Sau khi đã ăn xong, bố mẹ nó mới ngủ dậy, đi xuống.
-Ồ, mọi người dậy sớm thế!-Mẹ nó tươi tỉnh như là dậy sớm lắm trong khi bây giờ đã là....9h sáng!
-Mẹ mới dậy sớm đó! Sao bố mẹ không ngủ thêm chút nữa?-Nó nói đểu.
Mẹ nó không hề nao núng.
-Vậy hả? Thế thì chúng ta lên ngủ tiếp thôi! Để ai đó hôm nay không được đi chơi, ở nhà ngắm điện thoại!-Mẹ nó đẩy bố nó lên, nó nghe vậy thì cuống quá, nhảy vào ôm bố mẹ nó.
-Ấy, bố mẹ ngồi xuống ăn sáng đi rồi chúng ta đi!
Mấy người kia cười khúc khích. Đến cả anh cũng cười nó. Nó lườm, liếc anh cháy áo!
-Đừng liếc anh như vậy! Lác đấy!-Anh chọc quê nó.
-Anh im đi!
Cả nhà cười vui vẻ, hai ông bà kia ngồi ăn sáng. Bữa sáng trôi qua trong tiếng cười.
Trong khi đó, ở Việt Nam.
-Sao? Cô ấy đã bay qua Pháp từ hôm qua rồi ư?-Cậu đứng trước cửa nhà nó, nói như hét lên với ông bảo vệ.
-Vâng thiếu gia! Cô chủ đã đi cùng với ông bà chủ và...-Ông bảo vệ chưa nói xong thì bị cậu cắt ngang.
-Và? Và gia đình Gia Lâm sao?
-Đúng vậy, thưa thiếu gia!
-Được rồi!-Cậu nói xong thì quay ra xe, lao đi.
-Đặt một vé máy bay sang Pháp cho tôi!-Cậu gọi cho một tên đàn em thân cận của mình, nói đúng một câu rồi cúp máy. Bên kia cũng chẳng hiểu gì, nhưng cũng phải đi đặt một vé máy bay cho cậu để cậu âng Pháp. Trong đầu thắc mắc dữ dộ: Nhà cậu có máy bay riêng việc gì phải đi máy bay "công cộng" như vậy?
Cậu tăng tốc, đi thẳng đến sân bay. Thực ra nhà cậu đúng là có máy bay riêng, nhưng không muốn đi vì nếu đi thì bố mẹ cậu sẽ biết, và cậu không muốn cho bố mẹ biết.
Sân bay thẳng tiến!
Chỉ 15" sau, cậu đã đứng trước cửa ga sân bay. Xuống xe. Cậu thu hút bao nhiêu ánh nhìn, đặc biệt là giới nữ. Đến cả mấy chị 25,26 tuổi, cả mấy cô hơn ba mươi tuỏi nữa, đến cả một đứa trẻ con đi qua cũng phải quay lại nhìn cậu! Cậu có sức công phá lớn thật! Đi đến đâu ồn ào đến đấy.
Cậu đi đến chỗ một cô lễ tân xinh đẹp, hỏi.
-Chị lấy cho em một vé máy bay tới Pháp cái coi!-Cậu nói rất chi là tự nhiên làm mọi người chú ý đến. Mấy cô lễ tân khác thì tiếc đứt ruột! Tại sao em ấy không đến quầy chỗ mình chứ? Mà cả cái cô kia nữa! Sao lại dửng dưng với trai đẹp vậy? Cô ta đẹp thật nhưng như thế có phải kiêu quá không? Mới vào làm mấy hôm trước mà! Đó là nhưng câu hỏi mà mấy cô lễ tân kia thắc mắc trong đầu.
-Xin lỗi em nhé! Nếu em muốn đi thì phải có vé, hộ chiếu! Và bây giờ em chẳng có gì cả!-Cô lễ tân ra vẻ tôn trọng khách hàng nhưng thực ra là đang nói đểu cậu.
-Thôi nào! Chị nể tình chị em mà bớt chặt chém em đi được không?
Cô tiếp viên đó chính xác là chị họ của cậu. Là chủ cái sân bay này nhưng giấu thân phận, điều hành công ty thông qua một cộng sự đáng tin cậy. Mấy hôm nay cô xuống là muốn xem xem nhân viên làm ăn thế nào. Mấy ngày trước thì tạm được. Nhưng đến hôm nay thất vọng quá! Toàn một lũ mê trai! Phải đào tạo lại!
Sau khi nghe câu nói của cậu, tất cả đều nhạc nhiên. Cô lễ tân đó là chị cậu ư?
Mấy cô lễ tân kia thì ngạc nhiên tột độ. Mấy ngày trước đối xử không tốt với cô vì ghen tị với nhan sắc của cô. Nhưng bây giờ lại biết cô là chị của em đẹp trai kia, thật bất ngờ mà! Tí nữa phải bồi bổ, tiếp cận cô để xin số điện thoại của em í mớ được!
-Luật là luật! Không có lôi chị em ra đây mà được lên máy bay đâu!
-Chị kiểm tra đi! Em đặt vé trực tuyến rồi mà!
Cô kiểm tra...
-Ờ đúng thật.-Vừa lúc đó có một tờ fax chuyển tới!
-Sao em không nói sớm? Đến cả vé cũng gửi tới rồi! Thôi này cầm lấy và đi đi! Đừng có làm lấp ánh hài quang của chị!
-Được rồi, trả lại vai nhân vật chính ở đây cho chị! Em đi đây! Bye bye!
-Ok, bye!
Ngay lúc cậu vừa đi, các cô lễ tân nhào tới chỗ cô, hỏi tới tấp.
-Cậu là chị của em trai đó hả?
-Thật sao?
-Em ấy tên gì vậy?
-Bao nhiêu tuổi rồi?
-Cậu có số điện thoại của em ấy không?
-Cho mình số của ẻm đi!
........v.....v....
-Mấy cô làm việc đi! Tôi đuổi hết bây giờ! Tôi là chủ cái sân bay này! Mấy ngày nay chỉ muốn tới xem mấy cô làm việc thế nào thôi! Thật quá thất vọng mà!-Cô nói rồi bỏ đi. Trước đó còn ném lại cái thẻ nhân viên của mình, thẻ cấp cao trong công ty.
-Ôi trời ơi! Con nhỏ đó... À không! Chị ta là chủ của hãng sân bay này ư?
-Ôi chết mất! Làm sao đây! Cậu có nghĩ là chúng ta sẽ bị đuổi việc không?
-Đừng mà! Làm chỗ này lương cao, việc nhàn. Bị đuổi thì tớ biết phải làm sao?
.............bla..........bla........
Mấy chị lễ tân lại bắt đầu kêu ca.
-Mấy cô mau đi làm việc!-Cô quay lại vì quên ví tiền. Cầm luôn cái thẻ cấp cao của mình.
Mấy chị kia chạy tới tấp về nơi làm việc của mình.
~~~~~~~~~~
Cậu đã lên sân bay, ngồi toa hạng nhất. Máy bay đã bắt đầu cất cánh. Cậu cầm điện thoại bật chế độ máy bay. Mắt dừng lại ở tấm hình của nó, nụ cười của nó.
-Rồi một ngày nào đó, anh sẽ làm em yêu anh hơn yêu cậu ta như bây giờ!-Cậu nắm chặt điện thoại trong tay. Màn hình tắt.
Cậu ngồi trên máy bay, lơ lửng suốt 11h đồng hồ. Đầu cậu chỉ nghĩ đến nó. Không biết báy giờ nó đang làm gì? Có phải đang ở cùng anh? Hay là đang đi chơi vui vẻ cùng anh?
Nghĩ đi nghĩ lại cái suy nghĩ ấy đến tận lúc xuống sân bay. Cậu định vị điện thoại nó. Quả thật đang ở khu vui chơi. Cậu gọi taxi đi đến đó. Chỉ mất có 5".
Đi đến nơi nó đang đứng, cậu hồi hộp. Chỉ một chút nữa thôi là đến chỗ nó rồi! Biết nói gì bây giờ?
Cứ hỏi như vậy mà đến đó lúc nào không hay.
-Ơ, Thế Anh? Sao anh lại ở đây?-Nó vừa cắn que kem vừa hỏi.
Anh không có ở đây. Điều đó làm cậu vui.
-Ờ, anh đi công tác tạt qua đây chơi, không ngờ gặp em ở đây! Trùng hợp nhỉ! Mà em đi một mình sao?
-Ờ đúng là trùng hợp! Tôi đi với tên kia! Anh ta đang đi mua vé! Hay anh vào chơi luôn với tụi tôi?
Anh có mặt ở đây! Điêu này lại dập tắt niềm vui khi nay của cậu.
-Ừ, đương nhiên anh sẽ đi! Em gọi cho cậu ta nói mua 3 vé nhé!
-Ok!-Nó cầm điện thoại gọi cho anh.
-Alo!
-Anh mua 3 vé nhé!-Nói rồi nó cúp máy luôn.
Anh chẳng hiểu gì nhưng cũng mua 3 vé. Nó không bao giờ làm gì mà không có lí do. Kệ vậy!
Anh cầm 3 vé trên tay, hí hửng đi tới chỗ nó. Chỉ còn vài bước nữa thôi!