Bởi Vì Là Anh...

Chương 1: Gặp Gỡ





Thượng Quan Liệt là người thừa kế của gia tộc Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thành phố X.

Liệt mắc bệnh tự kỷ nặng từ nhỏ vì cha mẹ của mình (Bệnh tự kỷ là một thuật ngữ y học, còn gọi là chứng tự kỷ, được xếp vào loại bệnh rối loạn tinh thần dẫn đến ảnh hưởng phát triển và các triệu chứng của nó bao gồm kỹ năng xã hội, kỹ năng giao tiếp, sở thích và hành vi bất thường.

Tự kỷ là một rối loạn phát triển lan rộng, gây ra bởi các kỹ năng giao tiếp và tương tác xã hội nghiêm trọng và sâu rộng.

Bệnh tâm thần đặc trưng bởi tổn thương và các hành vi, sở thích và hoạt động rập khuôn).

Trong hai mươi lăm năm qua, bóng tối là màu sắc duy nhất của anh.


Tuy nhiên trong một lần tình cờ anh lại gặp được màu sắc duy nhất của đời mình, đó là Sở Mộ Tuyết.Sở Mộ Tuyết mười tám tuổi, là học sinh năm cuối của trường cấp ba Minh Châu, trường trung học phổ thông trọng điểm ở thành phố X.

Ba cô là một công chức của chính phủ, mẹ là một bà nội trợ toàn thời gian chăm lo cho cuộc sống hạnh phúc gia đình của ba người.

Cuộc sống của Sở Mộ Tuyết ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc, cô còn có một người bạn thân tên là Tiếu Tiếu.

Đó là một người bạn tuyệt vời.“Mộ Tuyết, cậu nhìn xem người đó là ai? Tuyết dày như vậy mà đứng ở ngoài như vậy, do không sợ lạnh hay là bị bệnh tâm thần?” Tiếu Tiếu sau khi làm toán xong thì ngắm tuyết rơi ngập trời qua khung cửa sổ, sau đó cô ấy nói với Sở Mộ Tuyết vẫn đang cặm cụi làm bài.“Tiếu Tiếu, cậu đừng nói chuyện phiếm nữa, cậu đã tụt hạng trong kì kiểm tra tháng trước rồi đó.

Xem chú cậu sẽ trừng trị cậu như thế nào?” Sở Mộ Tuyết ngẩng đầu cười, rồi cũng vụng trộm rồi nhìn ra cửa sổ thấy được người không sợ lạnh kia, Thượng Quan Liệt.“Anh ta không lạnh sao?” Trong lòng Sở Mộ Tuyết tự hỏi.


“Tớ xuống dưới đi bộ một chút, cậu có cần gì không?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi người đang vừa cười vừa nói chuyện với bạn học khác.

“Tớ muốn một túi khoai tây chiên, để ban đêm ăn.”Khi Sở Mộ Tuyết xuống lầu mua khoai tây chiên và uống một cốc trà sữa nóng, cô bước đến người đang cầm ô và đứng bất động trên sân tập.“Trà sữa cho anh.” Sở Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói với Thượng Quan Liệt.

Đột nhiên, Sở Mộ Tuyết cảm thấy sững sờ bởi vì trong mắt người này không có cái gì cả, không có bất kỳ thứ gì, cứ như là một mô hình, trống rỗng, dường như ngay cả không khí cũng không thể xâm nhập vào thế giới của anh.‘Đau quá!’ Sở Mộ Tuyết cảm thấy trái tim mình nhói đau, một loại cảm giác không nói nên lời lập tức vây quanh Sở Mộ Tuyết.

“Có chuyện gì sao? Nhìn quần áo của anh ta mặc cũng biết là người giàu có, sao mình lại có cảm giác này?” Sở Mộ Tuyết nghĩ trong lòng, sau đó lắc đầu rồi đưa trà sữa cho anh, chuẩn bị rời đi.

Có lẽ chỉ là cảm giác nhất thời trong lòng cô, có thể là do làm bài tập nhiều quá, lớp mười hai thật sự là một quãng thời gian tra tấn người khác mà.“Tên gì?” Giọng nói của Thượng Quan Liệt chẳng những nghe lạnh lùng cứng ngắc, anh dùng bàn tay lạnh lẽo níu lấy Sở Mộ Tuyết chuẩn bị rời đi.Giờ nghỉ trưa đến gần, trên sân tập ngày càng đông người hơn, Mộ Tuyết không muốn dây dưa với anh, muốn mau chóng quay về thật nhanh nên nhanh chóng nói: “Mộ Tuyết.” Sau đó quay người vội vã rời đi, bởi vì trời đang rất lạnh.Sở Mộ Tuyết đã rời đi nên không kịp chú ý tới anh mắt của Thượng Quan Liệt tràn đầy sự lạnh lẽo suốt hai mươi lăm năm qua bắt đầu có một chút ấm áp, một thứ gọi là hy vọng hoặc là niềm tin đã được thắp lên trong anh.“Mộ Tuyết…” Anh khẽ thì thầm… Một chiếc siêu xe Maybach màu đen đi tới đậu ở ngoài cổng trường, anh liền quay người đi về phía cổng trường.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.