Ai cũng không biết! Bởi vì nhân sinh không có phím quay lại, không ai có thể trở lại quá khứ, lại lặp lại một lần nữa. Tựa như có câu nói, nhân sinh là một hồi không thể quay lại cũng không tái xuất hiện nữa. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ!
Cô bắt đầu bận rộn vào công tác. Có người nói chuyện gia đình không được như ý thì công việc sẽ rất suôn sẻ. Có đôi khi cư nhiên thật sự ứng nghiệm. Lượng tiêu thụ hàng tháng của tạp chí tăng lên.
Cùng Thủy Mạt gặp mặt, cô cũng là một bộ nét mặt toả sáng, làm hại Thủy Mạt nhìn trái nhìn phải cho rằng cô bị thương quá nặng. Cô chính là mỉm cười "Không cần an ủi tớ. Tớ hiện trong lòng cảm thấy rất tốt mà tiếp theo khẳng định sẽ rất tốt! Có phải hay không có tinh thần AQ?!"
Thủy Mạt ngồi đối diện không thể trả lời. Mãi cho đến cuộc gặp gỡ chấm dứt, Lục Kiều thở dài, mới biểu lộ một chút thương cảm, cùng Thủy Mạt nói, "Luôn có những chuyện tình mới có thể phát sinh... Tất cả lại có thể một lần nữa bắt đầu. Thủy Mạt, cậu hẳn là nên vì tớ mà vui mừng, không phải sao? Rốt cục thoát khỏi bóng ma của quá khứ!"
Trước kia cô luôn không thể buông ra hắn. Bởi vì hắn làm cho cô bị thương thật sâu. Ở thời điểm cảm tình nồng cháy nhất bị hắn đoạn tuyệt. Miệng vết thương kia sâu không thấy đáy, cơ hồ ảnh hưởng đến tình yêu sau này của cô. Hắn phản bội cô, rời cô đi, làm cô một lần nữa không thể tin tưởng vào tình yêu.
Hiện tại đã biết tất cả "Chân tướng", cô ngược lại đã thật sự buông ra... Cô không thể cùng hắn ở cùng một chỗ. Bởi vì không thể tha thứ hắn, cũng không thể tha thứ cho chính mình. Không thể tha thứ hắn lúc đó đã cầm tiền của anh trai cô! Không thể tha thứ chính mình đã thực tàn nhẫn đem đứa nhỏ của cô và hắn bỏ đi... Nếu không thể tha thứ, như vậy giữ lại đi! Buông tha tất cả quá khứ, cứ như vậy mà sống tốt.
Cô dù sao vẫn phải cùng một người khác bắt đầu lại một lần nữa, chính là người kia vĩnh viễn sẽ không phải là hắn mà thôi. Cô nghĩ sẽ cố gắng nói chuyện tình yêu rồi kết hôn. Cô muốn được cha mẹ chúc phúc cho tình yêu của cô. Cô nghĩ muốn bắt đầu một nhân sinh mới.
Cô thậm chí đáp ứng cha mẹ đi xem mắt. Trời biết, cô trước kia cười nhạo bao nhiêu nam nữ lấy phương thức này gặp mặt. Cảm giác giống như vườn bách thú toàn gấu mèo, nhất cử nhất động, ngay cả một cái ngáp nho nhỏ cũng bị vô số người giám thị. Qua lại riêng tư giữa một nam một nữ, đều bị bày ra, mấy cân mấy lượng không chỗ nào che giấu.
Nhưng là hiện tại tuổi đã lớn thêm rồi mới biết được, đôi khi hẹn hò nam nữ cũng là một loại biểu hiện hiếu đạo. Trên thực tế rất nhiều thời điểm, tình yêu và hôn nhân tuyệt đối cùng hiếu đạo có liên quan.
Cô ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn quần áo của mình trong gương, OK, quần áo khéo léo, trang dung hoàn mĩ. Nếu hẹn hò thành công, thậm chí nếu khoác thêm kiện áo cưới là có thể trực tiếp lao tới giáo đường.
Cô trào phúng cười, mệt mỏi cúi đầu, giáo đường... Cô đã đi qua một lần. Cái thời điểm kia đã trôi qua nhiều năm, cái gọi là người không biết thì không sợ, đại khái chính là cái dạng này của cô.
Thật không biết lần này sẽ là ai, cư nhiên đáp ứng cha mẹ đi gặp mặt. Trăm phần trăm là không biết cô đã có qua một đoạn hôn nhân.
Khi cô khoác tay mẹ, một thân thục nữ, váy trang nhã nhặn, tao nhã xuất hiện trong phòng riêng, thấy rõ ràng bộ mặt của người đàn ông mà mẹ mình đề cử đi gặp mặt thì cô kinh ngạc cơ hồ muốn kêu lên.
Cư nhiên... Cư nhiên là cái tên thiếu cô một nửa tiền cược, thỉnh thoảng còn có gọi điện thoại cho cô nói cô thiếu hắn ly cà phê, chính là —— Tả Duẫn Bạch.
Trên thực tế mấy ngày hôm trước, cô mới mời hắn uống cà phê ở Starbucks. Mời hắn đã tốt rồi, hắn còn xoi mói nói, vị trí không tốt rồi tư tưởng không tốt.
Cô nghe xong thì cười không ngừng "Đối với loại quan hệ này của hai chúng ta sẽ không cần đi nơi có vị trí tốt, tư tưởng tốt mà có đi cũng là lãng phí. Hiện tại không phải cả nước đề xướng bảo vệ môi trường sao? Chúng ta cũng thích hợp bảo vệ môi trường một chút!"
Mặt hắn giống như ủy khuất, cực kỳ bất đắc dĩ bưng lên ly cà phê trước mặt lên uống. Cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Có thể là phương thức nhận thức lúc trước của hai người bọn họ rất đặc biệt, hai bên lại hoàn toàn không biết bối cảnh cùng tư liệu của đối phương, cho nên ở chung, cư nhiên so với một loại bằng hữu còn thoải mái.
Chơi thân là tốt rồi, cần gì để ý người khác đã từng qua lại, đã phát sinh chuyện gì đâu? Ai chưa từng có!
Vốn là trung gian phụ trách giới thiệu, dì Lâm kia vốn là một bà mai “lão luyện”, giờ phút này vừa thấy phản ứng của hai người bọn họ thì đã ngầm hiểu hai người kia đã sớm quen biết nhau. Mang ý cười trong suốt lập tức nói"Ha ha, Bà Lâu và Bà Tả này cũng thật hữu duyên! Cô Lâu cùng anh Lâu đây cư nhiên là quen biết nhau. Như vậy liền không cần chúng ta làm bóng đèn ở trong này thêm phiền."
Bà Tả tươi cười ôn nhu, khí chất ung dung, nhẹ nhàng gật đầu,"Uh. Đây thật đúng là duyên phận. Chúng ta đây liền nhường không gian riêng tư cho bọn họ."
Sau một chung đồng hồ, nhân viên phục vụ tự động biến mất. Trong phòng riêng to như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Lâu Lục Kiều thu hồi tươi cười, tức giận chất vấn, "Thế nào lại là anh?" Làm hại cô giống như lâm vào đại địch, đến bây giờ mới thoải mái chút.
Tả Duẫn Bạch lông mi khẽ chớp, rất là kỳ quái hỏi cô, "Thế nào, cô lần đầu tiên sao?" Lâu Lục Kiều liếc trắng mắt, biết rõ còn cố hỏi a!
Cô trả lời, "Vô nghĩa! Giống như anh, thân kinh bách chiến, da mặt so vỏ cây còn dày hơn!" Tả Duẫn Bạch một chút cũng không để ý, tư thái cao ngạo, "Vậy cô hẳn là may mắn, trong nhiều ảnh chụp như vậy ta lại chọn cô.”
Cô làm ngoáo ộp, "Đúng vậy, cảm ơn anh để cho tôi trải qua lần đầu tiên gặp mặt."
Tả Duẫn Bạch cười đến thật thoải mái, bởi vì khó có thể thấy được bộ dáng lúng lúng của cô, "Chẳng lẽ trước khi em tới gặp mặt cũng không nhìn xem tư liệu cơ bản của đối phương sao?" Ah, đúng nha. Mẹ cô có đưa cho quá cô một túi tư liệu, nhưng cô một hồi về nhà sẽ tiện tay ném đi. Hiện tại không biết ở cái góc nào rồi.
Cô híp mắt, cắn răng, hung tợn nói, "Tôi hỏi anh, có phải anh sớm biết là tôi, thế nào cũng không báo trước cho tôi biết một tiếng? Anh là cố ý xem tôi lúng túng có phải không? Tả Duẫn Bạch, tôi sẽ nhớ kỹ!"
Hắn chỉ cười không nói, hắn từ một tuần trước đã biết là cô. Bất quá sau hai người lại cùng nhau uống cà phê, cô hoàn toàn không có biểu hiện gì, liền biết cô căn bản không có mở ra túi văn kiện. Hắn vốn là nghĩ tới nhắc nhở cô. Nhưng ngẫm lại gần đây cuộc sống thực nhạt nhẽo không chịu nổi, vì thế liền đình chỉ ý nghĩ đó. Ha ha, hôm nay hiệu quả không sai. Hắn ngẫm lại lại nhịn không được khóe miệng cong lên.
Kỳ thực đối cô mà nói, với ai gặp mặt hay người nọ làm nghề gì, thân phận gì, lại có gì khác nhau đâu? Thuần túy là ứng phó mẹ cô mà thôi. Tới một mức độ nào đó có lẽ cũng là ở ứng phó chính cô.
Cô cuối cùng hung tợn nói, "Lần này không cần nghĩ để tôi trả tiền!" Hắn hắc hắc cười không ngừng, "Yên tâm, tiền cược của cô còn ở chỗ tôi. Có thể trả rất nhiều lần!"
Cô nghe vậy, mở to con ngươi, "Choáng váng! Nói mau, một nửa tiền cược rốt cuộc là bao nhiêu?" Hắn chính là cười, "Bí mật." Bí mật cái đầu hắn, không muốn nói thì có.
Cùng Tả Duẫn Bạch "Kết giao", kỳ thực cũng không tính là kết giao, đơn giản là ăn cơm, ngẫu nhiên đi chơi bóng hoặc là đi xem phim hoặc là đi nghe nhạc hội.
Cô không thế nào để bụng, nhưng hắn tựa hồ so cô càng không để bụng. Phỏng chừng mười phần là bị trong nhà thúc giục tới phiền, tìm một người thuận mắt không ngờ lại biến hóa như thế này, giống như mong muốn.
Ngay cả cùng cô nói giỡn cũng không kiêng kỵ gì. Có một lần nói đến hôn nhân, cô cười hỏi hắn, "Bà mối kia có hay không đã giới thiệu qua em đã từng kết hôn, từng li hôn? Em thẳng thắn rộng rãi! Yêu cầu đãi ngộ của chủ nghĩa xã hội khoa học Trung Quốc mới!"
Tả Duẫn Bạch uống một ngụm, khóe miệng mỉm cười, thần bí hề hề nói:, "Kết hôn đơn giản chính là một nam một nữ hợp pháp nằm ở trên một cái giường." Nói xong, buông ly rượu xuống, cùng cô vẫy tay, ý bảo cô nghiêng đầu lại đây. Kề vào bên tai cô thấp giọng nói, "Trên thực tế, anh đã từng cùng N người phụ nữ phi pháp nằm trên một cái giường."
"Cho nên anh có cái gì phải để ý. Anh cũng có quá khứ của anh..." Bỗng nhiên nghiêm cẩn ngẩng đầu, "Em muốn nghe sao?"
Cô nhăn mày lại, vẻ mặt chán ghét: "Không cần. Ai phải muốn nghe anh đôi trần kể chuyện xưa." Có một số việc tốt nhất nên giữ dưới đáy lòng. Nếu cô chưa bao giờ nói chuyện xưa của cô, cần gì phải nghe chuyện xưa của hắn đâu.
Hôm nay bởi vì thành tích tiêu thụ mấy tháng liên tục tốt, Tạ Tiểu San quyết định "Uỷ lạo quân đội", đối cô mà nói, "Cô ngẫm lại đi, gần đây có nơi nào tốt để đi. Ngàn vạn lần không cần cái loại phong cảnh danh thắng này, nơi nơi đều là người, thanh tĩnh một chút, để mọi người thả lỏng thôi.”
Căn cứ miêu tả của Tạ Tiểu San, địa phương đầu tiên mà cô nghĩ đến thế nhưng chính là suối nước nóng hội họp mà hắn đã mang cô đi qua. Cô cùng Tạ Tiểu San miêu tả đại khái một chút, Tạ Tiểu San rất là vừa lòng, liên tục gật đầu "Không sai, liền định nơi đó đi."
"Lãnh đạo" lên tiếng, cô lập tức an bày nhân viên đặt phòng trước, an bày các loại đồ ăn. Dựa vào quan hệ riêng, cô còn mượn danh nghĩ của anh trai mình.
Ngày hôm sau, mọi người lên mấy cái xe con, chậm rãi xuất phát.
Hoàn cảnh tụ họp cũng rất thanh nhã thoải mái, nhóm đồng sự đều vô cùng vừa lòng. Phân phát chìa khóa xong, đều tự cầm hành lý trở về phòng. Cô đứng ở trong đại sảnh, cầm chía khóa đồng sự vừa mới đưa cho cô. Trầm ngâm trong chốc lát, mới mang theo hành lý đến trước quầy tiếp tân, "Tôi có thể đổi phòng không?"
Mỹ nữ phục vụ trước quầy tiếp tân nở nụ cười tiêu chuẩn, "Quý khách, xin chào. Xin hỏi cô muốn đổi sang dạng phòng gì?" Cô cắn môi, "Đổi phòng 901, có thể chứ?"
Mỹ nữ trước quầy tiếp tân kia cười hơi hơi cứng đờ, mới hồi phục nói,"Quý khách,xin lỗi. Phòng 901 hiện tại đã có người ở." Trong lòng cô nảy lên một trận thất vọng nói không nên lời, bỗng nhiên thật chán ghét bản thân, tố chất thần kinh hay xúc động. Hơi hơi giật giật khóe miệng, "Vâng, cảm ơn.”
Mỹ nữ kia ngẩng đầu, cười yếu ớt nói, "Quý khách, bên cạnh phòng 901 là phòng 903 trước mắt không có khách vào ở. Chúng tôi có thể cho cô đổi, cô thấy thế nào?"
Cô dừng một chút, mới nói, "Được. Cám ơn!"
Từ ban công nhìn lại, vẫn là có thể thấy cảnh vật vùng núi như trước. Chỉ là cảnh còn người mất.
Sau khi hai người chính thức nói rõ ràng, cô đã từng ở đại sảnh một nhà ăn nào đó gặp qua hắn một lần. Là nửa năm trước, duy nhất một lần!
Lúc ấy cô cùng Tả Duẫn Bạch từ bên trong đi ra, mà hắn đang giúp chị gái đi vào, bên cạnh còn Thiệu Khiết Dư đang đứng. Hai người trai tài gái sắc, cái gọi là bích nhân không gì hơn cái này! Thời điểm cô nhìn thấy đã muốn né tránh không kịp, hai người rõ ràng ngẩn ngơ.
Tần Mộ Thiên trước cùng cô chào hỏi, vẫn tươi cười như cũ, "Lục Kiều, thật khéo.Thật lâu không gặp." Cô chỉ biết hắn nhìn cô, ngay cả không có quay đầu, cô cũng biết. Cái loại ánh mắt này cho dù không nhìn, cô cũng có thể mãnh liệt cảm giác được.
Cô kêu một tiếng,"Chị Mộ Vũ." Cũng không có giới thiệu Tả Duẫn Bạch. Mà Tả Duẫn Bạch lại hào phóng để lại không gian cho cô, ở bên cạnh cùng Tần Mộ Vũ bọn họ gật đầu thăm hỏi, "Lục Kiều, em nói chuyện với bạn một chút đi. Anh đi lấy xe. Xin lỗi, không thể tiếp chuyện được!"
Chính là hai bên cũng không có tán gẫu cái gì, Tần Mộ Vũ nói,"Lục Kiều, có rảnh đến ăn cơm." Cô mỉm cười, "Vâng, Chị Mộ Vũ."
Hắn cùng Thiệu Khiết Dư đều không có cùng cô nói chuyện, cô cũng không. Chỉ cần biết rằng cả hai đều tốt, làm việc thật tốt, sống thật tốt, như vậy là đủ rồi.
Cô cũng không có ngờ tới những lời khách sáo của Tần Mộ Vũ cư nhiên không phải khách sáo. Qua vài ngày, Tần Mộ Vũ gọi điện thoại cho cô,"Lục Kiều, có rảnh cùng nhau ăn cơm không?" Cô ngượng ngùng nói không rảnh, nói quanh co không biết thế nào trả lời.
Tần Mộ Vũ lại rộng rãi mở miệng, "Mộ Thiên không ở nhà, đi công tác rồi. Em không cần lo lắng sẽ gặp nó đâu." Lâu Lục Kiều bình thường ứng phó khách hàng đều hào phóng khéo léo, tiến lui có lễ. Thời điểm này cơ hồ bị chính nước miếng của mình nghẹn đến, vội hỏi, "Không phải, Chị Mộ Vũ, em không phải là có ý tứ này."
Tần Mộ Vũ âm trầm nhẹ nhàng nó,: "Lục Kiều, đến xem chị đi. Chị muốn gặp gặp em." Cô biết chị Mộ Vũ luôn luôn thật thích cô, đối cô tốt lắm. Nghĩ chị ấy thường xuyên một người tịch mịch cô đơn ở trong căn phòng lớn trống rỗng, tâm lập tức cũng dao động, “Vâng”
Tần Mộ Vũ ở đầu bên kia điện thoại vui mừng nói, "Thật tốt quá, vậy sớm một chút lại đây nhé."
Sau khi tan tầm, cô mua một bó cẩm chướng. Ở trong cảm nhận của cô, tuy rằng Tần Mộ Vũ chỉ hơn cô năm tuổi nhưng cô vẫn đem chị ấy trở thành nửa trưởng bối của chính mình.
Hắn quả nhiên không ở nhà. Không biết nên nói là may mắn hay là mất mát.
Tần Mộ Vũ nấu món ăn ngon, là sở trường của chị ấy, liên tiếp gắp thức ăn vào trong chén cho cô, lần nữa dặn dò, "Ăn nhiều một chút."
Sau khi ăn xong, chị ấy lại tự tay pha trà hoa cúc cho cô. Nhìn cánh hoa nở rộ trong nước, Tần Mộ Vũ ôn nhu cười yếu ớt nóim "Mộ Thiên nói em thích nhất uống trà hoa cúc cho nên chị mua rất nhiều Bạch Cúc Hàng Châu, em có rảnh thì thường xuyên lại đây."
Hoa cúc nhỏ mà tinh xảo nở rộ ở trong chén nước trong suốt, hơi nước mờ mịt, thơm ngát phiêu phiêu lượn lờ. Lâu Lục Kiều thấp giọng nói, "Chị Mộ Vũ, thực xin lỗi, làm chị thất vọng rồi. Chúng em... Đã... Chia tay."
Tần Mộ Vũ với tay qua, vỗ vỗ mu bàn tay cô như là an ủi, như là trấn an, ôn nhu nói, "Chị biết, chị biết mà."
Tần Mộ Vũ kéo tay lại nói, "Lục Kiều, chị biết tất cả chuyện tình. Năm đó khi chị cùng người nhà liên lụy Mộ Thiên! Hắn lúc ấy thật sự bị buộc đến đường cùng. Người nhà của mấy người chết mỗi ngày đến bệnh viện nơi ba chị nằm huyên náo, bệnh viện yêu cầu ba chị phải chuyển viện... Lúc đó chân chị đã hỏng rồi, trong nhà cùng chỉ còn lại có nồi bát biều bồn, bọn chị ngay cả đập nồi bán sắt cũng không thể giao ra số tiền đó, huống chi ba chị lúc ấy sinh mệnh đe dọa, cũng là dựa vào thiết bị dược liệu duy trì, mỗi ngày phải nộp tiền... Chị ngồi ở trên xe lăn, mỗi ngày cũng phải uống thuốc, bác sĩ còn muốn kiểm tra... Tất cả chi tiêu đều phải tiền. Đoạn thời gian kia, Mộ Thiên vì tiền mà lo lắng. Chị lại một chút cũng giúp không được, còn liên lụy hắn. Em biết không? Chị mỗi ngày buổi sáng cũng không nghĩ tỉnh lại, nghĩ cứ như vậy vĩnh viễn ngủ, như vậy thực hạnh phúc a! Không cần tỉnh lại, là có thể không cần đối mặt bệnh viện thúc giục tiền thuốc, không cần thấy cảnh người thân của những người chết đến làm loạn đòi tiền trong một thời gian dài như vậy …”
"Đúng vào thời điểm đó thì anh trai em xuất hiện trước mặt bọn chị..."
Tần Mộ Vũ luôn luôn nhớ được bộ dáng Lâu Viễn Kiều, mặc một thân tây trang màu đen, lạnh nhạt mà xa lạ nhìn Tần Mộ Thiên, "Có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút!" Người có thế gia, vô luận khi nào, vô luận đứng ở đâu, vô luận chán ghét một người như thế nào, vẫn là sẽ nho nhã lễ độ, cảm giác mười phần khoảng cách.
Mộ Thiên đi theo hắn nửa ngày. Sau khi trở về giữ yên lặng, giống như có tâm sự trùng trùng, bộ dáng cảm xúc sa sút. Vào thời điểm đó chính cô đều một mảnh hoảng loạn, cũng không có chú ý tới hắn khác thường, còn tưởng rằng hắn chính là vì bệnh tình chuyển biến mới của ba cùng chuyện tiền nong mà lo lắng.
Nhưng là không quá vài ngày, Mộ Thiên lại giải quyết tất cả chuyện tình người nhà của người chết, thậm chí còn số tiền lớn giao cho bệnh viện. Cô mới phát hiện xảy ra vấn đề, kéo hắn lại hỏi, “Em làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Từ đâu mà có thể hả?"
Hắn chính là nói là hắn mượn của một người bạn học giàu có. Còn nói, trong các bạn học của hắn rất nhiều đều là người giàu có. Số tiền này đối với bọn họ mà nói là một số tiền rất lớn, xem ra thật động lòng người nhưng căn bản chính là một bữa ăn sáng, bớt mua một hai khối tiền, ít mua bán xe mà thôi. Cô nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, trong lòng cũng bình thường trở lại, cũng không có đa tâm.
Hiện tại nghĩ đến, cũng có lẽ cô lúc ấy rất bàng hoàng bất lực, cho dù thời điểm đó có một cọng rơm rạ nổi trên mặt nước, cô cũng không chút do dự bắt lấy cho nên thật tự nhiên lựa chọn tin tưởng cách nói Mộ Thiên!
Khoảng thời gian trước, cô bảo hắn mang Lục Kiều trở về ăn cơm, hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói cho cô, "Chị, em cùng Tiểu Kiều chia tay rồi."
Cô chấn động, rõ ràng hai người này luôn luôn thật ân ái ngọt ngào, cô thậm chí một lần cho rằng bản thân rất nhanh sẽ có cháu để ôm. Cô hỏi hắn,"Vì sao chia tay, làm sao có thể chia tay?"
Hắn chính là không nói. Vô luận cô hỏi thế nào, hắn chính là không nói một chữ. Hắn cùng Lục Kiều vất vả như vậy mới lại lần nữa bắt đầu, làm sao có thể im hơi lặng tiếng chia tay chứ? Hắn càng không chịu nói, cô càng cảm thấy hắn có vấn đề.
Sau đó tới thời điểm cho cô uống thuốc, cô thế nào cũng không chịu uống, "Em nếu không nói cho chị vì sao, chị về sau sẽ không uống một viên thuốc." Trên thực tế, lớn lên cô quật cường giống hắn, ai nói hai người là thân chị em ruột, huyết chảy trong mạch máu giống nhau!
Hắn mặt không chút thay đổi nghiêm mặt ở tại nơi đó, luôn luôn không hề động. Kiên trì nửa ngày, cuối cùng mới vô lực nói, "Chị, chị còn nhớ rõ năm đó phí chữa bệnh cho ba cùng phí bồi thường cho người nhà của những người chết không?"
Tần Mộ Vũ gật gật đầu, cô làm sao có thể quên. Thời điểm khi bọn họ có chút tiền, cô luôn thúc giục Mộ Thiên đem tiền trả lại. Cô còn luôn luôn muốn mời bạn học của hắn ăn cơm, nhưng là Mộ Thiên nói bạn học của hắn định cư ở nước Mĩ, rất ít trở về.
Thanh âm lạnh nhạt của Mộ Thiên làm cho người khác cảm giác trong lòng nguội lạnh, "Kỳ thực... Kỳ thực tiền này là phí em cùng Tiểu Kiều ly hôn! Anh trai cô ấy cho em!" Hắn từng từ tưng từ nói ra, phảng phất như hắn kể chuyện xưa của người khác.
Cô khiếp sợ quay đầu nhìn hắn, giọng the thé nói, "Em nói cái gì?"
Mộ Thiên chính là kinh ngạc nhìn cô, "Chị, em vô dụng như vậy. Chị có hối hận năm đó đem cơ hội đi học nhường cho em không?"
Cô há mồm thở phì phò, phe phẩy đầu nói, "Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem! Không, chị không tin!"
Hắn lại bắt đầu cười ha hả, cười đến nước mắt cũng rớt xuống dưới, cuối cùng ôm đầu chậm rãi ngồi xuống dưới, ở trước mặt cô gào khóc lớn.
Cô cơ hồ hít thở không được, cả khóc mà nói "Không, Mộ Thiên, em thế nào có thể làm như vậy? Lục Kiều làm sao bây giờ, em có hay không nghĩ tới cô ấy làm sao bây giờ?"
Hắn ngẩng đầu, "Chị, vậy chị nói em lúc ấy nên làm cái gì bây giờ?"
"Chị, chị nói em lúc ấy nên làm cái gì bây giờ?" "Em lúc ấy có thể làm sao bây giờ?"
Đúng vậy. Hắn lúc ấy nên làm cái gì bây giờ! Hắn lúc ấy có thể làm sao bây giờ?
Cô chậm rãi trượt bánh xe, ôm đầu của hắn, hai người ở trong phòng khách rộng lớn nhà mình như vậy không kiêng nể gì khóc lớn lên.
Mộ Thiên không hề hay biết tựa đầu gối lên trên đùi cô, thì thào tự nói "Chị, em không có tiền đồ như vậy. Tiểu Kiều ở thời điểm đó cho dù đi theo em cũng sẽ chịu khổ, đúng hay không?"
Nếu có thể ai lại dễ dàng buông tha cho vợ của mình! Nếu có thể, ai sẽ lấy tiền lăng nhục như vậy.
Cô nghĩ đến người đàn ông tây trang phẳng phiu kia, cặp mắt cao quý lạnh nhạt kia. Nước mắt lại trào ra mãnh liệt!
Chỉ cần tưởng tượng chuyện tình phát sinh lúc đó đó của hai người, cô luôn không thể kìm nén đau lòng, đau lòng Mộ Thiên, đau lòng Lục Kiều! Đau lòng hết thảy chuyện tình giữa hai người!
Nếu không phải năm đó ba gây ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia, Mộ Thiên cùng Lục Kiều làm sao có thể đi đến tình thế như thế đâu?
Tần Mộ Vũ thở dài, "Lục Kiều, em cùng Mộ Thiên một điểm hi vọng cũng không có sao?" Lâu Lục Kiều cúi đầu, chính là trầm mặc.
Tần Mộ Vũ ôn nhu nói, "Lục Kiều, qua nhiều năm như vậy, Mộ Thiên hắn luôn luôn yêu em, luôn luôn chờ em! Em quay đầu liếc hắn một cái, không được sao? Chỉ cần em cởi bỏ khúc mắc này, em sẽ phát hiện Mộ Thiên rốt cuộc có yêu em bao nhiêu!"
Nhưng là… nhưng là cô chính là giải không xong, không qua được. Bởi vì từng đã yêu sâu sắc, cho nên càng không qua được. Lâu Lục Kiều im lặng, một hồi lâu mới nhẹ nhàng mà nói,"Chị Mộ Vũ. Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi. Đều qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều thay đổi. Sớm đã không còn là chúng ta năm đó. Em cùng hắn, quay lại không được... Cho dù quay lại, kết hôn thì có lẽ đến lúc đó vẫn là vết thương day dứt, chúng em ngay cả hôm nay sẽ phát sinh cái gì đều không thể đoán trước thì làm sao có thể cam đoan về sau chứ? Nếu đã như thế còn không bằng bảo trì tình trạng hiện tại... Cũng bảo trì những kỷ niệm tốt đẹp nhất trong lòng nhau."
Tần Mộ Vũ thở dài, "Em không thử, làm sao mà biết được? Ai... Em cùng Mộ Thiên đều là người trưởng thành rồi, cộng lại đều sáu mươi năm, nếu có thể thử tha thứ, liền nỗ lực một chút..." Lâu Lục Kiều một mặt đau thương. Tần Mộ Vũ đành phải nói, "Chị cũng không nói thêm cái gì. Đến, chị dẫn em đi xem vài thứ." Cô đem Lục Kiều đưa đến phòng ngủ của Mộ Thiên. Lục Kiều khó hiểu nhìn cô, cô trượt xe lăn, mở ra cánh cửa của phòng quần áo, "Bên phải cái ngăn tủ kia, em đi mở ra xem." Nói xong, cô chậm rãi trượt xe lăn ra phòng ngủ.
Phòng giữ quần áo tràn ngập hơi thở của hắn, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi ngay cả tâm cũng đều rối rắm. Cô lắc lắc đầu, nỗ lực xua tan hương vị của hắn nhưng là khắp nơi đều là hương vị của hắn, nghênh diện đánh úp lại, không chỗ lui, bất luận như thế nào cũng không thể tiêu trừ.
Cô không phải không nghĩ cùng hắn sống cùng nhau như xưa nhưng là cô không qua được cánh cửa của bản thân. Tự tôn của cô, không cho phép! Kiêu ngạo của cô, không cho phép!
Cô xót xa cơ hồ muốn khóc. Vì xua đi loại cảm giác chua xót này, vội mở ra tủ quần áo, tủ quần áo to như vậy chỉ treo vài món quần áo.
Một trắng một đen hai bộ quần áo. Màu trắng là quần áo của cô ngày đó kết hôn, màu đen là âu phục màu đen giá rẻ của hắn ngày đó, quần áo được bao bên ngoài bằng các túi trong suốt dày đặc, hiển nhiên chủ nhân dụng tâm bảo dưỡng, thậm chí ngay cả nơ trên cổ áo của bộ tây trang đen vẫn còn.
Bên trong góc còn đặt một cái hộp nhỏ, nếu cô nhớ không lầm thì chiếc hộp này là hộp đựng chiếc nhẫn năm đó bọn họ mua.
Tay cô từng chút từng chút tiếp cận, tiếp xúc đến vải nhung mặt ngoài, "Ba" một tiếng mở ra, rõ ràng là bọn họ nhẫn kết hôn!
Cô chưa từng có nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy đối nhẫn này. Ngày đó đem nhẫn trên tay tháo xuống, hung hăng ném ở trên mặt hắn... Nhẫn "Tranh" một tiếng đánh rơi trên đất, lại lăn đến một cái góc nào đó... Cô vừa kéo cái hòm ra...Viên đá trên chiếc nhẫn kia cư nhiên còn rất sáng.
Ngày đó cô kéo cánh tay hắn, tại một quán nhỏ của nhà thiết kế vô danh mua lấy. Cô liếc mắt chọn một cái, hắn liền mua. Tuy rằng giá rẻ nhưng lúc ấy ở trong mắt cô, cũng là vật báu vô giá.
Nhớ tới lúc đó cô từng xem qua một tiết tấu kia, thế là cô kéo tay hắn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, miệng biên soạn lại ca từ, "Hôm nay em muốn gả cho anh... Hôm nay em muốn gả cho anh..."
Hắn vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày đều là nồng đậm ý cười... Cô kinh ngạc nhìn, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng chua xót, càng ngày càng nặng.
Nhưng là... Nhưng là... Bọn họ còn có thể thế nào đây? Cho rằng tất cả chưa bao giờ phát sinh qua sao? Nhưng trên thực tế chúng chân thật phát sinh qua! Cho dù cô có thể lừa gạt chính cô, nhưng là ba mẹ cô, anh trai, chị dâu thì sao? Bọn họ sẽ nhìn hắn thế nào?
Sau khi cô ra khỏi phòng ngủ, Tần Mộ Vũ thấy vẻ mặt cô, thở dài nói, "Lục Kiều, hi vọng em chớ có trách chị quấy rầy cuộc sống có lẽ đã yên ổn của em. Chị... Chị chính là nghĩ cuối cùng cho làm chút gì đó cho các em, không nghĩ các em lại bỏ lỡ lẫn nhau."
Cô nhớ tới Thiệu Khiết Dư, cúi đầu nói, "Chị Mộ Vũ, Em... Em đã có bạn trai. Chính là ngày đó chị nhìn thấy."
Tần Mộ Vũ không nói. Lâu Lục Kiều nói tiếp, "Mà bên người anh ấy, không phải có một người thật thích hợp sao?"
Tần Mộ Vũ nhẹ lắc đầu, "Em nói Khiết Dư sao? Nếu Mộ Thiên nguyện ý, đứa nhỏ đều đã chạy đầy đất rồi."
Lục Kiều sâu kín nói, "Chị Mộ Vũ, em trước kia là không rõ, cho rằng kết hôn chỉ cần hai người có tình yêu là được, có yêu có thể vượt qua hết tất cả khó khăn. Chỉ cần hai người yêu nhau, có sữa thì cũng sẽ có bánh mì. Nhưng là hiện tại mới hiểu được, kết hôn không chỉ à muốn tìm người yêu nhất, mà là muốn tìm một người thích hợp nhất."
Hắn là người đàn ông đời này cô yêu nhất! Nhưng là đã xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, cô như thế nào có thể không để ý đến cảm thụ của cha mẹ, cảm thụ của người nhà. Cô đã không còn là một đứa trẻ, không thể luôn luôn ích kỷ như vậy, người trưởng thành sẽ không thể giống đứa trẻ, tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì quá chỉ vì cuộc sống của bản thân.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, bóng đêm khôn cùng, "Em chỉ có thể nói em cùng anh ấy không phải là thích hợp nhất của nhau, nhưng là em với chị giống nhau hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc."
Tình yêu của cô và hắn có lẽ phát sinh tại thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, chính là bỏ lỡ lẫn nhau… Nếu ở vào thời điểm kia cho dù là cái tình trạng gì, hắn đều nên chặt chẽ nắm lấy tay cô.
Nếu năm đó hắn kiên trì với lời thề hôn lễ, cho dù tương lai là tốt hay là xấu, là gian nan hay là yên vui, hắn và cô đều cùng nhau vượt qua. Cho dù là chuẩn bị nghênh đón cái dạng cuộc sống gì, hắn đều luôn luôn thủ hộ ở bên người cô. Hắn sẽ tin cô, tôn kính cô, yêu cô, cùng cô cùng nhau cười vui, cùng nhau khóc.
Có phải hay không, cùng nhau đến đầu bạc?
Ai cũng không biết! Bởi vì nhân sinh không có phím quay lại, không ai có thể trở lại quá khứ, lại lặp lại một lần nữa. Tựa như có câu nói, nhân sinh là một hồi không thể quay lại cũng không tái xuất hiện nữa. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ!