm đại học sĩ cao nhã nhất của Vũ Trạch bọn họ cư nhiên lại …. ách …. mạnh mẽ như thế a.

Vũ Quân Kỳ cùng đệ đệ mang theo những thứ cần thiết bước vào kinh đô Thiên Triệu, xa xa đã thấy người đến nghênh tiếp bọn họ.

“Vũ Trạch quân chủ dọc đường đi hẳn đã mệt nhọc, dịch quán đã an bài xong, xin hãy nghỉ ngơi 1 chút hoàng huynh sẽ an bài cho ngài tiến cung gặp mặt.” Tới đón tiếp bọn họ không phải là người khác, chính là Thiên Triệu vương triều đỉnh đỉnh đại danh Dung Vương gia Huyền Trọng Tĩnh, hắn là nhị đệ của Huyền Trọng Thiên, đương nhiên cũng là nhân vật trọng yếu của triều đình.

“Dung Vương gia không cần khách khí, chúng ta đây đều quen biết đã lâu, đống nghi thức xã giao này nên để cho những người khác dùng a.” Vũ Quân Kỳ cũng không cần Huyền Trọng Tĩnh khách khí, bởi vì người ở Thiên Triệu vương triều đều biết đại danh của Vũ Quân Kỳ y, mà trong hoàng cung Thiên Triệu y còn nổi danh là thưởng phỉ(2).

“Ha hả, cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải có a.” Huyền Trọng Tĩnh thấy Vũ Quân Kỳ đối với mình là 1 bộ dạng ngả ngớn, nên cũng không cần dựa theo cấp bậc lễ nghĩa mà an bài. Dù sao năm nay đến phiên bọn họ chủ trì cái hội nghị này, nhiều ít vẫn phải chú ý một chút về vấn đề hình thức. Tuy rằng, hắn cũng biết Vũ Quân Kỳ đã sớm không có chuẩn mực gì tốt.

“Không biết sư huynh hắn gần đây có khỏe không? Còn hai vị thế chất của ta nữa?” Vũ Quân Kỳ đương nhiên là sốt ruột muốn nhìn thấy sư huynh y, y tuy vậy nhưng là sư đệ bảo bối nhất của Huyền Trọng Thiên, y đương nhiên là muốn vơ vét đồ của hắn a. Cũng không biết trong cung sư huynh có bảo bối gì ngạc nhiên hay không.

Chú giải:

(1)Lão tăng nhập định: có nghĩa là đang ngồi thiền a

(2)Thưởng phỉ: ý nói là em Kỳ y như đạo tặc đi cướp bóc đồ quý trong cung của Thiên ca đó^^

=================

Sắp tới màn hội ngộ của Thiên ca và em Kỳ rùi a^^, à mà cũng sắp tới màn gặp mặt ra mắt của em Kỳ và em Tễ, nếu ai có xem Tù Phi thì sẽ biết đoạn này nga^^, ta lúc đầu cũng tưởng là em Kỳ thích em Tễ ai dè không phải ý đó, các nàng xem sẽ hiểu^^. Dạo này ta bài vở nhiều + bệnh lười tái phát nên đã để các nàng đợi lâu, các nàng thông cảm cho ta. Ta sẽ có gắng không bỏ dở nữa=.=!. Tiếp tục ủng hộ nga các nàng^^, iu các nàng lắm nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.