Bởi Vì Đúng Lúc Gặp Được Em

Chương 36





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLúc Cố Diễm đứng dậy, Khâu Lê liền tiến lên đặt một nụ hôn trên môi Cố Diễm.

Sau đó hai người liền đi ăn khuya.

Vừa vào nhà hàng hải sản, Khâu Lê liền nhận được điện thoại của Mạc Viễn Đông.

"Tra nhị, anh còn chưa ngủ hả?"

Mạc Viễn Đông: "Ừ."

Anh đang ngồi trong ô tô, xe ngừng ở trước khu biệt thự.

Anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía giao lộ kia.

Trong tiểu khu cực kỳ yên tĩnh, không khí lại có chút oi bức.

Trong lòng anh cũng đang bực bội, không có người để nói chuyện phiếm, anh liền gọi cho Khâu Lê.

"Anh làm sao vậy?" Khâu Lê cảm giác được không khí bên kia có chút không đúng lắm, yên tĩnh đến quỷ dị.

Ngón tay Mạc Viễn Đông gõ trên tay lái không theo tiết tấu nào, anh có chút thất thần: "Không có gì, có khả năng là chưa thích ứng được múi giờ, ngủ không được, còn em?"

Khâu Lê: "Em chuẩn bị ăn khuya."

Mạc Viễn Đông a một tiếng, do dự một chút, vẫn là hỏi: "Thu Thu, tình huống này là như thế nào, nếu người phụ nữ sinh con của em nhưng lại không cho em biết?"

Khâu Lê: "... Anh đang diễn phim truyền hình bi tình sao?"

Mạc Viễn Đông: "Ừ, đang xem kịch cẩu huyết."

Khâu Lê: "... Vậy cái phim truyền hình anh xem nói như thế nào? Vì cái gì mà người phụ nữ lại không cho người đàn ông biết?"

Mạc Viễn Đông: "Còn chưa có phát tới tập này, cho nên anh hỏi em một chút."

Khâu Lê cười, "Khi nào anh lại trở nên nhiều chuyện như vậy?"

Mạc Viễn Đông cũng không lên tiếng.

Khâu Lê nghiêm túc suy nghĩ, nói với anh: "Tình tiết của phim truyền hình em không có tâm tư để phỏng đoán, ai biết biên kịch phim này yêu thích cái gì đâu. Nhưng mà trong hiện thực, rất ít xuất hiện loại sự tình tương đối cẩu huyết này. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ..."

Mạc Viễn Đông cực kỳ sốt ruột: "Không ngoại trừ cái gì?"

Khâu Lê: "Tỷ như là người đàn ông tương đối có tiền, nhưng anh ta lại không thích người phụ nữ này, chỉ là gặp dịp thì chơi, hoặc là xem cô ấy như tình nhân mà dưỡng, mà người phụ nữ này muốn dựa vào con mình để đến được cái cô ấy muốn, lấy con làm lợi thế, muốn cho người đàn ông cưới cô ấy, hoặc là muốn về sau có thể được phân chia tài sản."

Mạc Viễn Đông suy nghĩ, đối với Đường Đường mà nói, loại nào cũng đều không phải.

Ba năm rưỡi trước, cũng chính là sau khi chia tay nửa năm, anh đi tìm cô, cô đều không có phản ứng với anh.


Ngày đó, anh nghe Thu Thu nói con của Đường Đường mới hơn hai tuổi, anh liền quay về Bắc Kinh tìn người tra xét hộ tịch tuổi tác của con cô.

Chưa đến hai tuổi rưỡi.

Nhưng tình trạng hôn nhân của cô lại là chưa kết hôn.

Cho nên anh lại tồn tại tâm ảo tưởng.

Lúc này đột nhiên một chiếc xe quẹo vào, đèn xe cực kỳ chói mắt.

Anh nói với Khâu Lê đang vội, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Chiếc xe đã dừng lại.

Đèn tắt.

Mạc Viễn Đông thấy rõ bảng số xe, Đường Đường tăng ca xong đã quay về.

Thế nhưng từ trước đến nay anh chưa từng khẩn trương đến như vậy.

Hít sâu một hơi, anh đẩy cửa xuống xe.

Đường Đường cũng thấy được chiếc xe hơi màu đen ở ven đường kia, biển số xe xa lạ.

Cô nghĩ là nhà hàng xóm lại đổi xe mới, nên cũng không để bụng.

Cô lấy túi xách trên ghế phụ, sau đó xuống xe.

Tay cô còn đặt ở cửa xe, đang chuẩn bị đóng lại.

Liền nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, ánh mắt cô liền đụng phải.

Người trước mắt, cô quá quen thuộc.

Chính là một cái híp mắt, chỉ bằng vào mùi hương, cô có thể phán đoán chuẩn xác người đó là anh.

Chẳng sợ cách nhiều năm không gặp như vậy.

Có chút đồ vật đã sớm thâm nhập khắc sâu vào trong cốt tủy.

Một cái chớp mắt kia, Đường Đường cảm giác trái tim của cô đang rất đau, tay chân chết lặng.

Cả hô hấp đều bị dừng lại.

Cô muốn bước thật nhanh để rời đi, nhưng đôi chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, như thế nào cũng không thoát ra được.

Cũng tốt, đêm đen, đèn đường tối tăm.

Anh không nhìn thấy được biểu cảm của cô, ánh mắt của cô.

Càng lúc anh càng đi đến gần, trên mặt không có biểu tình gì.

Mạc Viễn Đông rất muốn chạy nhanh đến trước ô tô, anh khẩn trương đến mức tim đập rất nhanh.

Anh nhìn cô.

Hai người cách nhau chỉ một cánh cửa, tựa như phải đi qua nhiều chướng ngại.

Cổ họng Mạc Viễn Đông nhẹ lăn, lời muốn nói nhiều như vậy, cuối cùng lại thành một câu: "Đêm nay tăng ca?"

Bốn chữ đều là vô nghĩa.

Đường Đường gật đầu, cười nhẹ, biểu cảm như đang làm việc.

Rất giống với hình ảnh trên TV mà anh nhìn thấy.

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng mở miệng: "Tìm tôi có việc gì sao?"

Mỗi một chữ cô nói ra đều là lạnh lùng xa cách, khách sáo, giống như người đứng trước mặt anh là người anh chưa gặp lần nào.

Mạc Viễn Đông thở dài dưới đáy lòng, "Mấy năm nay em... Thế nào?"

Vẫn là câu thăm hỏi theo khuôn sáo cũ kĩ này.

Lại là trầm mặc.

Đường Đường không trả lời.

Cô cũng không nhìn anh, tầm mắt vẫn không di chuyển, nhìn về phía bóng đêm vô tận.

Muỗi ở dưới lùm cây bay về phía bên này, cô bị nó đốt khó chịu, dậm chân một cái.

Lúc này cô mới nhìn về phía anh.

Đã rất lâu cô chưa từng nhìn anh gần như vậy, có chút đồ vật, thời gian mang đi, có chút đồ vật, giống như tàn lưu chồng chất, áp cô không thở nổi.

Mỗi lần ban đêm cô mất ngủ, cô đều sẽ nghĩ, hiện tại người anh đang ôm trong lồng ngực là ai.

Loại cảm giác đó xuyên qua tim rất đau, người không trải qua vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Đường Đường cố gắng hồi phục tâm trạng của mình, nói với anh, "Chẳng ra gì."


Dừng vài giây, cô cắn cắn môi, tiếp tục nói: "Ba năm rưỡi trước, tôi cùng chồng trước đăng ký kết hôn ở Las Vegas, lúc mang thai thì chồng trước thích người phụ nữ khác, sau đó ly hôn, con cái đưa tôi nuôi, ba tôi đem mấy phòng ở ở Thượng Hải bán đi, mua một phòng ở bên đây tốt hơn một chút, ngày thường con tôi cũng là ba giúp tôi chăm sóc."

Cô lau nước mắt, "Đó chính là tôi mấy năm nay, cũng không có gì để nói tỉ mỉ, hay là anh nghĩ tôi sống rất tốt, trong lòng cân bằng một chút có phải không?"

Trái tim Mạc Viễn Đông như bị kim đâm đau, đau đến không thở nổi.

"Đường Đường, anh không phải đến đây để xem em chê cười."

Đường Đường: "Có cái gì khác nhau sao?"

Ánh mắt cô mơ hồ, vẫn nhìn anh, "Về sau đừng tiếp tục đến tìm tôi được không? Tôi rất không muốn nhìn thấy mặt anh."

Cô nghẹn ngào: "Không phải bây giờ tôi còn hận anh, chỉ là... Không muốn có quan hệ với kẻ nào, chỉ muốn cùng ba tôi còn có con tôi, yên tĩnh sinh sống."

Cô đóng cửa xe, khóa lại.

Nói với Mạc Viễn Đông một câu: "Chúc anh hạnh phúc."

Sau đó cô liền rời đi.

Mạc Viễn Đông theo bản năng duỗi tay muốn bắt lấy cô, cô liền lùi về phía sau hai bước.

Anh bắt tay không.

Đường Đường đi vòng qua khỏi người anh.

Mạc Viễn Đông quay đầu nhìn bóng dáng của cô, cơ hồ là cầu xin: "Đường Đường, em trở về được chưa?"

Đường Đường hơi dừng bước chân, lại tiếp tục đi về phía trước, "Tôi trở về không được."

Đã sớm là cảnh đổi sao dời.

Sau khi nói xong, nước mắt cô lại rơi xuống.

Tựa như bốn năm trước, anh chủ động đưa ra, anh muốn tách ra một đoạn thời gian, còn để tài xế đưa cô đi, cuối cùng bọn họ tách ra cũng không trở về được.

Loại đau đớn bị từ bỏ này, bị đau một lần là đủ rồi.

Cô nhận không nổi lần thứ hai.

Lúc này ở Thanh Đảo.

Cố Diễm cùng Khâu Lê vừa mới ăn khuya xong, lại mua đồ uống, đi đến cầu tàu bên kia.

Trong chốc lát Khâu Lê lại dính lấy Cố Diễm, ôm eo anh, Cố Diễm đi một bước, cô liền đuổi theo một bước.

Một lúc lâu sau hai người mới đi qua một cái giao lộ.

Khâu Lê ôm lấy anh từ phía sau, chợt lên tiếng, "Cố Diễm."

"Ừ?" Cố Diễm quay đầu lại nhìn cô.

Cô nhìn anh: "Chúng ta có thể vẫn luôn tốt như vậy, sẽ không cãi nhau sao?"

Cố Diễm hỏi lại: "Em đã từng gặp qua vợ chồng nào mà chưa cãi nhau chưa?"

Dù sao anh cũng chưa từng nghe qua.

Khâu Lê nhấp môi, không nói lời nào, biểu tình rõ ràng là không vui.

Cố Diễm dừng lại, kéo cô từ phía sau kéo vào trong lòng ngực, "Cái này làm em không vui? Hả?"

Khâu Lê: "Em không muốn cãi nhau với anh."

Dừng lại, cô nhìn anh nói: "Thời gian khổ sở, qua ba năm, em không bao giờ nghĩ tới thời gian khi đó nữa."

Một chút cô cũng đều không nghĩ.

Cố Diễm ôm chặt cô, đáp ứng: "Về sau em có thể cãi nhau với anh, anh sẽ không cãi nhau với em, chia tay thì lại càng không."

Hai người đến cầu tàu là đã hai giờ sáng, trên cầu tàu chỉ có tốp năm tốp ba người trẻ tuổi.

Trăng tròn nhô lên cao.

Đêm thực tĩnh.

Không khí có chút ẩm ướt, nhưng lại rất mát mẻ.

Cố Diễm nắm tay cô, đi chậm trên cầu tàu.

Loại tình cảm yêu đương này, đến từng tuổi này anh mới cảm nhận được.

Chợt, Khâu Lê thoát khỏi tay anh, chạy chậm về phía trước vài bước, xoay người, đôi tay để ở sau lưng, đối mặt với anh, đưa lưng về hướng đi.

Khóe mắt, lông mày cô đều mang đầy ý cười.

Cố Diễm cũng để cho cô vui vẻ, anh khoanh tay trước ngực, phối hợp với cô, đi rất chậm.

Khâu Lê mấp máy môi, khóe miệng mang ý cười, nhìn anh.

Cố Diễm cũng đang nhìn cô, biểu cảm giống với ngày thường, nhàn nhạt.

Nhưng ánh mắt lại rất ấm.

Cố Diễm mặc áo sơmi màu đen, Khâu Lê lại mặc váy trắng.


Đây là do Khâu Lê phối hợp, nói như vậy chính là loại khác của đồ đôi, rất có hương vị.

Một trận gió biển thổi qua.

Váy trắng của Khâu Lê theo gió mà bay lên.

Gió ngừng, làn váy lại rơi xuống.

Khâu Lê gọi anh: "Cố Diễm?"

"Ừ?"

Khâu Lê lắc đầu, "Không có gì, trời quá tối, em cảm giác có chút không giống anh."

Cố Diễm: "..."

Bọn họ đứng cách nhau chưa đến hai mét.

Cô cũng không đến gần.

Vài phút qua đi.

Khâu Lê chạy tới, kéo cánh tay anh, chợt, dẫm lên một chân của Cố Diễm.

Sau đó lại dẫm lên một chân.

Cố Diễm bất đắc dĩ nhìn cô, anh cũng không biết như thế nào anh lại đắc tội cô.

Tính tình của phụ nữ đều khó hiểu như vậy sao?

Khâu Lê lại nhấc chân, còn chưa có dẫm lên, Cố Diễm liền lui về phía sau một bước, tránh đi.

Trước khi cô bắt đầu phát giận, anh khom lưng, vòng lấy đùi cô, đem cô bế lên.

Khâu Lê ôm lấy cổ anh, cúi đầu dùng sức cắn lên môi Cố Diễm.

Cố Diễm ngước mắt, hỏi cô: "Anh chọc em lúc nào?"

Khâu Lê cười: "Anh không trêu chọc em."

Cố Diễm: "Vậy mà còn dẫm anh?"

Khâu Lê: "A, trời quá tối, em nhìn không thấy đường."

Cố Diễm: "..."

Lúc này anh mới hiểu, câu nói vừa rồi của cô không có gì, trời quá tối, em cảm giác có chút không giống anh là có ý gì.

Trước tiên cô trải chăn, sau đó dẫm lên anh.

Lúc sau anh cũng không có biện pháp để tránh bị dẫm, cũng chỉ có thể bế cô lên.

Khâu Lê cười, đôi mắt cô ở trong bóng đêm như là ảnh ngược rất nhiều ngôi sao nhỏ.

Rất đẹp.

Cô cúi đầu hôn lên môi anh, học bộ dáng của anh lúc trước, cô tìm kiếm lưỡi của anh mà liếm.

Sóng biển nhẹ nhàng đánh vào bờ.

Như là một khúc nhạc đệm.

Cố Diễm chịu không nổi sự mê hoặc như vậy, cơ thể anh đã có phản ứng.

Anh thả cô xuống, một tay vịn eo cô, một tay chống ót cô, từ bị động biến thành chủ động, dùng sức hôn lại cô.

Nụ hôn kết thúc, Cố Diễm thở dốc nặng nề, cụng đầu vào trán cô: "Về khách sạn đi."

Khâu Lê lẩm bẩm một câu: "Em còn muốn ở lại chơi thêm chốc nữa."

Khó được một buổi tối thời tiết không tồi, có gió, cũng có ít người.

Cố Diễm thấp giọng nói: "Về khách sạn, muốn em."

Khâu Lê: "..."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.