Bởi Vì Đúng Lúc Gặp Được Em

Chương 7





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCố Diễm: 【 Chuyện tình cảm, nếu cưỡng cầu sẽ hoàn toàn ngược lại, thời gian về sau còn nhiều như vậy, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, anh cũng sẽ nỗ lực. Em tiếp tục làm điều em muốn làm, bất luận là việc gì.】

Đây là anh suy nghĩ cặn kẽ cả một đêm mới hồi đáp lại cho cô.

Khâu Lê xem xong tin nhắn, cục đá trong lòng đã được dỡ xuống, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Anh nguyện ý cho hai người bọn họ một cơ hội, tuy rằng ai cũng không biết về sau kết quả sẽ như thế nào.

Tin nhắn ngắn ngủn chỉ có mấy chục chữ, nhìn qua, anh cũng không có cho cô một cái hứa hẹn gì.

Kỳ thật, đó lại là một loại hứa hẹn khác.

Xoa xoa đôi mắt đang sưng to, Khâu Lê cũng không còn buồn ngủ.

Khâu Lê đứng dậy đi đến cửa sổ, kéo rèm ra, cho ánh nắng nhu hòa buổi sớm đã chiếu vào.

Trời đã sáng.

Lúc Cố Diễm làm việc xong đã là 6 giờ sáng, cả đêm thức trắng không ngủ nhưng anh cũng không có chút buồn ngủ nào.

Cố Diễm nhìn di động, Khâu Lê cũng không trả lời tin nhắn của anh.

An đoán được cô cũng giống anh, khẳng định là một đêm cũng chưa ngủ.

Anh gửi cho cô một tin nhắn: 【 hôm nay thứ bảy, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. 】

Gửi tin nhắn xong Cố Diễm đi vào phòng tắm, buổi sáng anh còn muốn ra ngoài bàn công việc.

Mộ Thời Cảnh giúp anh hẹn Khâu Trọng Khải vào lúc 9 giờ.

Chỗ hẹn là ở nhà của Khâu Trọng Khải.

Cố Diễm đến sớm hơn so với thời gian hẹn, mặc kệ là mấy năm trước bắt đầu gây dựng sự nghiệp cho đến bây giờ là chủ của một tập đoàn trăm tỷ, anh vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc của mình.

Đến khu biệt thự, Cố Diễm ngừng xe ở đất trống bên hồ.

Khâu Trọng Khải đang pha trà, nghe được động tĩnh ở bên ngoài liền đi ra đón người.

Mẹ của Khâu Lê cũng đang ở nhà.

Đã rất nhiều năm không gặp, Cố Diễm thấy khoảnh khắc gặp lại bọn họ thật sự mới lạ.

Sau khi chào hỏi qua, ký ức về người hàng xóm thân thiết đã chậm rãi trở về.

Khâu Trọng Khải đưa ly trà đến trước mặt Cố Diễm: "Đây là trà Thu Thu đi du lịch mang về cho chú, không phải là trà nổi tiếng nhưng hương vị thật không tồi."

Ngày thường ông sẽ không lấy trà mà con gái đưa cho để chiêu đãi khách đến nhà.

Đồ vật con gái đưa cho ông mặc dù không đáng giá mấy đồng, nhưng ở trong mắt ông chính là giá trị liên thành luyến tiếc đưa cho người khác nhấm nháp.

Cố Diễm nhìn chén trà, ngơ ngẩn một lát.


"Nghe nói Triệu Phương Châu đã cố ý hợp tác với các cậu?" Khâu Trọng Khải cũng không kiêng dè mà trực tiếp hỏi.

Cố Diễm gật đầu, "Cơ bản đã xác định."

Khâu Trọng Khải giơ chén trà trong tay lên "Chú lấy trà thay rượu chúc mừng cậu trước."

Cố Diễm nói một tiếng cảm ơn.

Lúc sau, dường như cũng không có việc gì Khâu Trọng Khải tiếp tục ngồi phẩm trà, cũng không ngồi nói chuyện với người đối diện.

Cố Diễm cũng không đánh Thái Cực, phần cong vòng nhiều ngược lại không dễ làm việc.

Cố Diễm chủ động nhắc tới: "Sau khi hợp tác, chúng ta sẽ là đại cổ đông của công ty Triệu Phương Châu, về sau việc phát triển nghiệp vụ bán trực tiếp của công ty Triệu Phương Châu, còn cần đến chú Khâu cùng tập đoàn Phương Vinh to lớn duy trì."

Tập đoàn Phương Vinh là công ty sản xuất di động, Khâu Trọng Khải là tổng giám đốc chấp hành của Phương Vinh.

Khâu Trọng Khải cũng không tỏ thái độ sốt ruột, lại nói: "Lúc trước Triệu Phương Châu vì quyền bán di động trực tiếp mà đi tìm Dung Thâm không chỉ hơn một lần."

Dung Thâm là con trai của chủ tịch tập đoàn Phương Vinh, là phó tổng chấp hành, cậu ấy với Triệu Phương Châu vẫn luôn đối phó với nhau.

Cố Diễm đúng sự thật nói: "Vâng, Triệu Phương Châu cùng Dung Thâm không thỏa hiệp, hy vọng thông qua ngài bắc cầu giật dây thúc đẩy hợp tác."

Khâu Trọng Khải chầm chậm phẩm trà: "Đứa nhỏ Dung Thâm này, một khi đã quyết định thì người khác rất khó thay đổi."

Cố Diễm: "Nhưng Dung Thâm rất nghe lời chú nói."

Ở Phương Vinh, người Dung Thâm kính trọng nhất chính là Khâu Trọng Khải.

Khâu Trọng Khải lại đổ thêm một chút nước vào chén trà, nhìn về phía Cố Diễm cười nói: " Cậu nha, cứ toàn ra cho chú đề khó."

Không trực tiếp nói cự tuyệt, có thể sẽ có hy vọng.

Một bình trà đều đã uống xong, bọn họ cũng mới kết thúc.

Nhưng hôm nay chỉ mới đạt được bước đầu của ý đồ hợp tác, cuối cùng vẫn chưa đưa ra kết quả, phải đợi đến hội nghị hội đồng quản trị mới có kết quả cuối cùng.

Cuối cùng, Khâu Trọng Khải lại quay trở lại đề tài ban đầu.

Ông hỏi: "Các cậu lập tức phải hợp tác với Triệu Phương Châu, cố vấn pháp luật giao dịch ở nước ngoài lần này đã quyết định rồi phải không?"

Cố Diễm yên lặng uống một ngụm trà, không đáp mà hỏi lại: "Chú Khâu có đề cử được ai không?"

Khâu Trọng Khải cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu chưa quyết định, các cậu có thể suy xét một chút sở luật của Tây Văn."

Tây Văn là con gái của ông cùng vợ trước, ông và vợ hiện tại là Lê Hoa đều là ly hôn rồi mới tái hôn, hôn nhân lúc trước của hai người đều có một người con.

Thu Thu là con của ông cùng Lê Hoa.

Từ nhỏ Tây Văn đã đi theo vợ trước của ông ra nước ngoài sinh sống, mỗi năm chỉ trở về vài lần.

Lúc nào cũng đối phó với ông, thậm chí là như nước với lửa.

Nói đến Khâu Tây Văn, đã lâu Cố Diễm cũng không liên lạc với cô.

Từ lúc Tây Văn cùng Thẩm Nghiên chia tay, cô liền chặt đứt liên hệ với bất cứ người nào trong vòng bạn bè đó.

Thời gian anh cùng Tây Văn tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng có ấn tượng rất sâu.

Tính tình Tây Văn rất nóng nảy.

So với Tây Văn Thu Thu còn kém hơn.

Thậm chí là thô lỗ dã man.

Ấn tượng về cô anh có hai lần.

Là lúc còn nhỏ, còn có ba năm trước đây.

Khi đó Thu Thu chỉ mới sáu bảy tuổi, bắt đầu thay răng.

Hai cái răng cửa đều gãy, mấy đứa trẻ ở ngõ hẻm đều lấy cô ra trêu đùa.

Có một đứa bé trai cười nhạo Thu Thu, làm cô khóc khụt khịt chạy về nhà.

Vừa vặn kỳ nghỉ hè năm ấy, Tây Văn cũng từ nước ngoài trở về.

Thu Thu về nhà không lâu, Tây Văn liền túm Thu Thu ra tới, cho đứa bé trai ấy xin lỗi Thu Thu.

Đứa bé tính tình ngoan cố, như thế nào cũng không xin lỗi Thu Thu, còn cùng với mấy đứa trẻ khác ồn ào.

Ở trong mắt mấy đứa trẻ, Thu Thu cùng Tây Văn đều là người ngoại lai.

Cho nên bọn chúng không sợ.

Tây Văn cũng không nói nữa, đi về nhà cầm một cái ghế nhỏ, trực tiếp phá cửa kính nhà của đứa bé trai ấy.

Sau nói với bé trai, lần tới nếu lại còn khi dễ Thu Thu, cô sẽ không phá cửa kính nhà cậu ta nữa mà sẽ trực tiếp ném ghế vào người cậu ấy.

Cậu bé trai trợn tròn mắt.

Từ đó mấy đứa trẻ ở ngõ hẻm cũng không dám nói nữa.

Nghe nói sau đó, một cậu bé ở ngõ hẻm đó, về nhà đòi mẹ sinh cho cậu một chị gái, lợi hại như chị Tây Văn.

Còn có ba năm trước đây.

Là đêm sinh nhật của Thu Thu.

Sau khi về đến nhà , anh nhận được một cuộc gọi từ New York.

Vừa chuyển được, đầu bên kia liền mở miệng nói: "Tôi là Tây Văn."


Còn chưa đợi anh chào hỏi, trong điện thoại liền có âm thanh lạnh như băng truyền đến.

Cho đến nay anh vẫn còn chưa quên.

Tây Văn nói: "Cố Diễm, cậu TMD[1] là đồ khốn nạn!"

[1]chửi thề trong tiếng trung.

Sau đó liền ngắt điện thoại.

Anh cũng không hiểu ra sao nên gọi lại cho Tây Văn, nhưng không có ai bắt máy.

Sau đó cũng không gọi được.

Hiện tại anh có thể hiểu được tại sao Khâu Tây Văn lại gọi điện thoại mắng anh.

Bởi vì đêm sinh nhật đó của Thu Thu, anh đã làm cho cô tổn thương.

Để bảo vệ Thu Thu, từ trước đến nay Tây Văn đều sẽ không bận tâm đến hình tượng, càng không phân rõ phải trái.

Cô ấy nói bạn sai, chính là bạn sai.

Còn nếu giải thích lại càng sai.

Mà Tây Văn không cảm thấy bản thân mình có cái gì không đúng.

Giống như lần phá cửa kính khi còn nhỏ, buổi tối ngày hôm đó cô bị người trong nhà phạt đứng, đứng hơn một giờ, nhưng cô không hề bận tâm.

Càng không có chuyện sẽ oán trách Thu Thu.

Có một người chị như vậy, có lẽ ai cũng đều muốn.

Cố Diễm uống mấy ngụm trà, sau khi bình tĩnh trở lại, hỏi Khâu Trọng Khải: "Tây Văn mở luật sở sao ạ?"

Khâu Trọng Khải gật đầu: "Sở luật của nó là chi nhánh thứ nhất, tổng bộ nằm ở New York, rất có danh tiếng đảm nhiệm rất nhiều cố vấn pháp luật thị trường cho các xí nghiệp."

Sau đó, Khâu Trọng Khải lại uyển chuyển tỏ vẻ không muốn Tây Văn sẽ biết cái này là do ba cô tranh thủ cơ hội đoạt được.

Bởi vì lòng tự trọng của Tây Văn rất lớn, nhất định cô sẽ không muốn nhận sự trợ giúp của ông.

Cố Diễm cười nhẹ, nói biết sẽ nên làm như thế nào.

Nhưng là Tây Văn sẽ không nhất định nguyện ý cùng anh hợp tác.

Cố Diễm không rõ ràng lắm về việc Tây Văn và Thẩm Nghiên quen nhau, không biết những việc đó người nhà của cô có biết hay không, cho nên ở trước mặt Khâu Trọng Khải anh cũng không nói thêm cái gì.

Lúc kết thúc đã là 11 giờ.

Khâu Trọng Khải muốn giữ Cố Diễm ở lại ăn cơm.

Cố Diễm uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn chú Khâu, thật không cần khách khí."

Ngừng một chút anh lại nói: "Vị kia nhà cháu, cháu không về cô ấy nhất định sẽ không ăn cơm cho tốt."

Thu Thu ở nhà nghỉ ngơi, nói không chừng có thể ngủ đến buổi chiều, cơm trưa nhất định sẽ không ăn.

Khâu Trọng Khải cười, chuyện tình cảm của tiểu bối, ông cũng không hỏi nhiều bảo Cố Diễm nhanh nhanh trở về.

Lúc Cố Diễm đi ra khỏi biệt thự, đã là 11 giờ 1 phút.

Rừng liễu bên hồ, ve kêu hết đợt này đến đợt khác.

Chói tai, nhưng lại không làm cho người khác chán ghét.

Cố Diễm giật mình, cũng không vội vã ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn về phía cây liễu.

Cẩn thận tìm một lúc lâu, anh mới nhìn thấy một con ve đang ghé vào cành liễu, theo gió đong đưa.

Đã nhiều năm anh đã không nghe nhiều ve kêu đến thế.

Chỉ là khi còn nhỏ ở ngõ hẻm nghe qua.

Khâu Lê đã ăn qua bữa sáng, bởi vì tâm tình không tồi, cô lại ngủ thêm một giấc.

Bây giờ cô vừa mới tỉnh.

Chuyện thứ nhất cô làm chính là ra ban công nhìn xuống chỗ đỗ xe sát bồn hoa.

Chỗ của Cố Diễm trống không.

Khâu Lê xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đã hơn mười một giờ, cô nghĩ giữa trưa sẽ tự gọi cơm hộp ăn.

Lúc cô cầm di dộng phát ngốc thì có tin nhắn gửi đến.

Triệu Tiêu Quân: 【 lão bạn học, có đang vội không? Chiều mai cậu có thời gian không đi trà chiều với tớ đi? ( mỉm cười ) mấy ngày trước tớ tìm được một tiệm cà phê phong cách khá đặc biệt, thiết kế bên trong siêu đẹp. 】

Khâu Lê không nghĩ tới Triệu Tiêu Quân sẽ thật sự hẹn cô cùng đi trà chiều, cho rằng ngày hôm đó chỉ là nói chuyện khách sáo.

Lúc trước cô cùng Triệu Tiêu Quân không có giao tình gì, về sau hẳn là cũng sẽ không có, nhưng là người ta chủ động mời, cô cũng không nên từ chối.

Khâu Lê trả lời Triệu Tiêu Quân: 【 cậu gửi thời gian với địa điểm cho tôi. 】

Rất nhanh Triệu Tiêu Quân gửi thời gian cùng địa chỉ của tiệm cà phê lại đây, quán cà phê này, cô thật sự chưa từng đi qua.

Ở ngõ hẻm nhỏ.

Khâu Lê chuẩn bị gọi điện đặt cơm hộp, chợt nghe dưới lầu có tiếng xe ô tô, theo phản xạ cô chạy đến sân phơi nhìn xuống dưới lầu.

Cô có chút thất vọng, không phải là xe của Cố Diễm.

Ở ban công vài phút, cô có chút nóng.


Khâu Lê lại nhìn xuống dưới lầu, chuẩn bị quay lại phòng khách.

Liền có một chiếc xe quen thuộc chậm rãi tiến vào.

Khóe miệng Khâu Lê cong lên, chạy nhanh về phòng, bắt đầu thay quần áo.

Lấy một cái bao nilon nhỏ đã chuẩn bị sẵn, cầm túi tiền, đi ra cửa.

Khâu Lê đi nhanh đến trước cửa nhà Cố Diễm, treo túi nilon nhỏ lên trên then cửa.

Nhẹ nhàng dùng ngón tay khẩy nhẹ, túi nilon chậm chạpđong đưa.

Cô cười cười.

Đi đến thang máy.

Khâu Lê vừa đến cửa thang máy, cùng lúc cửa thang máy cũng chậm rãi mở ra.

Cô ra vẻ kinh ngạc.

Mà thật sự Cố Diễm có một chút giật mình.

Rốt cuộc gặp được bằng cách này tỷ lệ quá thấp.

Nhưng mấy ngày nay đã ba lần bọn họ như thế này.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi thổ lộ, nhiều ít thì cũng sẽ có điểm xấu hổ.

Khâu Lê hít vào, nhỏ giọng hỏi: "Anh mới về sao?"

Sau khi nói xong, cô cảm thấy mấy chữ đó thật là vô nghĩa.

Cố Diễm: "Ừ."

Anh nhìn vào đôi mắt của cô, vẫn còn hơi sưng lại hỏi cô: "Buổi sáng em không ngủ sao?"

Cách chào hỏi so với trước kia cũng khác nhau.

Khâu Lê ngẩn ra, không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, phản ứng lại vội không ngừng gật đầu: "Ngủ được 2 tiếng."

Cố Diễm hơi hơi gật đầu, từ trong thang máy đi ra nói với cô: "Bên ngoài nóng em còn muốn đi ra ngoài?"

Khâu Lê mặt không đổi sắc nói dối: "Ừ, vừa rồi đã quên mua nước tương, vừa lúc đi xuống cửa hàng tiện lợi."

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô chạy nhanh đi vào.

Lúc Cố Diễm mở cửa phát hiện trên then cửa có một túi nilon nhỏ đang treo.

Nhìn vào, bên trong là mấy khối gừng.

Mấy ngày hôm trước cô mượn anh mấy khối gừng, cho nên hiện tại đây là...... cô trả lại cho anh?

Cố Diễm cầm lấy mấy khối gừng, rồi mở cửa đi vào nhà.

Mới vừa đi đến phòng khách, anh liền nhận được một cuộc điện thoại công tác, hơn mười phút mới kết thúc.

Anh cởi cúc áo sơmi, chuẩn bị đi tắm rửa.

Cúc áo mới vừa mở được ba viên, chuông cửa liền vang lên.

Cố Diễm đi tới, từ mắt mèo nhìn ra, là Khâu Lê.

Cửa mở ra, cái Khâu Lê thấy đầu tiên chính là khuôn ngực rắn chắc của anh, lộ không quá nhiều, nhưng cũng đủ để dụ hoặc người ta, cô nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn lên mặt anh.

Cố Diễm cũng đang nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Ngẩn ra hai giây, chớp chớp mắt, Khâu Lê mới nhớ tới vì sao mình gõ cửa.

Cô nhanh chóng nói: "A, cái kia... Anh có nhặt được gừng của em không?"

Cố Diễm: "......"

Nói xong, Khâu Lê chỉ chỉ vào then cửa: "Chính là cái túi treo ở đây, vừa rồi em chỉ mua gừng, sau khi lên lầu mới phát hiện quên mua nước tương nên mới tạm thời treo gừng ở đây rồi đi xuống mua nước tương."

Sau đó, cô lắc lắc chai nước tương trên tay.

Giống như đang nói: Anh xem, thật sự là em đi xuống mua nước tương, cũng thật sự không cẩn thận để quên gừng ở đây.

Cố Diễm nhìn chằm chằm cô mấy giây, không khỏi bật cười.

Anh thấp giọng nói: "Không nhặt được."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.