Bởi Vì Vừa Lúc Gặp Được Em

Chương 49



Thứ sáu.

Tin tức tiêu cực trên mạng của Trung Doãn tiếp tục lên men, giá cổ phiếu đều có chút bị ảnh hưởng, báo cáo cuối ngày của thứ năm rõ ràng là thấp hơn của ngày hôm trước.

Hội đồng quản trị đứng ngồi không yên, dường như đang thương lượng với nhau, từng người từng người lên tiếng phê phán Miêu Thanh.

Cố Diễm chỉ nói một câu: Miêu Thanh sẽ chịu trách nhiệm với Hội Đồng Quản Trị.

Sau khi bọn họ rời đi, Cố Diễm xoa xoa ấn đường, gọi điện thoại cho Miêu Thanh, "Cậu chuẩn bị lúc nào sẽ đáp lại?"

Miêu Thanh hời hợt nói: "Lúc cậu không chịu nổi áp lực."

Cố Diễm: "..."

Ngừng lại, Miêu Thanh nói với anh: "Xem ở cách cậu cho Dương Soái về cho tớ quản lý, bây giờ tớ sẽ đáp lại bọn họ."

Miêu Thanh trực tiếp ngắt điện thoại, cho thư ký gọi Dương Soái đến.

Mặt Dương Soái đều có thể véo ra nước, đợi thư ký ra ngoài, anh uể oải tựa vào sô pha, "Đại tỷ, có chuyện gì thì nói mau đi, tớ còn phải gõ số hiệu đây!"

Vốn Miêu Thanh đang nhìn màn hình máy tính, nghe thấy câu nói đại tỷ của anh, trong phút chốc ánh mắt lạnh lẽo của cô liền quét về phía anh: "Cậu mới vừa gọi tớ là gì?"

Dương Soái rặn ra một nụ cười: "Đại tiên nữ."

Sắc mặt Miêu Thanh thay đổi liên tục, ánh mắt lạnh lẽo như thế, có thể đông chết người.

Dương Soái lau lau mặt: "Miêu tổng, có cái gì cần dặn dò?"

Thái độ của anh liền ngay ngắn, nghiêm trang hỏi cô.

Miêu Thanh thở dài, trước mắt đều biến thành màu đen.

Anh gọi cô là đại tỷ?

Cô già như vậy sao?

Chỉ lớn hơn anh có một ngày mà thôi.

Nửa năm qua, cô cảm thấy mình có chút thần kinh, không có chuyện gì liền tìm anh gặng hỏi, trái phải đều nhìn không hợp mắt, muốn làm phiền tới anh, muốn náo loạn với anh.

Đặc biệt là lúc cô thấy anh vui vẻ hi hi ha ha với các cô gái khác, cô hận không thể vá kín miệng của anh lại.

Cô và Cố Diễm còn có Dương Soái đều đã biết nhau hơn mười năm rồi.

Là bạn học đại học.

Sau đó cùng nhau về nước bắt đầu sáng lập công ty trò chơi.

Đã từng vì trò chơi mà bọn họ tranh chấp, ồn ào qua, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không có tách ra.

Duyên phận thật kỳ diệu giống như là người một nhà.

Cô đối với Cố Diễm, chỉ là ý muốn sở hữu của em gái đối với anh trai.

Theo bản năng không có ý thức.

Bởi vì ngoài Khâu Lê, người có thể làm Cố Diễm nhượng bộ cũng chỉ có cô.

Cô đã quen với loại đãi ngộ đặc biệt này.

Đột nhiên có ngày, anh không hề nguyên tắc mà cưng chiều Khâu Lê, đặc biệt là lần phát quà trên trò chơi kia, không có nói trước với cô, chỉ là làm xong rồi mới báo, cô bị làm cho tức giận.

Nhưng chỉ là tức giận, không thích, sẽ chê cười anh một phen, rồi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng đối với Dương Soái thì lại không giống vậy.

Ngày đó anh nói anh muốn đi xem mắt, trong lòng cô khó chịu đến mức không biết phải hình dung như thế nào.

Có chút đau.

"Miêu tổng?" Dương Soái không dám lớn tiếng, lại sợ trêu chọc đến cô, không thể làm gì khác hơn là dùng giọng nói mềm như bông mà gọi cô.

Miêu Thanh hoàn hồn, thở dài dưới đáy lòng một cái, cô nhìn đồng hồ trên tay: "Nửa giờ sau trò chơi sẽ chính thức được phát hành."

Vẻ mặt Dương Soái ngây ngốc: "không phải chúng ta đã thông báo là ngày nào rồi sao?"

Người phụ nữ này thật sự đã đến thời kỳ mãn kinh.

Miêu Thanh lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: "Tớ nói như vậy khi nào?"

Dương Soái: "..."

Mẹ nó.

Còn bất chấp đạo lý đùa bỡn với anh.

Lần sau có cần phải lấy máy ghi âm ghi lại lời cô ấy nói không?

Miêu Thanh thiếu kiên nhẫn phất tay một cái: "Đi làm đi, 9 giờ 52 phút cho trò chơi lên tuyến, đừng tạo cho tớ cái sự cố nào."

Dương Soái:"Tuân chỉ. Tạ chủ. Long. Ân."

Miêu Thanh: "..."

Dương Soái đi rồi, cô liền phát nội dung chính thức đã chuẩn bị trước lên Weibo.

Lúc cố diễm nhìn thấy Weibo này, là sau đó mười phút.

Anh đang xử lý bưu kiện, là thư ký nhắc nhở anh xem.

Toàn bộ nội dung đáp lại đều nhằm vào lo lắng của truyền thông và cư dân mạng trong mấy ngày nay, tóm lại từng cái một:

【Một, người chơi trò chơi đăng ký cần phải bằng số chứng minh nhân dân, mỗi số căn cước chỉ có thể đăng ký một tài khoản, thanh thiếu niên từ 18 tuổi trở xuống thì không thể đăng ký;

Hai, mỗi ngày sau 22 giờ, server trò chơi đều sẽ đóng lại toàn bộ;

Ba, người chơi mỗi lần tại tuyến sẽ không hơn nửa giờ (hơn nửa giờ, hệ thống sẽ bắt buộc rời khỏi), một tuần không vượt quá hai lần tại tuyến;

Bốn, trong trò chơi không có đấu đá kịch liệt, liên quan đến cuộc thi, thử nghiệm trình độ phối hợp giữa hai cha con (phù hợp với mọi lứa tuổi để nhớ lại thời thơ ấu, trò chơi này còn được gọi là: "trở về quá khứ để tìm chính mình").

Năm, tình yêu của cha là gì? Ai biết được.

Có thể lúc bạn còn bé nghịch ngợm gây sự, ông ấy đánh bạn, mắng bạn, cầm đế giày dạy dỗ bạn.

Cũng có thể ông ấy không nhớ ngày sinh nhật của bạn, có lẽ bạn học lớp mấy ông cũng không rõ ràng lắm.

Tuy rằng cái gì ông cũng không nói, tính tình cũng không được tốt, cũng chưa từng hiểu rõ bạn, nhưng ngoại trừ mẹ của bạn, đó lại là người yêu thương bạn nhất.

Nếu như lúc còn bé ông mang bạn đi chơi đùa, cho bạn có những tuổi thơ khác nhau, vậy bây giờ bạn có thể cùng ông ấy nhớ lại thời thơ ấu.

Nếu như trước giờ ông chưa từng chơi với bạn, vậy thì bạn hãy cùng ông ấy, nhặt từng đoạn tuổi thơ mà trước đây ông ấy vắng mặt.

Sáu, trò chơi sẽ chính thức được phát hành vào lúc 9 giờ 52 phút, để chúng ta mang theo ba mình, trở lại lúc còn bé, trở lại những tháng ngày mà chúng ta không thể quay lại trong thực tế. 】

Cố diễm xem xong ngẩn người một lát, bởi vì ba anh không có cùng anh chơi đùa, lúc còn nhỏ anh cảm thấy ba mình ngoại trừ công việc thì chỉ có công việc.

Anh gửi một tin nhắn cho Miêu Thanh: 【điều thứ năm và thứ sáu là do ai viết?】

Miêu Thanh: 【cái người không thở dốc kia.】

Cố Diễm: 【...】

Nhìn vào đều có thể thấy đó là cảm xúc của Dương Soái.

Trò chơi chính thức được phát hành, dân mạng truyền thông người người kiểm chứng, mỗi điều mà Trung Doãn chính thức giải thích đều là sự thật.

Trò chơi này nhận được một sự quan tâm chưa từng có, thời thơ ấu của "người đàn ông lớn tuổi" sau 70 80 tràn về như một cơn gió lớn.

Tính đến sáu giờ chiều, chỉ mới có tám giờ đồng hồ, số lượng người đăng ký trò chơi "phụ tử liên minh" đã đạt 189.000 người.

Khâu Lê gửi đến một tin nhắn: 【tại sao em lại không đăng ký được? Năm nay em tròn mười tám tuổi rồi nha】 【cười xấu xa】

Cố Diễm: 【phụ tử liên minh, số căn cước của phụ nữ thì không thể đăng ký.】

Khâu Lê: 【!! bắt nạt người khác! Ba em không có con trai, vậy thì làm sao mà chơi?】

Cố Diễm: 【con gái nên tán gẫu, tản bộ với ba mình. Em kéo ba anh đi dạo công viên một vòng, so với chơi trò chơi thì tốt hơn đúng không? Nếu như là con trai đi dạo phố với ba mình, em không thấy nó rất kỳ lạ sao?】

Một đoạn tin nhắn dài như vậy, cái Khâu Lê nhìn thấy lại là: 【này, đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nha, bây giờ chúng ta chưa phải là người một nhà đâu.】

Cố Diễm: 【người thì cũng đã ngủ qua, tiếng ông xã cũng đã gọi, cái này còn chưa tính sao?】

Khâu Lê: 【...】

Cố Diễm lại hỏi: 【thật sự muốn chơi?】

Khâu Lê: 【ừ. Con gái cùng ba trải qua tuổi thơ cũng thú vị, sao anh lại không phát minh cái đó?】

Cố Diễm: 【đợi "phụ tử liên minh" hoạt động ổn định, để Dương Soái lại tiếp tục nghiên cứu, bởi vì cậu ta không hiểu biết về tuổi thơ của con gái, có khả năng phải tốn rất nhiều tinh lực để chuẩn bị làm việc.】

Khâu Lê: 【nghiên cứu phát minh một trò chơi lâu lắm sao?】

Cố Diễm: 【xem mức độ phức tạp.】

Anh chụp màn hình cuộc đối thoại này lại rồi gửi cho Dương Soái.

Dương Soái: 【??? là có ý gì?】

Cố Diễm: 【phát minh một trò chơi thích hợp cho phụ nữ.】

Dương Soái: 【có phải cậu thấy tớ ăn no rững mỡ nên khó chịu?】

Cố Diễm: 【tớ muốn trò chơi này được phát hành vào ngày 9 tháng 8 năm sau.】

Tặng cho cô quà sinh nhật 28 tuổi.

Dương Soái: 【... cậu để tớ chết đi.】

Cố Diễm đóng máy tính lại tan tầm về nhà.

Trên đường về nhà anh nhớ ra mình chưa cho Đường Đường câu trả lời chắc chắn, đợi lúc dừng đèn đỏ mới gửi một tin nhắn: 【thời gian phỏng vấn cô cứ định đi, trước hai ngày thì hãy nói cho tôi biết.】

Lúc Đường Đường nhận được tin nhắn là cô đang lái xe, kích động đến mức suýt chút nữa tông vào đuôi xe người khác, rất may là đã phanh gấp.

Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, tìm một chỗ đỗ xe, sang bên cạnh dừng lại, trả lời lại cho anh: 【Chủ nhật anh có rảnh sao? Nếu có rảnh thì Chủ Nhật chúng ta bắt đầu quay, tôi sẽ gửi nội dung tóm tắt vào hộp thư của anh.】

Cố Diễm: "..."

Xem ra là đã sớm có chuẩn bị.

Anh đáp: 【có thể.】

Lúc đến cửa tiểu khu, vừa lúc Cố Diễm gặp được Khâu Lê đang đi ra khỏi siêu thị, cô đang mua rau củ quả, giống như còn có thịt chế phẩm. (*)

(*) Các sản phẩm thịt là các sản phẩm thịt nấu chín hoặc bán thành phẩm được làm từ thịt dày, như xúc xích, giăm bông, thịt xông khói, miso và thịt nướng. Có nghĩa là, tất cả thịt và thịt gia cầm là nguyên liệu chính, và tất cả các sản phẩm thịt được thêm vào gia vị không khác nhau tùy thuộc vào công nghệ chế biến, và được gọi là các sản phẩm thịt, bao gồm: xúc xích, giăm bông, thịt xông khói, nước sốt, thịt, thịt nướng Thịt, thịt khô, thịt băm, thịt viên, xiên thịt, thịt viên, thịt chữa bệnh, thịt pha lê, v.v. (Nguồn: Baidu.)

"Thu Thu." Anh nhấn còi.

Khâu Lê quay đầu lại, lúc nhìn thấy anh, khoé môi cong lên, nhanh chóng chạy về phía anh.

"Mua đồ ăn tối hả?" Cố Diễm hỏi.

Khâu Lê kéo cửa ghế phụ ra ngồi lên, "Đúng vậy, em chuẩn bị về nhà làm cơm."

Cố Diễm liếc cô một cái: "Còn mua thịt?"

Khâu Lê: "A, thịt trong siêu thị được giảm giá, mọi người đều mua, nên em cũng mua một chút."

Nói xong, âm thanh không khỏi nhỏ đi, cô cảm thấy có chút chột dạ.

Cố Diễm khởi động xe, người trên dường vào tiểu khu rất đông, cho nên anh chạy rất chậm.

"Ừ, giảm giá thì có thể mua một chút, để trưa mai ăn."

Khâu Lê: ""..."

Tức giận nhìn về phía cửa sổ.

Chưa hết giận, lại đạp lung tung hai cái.

Oán giận nói: "Xe của anh là xe gì vậy, ngồi như thế nào cũng không thấy thoải mái!"

Cố Diễm cũng không để ý đến cô, cầm nhẹ vô lăng, tập trung nhìn đường phía trước, chỉ là sau đó không khỏi bật cười.

Khâu lê thật sự rất muốn đạp chân anh, nhưng anh đang lái xe, cho nên cô liền nhịn.

Sau khi xuống xe, Khâu Lê cũng không có nói chuyện với anh, một mình hậm hực đi về phía trước.

Cố Diễm khoá xe, nhanh chóng đuổi theo cô.

Đem cô ôm vào trong ngực, "Không phải đã nói buổi tối không được ăn mặn sao?"

Khâu lê rũ mắt: "Vậy thì cũng phải từ từ đi, mỗi ngày anh giảm một ít, cho dạ dày em thích ứng, để nửa đêm em sẽ không đòi ăn thịt nha."

Nói xong, ngước mắt nhìn anh: "Em mua không có thịt gì nhiều, chỉ có mua thịt sợi, anh cho ăn một ít không được sao?"

Cố Diễm nhẹ nhàng ôm cô một cái: ""Được, anh sẽ bỏ một ít thịt vào trong. Đừng mất hứng, được không?"

Tức thì Khâu Lê liền vui vẻ ra mặt, hôn lên môi anh mấy cái, "Cảm ơn ông xã."

Lấy túi thức ăn trong tay đưa cho anh, cô ôm cánh tay của anh, cơ hồ là tựa một nửa người vào anh, nghĩ đến buỗi tối có thịt ăn, cô nhịn không được, mà bật cười ha ha ha.

Cố Diễm bất đắc dĩ lại không còn gì để nói.

Về đến nhà, Cố Diễm đi nấu cơm, Khâu Lê đi giặt quần áo, lúc cô vui vẻ sẽ nguyện ý làm việc nhà.

Cố Diễm không nỡ: "Để ở đấy đi, ăn cơm xong anh sẽ giặt."

Khâu Lê: "Em nhàn rỗi cũng lại nhàn rỗi, vừa lúc em giặt quần áo, có thể ngẫm lại bước tiếp theo của kế hoạch."

Cố Diễm cũng tuỳ ý cô.

Tâm tình Khâu Lê vẫn luôn vui vẻ, cho đến giờ ăn cơm, sắc mặt cô đều sầm xuống.

Hỏi anh: "Thịt sợi đây sao?"

Cố Diễm sắp xếp bàn ăn gọn gàng, lấy đũa đưa cho cô: "Củ niễng non với thịt sợi đây."

Khâu Lê nhìn một hồi lâu, cũng chỉ nhìn thấy củ niễng non, thịt sợi cũng có, rải rác trên các củ niễng, như là tô điểm thêm.

Cố Diễm: "Thịt sợi anh không ăn, tất cả thịt đều là của em."

Anh biết buổi trưa nhất định cô ăn rất nhiều thịt, rau củ sao, nói không chắc rằng cô cũng không ăn.

Cho nên buổi tối chỉ có thể làm nhiều món ăn cho cô một chút.

Khâu Lê "hừ" một tiếng, trừng mắt nhìn anh, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Trong lòng cô oán thầm nói, kẻ lừa đảo!

Ăn cơm xong, Cố Diễm liền đi đến thư phòng, kiểm tra nội dung tóm tắt buổi phỏng vấn Đường Đường đã gửi cho anh, anh dựa theo câu hỏi, thoáng làm một chút chuẩn bị.

Sau khi kết thúc, đã là mười giờ.

Khâu Lê cũng không có ở phòng khách xem ti vi, chắc là hờn dỗi lên giường ngủ sớm rồi.

Anh tắm xong đi đến phòng ngủ.

Trong phòng ngủ chỉ có đèn đầu giường sáng, tia sáng vàng thật ấm áp.

Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, không biết là đã ngủ hay chưa.

Sau khi anh lên giường, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn lên tai cô một cái, thấp giọng nói: "Còn cáu kỉnh hả?"

Thu Thu liếc anh một cái, không lên tiếng.

Cố Diễm nở nụ cười, cúi đầu hôn cô.

Tay cũng xốc áo ngủ của cô lên.

Khâu Lê dùng sức đẩy đẩy anh, "Đợi một chút."

Cố Diễm: "làm sao vậy?"

Khâu Lê rút ra tờ giấy dưới gối, Cố Diễm nhìn vào:【đối với đàn ông 32 tuổi mà nói, sau mười giờ tối không thích hợp để "ăn thịt". Hạn chế thì cả người sẽ đều khoẻ mạnh. Anh mạnh khoẻ, em cũng tốt, mọi người mới thật sự tốt.】

Cố Diễm: "..."

Tức giận bật cười.

Cúi đầu cắn lên cằm cô một cái, "Buổi tối anh còn cho em ăn thịt đây?"

Khâu lê ngẩng đầu, đối diện với anh, dáng vẻ hững hờ: "Yên tâm, em cũng rất là hào phóng."

Nói xong, giơ ngón tay của mình, lắc lắc trước mặt anh: "Được rồi, phúc lợi thịt đến đây là kết thúc."

Sau đó Khâu Lê nhét tờ giấy kia vào ngực anh, lấy chăn đắp kín người, xoay người đi ngủ.

Cố Diễm buồn bực: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.