Anh đi tới bên người cô thì cô vẫn còn đang ngủ, dưới viền mắt của cô có dấu hiệu mệt mỏi nhàn nhạt. Anh rất may mắn bởi vì trước đó cô đã thông báo cho lễ tân khách sạn, nếu không thì sẽ phải đánh thức cô rồi.
Thấy cô bình an vô sự, anh mới bắt đầu có cảm giác mệt mỏi. Mười tiếng qua thật khó khăn với anh, anh ngồi trên máy bay không ngủ được chút nào. Anh không ngừng nghĩ tới giọng nói đau thương của cô ở trong điện thoại, còn là những lời nói thật lòng. Anh biết anh có rất nhiều thói hư tật xấu, các bạn bè của anh cũng cười anh có cá tính cổ quái lại khó trị. Nhưng thất bại nhất của anh không chỉ như thế, đến hôm qua anh mới phát hiện ra, thì ra mẹ anh, người đã nuôi dưỡng anh hơn mười năm cũng không hiểu rõ tính cách của anh.
Đúng. Anh rất khó trị.
Đúng. Anh rất biến thái, càng yêu thích vật gì thì lại càng bắt nạt nó.
Đúng. Người nào bị anh yêu thì người đó rất xui xẻo.
Trước kia anh không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ anh cảm thấy Thì Đông rất đáng thương. Bởi vì anh chưa bao giờ yêu thích một ai như vậy, cho nên anh dung tất cả thủ đoạn tồi tệ đối với cô.
Không sai! Anh rất thích bắt nạt cô. Lúc đầu là bởi vì cô phản ứng rất thú vị. Sau lại phát hiện vành mắt cô đỏ ửng, ngấn nước mắt thật đáng yêu, đáng yêu đến nổi anh không nhịn được trêu chọc cô. Không cẩn thận đã mất khống chế, càng làm càng quá phận, nhưng anh thật sự không muốn làm cho cô đau lòng.
Nhưng mà, nhìn cô gái trước mắt này hình như bị anh phá hỏng rồi. Đúng như cái tên họ Mạc kia nói.
Thế nhưng, cô cũng làm anh thất vọng. Sau khi trải qua sự dạy dỗ tỉ mỉ của anh, sao cô lại vô dụng như vậy, nhanh như vậy cô đã buông tay. Anh không đáng để cho cô tiếp tục thích nữa sao? Sao không kiên trì thêm chút nữa?
Anh vuốt ve những sợi tóc rối của cô, nghiêng người hôn cô.
''Xin lỗi……….''. Anh thì thầm nói. Đây là lần đầu tiên anh nói thật lòng như vậy! Nếu như cô còn không nhận thì thật là không biết phân biệt đúng sai.
Nhưng mà, dĩ nhiên là cô không thể có phản ứng gì, cô ngủ say như đầu heo.
''Con mẹ nó! Anh nói thành ý như vậy mà em cũng không dậy à?''. Anh kề mặt vào cô nói nhỏ ''Được rồi! Cùng lắm thì sau này anh bắt nạt em ít đi một chút là được, nhưng muốn anh không bắt nạt nữa là không thể nào. Em có biết tâm tình của anh không? Anh ở nước Mĩ ba năm nhàm chán đến muốn chết, anh mới bắt nạt em có chút xíu như vậy mà em đã không chịu nổi? Em có còn cảm thấy bị kích thích khi xem phim kinh dị không?''. Đường Ẩn Khiêm chống ở trên cái trán của cô lẩm bẩm.
Nói một lúc, anh rốt cuộc không chịu nổi bộ dạng giống như tên ngốc mà lầm bầm lầu bầu một mình. Anh trả thù cô bằng cách hung hăng cắn mũi cô từ trên xuống dưới, thấy cô đau đến hơi nhíu mày, tâm trạng mới thoải mái một chút.
''Xin lỗi em……..''. Xem ra anh đối xử với cô rất xấu xa rồi!
Đường Ẩn Khiêm dịu dàng vuốt giữa hàng lông mày của cô. Sau đó mở hành lí lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Trong thoáng chốc, Diêu Thì Đông hình như nghe thấy giọng nói của anh, cô cố hết sức mở ra mí mắt nặng nề, nhưng không nhìn thấy bóng người nào. Mang theo sự thất vọng cô lại nhắm mắt ngủ say.
Anh tắm xong trở về phòng, rất tự nhiên bò lên giường của cô. Cô đang mặc áo tắm của khách sạn, bao bọc chặt chẽ. Anh đáng tiếc ''Chậc'' một tiếng, tốn năm giây suy nghĩ có nên cởi áo tắm của cô rồi đổ lỗi cho tư thế ngủ của cô. Uhm……Thôi. Chờ tinh thần anh phục hồi trở lại sẽ tính toán với cô. Vì vậy anh ôm cô vào trong ngực, vui vẻ mà đi tim Chu công.
Sau khi anh ngủ, Diêu Thì Đông lại tỉnh, có chút không biết được mình đang ở đâu. Cô nháy mắt vài cái, mới nhìn thấy gương mặt ở trước mắt.
Nhìn thấy anh,Diêu Thì Đông có chút kích động, kìm lòng không được đưa tay lên sờ mặt anh, cẩn thận suy nghĩ về anh. Thật ra thì cô đã phát hiện từ sớm là anh và Legolas không giống nhau. Anh có dáng người đậm nét phương Đông, có một đôi mắt phượng, khuôn mặt tương đối nhọn, mũi lại rất thẳng; mà môi của anh so với Legolas hơi dày. Người ta nói môi mỏng thường nói những lời nói cay nghiệt, còn nói đàn ông môi mỏng đều rất bạc tình. Nhưng cô lại thấy anh không giống một người đàn ông tốt. Nhưng mà, cô chính là thích anh, chính là muốn ở bên cạnh anh……..Haiz! Cô không biết mình phải làm sao bây giờ, cô chỉ biết cả đời này cô chỉ yêu một mình anh, cô không thể yêu được người khác.
Cô tựa sát vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ đối mặt với sự chia ly.
Từng trận mưa hôn rơi vào má cô, dưới cổ, trước ngực, trên đùi………Đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cô không nhịn được bật cười, phẩy tay giống như đang xua đi chú cún nhỏ. Thế nhưng hai tay của cô đột nhiên bị nắm lấy, cô không chịu nổi xúc cảm nong nóng bên tai, đành phải mở mắt ra………….
Mắt cô vừa mở, môi hồng lập tức bị chiếm lấy. Anh dùng đầu lưỡi cạy môi cô, trong lúc cô chưa kịp thở đem hơi thở của anh xâm nhập vào bên trong miệng lưỡi của cô, cùng cô ôm hôn triền miên.
Anh nhiệt tình như một dã thú đói khát, không ngừng đòi lấy sự ngọt ngào trong miệng của cô. Trời mới biết anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, nếu không phải tại cô có quan niệm bảo thủ, tư tưởng truyền thống……..Anh gặp quỷ mới có thể khắc chế dục vọng của mình, hại anh kìm nén đến nội thương. Mà cái cô gái ngu ngốc này lại nói cho anh biết, cô không chơi! Sau khi để cho anh chờ cô lâu như vậy, cô cho là cô còn có quyền lên tiếng sao?
Diêu Thì Đông nằm ở trên giường, tay nhỏ bé mềm mại chống đỡ bả vai của anh. Cô không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn này làm cho cô tan ra, từ giằng co lẫn nhau giữa môi và lưỡi, cô cảm thấy hơi thở thân mật trước nay chưa từng có. Anh chắc muốn nhiều lắm, khiến cho cô thiếu chút nữa không thở nổi. Khi cô cho là cô sẽ vì nụ hôn này hít thở không thông mà chết thì anh đột nhiên thả ra, theo bản năng cô hít thở lấy không khí, còn chưa xong anh lại chờ không được lại hôn cô.
Cô giống như nghe thấy âm thanh sôi trào trong đầu mình, nóng bỏng khiến cô không cách nào suy nghĩ được. Cô không tự chủ bởi vì anh mạnh mẽ chiếm đoạt mà ưm ra tiếng. Còn anh vì âm thanh khiêu gợi của cô mà càng thêm nóng bỏng, cho đến khi trong hơi thở của bọn họ không phân biệt được là của ai……….
''Học trưởng…..''. Thật vất vả kết thúc nụ hôn điên cuồng nóng bỏng, cô mơ mơ màng màng xụi lơ ở trên giường yêu kiều gọi anh. Hoàn toàn không biết lúc này cô hấp dẫn như thế nào. Cũng không phát hiện âm thanh của cô ngây thơ mê người như thế nào.
So với cô, Đường Ẩn Khiên bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, thật ra thì máu của anh đang sôi trào. Anh kích động muốn đem dục vọng nóng rực giữa hai chân mà chon thật sâu vào trong cơ thể cô. Anh rất muốn yêu cô, muốn cô hoàn toàn là của anh. Nhưng mà, anh biết anh không thể quá xúc động. Anh cần nhiều kiên nhẫn hơn nữa, anh không hy vọng sau khi đốt lửa xong thì cái cô gái không hiểu chuyện này sẽ lên án anh bắt nạt cô.
''Em ngủ rất ngon………..''. Cơ thể cao lớn của anh đè trên người cô, lấy khuỷu tay chống đỡ nửa người trên.
''Em……..''. Thật ra thì Diêu Thì Đông luôn chờ anh, sau đó bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nhưng mà cô không dám nói ra, cô không muốn mình bị thương nữa. Cho nên cô chỉ yên lặng nhìn anh, cô cho là anh tới ngả bài với cô. Nhưng anh lại hôn cô, hơn nữa lại hôn mãnh liệt như vậy…..tràn đầy dục vọng.
''Lần này em thật là tùy hứng! Em có biết không? Anh suýt nữa là điên rồi''. Anh thở dài, vùi mặt ở cổ cô, nghe mùi thơm nhàn nhạt từ trên người cô.
Câu đầu tiên anh đã lên án cô khiến cô chán nản, câu tiếp theo lại lập tức khiến cô muốn chảy nước mắt. Cô không biết có phải anh lại địn chỉnh cô, muốn đùa giỡn cô nhưng nghe giọng anh rất nghiêm túc. Cô có thể cảm giác sự nóng nảy thường ngày của anh đã được tháo xuống.
Diêu Thì Đông muốn xin lỗi, nhưng đang mở miệng định nói thì phát hiện ở dưới nửa người dưới có cảm giác là lạ, cảm giác tê dại kia rất nhanh đã truyền đến đầu óc cô, khi cô ý thức được là cái kia thì xấu hổ……
Cái kia đè ép cô là cho cô xem anh có phản ứng với thân thể của cô, nhưng cô còn cảm thấy anh….anh….anh…..sờ cô…….
''Dừng lại…..dừng lại…….''. Cô không được tự nhiên uốn éo cơ thể. Cô cảm nhạn được nhiệt độ ở trên người anh không khách khí chút nào nhắc nhở cô, khiến cô miệng đắng lưỡi khô. Lúc này cô mới phát hiện ra áo tắm không biết đã bị anh cởi đi từ lúc nào ''A!!! Anh…..Sao anh có thể cởi đồ em ra?''
''À!''. Anh lười biếng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng mà động tác cũng không có dừng lại, ngược lại nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội ''Em nói sao? Là do tư thế ngủ của em quá kém, áo tắm chắc là đã bị em cởi ra''. Anh liếc mắt nhìn cái áo tắm bị anh vứt đi xa xa nói.
Nói xạo! Tư thế ngủ của cô rất đàng hoàn. Cô xấu hổ cãi lại anh ''Anh……Anh…….''. Trời ạ! Cô muốn điên rồi. Cái cảm giác kì lạ ở trước ngực khiến cô khẽ rên rĩ ra tiếng. Cô nóng đến mức sắp nổ tung ''A…đợi…..đợi chút……''
''Em kêu rất êm tai''. Anh cười nói, động tác của tay anh lại không ngừng một chút nào.
Anh lại nói như vậy! Tại sao anh có thể nói như vậy……Đó! Qúa mất mặt……..Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Thì Đông đỏ bừng. Ngay sau đó lại bị anh đụng chạm đến run rẩy.
''Anh…….đang làm gì vậy?''. Cô hít sâu vào một hơi khẽ gọi, cố gắng kháng cự những cơn sóng lớn mãnh liệt do anh mang lại.
''Đang giúp em chuẩn bị!''. Anh nói giống như chuyện đương nhiên, nghiêng người hôn cô, cười rất tà ác ''Anh thấy em đã chuẩn bị tốt rồi''
Diêu Thì Đông rất nỗ lực coi thường bàn tay tà ác của anh, nhưng cô không có biện pháp kháng cự. Cô bắt lấy bả vai của anh, móng tay cô bấu vào da của anh.
''Không được!''. Cô thở gấp một hơi, vội vàng phủ nhận ''Em……..Em chưa chuẩn bị xong''. Cô không muốn cùng anh lên giường bây giờ, không muốn!
''Em đã có kinh nghiệm rồi sao?''. Anh dùng ánh mắt có thể giết người không đền mạng nhìn cô.
''Không có……không có……''. Mặt cô hồng lên xấu hổ. Cô cố gắng làm ra bộ dạng đáng thương, âm thanh cũng có chút giống như sắp khóc.
''Vậy làm sao em biết em chưa chuẩn bị xong?''
Anh trả lời như vậy khiến cho cô tức giận. Cô gấp đến sắp khóc, cũng không hiểu là do sợ hãi hay là đố kỵ, cô nhanh chóng hỏi ''Vậy kinh nghiệm của anh rất phong phú sao?''
Anh nhíu mày, cười như không cười ''Đó là đương nhiên''
Nghe vậy, Diêu Thì Đông khóc lên hu hu, cô muốn đạp hai chân của anh nhưng cơ thể nóng rực của anh đã dán chặt lên cô, căn bản là không nhúc nhích được.
''Đừng khóc. Anh sẽ rất dịu dàng''. Anh khẽ chạm nhẹ lên trán cô, trấn an nói, giọng nói và động tác đều rất dịu dàng.
Cô bị sự dịu dàng hiếm thấy của anh lừa đến quên cả khóc, mắt hồng hồng mở to mê muội nhìn người đàn ông xấu xa trước mắt.
Anh lại mổ xuống chóp mũi đỏ lên vì khóc, thâm tình nói ''Thì Đông! Có câu này anh muốn nói với em, muốn nói từ lâu rồi…….''
Lòng cô căng thẳng, chẳng lẽ……….Không thể nào! Không phải là cô đang nằm mơ chứ!
''Đây là lời nói tận đáy lòng của anh……….Em sẽ đồng ý yêu cầu của anh chứ?''. Giọng anh trầm thấp không ngừng dụ dỗ cô.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, hiện ra trạng thái si mê, vui mừng gật đầu lia lịa.
Anh hôn hôn cô, xem ra rất vui vẻ ''Anh biết em nhất định sẽ đồng ý. Thì Đông…….''
Cô nuốt nước miếng, lòng tràn đầy mong đợi…………
''Chúng ta………..làm tình đi!''
Đôi mắt cô mờ mịt, giấc mơ lại một lần nữa vỡ ra từng mảnh, con ngươi co rụt lại. Cô còn chưa kịp thét chói tai thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh bịt lại.
Anh hôn cô đến trời đất quay cuồng, trên thân thể cô mỗi chỗ đều được in lại dấu ấn, dùng ngón tay vì cô chế tạo điên cuồng. Sau đó theo bản năng cô nâng eo lên, càng ngày càng sát lại gần anh hơn……..
Cô yêu kiều đem đau đớn diễn đạt ra bên ngoài. Cô thậm chí không biết cô rơi nước mắt là vì đau hay là bởi vì đáy lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Mặc dù anh không thuộc về cô, nhưng ít ra vào lúc này anh đang ở bên cô.
Diêu Thì Đông len lén mở mắt ra nhìn vẻ mặt chuyên chú mà dịu dàng của Đường Ẩn Khiêm, giống như anh đang đối xử với đồ vật anh yêu quý nhất. Nhưng cô biết cô không phải là đồ vật mà anh yêu quý nhất. Khi anh chậm chạp mà kiên định di chuyển ở bên trong, cô không nhịn được vòng tay lên ôm anh thật chặt.
Cô không có cách nào không yêu người đàn ông này, tính cách của anh xấu xa như vậy nhưng cô vẫn yêu anh……..rất yêu anh………
Diêu Thì Đông cho là kích tình qua đi cô sẽ hối hận. Nhưng bây giờ, khi cô nằm trong ngực anh, cô lại không cảm thấy hối hận một chút nào. Cô nên hối hận, bởi vì mẹ cô mà biết được cô đã làm chuyện ngu ngốc như thế này, nhất định sẽ chém cô thành tám khúc, sau đó vứt xuống biển làm mồi cho cá.
Đường Ẩn Khiêm phá vỡ sự im lặng, anh nhìn ra cô cũng không muốn nói chuyện. Nhưng hai người bọn họ nhất định phải nói, bởi vì anh không muốn lại xảy ra một tình huống tương tự nữa ''Thì Đông! Em không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?''. Anh vuốt ve làn da mịn màng sau lưng của cô.
Cô suy nghĩ một chút, buồn bực nói ''Không có''
''Nói dối. Em không muốn biết Khả Khả là ai sao?''. Anh trừng phạt cô bằng cách vỗ nhẹ lưng cô. Sao anh lại yêu cái cô gái ngốc hay đoán mò này chứ?
''………''
''Anh muốn kết hôn!''. Anh không để ý nói, bàn tay anh không an phận lại di chuyển đến cái mông đẹp của cô.
Diêu Thì Đông ngạc nhiên, trong lòng chua xót đến muốn chảy nước mắt. Cô mờ mịt nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào ngực anh. Sao anh lại làm như vậy? Hai người mới vừa triền miên thì lập tức nói với cô cái tin tức tàn nhẫn này.
Cô khó chịu chống lên thân thể, muốn lật người rời đi. Cô không thể nào giả vờ như không có chuyện gì mà chúc phúc anh. Cô thậm chí không biết cách làm cho người đàn ông tàn nhẫn này phải khổ sở. Cô chỉ cảm thấy trong lòng cô bởi vì tình yêu đơn phương mà đau đớn. Nhưng bàn tay anh kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực, không để cho cô rời đi.
''Khả Khả quay về là để tham dự buổi lễ kết hôn. Khả Khả là em gái của anh, tên là Đường Khả''
Diêu Thì Đông sửng sốt, nhưng không có vì vậy mà cảm thấy khá hơn một chút. Cô muốn gào thét rống giận với anh, nhưng hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói chạy loạn trong đầu cô, đến khóe miệng lại giống như bị gió thổi mà bay hết đi.
Cô tức giận làm gì? Cô kiên trì để làm gì? Không sao cả, trong lòng cô đột nhiên trở nên yên tĩnh, một âm thanh vang lên tự hỏi ''Cô rốt cuộc đang làm gì?''
Cô không biết mình đang làm gì, từ khi biết anh đến nay vẫn đi theo bước chân của anh. Cô cho là lòng của cô sự tự do của cô đã mất, cho là dù anh đang ở trong một đám người thì cô chỉ cần nhìn một cái là nhận ra bóng dáng của anh, cho là có thể không dính lấy anh nhưng bởi vì lòng cô đã bị trói chặt mà không đi được, cho là……..cô cho là……….
Đường Ẩn Khiêm không cần nhìn cũng biết người trong ngực lại đang suy nghĩ lung tung. Anh đang muốn trêu chọc cho cô không cần suy nghĩ nữa, anh thở dài, tùy tiện hỏi ''Anh nói, Diêu Thì Đông tiểu thư. Mặc dù em còn tẻ nhưng anh đã sắp ba mươi tuổi rồi. Nếu chúng ta đã qua lại hơn năm năm, em cũng nên gả cho anh rồi''
Diêu Thì Đông quên cơ thể mình còn trần truồng, trực tiếp từ trên người anh bò dậy, ngồi ở trên eo của anh. Cô giận đến máu chảy ngược lên não, thở hổn hển không nghỉ. Cô nhất định phải mắng anh. Đến lúc này rồi anh còn đùa giỡn cô, còn không buông tha cho cô. Thật là quá đáng! Thật là quá đáng mà!
''Anh''. Nước mắt của cô kìm nén hồi lâu bây giờ rơi như mưa, tay nhỏ bé đấm lồng ngực của anh, vừa đấm vừa khóc ''Anh rốt cuộc muốn như thế nào……..Anh rốt cuộc muốn như thế nào?''. Vừa khóc vừa nói nên một chút tức giận cũng không có, nghe rất đáng thương, rất mềm yếu.
''Anh muốn cưới em, muốn em sinh con cho anh, muốn em giống như vừa rồi rên rỉ ở phía dưới anh, muốn đem em ở bên cạnh mà bắt nạt em cả đời''. Anh một hơi đem những gì anh muốn nói cho cô nghe.
''Anh lại muốn gạt em, em sẽ không bị lừa nữa đâu! Anh đi lừa người khác đi! Đi tìm món đồ chơi khác đi!''. Cô liều mạng lắc đầu, không tin lời anh nói, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ vì cô lắc dữ dội mà bắn đến trên ngực anh, làm da tay anh bị thương, thiêu đốt tình yêu của anh.
Anh bưng lấy mặt của cô, hôn nước mắt của cô, có chút thương tâm ''Anh không có gạt em. Anh chưa từng xem em là món đồ chơi. Anh xem em là bạn, em hiểu lầm anh như vậy khiến cho anh thật khổ sở. Mẹ anh nói không sai, anh thích cái gì thì sẽ bắt nạt nó. Khi còn bé đã như vậy, lúc ở nhà trẻ Đại Ban thì là cô bé ngồi bên cạnh, lên tiểu học thì là con mọt sách cùng lớp, tốt nghiệp trung học thì là em gái nhà bên cạnh, cong có em……Bởi vì thích cho nên mới phải phí hết tâm tư chọc ghẹo em. Em cho là anh ghét một người mà còn phải lại gần người đó sao?''. Không! Anh ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt mà nhìn người đó.
''Anh lại gạt em đúng không? Sau khi em tin tưởng anh, anh sẽ nở nụ cười ác độc, sau đó sẽ nói là anh chỉ là đang chơi với em. Đúng không?''. Mặc dù trong lòng đã bị anh thuyết phục nhưng mà cô cũng không dễ dàng mà thừa nhận.
Anh cuối cùng cũng hiểu cô gái trong lòng đã bị anh tổn thương quá sâu. Haiz! Tự làm tự chịu!
''Nếu như anh gạt em thì đâu cần giới thiệu em với ba mẹ anh? Nếu như anh gạt em thì anh động một chút sẽ ôm hôn em sao? Nếu như anh gạt em thì sao lại bỏ hết tất cả công việc mà chạy đến đây tìm em?''. Anh ngay cả nửa giây cũng không đợi được nhanh chóng chạy tới đây.
''Vậy………Vậy bạn gái của anh thì tính sao?''. Cô vẫn rất để ý đến cô gái xinh đẹp ngày đó ngồi trên xe của anh.
''Bạn gái nào?''. Anh lúc nào có một người bạn gái rồi hả? Anh thừa nhận cũng chỉ có một mình cô!
''Là……..Ngày đó chúng ta gặp nhau ở gần trường học, cái cô xinh xắn ngồi ở trong xe của anh…………''. Cô càng nói càng nhỏ, màu đỏ từ từ lan lên khắp gương mặt.
Anh ha ha cười hai tiếng, đưa mặt lại gần cô ''Em đang ghen đúng không?''
Mặt cô đỏ lên, đẩy đẩy lồng ngực của anh ''Anh…….Anh đừng có mà nói sang chuyện khác''
''Cô ấy là bạn học của anh khi ở Mỹ. Cô ấy đơn giản chỉ là bạn trên giường mà thôi''. Anh cũng không muốn giấu diếm, sự thật chính là sự thật. Anh cũng không hy vọng một ngày nào đó cô phát hiện ra sự thật lại khóc nháo đến rối loạn trời đất.
Khuôn mặt Diêu Thì Đông buồn bã, lông mày nhíu lại. Cái này mà ''đơn giản'' sao?
''Hai người…..có tình cảm với nhau sao?''. Cô phát hiện ra cô cực kỳ để ý chuyện này.
''Không có''. Anh trả lời dứt khoát.
''Vậy hai người sao có thể………''. Cô nói không được, bởi vì cô phát hiện cô cũng đang ở trong tình cảnh đó.
''Tại sao có thể lên giường?''. Anh nâng lên khuôn mặt của cô hỏi''Thì Đông! Anh là đàn ông bình thường, em cũng không thể kỳ vọng anh cấm dục nhiều năm như vậy chứ? Hơn nữa, em có biết lên giường và làm tình có gì khác nhau sao?''
''Có cái gì khác nhau đâu………''. Cô tránh ra tay của anh, buồn buồn nói.
Anh đánh lên cái mông rất co dãn của cô, dạy dỗ ''Dĩ nhiên là khác nhau. Làm tình là chuyện của hai người yêu nhau mới làm, lên giường chỉ làm để giải quyết nhu cầu sinh lý''
Cô cắn cắn môi, lo lắng hỏi ''Vậy chúng ta thì sao?''. Là làm tình hay là lên giường?
''Em nói xem?''. Mặc dù anh rất muốn đánh đòn cô nhưng lý trí vẫn chiến thắng kích động.
Đôi mày thanh tú của Diêu Thì Đông nhíu lại, khổ sở suy nghĩ, nhớ lại cảm giác dịu dàng khi thân mật cùng anh, trước đó chắc là có đầu mối, đột nhiên câu nói kia vang lên.
[Thì Đông! Chúng ta……làm tình đi!]
Bùm! Mặt cô đỏ lựng, trái tim như được đổ cả bình math ong, ngọt vào tận xương tủy. Anh nói, làm tình là chuyện của hai người yêu nhau mới làm. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh yêu cô?!!!
Đường Ẩn Khiêm biết cô đã tìm được đáp án chính xác rồi, đưa ra cho cô hai đề bài nếu cô mà còn chọn sai anh sẽ bóp chết cô.
''Biết?''. Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó tự tiện quyết định nói ''Vậy tháng sau tổ chức hôn lễ''
Diêu Thì Đông kêu lên ''Cái gì? Đợi chút! Chờ một chút!''. Biết được tình cảm của anh khiến cô thật vui mừng. Nhưng mà đi đến bước đó luôn không phải là quá nhanh sao? Thậm chí cô còn chưa nói cho người nhà là bọn họ đang yêu nhau!
''Có vấn đề gì không? Đường phu nhân''. Tay của anh lại bắt đầu di chuyển trên người cô. Nếu tất cả hiểu lầm đã loại bỏ hết, vậy thì anh sẽ vui vẻ mà ‘’hưởng thụ’’ cô. Vừa rồi, khi nói chuyện với cô, cả thân thể cô cứ ở trước mặt anh mà tỏa sáng. Anh đã nhịn lâu rồi đó!
''Chờ một chút!''. Cô đỏ mặt gạt tay của anh ra.
''Tại em hấp dẫn anh trước mà''. Tay anh lại bò lên người cô. Anh mặc kệ. Bản thiếu gia đã muốn là làm.
''Em……Em đâu có?''. Cô xấu hổ, nói cà lăm.
''Còn nói không có. Em trơn bóng, tùy tiện ngồi ở ngang hông của anh mà cử động lung tung. Em xem anh là thần tiên, là Liễu Hạ Huệ sao?''. Đường Ẩn Khiêm tức giận lườm cô một cái. Cô gái ngu ngốc này thật là biết cách dụ dỗ người khác nha!
Lúc này Diêu Thì Đông mới nhớ đến cô không một mảnh vải che thân lộ ra trước mặt anh. Cô kêu lên một tiếng, kéo chăn lên che kín cả người lại nhưng bị anh ngăn cản.
''Anh nhìn thấy hết rồi. Bây giờ che lại có ích gì?''. Vẻ mặt anh rất mờ ám.
Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh, một lần nữa kéo chăn lại ''Chúng ta còn chưa nói xong…….''
''Nói xong rồi''. Anh rất bá đạo, kiên định nói.
''À………Khi nào thì anh phát hiện ra?''. Xấu hổ quá! Cô cho là tình cảm của cô đối với anh đã được che dấu rất tốt.
''Uhm……Là ngày nào nhỉ? Là lần đầu tiên gặp nhau nhìn anh đến chảy nước miếng. Hay là lúc xem phim, em suýt nữa là nhảy lên đùi anh ngồi?''. Được rồi! Xem ra anh phải nhịn thôi. Bởi vì bà xã tương lai muốn nói chuyện phiếm vào lúc này, anh đành phải dành thời gian cho người đẹp.
''Anh thật là xấu. Anh đã biết em thích anh từ lâu rồi đúng không?''. Cô xấu hổ, giơ tay đấm anh, kêu lên.
''Anh biết''. Anh cười rất vui vẻ ''Anh còn biết em rất thích mặt của anh, đúng không?''. Anh đã biết nguyên nhân cô thích anh từ miệng của mẹ Diêu.
''Em không có…….''. Ánh mắt cô lóe lên, phủ nhận những lời anh nói.
''Anh hỏi em. Nếu anh và Legolas cùng xuất hiện, em sẽ chọn ai?''. Nếu như cô dám không chọn anh. Hừ hừ---cô hãy chờ đó mà xem.
Tròng mắt của cô xoay một vòng, làm bộ suy nghĩ một chút, không muốn trả lời quá nhanh. Thật ra thì trong lòng cô đã sớm lớn tiếng hô ''Đương nhiên là Legolas rồi''
Nhưng mà cô cứ ấp úm không dám trả lời.
''Cái gì?''. Anh tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt. Lại dám để cho anh chờ cô trả lời, xem ra thời gian này cô trải qua rất vui vẻ!
''Legolas……….''. Cô cố ý làm trái ý anh, không muốn để anh quá hài lòng!
Anh giận quá nên cười thật tươi, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo ''Đông Đông! Em có muốn suy nghĩ lại một chút nữa không?''
''Không……..Không cần…….''. Cô ha ha giả vờ cười nói.
''Tại sao? Em không cảm thấy rằng anh tương đối chân thành và thú vị sao?''. Anh rất tốt bụng, rất nhân từ cho cô một cơ hội đổi ý.
''Em không muốn!''. Diêu Thì Đông lập tức nói, anh đúng là rất ''chân thành'' và rất ''thú vị'' rồi.
''Nói lại lần nữa!''
''Em không muốn! Anh lúc nào cũng bắt nạt em, em không cần anh đâu………….Oa—''. Cô không chịu nổi sự uy hiếp mà khóc lên. Anh gạt người! Nếu như anh thích cô, tại sao lại hung dữ với cô?
''Vậy thì thật là đáng tiếc. Legolas không thể nào yêu em, cũng đành phải ủy khuất cho em phải ở bên cạnh anh''. Cô nàng này thật to gan! Dám không nghe lời của anh.
''Học……Học trưởng. Anh ……..anh tức giận?''. Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, suy nghĩ một chút liền chủ động hôn anh một cái, lôi kéo tay của anh làm nũng ''Anh…..Anh đừng giận, em chỉ đùa thôi…….''
Oh! Cô bé ngốc đang làm nũng sao……..Cô cũng tiến bộ nhanh thật!
Anh tốt bụng nói ''Không sao. Em cũng biết tính cách ác liệt trời sinh của anh nên em có thể thông cảm cho anh không thể không bắt nạt em bởi vì anh rất thích em được không? Càng yêu càng nghĩ cách chọc ghẹo, em không có lý do gì để từ chối đúng không?''
Diêu Thì Đông đột nhiên cảm thấy cô đã lên thuyền giặc. Làm gì có người nào như vậy? Càng thích thì càng bắt nạt càng hung dữ, không lẽ cả đời này cô phải bị anh bắt nạt hả?
''Cái đó……..Em còn nhỏ tuổi……''. Cô bắt đầu muốn đổi ý rồi.
''Anh không đợi được''
''Vậy……vậy……..anh cho em thêm chút thời gian để em suy nghĩ''. Cô muốn suy nghĩ kỹ một chút, vì yêu người đàn ông này mà thần kinh cô bị suy nhược rốt cuộc có đáng giá không?
''Không cần lo lắng, lâu ngày em sẽ quen. Em xem! Dạ dày của em được anh chữa trị đã tốt hơn rồi không phải sao?''. Đường Ẩn Khiêm kiêu ngạo nói.
Chuyện đó không giống với chuyện này? Thì Đông lộ ra khuôn mặt đau khổ. Dạ dày của cô bị đau là do anh không phải sao ''Nhưng mà em muốn nói trước với mẹ em……..''
‘’Ok. Chúng ta đã bàn bạc xong rồi đúng không?’’. Sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn.
Cô nhanh chóng gật đầu, không dám đi sâu hơn nữa, nếu lại bàn bạc tiếp, có khả năng là cô sẽ bị xử ''Tội chết''
''Được rồi! Anh đã thỏa mãn nhu cầu của em. Bây giờ em cũng phải thỏa mãn nhu cầu của anh''. Nói xong, anh hôn cô, dịu dàng trêu chọc sau đó nhanh chóng chiếm lấy cô.
Ông trời chứng giám, so với tưởng tượng trong đầu của anh thì cô còn quyến rũ động lòng người hơn.
''Mẹ………''. Diêu Thì Đông từ chối cũng đã lâu, vẫn cảm thấy là nên nói chuyện với mẹ Diêu để bàn bạc một chút.
''Chuyện gì?''
''Chuyện là……..Mẹ có ấn tượng thế nào về học trưởng?''. Cô cẩn thận hỏi.
''Tốt lắm! A Khiêm là một người tốt đến không thể chê vào đâu được. Thế nào? Con lại giận dỗi với nó?''. Mẹ Diêu trừng mắt nhìn con gái, giống như người sai nhất định là Diêu Thì Đông.
Cái gì vậy! Diêu Thì Đông không phục chu môi.
''Không phải! Con nói nếu như…….bây giờ con muốn kết hôn thì mẹ cảm thấy thế nào?''
Mẹ Diêu nhíu mày, nhưng lập tức nở nụ cười ''Uhm! Con bây giờ mà kết hôn thì hơi sớm nhưng mà cậu ấy cũng đã đến tuổi kết hôn rồi. A Khiêm cầu hôn với con rồi sao?''
Hai mắt Diêu Thì Đông mở to, mẹ là thầy bói sao ''Mẹ…..Sao mẹ biết?''
''Sao lại không biết?''. Trong mắt mẹ Diêu chợt lóe, bằng con ngốc như con mà giấu diếm được mẹ ''Con đồng ý rồi sao? Haiz! Nói thật ra là nhà chúng ta trèo cao. A Khiêm đẹp trai phong độ như thế, tính tình lại tốt, còn bao dung con như vậy. Nếu con không gả cho người ta, mẹ sợ con sau này cũng không tìm được người tốt như vậy''
Mẹ cô khen anh hết lời, cô nghe đến lỗ tai sắp hư luôn rồi. Thật không biết anh có cái gì tốt mà mẹ suốt ngày nói rốt cho anh bên tai cô.
''Mẹ. Từ khi nào mẹ và học trưởng thân thiết như vậy?''. Cô muốn hỏi câu này từ rất lâu, rõ ràng hai người chỉ gặp mặt nhau có vài lần.
''Con nói gì vậy? Con gái ngốc, lúc các con vừa mới quen nhau mẹ và cậu ấy đã rất thân thiết''. Con gái ngốc, bà không hỏi không nhắc tới thì nó cũng không quan tâm.
''Tin tức của mẹ thật nhanh nha!''. Cô còn chưa nói với ai, sao mẹ cô lại biết? Nhưng mà cô cảm thấy mẹ cô và anh đã thân thiết với anh từ trước rồi.
''Cái gì nhanh? Cũng không phải là tin tức gì''. Mẹ Diêu cười cười nhìn con gái.
''Vậy mẹ không phản đối sao?''
''Muốn phản đối đã phản đối từ mấy năm trước, còn cần đợi đến bây giờ sao?''
Đúng, đúng, đúng, là cô lo lắng dư thừa rồi. Mẹ cô sao có thể phản đối chứ? Mẹ cô chỉ còn không đem anh làm thần mà thắp ba nén hương cúng bái, nhưng mà………..cô cảm thấy hình như mẹ cô nói sai cái gì đó………
''Mẹ. Tụi con qua lại thời gian ngắn như vậy liền muốn kết hôn, mẹ thật sự không phản đối?''. Kì lạ. Không giống phong cách của mẹ, phải hỏi rõ ràng mới được.
''Ngắn? Năm năm mà còn nói ngắn? Nếu vậy con cảm thấy như thế nào mới gọi là dài?''. Mẹ Diêu xoa xoa đầu con gái ngốc nhà mình.
''Năm năm?''. Cô kinh ngạc nói. Cô với học trưởng mới qua lại có mấy ngày nha! Lấy đâu ra năm năm?
''Con không cần giấu mẹ. Đừng cho là mẹ không biết, lần đó con bị dọa đến ngất xỉu làm nó phải đưa con về. Nó còn nói với mẹ, không nên hỏi con, gây áp lực cho con. Con xem! Bạn trai chu đáo như vậy dễ gì tìm được?''
''Hả…….''. Cô kinh ngạc suýt nữa cắn lưỡi.
''Con yên tâm, mẹ đảm bảo với con A Khiêm không thay đổi chút nào. Haiz! Năm Năm. Trong đó có ba năm nó ở nước ngoài, kết quả nó ở nước ngaoif cũng không ngại phiền phức, rãnh rỗi thì gọi điện thoại về nói chuyện với mẹ, hỏi tình hình của con. Sinh nhật hàng năm của mẹ nó còn không quên gửi quà cho mẹ''. Mẹ Diêu nhớ tới những hành động của Đường Ẩn Khiêm mà vui vẻ vì con gái mình lại tìm được một con rễ tốt như vậy.
''Mẹ…….Trước kia con và anh ấy không có qua lại. Lúc anh ấy ra nước ngoài, con và anh ấy cũng không có liên lạc với nhau. Mẹ……Không lẽ mẹ nhận lầm người?''. Cô nghi ngờ mẹ mình đã bị người khác lừa gạt.
''Con đang nói ngốc gì vậy?''. Mẹ Diêu cười khiển trách, bắt đầu tính toán ''Nếu đã quyết định kết hôn thì nhà A Khiêm phải đến đây gặp mặt. Nhân dịp ba con không có nhà mà bàn bạc trước. Đính hôn trước, hai ba tháng sau kết hôn, gia đình A Khiêm chắc cũng không phản đối''
''Chờ một chút, mẹ, con,……..Con không muốn lấy chồng sớm như vậy!''. Cứu mạng! Rốt cuộc là sao? Cô hồ đồ rồi. Rốt cuộc anh đã động tay động chân lên người cô bao nhiêu?
''Haiz! Gái lớn thì phải lấy chồng. Có điện thoại, con nhanh nhận đi!''. Mẹ Diêu đuổi con gái ra khỏi nhà bếp.
''Nhưng……….Nhưng mà……….''. Điện thoại kêu không ngừng, cô đành phải chạy lại nghe ''Alô?''
''Em đã nói với mẹ chưa?''. Đường Ẩn Khiêm trực tiếp hỏi.
''À……Uhm……Đang hỏi''
''Kết quả sao rồi?''. Anh vội vã muốn biết đáp án. Nhưng mà anh cũng biết rõ mẹ Diêu bên kia không có vấn đề gì lớn.
''Không…….Không biết…..Chuyện này…….khả năng…..có lẽ…… anh nghĩ, hay là chờ mấy năm nữa……''
''Không cần''. Anh từ chối rất kiên quyết ''Em đưa điện thoại cho mẹ em để anh nói chuyện''
''Không……..Không cần! Để em nói là được rồi, em nói có vẻ tốt hơn………..''. Cho mẹ cô nghe, không chừng mẹ cô lập tức đem cô đóng gói mà đưa đi.
''Đông Đông……..Có phải em đã quên nói chuyện gì rồi không?''. Giọng nói anh tràn ngập mùi nguy hiểm.
Tới rồi, tới rồi. Kể từ khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, mỗi lần anh tức giận đều sẽ nói với cô như vậy.
''Em không có!''. Cô nhanh chóng phủ nhận, nhanh đến mức chính mình cũng chột dạ, vì thế lập tức nói sang chuyện khác ''Học trưởng, em…….em muốn hỏi anh…….''
''Em đợi chút, bây giờ anh đang ở trên đường, lập tức tới ngay, em ra ngoài chờ anh''
''Vâng''. Cô cúp điện thoại, ngoan ngoãn đi đến trước cửa chờ.
Chưa đến một phút anh đã tới, vừa nhìn thấy anh, lòng của cô lâng lâng, ánh mắt nhìn anh không dời đi được.
Khóe miệng anh chứa ý cười ''Lại đây!''
Anh nói một câu, giống như đã cởi hết trói buộc trên người cô. Cô vui vẻ nhào vào trong ngực anh.
Anh ôm lấy cô hôn sâu, mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị buổi lễ đính hôn, vội vàng xử lý công việc chồng chất, ngay cả việc muốn nhìn mặt cô một chút cũng không được. Hôm nay mới được xem là gặp mặt.
''Mấy ngày rồi mà anh chưa đến……..''. Cô mở miệng than thở, oán giận. Rất nhớ anh!
''Đã đến rồi không phải sao?''. Anh chôn đầu sau gáy cô thở dài ‘’Có chuyện gì muốn hỏi anh?''
''Đúng rồi''. Cô dựa vào ngực anh hỏi ''Mẹ em nói, mấy năm anh ở nước ngoài đó vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ?''
''Đúng vậy!''
''Vì sao?''. Cô không nghĩ đến đúnglà sự thật, cô còn nghĩ rằng anh đã quên cô rồi. Kết quả anh thế nhưng cùng mẹ cô ‘’Bí mật liên lạc’’
''Anh để lại ấn tượng cho mẹ của bạn gái rất tốt đúng không?''. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh lại hôn cô một cái.
''Sao? Thật sự anh nói với mẹ em là em và anh quen nhau?''. Cô khiếp sợ lui khỏi ngực anh.
''Đúng vậy!''. Anh rất quang minh chính đại thừa nhận, thuận tay kéo cô quay về trong lòng.
''Sao em lại không biết?''. Cô có chút tức giận.
''Giờ thì em biết rồi!''
''Anh…….Anh…….''. Nhìn khuôn mặt khi đã thực hiện được quỷ kế của anh, Diêu Thì Đông cuối cùng mới phát hiện ''Anh thiết kế em…..''. Ông trơi! Tâm cơ của anh thật đáng sợ! Từ năm năm trước đã bắt đầu sắp xếp.
''Đúng vậy. Nếu không em nghĩ là tại sao không có ai theo đuổi em?''. Anh nở nụ cười sáng lạn, từ trong túi quần lấy ra một cái nhẫn xinh đẹp muốn nhốt cô lại.
''Chờ một chút! Ý của anh nói là, bạn trai duy nhất lúc em học năm hai cũng là………''. Không thể nào! Cô không thể tin được.
Anh híp mắt cười, quang minh chính đại gật đầu thừa nhận hành vi phạm tội, vẫn không quên khen công lao của nhóm bằng hữu ''Bạn bè trong Tùng Hạc thật sự là bạn tốt, không phải sao?''
''Anh………Các anh thông đồng!''. Trời ạ! Trời ạ! Khó trách bọn họ lại đột nhiên tổ chức lễ hội hóa trang, nguyên nhân chỉ vì dọa bạn trai đầu tiên của cô! Bọn họ còn có mặt mũi mà an ủi cô!
A! Nói như vậy, đồng nghiệp nam ở bệnh viện đột nhiên lạnh nhạt với cô như vậy nhất định cũng là do anh giở trò quỷ. Thật sự là buồn nôn! Cô còn không ngừng suy nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì, thì ra cô làm sai duy nhất có một chuyện là------------quen biết anh.
''Đừng nói khó nghe như vậy, phải nói là anh mua bọn họ''. Anh rất nghĩa khí, nhận lấy hết trách nhiệm, không làm tổn hại đến danh dự của bạn bè ''Nhanh, đeo nhẫn vào''
Vẻ mặt cô sợ hãi, nhanh chóng gập ngón tay, suy yếu cười cười ''Anh…….không thể cho em suy nghĩ một chút nữa sao?''
Mặt anh trầm xuống, bá đạo nói ''Không thể!''. Nhanh chóng lấy nhẫn kim cương đặc biệt làm cho cô đeo vào ngón áp út của cô, sau đó vừa lòng nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên tay cô.
Trong nháy mắt anh đeo nhẫn vào, Diêu Thì Đông co rúc trong ngực anh.
Anh ôm lấy vợ sắp cưới đi vào trong phòng mới nhớ tới đã quên nói với cô ''Đúng rồi! Vừa rồi anh nói chuyện với mẹ em. Mẹ em đồng ý tuần tới chúng ta đính hôn, hai tháng sau kết hôn, ba mẹ anh ngày mai sẽ đến để hai nhà gặp mặt……..''
Cằm cô tựa vào vai anh, giơ lên tay phải hướng về ánh mặt trời, nhìn chiếc nhẫn đang lóe sáng trên tay, cười yếu ớt. Được rồi! Dù sao thì cô cũng yêu anh, tình yêu có thể khiến cho cô vượt qua tất cả đúng không?