Nhan Thấm bắt đầu ở
cữ, người ta đều nói ở cữ tốt thì có thể điều dưỡng thân thể, Cố Diễn
Sinh đương nhiên là hy vọng Nhan Thấm có thể điều dưỡng thật tốt. Thời
gian Nhan Thấm có thể gặp con trai của mình cũng không nhiều, chỉ là mỗi ngày đúng giờ đi thăm con. Thời gian gặp cũng không vượt quá nửa giờ vì Cố Diễn Sinh nói cho Nhan Thấm biết rằng mẹ anh muốn ôm đứa bé này về
nuôi. Vì thế Nhan Thấm cố gắng dành ít tình cảm cho đứa bé này, thằng bé rất khỏe mạnh, bác sĩ nói là một đứa bé rất khoản mạnh, nặng hơn 3kg.
Trong lòng Nhan Thấm vui mừng nhưng cũng không để lộ ra...
Nguyễn Miên ở bên cạnh cắt móng tay, ngón tay của cô thon dài mà xinh đẹp, xẹt qua cằm của mình, nhẹ nhàng cười: “Tháng này cậu ở cữ, cả người cũng
mập ra một vòng, nhìn qua thực khỏe mạnh.” Nguyễn Miên nói không sai,
hiện tại khuôn mặt Nhan Thấm cũng mập mập như trẻ con, đương nhiên là
rất khỏe mạnh.
Cố Diễn Sinh tới đón Nhan Thấm, Nhan Thấm ôm con,
đứa bé còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải rời xa mình, cô không hiểu. Cố
Diễn Sinh nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Nhìn em kìa, lúc anh nói em cũng không phản đối, hiện tại lại không nỡ, nói thậtvới anh khó như vậy
sao?” Cố Diễn Sinh nhìn cô, ánh mắt vô cùng chân thành. Nhan Thấm đưa
tay ra ôm anh, giọng nói cũng có chút kích động: “Cố Diễn Sinh, em thực
sự đã thử tin tưởng anh, nhưng anh hiểu mà, anh nhất định hiểu được, tin tưởng một người khó khăn đến thế nào.”
Sao Cố Diễn Sinh có thể
không hiểu, cho dù hiện tại Nhan Thấm thích anh, thế như tin tưởng một
người, khó hơn yêu thương một người rất nhiều.
Khi về nhà, Cố
Ngôn vui vẻ chạy đến, thân thể mập mạp, Mộ Thanh vừa vặn ở đó, nhìn thấy Nguyễn Miên, không nhịn được cười: “Đều nói cô là người tàn nhẫn nhất,
thế nào, sao lại để cho nhà họ Nguyễn đoạt hết quyền lực của cô rồi? Cứ
buông tha như vậy sao?” Dáng vẻ của Mộ Thanh lúc nói chuyện rất lịch sự, anh cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, mùi vị rất đắng, đắng đến
mức khiến người ta tỉnh táo.
Nguyễn Miên nở nụ cười: “Ôi chao,
sao nhân vật chính lại nói đến tôi? Nhan Thấm vừa mới sinh xong, bảo bối đáng yêu như vậy, Cố Diễn Sinh vẫn xinh đẹp, nói thể nào cũng không nói đến tôi, Mộ Thanh, anh thực sự già rồi nên lẫn sao? Nghĩ lại cũng đúng, đều hơn 30 rồi.” Từ trước đến giờ, Nguyễn Miên nói chuyện đều không
khách khí, hiện tại xem ra, quả nhiên là không khách khí.
Thế cục giữa Cố Diễn Sinh và Mộ Thanh hiện tại không rõ ràng, chỉ biết Cố Diễn
Sinh ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu: “Ngọn gió nào thôi
anh tới đây vậy?”
Cố Ngôn làm nũng muốn mẹ ôm, Nhan Thấm ôm cục
thịt nhỏ trong lòng, sao có thể ôm Cố Ngôn chứ, chỉ đành đưa cục thịt
nhỏ cho Cố Diễn Sinh, sau đó ôm lấy Cố Ngôn. Hai ba tháng không gặp, Cố
Ngôn lại lên cân, hiện tại thằng bé đang đi học ở nhà trẻ, mỗi ngày đều
vui đùa một chút. Hôm nay nói 'quả dứa tỷ tỷ' cho cậu bé kẹo, ngày mai
nói 'dâu tây tỷ tỷ' đánh đàn cho cậu bé nghe, ngày sau nữa lại nói trở
thành bạn tốt với bạn Tiểu Hoa cùng bàn. Nụ cười của Nhan Thấm càng trở
nên mềm mại, như một đóa hoa, thời điểm nở hoa chính là sinh động như
vậy, thực ra lại vô cùng tốt đẹp.
Cố Diễn Sinh ôm đứa bé trong
lòng, trong lúc nhất thời cũng không đáp lời của Mộ Thanh, nhưng mà
Nguyễn Miên quen đường ngồi xuống bên cạnh Mộ Thanh, thời điểm nhìn Cố
Diễn Sinh và Nhan Thấm cùng lên lầu, Mộ Thanh vẫn cười như cũ, chỉ là
bàn tay đã nắm cốc cà phê đến mức trắng bệch. Nguyễn Miên muốn làm như
không thấy nhưng mà thói quen độc mồm độc miệng từ trước đến giờ nhất
thời không sửa được, liền nói một câu: “Năm đó chính anh buông tay, thế
nào? Hiện tại có bộ dạng này, hẳn là hối hận rồi, trong từ điển của Mộ
Thanh anh cũng có hai chữ hối hận sao? Rốt cuộc là bi ai sau quá khứ
phồn hoa, anh như vậy, tôi cũng thế.”
Trên mặt Mộ Thanh đang cười những trong lòng không hề cười: “Lời này của cô hai nhà họ Nguyễn là
đang xúi dục tôi chia rẽ bọn họ sao?”
Sau khi Nhan Thấm sinh con thì càng tỏa ra khí chất thản nhiên điềm tĩnh
xinh đẹp, so với một người xinh đẹp như Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh đương nhiên vẫn kiêu ngạo tự đắc hơn. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Nhan
Thấm nhìn thấy anh không kiêu ngạo. Lúc Nhan Thấm thả Cố Ngôn xuống thì
câu bé đang cười ngây ngô, Cố Diễn Sinh bế đứa bé còn thành thạo hơn
Nhan Thấm, lúc đặt đứa bé vào giường trẻ con, tiện tay cũng thả cả Cố
Ngôn vào, dù sao giường cũng rất lớn. Nhan Thấm quay đầu muốn nói gì đó, Cố Diễn Sinh đi trước cô một bước: “Đây là để bồi dưỡng tình cảm cho
anh em chúng.”
“Em sợ Cố Ngôn bắt nạn đứa bé, anh cũng không phải không biết, Cố Ngôn vốn không thích đứa bé.” Nhan Thấm ngẩng đầu lên,
trong mắt đều là vẻ lo lắng, sao Cố Diễn Sinh có thể sẵn lòng nghe cô
nói chuyện, cuối cùng cảm thấy Nhan Thấm quá phiền liền cúi đầu, dùng
môi chặn môi cô lại. Nhan Thấm bị hôn, cắn chặt môi, chết cũng không dám mở miệng, vẫn là Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng ôm lấy cô, Nhan Thấm cảm thấy
rất xấu hổ liền đạp chân của anh rồi nhân cơ hội chạy xuống dưới lầu. Cố Diễn Sinh ở phía sau nhìn cô, một cô gái xinh đẹp như vậy.
Nhan
Thấm nhìn thấy Nguyễn Miên trước, Nguyễn Miên vĩnh viễn có một động tác
như vậy, càm dũa sửa móng tay. Cô ấy nhìn thấy Nhan Thấm cũng không cho
cô sắc mặt tốt gì, Nhan Thấm cũng không giận, chỉ là ở sau lưng Cố Diễn
Sinh, dùng hết sức giữ Cố Diễn Sinh, sau đó mỉm cười. Tâm tình của Cố
Diễn Sinh tốt nên cố nhịn xuống, anh cảm thấy gần đây anh có vẻ trở nên
nghe lời giống như Vương Tiểu Triện...
Mộ Thanh cũng không nóng
nảy: “Tình cảm thật tốt, thực sự khiến cho người ta phải mơ ước, em đừng nói gì vội, có đêm anh nhớ lại trước kia, cũng cảm thấy lúc đó anh đã
làm sai rồi.” Mộ Thanh nói thật, Nhan Thấm chỉ coi là mình không nghe
được, Cố Diễn Sinh chỉ khẽ cười, vươn tay tách bàn tay Nhan Thấm đang
giữ chặt mình ra.
Sau đó u ám nói một câu: “Bên chỗ cục trưởng Mộ chỉ sợ là đã xảy ra chuyện, miệng lưỡi lợi hại thì thế nào, kết quả
không phải cũng là như vậy sao?” Cố Diễn Sinh nói chuyện luôn đâm thẳng
vào vết thương của người ra. Nói cho cùng Mộ Thanh cũng là người lợi
hại, dáng vẻ như vậy, giọng điệu như vậy nhưng anh ta lại không hề tức
giận, nếu là người khác nhất định cũng sẽ tức đến lật bàn.
Thật
vất vả tiễn Mộ Thanh đi, Nguyễn Miên uể oải vùi đầu ngoài phòng khách,
Nhan Thấm nói dù sao phòng dành cho khách cũng nhiều, Nguyễn Miên ngẩng
đầu lên: “Tớ là người thất thế, lấy lòng tớ cũng vô dụng.” Người con gái kiên cường như vậy, nói một câu cũng lạnh như băng. Nhan Thấm cười híp
mắt nhưng không nói gì.
Cố Diễn Sinh không nói một câu, thực ra
tình cảm của Nguyễn Miên và Nhan Thấm quả thực giống như một vở kịch.
Nguyễn Miên đã từng tính kế Nhan Thấm, Nhan Thấm đã từng hãm hại Nguyễn
Miên, hai người có thể thân thiết giống như chị em ruốt, nhưng có lúc
hai người lại đấu nhau, đùa bỡn, tàn nhẫn với nhau.
Nhan Thấm trở nên ngạo kiều, thực ra trong lòng Cố Diễn Sinh rất vui mừng. Ngẫm lại
trước đây Nhan Thấm quật cường thế nào cũng chỉ có thể mím môi lạnh như
băng gọi “anh Diễn Sinh“. Chỉ có thể đối xử nửa nóng nửa lạnh với anh,
không thích anh cũng thể hiện ở trên mặt, tức giận đến nghiên răng
nghiến lợi. Nhưng mà bây giờ Nhan Thấm đã học được làm nũng gọi 'anh
Diễn Sinh', mỗi ngày đều nghĩ biện pháp để chỉnh Cố Diễn Sinh. Cố Diễn
Sinh chỉ có thể cười híp mắt cam chịu. Nhan Thấm có dáng vẻ này, Nhan
Thấm ấm áp tốt đẹp này quả thực là đi thẳng vào trong tim anh.