Chỉ nghe “bùm bùm “ “bang bang bang” “đùng đùng đùng” một trận tiếng váng, một hồi lâu bên trong liền trở nên yên tĩnh. Duy nhất truyền vào tai vẫn là tiếng cảnh báo không dứt như trước.
Người phụ nữ kia là ai? Cô mấy đêm nay đều luôn luôn mang theo nghi vấn này. Hôm nay dứt khoát thoải mái mở máy tính ra, mở chức năng tìm kiếm trên inte et, tìm kiếm tin tức về hắn nhưng là vẫn không thấy gì về người phụ nữ đó. Về phương diện sinh hoạt cá nhân, hắn xưa nay trầm thấp như vậy mà theo đó là vô số chuyện xấu. Tra xét vài cái trang web thế nhưng liên quan đến một tấm ảnh đơn độc của người phụ nữ kia cũng không tra lấy được một cái.
Mà hắn cũng xác thực giữ lời, không có xuất hiện trước mặt cô nữa. Như vậy tốt lắm, không phải sao? Cô giật mình nhìn vào màn hình máy vi tính, Lisa gõ gõ cử, thăm dò tiến vào nói,“Đã đến giờ đi quay và chụp ngoại cảnh ở ngoài.” Cô nói “Được, chị đã biết.” Cảm giác có một chút đau đầu, cũng không hiểu đâu lại có sự khác thường này.
Người được lựa chọn là Hàn Tinh Chi một ngôi sao mới, tuổi trẻ mỹ mạo, khí chất tươi mát khả ái. Lúc ấy cô chọn mấy người, trong đó hài lòng nhất chính là cô ấy. Đem tư liệu mấy người được tuyển đi đến chỗ hắn, hắn cuối cùng xác định thế nhưng cũng là cô ấy.
Hàn Tinh Chi đã được hóa trang, thấy cô lễ phép đứng lên chào hỏi “Chị Kiều, chị đã tới.” Không chỉ tươi cười ngọt ngào, ngay cả lời nói ra miệng cũng cực ngọt. Xem ra cô này không mềm cũng khó. Lâu Lục Kiều mỉm cười nói “Cô Hàn, vất vả cho cô rồi.” Lại càng nói khoa trương thêm “Cô Hàn thiên sinh lệ chất, không hóa trang cũng vẫn xinh đẹp như vậy.”
Người đại diện của Hàn Tinh Chi ở bên cạnh cười nói “Tinh Chi của chúng tôi có một nửa mĩ mạo của chị Kiều cũng đủ cô ấy ở trong giới điện ảnh này bám trụ thêm mấy chục năm nữa. Về sau còn hi vọng chị Kiều nói tốt cho vài câu.” Lâu Lục Kiều khách sáo nói vài câu, đều là tùy theo trường hợp mà nói.
Rất nhanh liền tiến vào nơi quay cảnh, tất cả đã theo kế hoạch đâu vào đấy mà tiến hành. Hàn Tinh Chi cũng đã phối hợp rất tốt nên tiến độ có thể hoàn thành đúng. Cô nhìn đồng hồ một chút, chuẩn bị muốn rời đi. Kỳ thực cô căn bản không cần phải đến nhưng không biết thế nào, luôn luôn có chút lo lắng, dứt khoát muốn tới đây xem một chút. Xem ra hẳn là cô đa tâm, tất cả đều rất thuận lợi.
Đột nhiên một loạt tiếng cảnh báo “Đô đô đô” chói tai vang lên, mọi người không khỏi ngẩn người, dừng động tác trong tay lại một chút đứng nhìn lẫn nhau. Mấy giây sau, có người mới phản ứng được “Cảnh báo cháy, mau, mọi người mau sơ tán.”
Một trận hỗn độn, chỉ thấy mọi người trước sau hướng cửa thoát hiểm mà chạy trốn. Lisa tựa hồ như đang đứng ở phía trước kêu cô. Nhưng là rất hỗn loạn, toàn bộ không gian tràn ngập tiếng nói “Đi mau…” “Ai nha…” “Tầng kia cháy phải không?” “Mau.. nhanh chút…” “Sẽ không phải cháy thật chứ…”
Cô đứng tại một chỗ, bất quá chỉ sau 2 phút, nơi sân rộng to như vậy không ngờ không còn lấy một ai. Bên tai một tiếng “ba” truyền đến, tất cả đèn tự dưng đang sáng thế nhưng phựt một cái đã tắt hết, trước mắt một mảnh đen tối. Trong khi đang sốt ruột mà có tiếng cảnh báo bên tai khiến cho người ta càng hoảng loạn hơn.
Sờ soạng đi ra ngoài, từng bước lại từng bước, mơ hồ cảm thấy bên người như còn có người khác. Cô hỏi “Nơi này còn có người sao?” Không ai lên tiếng, trả lời cô chính là không gian trống vắng.
Chắc là cô quá mức mẫn cảm mà thôi nên cô xoay người rời đi. Bởi vì quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy, hơn nữa cô cũng không quen thuộc ở nơi này nên mới đi được vài bước chỉ cảm thấy dưới chân tựa hồ như có cái gì bám vào. Cô vội vàng căng chân một chút, ý đồ hất đi nhưng bước chân chưa tạm dừng thì chỉ nghe bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc “Cẩn thận.”. Người đi nhanh, cô nhất thời không có khả năng dừng lại, cả người bị một vật thể bám vào,cứ thế ngã xuống mặt đất.
Tuy ngã xuống đất thế nhưng không có cảm giác đau đơn mãnh liệt như đã nghĩ, cô chần chừ một giây sau mới phản ứng lại, có một người đang ôm lấy cô, khiến cho khi người đó ôm cô ngã xuống cũng chậm lại, cũng thành công biến người đó thành miếng đệm.
Vướng trên chân ngoài dây cao su tựa hồ còn có dây khác này nọ nhưng cô chỉ cảm thấy khuỷu tay cùng đầu gối có cảm giác đau, sau đó cũng cố gắng muốn đứng dậy nhưng không có cách nào suy xét hắn làm thế nào lại xuất hiện ở nơi này.
Cô giãy giụa đẩy hắn ra muốn đứng lên, giọng nói Tần Mộ Thiên ở bên tai vang lên “Không cần lộn xộn.” Cô vừa nghe càng dùng chân đá vài cái, ngay cả khi ở trên đầu mình đang truyền đến một chuỗi âm thanh, giọng nói của hắn đề cao hơn rất nhiều lại vừa mang theo một tia khẩn trương “Không nên động đậy.”
Giọng nói còn chưa hạ xuống, trền đầu đã có vật thể rơi xuống, cô theo phản xạ vội vàng đưa tay chắn lại. Nhưng có người so với cô còn nhanh hơn, một tay đem ôm lấy cô để dưới thân, hai tay vây quanh người cô, bao quanh lấy người ở trong lòng, bao trùm lấy toàn bộ thân thể của cô.
Chỉ nghe “bùm bùm “ “bang bang bang” “đùng đùng đùng” một trận tiếng váng, một hồi lâu bên trong liền trở nên yên tĩnh. Duy nhất truyền vào tai vẫn là tiếng cảnh báo không dứt như trước.
Hơi thở ấm áp của hắn quanh quẩn ở chung quanh, quen thuộc giống như năm đó. Thanh âm của hắn cũng như trước trầm thấp mà quen thuộc đến thế, quanh quẩn ở bên tai giống như tơ nhện nện thẳng tắp vào tận đáy lòng “Em không sao chứ?” Xen lẫn bộ dạng khẩn trương cùng thân thiết.
Cả người cô bị hắn ôm ở trong lòng, đỉnh đầu ở dưới cằm hắn. Bàn tay hắn gắt gao ôm lấy thắt lưng, dùng sức đến vạn phần, sợ chỉ cần hơi buông lỏng tay ra một chút thôi thì cô sẽ biến mất không còn tăm hơi gì nữa.
Tình cảnh như thế, thời khắc như thế, cô lại có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của hắn, nhanh mà xúc động. Hai người cứ vô cùng thân thiết ở gần nhua như vậy khiến cho cô sinh ra một cảm giác khác. Cô hơi hơi chuyển động đầu, vừa đẩy hắn vừa nói “Tôi không sao. Cảm ơn anh, tổng giám đốc Tần.”
Hắn không nói gì, tay đang để ở trên thân thể của cô cũng dần dần dời xuống. Cô ngẩn ngơ, đã quên phản ứng. Tay hắn càng linh hoạt rời xuống, cuối cùng dừng lại trên chân cô, sờ soạng đem dây cao su kia kéo ra.
Dùng sức đẩy hắn ra, cô lảo đảo đứng lên, lại một lần nữa khách khí nói lời cảm ơn, “Cảm ơn.” Hắn không nói gì, vẫn ngồi như trước. Trong không khí tiếng cảnh bảo nhắc nhở cô, nơi này nguy hiểm còn chưa giải trừ. Cô đi được vài bước, hắn vẫn là không có đứng dậy.
Cô tựa hồ cảm thấy có chút không đúng, xoay người nhìn hắn hỏi “Anh làm sao vậy?”
Tuy rằng bên trong ánh sáng quá mờ, không thấy rõ ràng nét mặt của hắn nhưng vẫn là có thể nhìn đến hắn tựa hồ có chút khác thường. Hắn nhẹ nhàng cười khổ một chút, “Mới vừa rồi có cái gì đó rơi trúng chân anh, bây giờ không cử động được.”
Cô hơi kinh hãi, hỏi “Có nặng lắm không, anh thử cử động xem?” Trong giọng nói của cô không che dấu được vài phần sốt ruột còn trong lòng hắn chỉ cảm thấy ấm áp, sự đau đớn ở trên chân tựa hồ cũng giảm bớt không ít. Nếu như cô có thể luôn luôn nói với hắn như vậy thì cái chân này bị cắt đi cũng đáng.
“Anh đã thử rồi. Hình như là gãy xương…” Hiện tại tình huống này mà kêu cứu viện là không có khả năng. Hơn nữa với bộ dạng này của hắn, căn bản không có biện pháp xuống lầu. Trong đầu cô lập tức vòng vo mấy ý nghĩ, cuối cùng đành phải nói “Tôi giúp anh đi một chút xem sao.”
Tay của cô đang định nâng hắn đứng lên thì hắn lại đẩy ra, nói “Em đi mau. Mau đi xuống. Không cần lo cho anh, một người không thể đi nổi như anh.” Cô không nói lời nào, lại dùng sức dắt cánh tay hắn.
Hắn lại đẩy ra, cô lại bắt lấy. Cứ như thế lặp lại. Trong bóng đêm, ánh mắt hắn dừng thật sâu trên người cô, giọng nói trầm xuống, “Em không phải là chán ghét anh sao? Anh không thể đi xuống, không phải là tốt hơn sao?”
Động tác của cô có chút chậm lại, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Dừng một chút, mới lạnh nhạt nói “Đúng. Là tôi chán ghét anh nhưng tôi còn không đến mức thấy chết mà không cứu, huống chi là anh cứu tôi mới bị thương… Tôi không có lý do gì đem một mạng của anh ném lại trong này.”
Thì ra chính là như thế mà thôi. Hắn trầm mặc, trong không khí thật yên tĩnh. Sau một hồi im lặng, hắn cuối cùng cũng là nói chuyện “Em trước tiên giúp anh đứng lên đi.”
Hương thơm mềm mại từ thân thể của cô làm cho người ta sinh ra ý niệm, hít thở không thông. Cái khả năng hít thở không thông này càng rõ ràng lại càng có cảm giác quen thuộc đến nhớ nhung. Tay của cô đặt ở thắt lưng của hắn, mà tay hắn thì ôm lấy bờ vai cô, giống như hai liên đội thể dục, từng bước một đi xuống cầu thang. Hắn tận lực đem lực lượng toàn thân đều đặt lên chân trái, giảm bớt gánh nặng cho cô.
Bất quá mới đi được mấy chục thước ngắn ngủi, cô đã thở hổn hển. Hắn ở phía trên thở dài, giọng nói thấp không thể nghe thấy “Em vẫn yếu như vậy…” Cô khẽ cắn môi dưới, hô hấp trở nên chậm dần.
Rồi lại đi một đoạn đường, cuối cùng là đến ở giữa cầu thang. Hắn buông lỏng cánh tay ra, lại ngăn tay của cô, tựa vào vách tường “Em mau đi xuống đi.” Cô không hề động. Giọng nói của hắn kiên quyết vô cùng “Lâu Lục Kiều, em đi xuống cho anh, có nghe hay không?”
Ánh sáng trong không gian nơi cầu thang này chao đảo, nhàn nhạt phát ra ánh sáng lục lấp lánh. Cô đưa lưng về phía hắn nhưng theo góc độ của hắn chỉ có thể thấy bóng dáng gầy gò của cô.
Hắn tựa vào tường đứng lên, ở trên bậc thang ngồi xuống “Anh không đi.” Cô vẫn đứng yên, vài giây sau mới hờ hững mở miệng nói “Tôi đây cũng không đi.” Bất luận như thế nào, hắn vì cô mà bị thương, cô không nghĩ cứ như vậy mà thiếu hắn một nhân tình.
Cô đi xuống mấy bậc thang rồi ngồi xuống, cách hắn ước chừng một thước. Hai người không nói năng giằng co, chỉ có tiếng cảnh báo vẫn như trước chói tai vang không ngừng trong không khí.
Một hồi lâu hắn cúi đầu nói, “Tiểu Kiều, thực xin lỗi.” Cô phảng phất không có nghe thấy. Hắn lại thấp giọng như trước “Nhiều năm như vậy, anh vẫn muốn cùng em thành thực nói lời xin lỗi.”
Cô bất động không nói gì, chính là trầm mặc. Một hồi lâu sau vẫn là trầm mặc. Thật lâu sau cô mới nhàn nhạt nói, “Không cần, tôi cũng không nhớ rõ.” Quên đối với hắn là sự trả thù tốt nhất. Nếu là lời nói nhớ thương, càng nhớ thương thì càng khó có thể quên.
Hắn vội nói “Mặc kệ em có tin hay không, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em…..”
Ánh trời chiều lộng lẫy, rực rỡ…. cô đứng ở trên đường… hắm ôm lấy một người phụ nữ khác…
Tất cả những điều đó giờ đây lại giống như hiện ra trước mắt. Cô hơi hơi giật khóe môi “Điều này với tôi không có quan hệ gì nên anh không cần phải giải thích nhiều như vậy với tôi. Đối tượng anh nên giải thích hẳn là người ở trong nhà anh mới đúng.”
Hắn tựa hồ ngạc nhiên một chút “Người ở trong nhà anh?” Hắn dừng lại một chút mới nhớ tới ngày đó khi cô lấy văn kiện, chị ở trong bếp bị ngã nên anh vội vã chạy trở về. Nhìn bộ dạng suốt ruột nghĩ ngợi của cô, biết cô không nghĩ cùng hắn có bất cứ liên quan gì nên hắn định một thời gian nữa mới giới thiệu chị gái cho cô biết, cũng không có nói gì.
Hắn ước chừng là bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng đi rất nhiều “Đó là chị của anh. Em không nhớ rõ sao? Anh trước kia đã cho em xem qua ảnh chụp chị gái của anh, em liền nói chị ấy gầy giống con khỉ. Trong ảnh, người đứng cạnh anh chính là chị ấy…”
Cô tự nhiên nhớ được cô đã từng xem qua ảnh chụp kia nhưng cô gái trong ảnh tóc để hai bên, lại mơ hồ thì cô làm sao có thể đem cô gái ngày ấy cùng với người phụ nữ trong phòng của hắn là một người chứ.
Cô có chút chần chờ mói nó, “Tuyệt không giống…” Bỗng nhiên nhớ tới đôi chân của chị ấy, nhất thời không nói. Năm đó trong ảnh chụp chị của hắn không phải có bộ dạng như thế. Ước chừng là trong khoảng thời gian mấy năm này đã xảy ra biến cô gì đi?
Hắn tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích “Chị của anh xảy ra sự cố ở Hán Lý nên mới có bộ dạng như thế.” Trong giọng nói có sự buồn bã nói không nên lời.
Thời gian đó chính là khi cô cùng với hắn chia tay mà thôi nên cô tuyệt đối không biết được. Cô biết chị của hắn luôn luôn rất quan tâm tới hắn, năm đó thậm chí vì hắn mới bỏ dở con đường học hành.
Một hồi lâu sau cô mới hỏi “Trị không hết sao?” Hỏi xong mới phát giác lời nói của mình vô nghĩa, nếu có thể trị liệu thì với năng lực hiện tại của hắn làm sao có thể không chữa chứ.
Trong bóng đêm hắn “uh” một tiếng. Hồi lâu sau, thở dài một hơi, phiền muộn vô hạn “Anh cảm thấy anh thực có lỗi với chị ấy. Nếu năm đó chị ấy không bỏ dở việc học nhường cơ hội cho anh thì hiện tại chị ấy khẳng định là một con người thật ưu tú xuất sắc, khẳng định làm việc tốt hơn so với anh rất nhiều.”
Nhà bọn họ trước kia rất nghèo, mẹ rất sớm liền qua đời, cha cũng chỉ ở nhà làm nghề nông. Một mình cha làm việc kiếm tiền một bên dạy dỗ hai chị em họ. Chị hắn cùng hắn hai người đều học không chịu thua kém ai, mỗi năm đi học đều đứng hạng nhất. Nhưng chị của hắn khi vừa tốt nghiệp sơ trung không bao lâu thì xin đi tới phía nam làm công. Hắn biết chị hắn là đem cơ hội học hành này nhường lại cho hắn.
Cô thật sự thành thật nói “Anh đã làm rất xuất sắc, rất ưu tú rồi.” Hắn đột nhiên nói ra một câu, “Đạt tới kỳ vọng của em chưa?”
Đột nhiên trong không khí lại lâm vào một khoảng lặng. Hắn thấp giọng nói “Thật xin lỗi.”
Cô vẫn là trầm mặc như trước.
Bỗng dưng, một trận ánh sáng đột nhiên chiếu tới, hai người lập tức không thể thích ứng được, theo phản xạ có điều kiện nhắm chặt hai mắt lại. Cơ bản thế mà là có điện, xem ra đã hết nguy hiểm.
Cô đứng dậy, vẫn là đưa lưng về phía hắn “Tôi đi tìm người đưa anh xuống…”
Thực xin lỗi. Hắn là thiếu cô một câu xin lỗi. Nhưng là hiện tại một câu nói này đối với mỗi người đã không còn ý nghĩa gì nữa.