Bóng đêm ngoài cửa sổ một tia rồi lại một tia đi qua, lộ ra một điểm rồi một điểm màu xám rồi dần lại chuyển sang một phần một phần màu đen … Từng bước một lại đây như thế rút cuộc cũng sáng sủa, rút cuộc cũng đủ màu sắc như trăm sắc gấm vải được bày ra.
Chị hắn nói, những năm gần đây hắn luôn luôn yêu cô.
Khóe miệng cô hơi hơi nhếch lên, chậm chọc đến vạn phần bật cười. Yêu cô! Yêu cô mà sau lưng cô cùng người phụ nữ khác đi khai phòng sao. Yêu cô! Yêu cô, cô đã bỏ xuống tất cả để đi theo hắn thế mà hắn dùng phản bội để đối đãi với cô? Chẳng lẽ đây là phương thức yêu cô của hắn sao? Đặc biệt như thế sao? Nếu đây là cách thể hiện tình yêu của hắn đối với cô thì loại tình yêu như vậy của hắn, cô thật đúng là thừa nhận không nổi. Nghĩ đến trên cái thế giới này cũng có rất ít người phụ nữ có thể thừa nhận được.
Tạ Tiểu San lặng lẳng ngồi ở bên cạnh vị trí trợ lý của cô, khó khi có được sự dịu dàng yên tĩnh, trừ bỏ thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt nhìn cô. Cô mỉm cười “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi?”
Tạ Tiểu San lắc đầu, “Tớ không có lời gì muốn nói.” Lâu Lục Kiều nói một tiếng “Uh.” Cô đương nhiên hiểu Tạ Tiểu San, nói như vậy chắc vừa rồi ở trên phòng bệnh kia đã nhìn thấy cái gì đi. Đáng tiếc cô cũng không có hứng thú biết nên sẽ không tiếp tục cái đề tài này.
Chuông điện thoại di động vang lên vài tiếng, là âm báo tin nhắn. Cô cầm lấy điện thoại lên, là một tin nhắn không tên, “Hôm nay anh xuất viện, mọi thứ đều rất ổn.” Không có ký tên nhưng chỉ cần nhìn cũng có thể biết được là ai.
Cô ấn phím hủy, sau vài giây cái gì cũng đều không tồn tại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua. Nhân sinh… nhân sinh nếu là có thể nói lời như thế, có phải đã tốt đến cỡ nào. Lại tiếp tục cúi đầu, cô lại tập trung nhập tư liệu.
Ngày mai là sinh nhật Tiểu Bảo, sau khi tan tầm cô đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật đi đến Ngôn gia. Hiện tại Uông Gia Hiên, không đúng đã chính thức đổi tên thành Tiểu Bảo- Ngôn Gia Hiên, chân chân chính chính là kết hợp của ánh trăng và bầu trời sao. Đặc biệt ông bà Ngôn, rất sủng Tiểu Bảo, ước chừng là chỉ có người không thể tưởng tượng được, không có bọn họ làm không được, luôn vây quanh lấy đứa nhỏ.
Do vì đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Ngôn Gia Hiên khi về nhà họ Ngôn cho nên ông bà Ngôn coi trọng đến cực điểm, có ý muốn làm cái party lớn, muốn mời tất cả những người quen biết đều đến. Phỏng chừng tiểu gia hỏa kia ngày mai sẽ nhận quà mừng đến mỏi cả tay đây, cô dứt khoát liền đi qua đó ngày hôm nay, trước tiên cho nó một niềm vui bất ngờ.
Nhìn bộ dáng đầy ngọt ngào thể hiện rõ trên khuôn mặt của Uông Thủy Mạt, cô có thể biết được cô ấy cùng Ngôn Bách Nghiêu tuy đi lòng vòng lâu như vậy nhưng vẫn còn rất hạnh phúc.
Uông Thủy Mạt thở dài một hơi, Lâu Lục Kiều quay đầu chau mày làm bộ dáng như hoảng sợ, “Cậu không cần làm tớ sợ nha. Cậu là giai nhân tuyệt sắc có người chồng tuyệt vời, còn có bố mẹ chồng đem cậu trở thành con gái mà yêu thương. Cậu còn ca thán tức giận cái gì chứ? Cậu nếu còn không có thỏa mãn thì tớ còn có thể sống thế nào đây?”
Uông Thủy Mạt nhợt nhạt cười, “Có phải hay không mỗi người đều là như vậy, không dễ dàng thỏa mãn như vậy?” Lâu Lục Kiều cúi sát người cô một chút, cười không có ý tốt, “Ngôn đại soái ca không có thỏa mãn cậu sao?” Mặt Uông Thủy Mạt liền nóng lên, dùng tay đánh cô một chút “Cậu…”
Lâu Lục Kiều cười to, “Cái này có gì mà phải thẹn thùng. Nếu hắn… tớ có thể giúp hắn giới thiệu bác sĩ…” Uông Thủy Mạt đỏ mặt, đứng dậy “Không để ý đến cậu nữa.” Cho dù đã có con cái lớn như vậy nhưng da mặt cô mỏng không có thấy chút nào dày lên cả.
Lâu Lục Kiều thế này mới nhịn xuống cười, không đùa cô nữa, “Được rồi, không cười cậu nữa. Nói, như thế nào?” Uông Thủy Mạt quay đầu, vẫn như trước không thèm nhìn cô.. Lâu Lục Kiều nói “Được rồi, được rồi. Tớ không nói, được không?”
Uông Thủy Mạt thế này mới quay đầu, nhìn con đang điều khiển chiếc ô tô đồ chơi “Ngày hôm qua tớ hỏi Tiểu Bảo muốn quà sinh nhật gì? Nó nói muốn có một em gái…” Lâu Lục Kiều tự nhiên biết được chuyện trong quá khứ của cô. Lâu Lục Kiều biết đối với Thủy Mạt mà nói, có thể sinh hạ Tiểu Bảo đã là trời ban ân đối với cô ấy rồi. Muốn có một đứa con nữa, cơ bản là vô vọng.
Quan hệ trước kia cũng ước chừng là cũng vì nguyên nhân này nên dưới đáy lòng cô vẫn muốn duy trì để Thủy Mạt cùng Ngôn Bách Nghiêu hợp lại. Tỷ lệ thấp như vậy, Thủy Mạt có thể trúng thưởng, nghĩ đến là biết ông trời đã cho cô ấy cùng Ngôn Bách Nghiêu cơ hội.
Lâu Lục Kiều an ủi “Không cần bi quan, cậu không phải là luôn uống thuốc Đông Y để điều trị thân mình sao?Chờ cậu điều trị tốt lên cũng không phải là không có khả năng. Lại nói loại chuyện này cũng chỉ có thể tuân theo mà không thể cưỡng cầu…”
Uông Thủy Mạt khẽ gật đầu “Tớ biết… nhưng là ở trong lòng tớ vẫn thật muốn lại có một đứa con nữa.” Lâu Lục Kiều lặng im trong chốc lát, mới như đăm chiêu gì đó nói “Thuốc Đông Y của chúng ta là mấy ngàn năm tinh túy, cậu lại điều trị một thời gian dài như vậy có lẽ sẽ có niềm vui cũng nói không chừng.”
Uông Thủy Mạt “Uh” một tiếng nói “Bách Nghiêu kỳ thực không sao cả. Ngày hôm qua anh ấy nói thật sự không sinh được thì chúng tớ đến viện phúc lợi nhân nuôi lấy hai đứa rẻ… có nhiều cha mẹ không thể sinh con chính là đến viện phúc lợi nhận con nuôi.. Sau khi lớn lên chúng vẫn phụng dưỡng cha mẹ nuôi như chính cha mẹ đã thân sinh ra mình vậy… ai, thực không nghĩ ra, đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại cha mẹ nào có thể nhẫn tâm không cần chứ? Những bậc phụ huynh đó cũng phải rất có quyết tâm…”
Lâu Lục Kiều từ biệt thự Ngôn gia chạy xe đi ra, xe chuyển bánh dừng sát vào lề đướng. Đầu chậm rãi áp ở trên tay lái, cả người không có một tia độ ấm nào, giống như một loại cá ướp lạnh mới được đưa từ trong hầm băng ra… tay đè lấy nơi tim, nơi đó … nơi đó giống như bị người dùng đao hung hăng mà chém vào, đau đớn đền quằn quại… có một loại đau, bề ngoài nhìn hoàn toàn không tổn hao gì nhưng là chỉ cần nhất thời chạm đến thì như là nỗi đau oan của tâm hồn.
Cô đã quên… cô hẳn là đã sớm quên… cả người cô không ngừng rùng mình… cô đã từng lạnh lùng nằm ở trên bàn mổ… bác sĩ dùng máy móc lấy trong bụng cô ra đứa con của cô cùng hắn… không… cô dùng hai tay run run bưng kín mặt… cô là một kẻ đao phủ.
Cô luôn luôn thương yêu Tiểu Bảo, Thủy Mạt cũng chỉ cho rằng cô yêu đứa nhỏ, yêu Tiểu Bảo mà thôi. Kỳ thực cô không biết mà ai cũng không biết, cô chính là đem Tiểu Bảo làm thế thân.
Lâu Lục Kiều mặc một bộ lễ phục màu hồng cánh sen, đường viên vạt áo là tầng tầng lớp lớp đồng sắc hoa, cồng kênh nhưng đẹp đẽ mà quý phái. Kiểu dáng trước ngực làm hơi lộ ra xương quai xanh mê muội người cùng bờ vai trơn mịn. Khi giơ tay nhấc chân, tuy rằng hào phóng tự nhiên nhưng lại ẩn chứa một sự gợi cảm nói không nên lời.
Cô có dáng người cao vút đứng ở nơi đó, cùng với một người đàn ông thân hình cao gầy, tán gẫu vui cười. Tần Mộ Thiên không dấu vết ẩn trong đám người, đánh giá vài lần, nhận ra người đàn ông kia chính là phù rể trong lễ kết hôn của Ngôn Bách Nghiêu ngày ấy.
Cô cầm trong tay một ly rượu đỏ, cùng người nọ không biết nói chuyện gì buồn cười tới như vây, đôi môi tươi cười như hoa, thản nhiên nở rộ. Chén rượu hai người chạm vào nhau, cô cười rộ lên uống một hơi cạn sạch. Mà người đàn ông kia lại lấy từ nhân viên tạp vụ nơi đó hai ly nữa đưa cho cô.
Sau đó lại gặp vài người, đại khái đều là người quen, sóng mắt của cô cười ẩn ý đầy mê người, nhất nhất nhận lấy ly rượu, uống vài ly. Trong chốc lát, hướng về phía hắn chân thành mà đi đến, lòng hắn trong nháy mắt tựa hồ như rộn lên một chút, nháy mắt dùng tay xiết chặt cái ly đang cầm. Nhưng cô lại giống như không có thấy hắn, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn đi qua trước mặt hắn, chỉ để lại trong không khí mùi hương của cô.
Suốt một buổi tối kéo dài, cô uống một ly rồi một ly, uống đến không biết bao nhiêu rượu, càng về sau ý cười trên mặt lại càng tăng lên rất nhiều, hai gò má dần đỏ ửng lên giống như đóa hải đường, vô cùng kiều mị. Hắn có loại phiền chán không nói nên lời, kiểu uống rượu này cho dù tửu lượng có tốt đến mấy, không say mới là có quỷ.
Đứng ở trong chỗ để xe đợi hồi lâu, nhìn cô vuốt đầu từng bước một đã đi tới, bên cạnh người qua lại vẫn nhiều nhưng không có ai đi bên cạnh cô.
Vội vàng đẩy cửa xe ra, tiến lên vài bước đỡ lấy thân mình lay động đầy hương thơm của cô, giọng điệu thấp mà nhu hòa nói, “Anh đưa em trở về.”
Cô ngẩng đâu nhìn chằm chằm theo dõi hắn, chân mày nhíu lại mà viền mắt lại nhíu lại thành một đường như có chút hoảng hốt. Một hồi lâu giống như là nhận ra hắn, trên môi hiện lên một nụ cười khách khí, lắc đầu cho có lệ, “A… là tổng giám đốc Tần nha… chuyện nhỏ này sẽ không cần phiền đến anh. Cảm ơn.”
Hắn nhíu nhíu chân mày, “Bộ dạng này của em sẽ không thể lái xe.” Cô cũng không để ý đến hắn, khóe miệng nhếch lên, giãy giụa rút cánh tay ra khỏi tay của hắn, bước chân có chút lảo đảo đi về phía trước, biểu lộ một tư thái - không cần anh mệt nhọc lo lắng cho tôi. Hắn thở dài một hơi, chỉ có thể nhắm mắt đi theo phía sau cô, khoảng cách hơi hơi cách xa cô tầm hai ba thước.
Cô cuối cùng cũng tìm được xe của bản thân, dựa người vào trên xe, hơi chút không kiên nhẫn ở trên quần áo sờ soạng, chỉ nghe “ba” một tiếng, túi xách rơi trên mặt đất, chìa khóa, di động cùng những đồ vật nhỏ rớt xuống trên mặt đất trước mặt cô. Cô vuốt đầu, cao lớn nhưng lại run run mà chuẩn bị ngồi xổm xuống…Hắn đã đi ra phía trước, nhanh tay lẹ mắt dùng tay thay cô nhặt những thứ đó lên.
Hắn nắm lấy chìa khóa xe, không chịu đưa, ôn nhu khuyên cô, “Em với bộ dạng như vậy muốn lái xe chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Để anh đưa em về.” Cô cười nhẹ, cự tuyệt “Không cần, tổng giám đốc Tần. Xin hãy đem chìa khóa trả lại cho tôi. Cảm ơn.” Giọng nói của cô vẫn như bình thường, đọc nhấn rõ từng chữ rất rõ ràng nhưng nghe vào trong tai hắn, giống như cô đang cường điệu nhấn mạnh lên cái chữ “tổng giám đốc” kia.
Tâm của hắn lại vừa nhẹ nhàng quặn đau, có một loại chua xót không nói nên lời. Nhưng cố tình lại nảy lên một sự vui mừng kỳ lạ. Hắn tình nguyện để cô dùng khẩu khí vạn phần chán ghét như thế, dùng khẩu khí vạn phần ghê tởm như thế nói chuyện với hắn, cũng tốt hơn để cô đem hắn trở thành một người xa lạ mà lạnh nhạt khách sáo. Bởi vì nói vậy, cô ít nhất vẫn là nhớ được, nhớ được họ đã từng qua lại với nhau, nhớ được những tình cảm có lúc ban đầu với nhau.Tuy rằng, tuy rằng tất cả những thứ đó là tự tay hắn phá hủy…
Hắn càng dùng sức xiết chặt chìa khóa, cùng ánh mắt của cô giao nhau ở không trung, hắn vẫn kiên trì nói với cô, “Anh đưa em về.” Hắn coi tình huống hiện tại, nếu bị cảnh sát giao thông kiểm tra, khẳng định sẽ bị phạt vì uống rượu mà còn điểu khiển xe như thế. Điều này coi như là tốt lằm… nếu là … nếu là..
Cô mở to đôi mắt hạnh, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, không có gật đầu cũng không có cự tuyệt. Ngữ khí của hắn càng thấp một chút,“Chỉ lần này nữa thôi, anh về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt em, có được không?” Cô vẫn như trước không nói gì.
Đi được nửa đường, cô dường như đã ngủ hẳn mà hắn cơ hồ là ôm cô mang về phỏng ngủ. Hắn giúp cô cởi giày cao gót, dùng khăn nhúng nước nóng giúp cô lau mặt cùng tay. Nhìn đến lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra một chút, hắn cảm thấy ở nơi nào đó trong lòng như có một làn nước ấm áp đang chảy ra từng giọt.
Đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt mềm mại óng ánh như bông của cô, hắn thầm than một tiếng không thể không nghe thấy. Hồi lâu hắn mới đứng lên… lại đi lấy một khăn mặt có nhúng quá nước ấm, lau chân cho cô.. cô phát ra một tiếng “Ư..” thoải mái than nhẹ. Cả người hơi giật giật, nằm nghiêng nửa thân mình.
Ánh mắt hắn khẽ dời đi, bỗng nhiên rơi xuống một nơi nào đó, một bóng dáng trắng mịn, chỉ cảm thấy trong đầu “ong” lên một tiếng rung động, máu cơ hồ đều tập trung đến một chỗ… nóng, cơ hồ trong nháy mắt dâng lên, ấm áp nhưng cũng phiền chán rơi quay quanh toàn thân hắn…
Hắn vội vàng buộc bản thân dời ánh mắt đi, chậm rãi làm vài lần hít sâu, ý đồ bình tĩnh với cảm xúc đang dâng lên thế này… nhưng cảm giác tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt khó nhịn… hắn nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị đi vào phòng tắm đem nước lạnh giặt khăn, bình tĩnh cảm xúc của bản thân một chút.
Mời vừa đứng lên, cánh tay lại đột nhiên bị nắm lấy, da thịt non mềm như nước của cô, đầu ngón tay lại giống như miếng băng mỏng mềm mại, mang chút mát lạnh thấm vào lòng người. Nhưng sự mát lạnh này bên trong lại dẫn theo một cảm giác nóng lạ kỳ quái… hắn nghiêng mặt, tim lập tức đập rối loạn thế nhưng không dám quay đầu… tay của cô tuy rằng rất lạnh nhưng nắm một chỗ lâu như vậy, càng ngày càng nóng lên…
Sau một lúc lâu hắn mới quay đầu… chỉ thấy xuống ánh mắt cô mê man, chợt nhắm mắt lại, mái tóc dài cuộn lại giống như một cuộn sóng, tầng tầng lớp lớp nằm ở trên gối, giống như cây hoa anh túc, biết rõ nếu chạm vào sẽ vạn kiếp bất phục nhưng không có cách nào khống chế bản thân. Đầu của hắn một phần rồi một phần cúi dần xuống, đôi môi đỏ mọng của cô ở trước mặt hàn càng ngày càng lớn dần…
Cô đột nhiên thì thào nói “Eric, không cần đi … ở lại với em đi.” Hô hấp ấm áp trở nên nhanh chóng như bổ tới vậy, giống như gió ngày xuân ôn nhu lướt qua mặt nước… giọng nói của cô mềm mại mị hoặc, như người say rượu, nhẹ nhàng lay động trong không khí yên tĩnh, ngọt ngào như kẹo đường mạch nha như chính con người cô. Thật lâu sau không cần né tránh.
Nhưng hắn lại giống như người bị dùng thuật định thân vậy, cứng ngắc đứng ở nơi đó, toàn thân căng thẳng… đôi môi của cô gần ngay ở trước mắt, chỉ trong gang tấc nhưng hắn không có cách nào nhúc nhích thêm nửa phân. Xa phía chân trời, hướng nơi biển rộng, hắn và cô như hai cực của thế giới.
Hắn không phải là không nghĩ qua, chia tay đã mấy năm như vậy, cô tự nhiên sẽ không giống như hắn một người thanh tâm quả dục qua ngày như vậy. Với điều kiện của cô thì sẽ không thiếu người theo đuổi… nhưng tưởng tượng đến lại là một chuyện, từ trong miệng cô nghe được lại là một chuyện khác.
Nhưng cô lại vẫn chưa thấy, hai mắt vẫn nhắm chặt như trước. Theo góc độ của hắn, có thể thấy rõ ràng lông mi nồng đậm thật dài, uốn cong rõ ràng, hơi hơi rung động…
Cô lôi kéo tay hắn, đi tới bên miệng giống như làm duyên nhưng cũng giống như đang cắn thật, “Eric… ở lại với em… không cần đi…” Lực đạo ngày càng lớn, giống như càng cắn lại càng khiêu khích. Ánh mắt hắn dần dần trở nên tối thâm trầm, giống như bóng đêm lan tràn trong không trung… tay kia của cô lại càng đòi mạng, kéo áo của hắn, dò xét đi vào…
Trong nháy mắt hắn đã tự đánh mất chính bản thân mình, hôn lên môi cô tựa hồ như cảnh cáo cô nhưng cũng là cảnh cáo chính bản thân hắn, “Sau khi em tỉnh lại nhất định sẽ hối hận” Nhưng là tất cả mọi thứ trước mắt vẫn tốt đẹp như thế, sợ bỏ lỡ cả cuộc đời rút cuộc sẽ không tìm thấy.. hắn … hắn đã nghĩ mình không có đường lui nữa rồi.
Bóng đêm ngoài cửa sổ một tia rồi lại một tia đi qua, lộ ra một điểm rồi một điểm màu xám rồi dần lại chuyển sang một phần một phần màu đen … Từng bước một lại đây như thế rút cuộc cũng sáng sủa, rút cuộc cũng đủ màu sắc như trăm sắc gấm vải được bày ra.
Cô vẫn ngủ say như trước, đại khái say rượu chỉ là duyên cớ, đến tận bây giờ cũng không có một chút biểu hiện của việc tỉnh dậy. Từ người cô phát ra hương thơm đến mơ hồ khiến tinh thần hắn luôn hoảng hốt, ẩn ần chờ đợi sự sỡ hãi khi cô tỉnh lại.
Bởi vì hắn không biết kết cục như thế nào. Có người đã từng nói rằng có người có thể đoán được đoạn mở đầu nhưng ai có thể đoán được kết cục sẽ ra sao. Hắn cũng vậy, cô có tất cả của hắn và câu trả lời cũng nằm ở trong tay cô.
Nhiều năm qua như vậy, hắn luôn luôn chờ cô. Vô luận là chân trời hay góc biển, hắn vẫn luôn đang chờ. Mấy năm nay hắn vẫn duy trì như vậy, bất quá là một cái ý nghĩ như vậy: hắn cùng với cô nhất định vẫn còn cơ hội gặp lại.
Hắn cũng biết cao ngạo như cô, bất kể ra sao cũng sẽ không nhìn nhận lại hắn. Dù sao năm đó bản thân hắn cũng đã tổn thương cô quá sâu.
Nhưng tất cả những việc tối hôm qua đến quá mức tốt đẹp, hắn đến bây giờ cũng không đủ tự tin vô cùng. Khi cô lẳng lặng rúc vào trong lòng hắn, ôn nhuận như ngọc, quyến rũ động lòng người, ước chừng là phong cảnh đẹp nhất trong cuộc sống nhưng là… nhưng là hắn mang theo một sự mê ly đến mơ hồ… đây có phải là sự thật hay không?
Hắn vô lực tựa vào ghế xe, nhìn cô một thân màu xanh lam bước xuống xe, cười vẫy tay cùng với vị anh tuấn trong xe kia cáo biệt sau đó quay lưng vào thang máy…
Lúc này đã là 11h đêm, nói sớm cũng không còn sớm mà nói trễ lại cũng không trễ, lại rất nhiều người chờ đợi quang cảnh như thế này. Nhưng hắn đã liên tục vài ngày, si ngốc chờ đợi ở dưới nhà cô chỉ để có thể liếc mắt nhìn cô một cái.
Buổi sáng ngày ấy, cô vào phòng tắm hắn liền mở mắt ra. Thời khắc khi đó, hắn đại khái liền như một tù nhân chờ hình phạt, lo sợ bất an. Âm thanh từ nhà tắm truyền vào tai hắn đều rõ ràng, tiếng nước róc rách từ trong phòng tắm truyền tới, tiếng tim của hắn đập loạn lên, hắn hít thở một cách dồn dập, da thịt hắn ma sát nơi đệm chăn phát ra một tiếng vang “loạc xoạc” … nhưng hắn vẫn không yên cùng sợ hãi như thế.
Cô mở cửa phòng tắm, tựa hồ không có một khắc lưu lại trực tiếp đi ra khỏi phòng đi đến phòng khách. Hắn chậm rãi mở mắt….
Sau đó cô lại chưa vào lại trong phòng. Cuối cùng hắn đứng dậy mặc quần áo mà đi ra.
Cô nằm co ro trên ghế sofa, trên người vẫn còn lưu lại hương thơm của hoa cỏ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào. Cô cư nhiên là biết hắn bước ra. Nhưng là ngay cả ngẩng đầu lên cũng không có.
Ánh mắt hắn nhu hòa vô cùng, đứng ở nơi đó chỉ có thể đứng ở nơi đó mà thôi, nhìn cô im hơi lặng tiếng nhìn cô mà thôi. Cứ đứng như vậy giống như một chảo dầu hắt lên người, hắn không đợi để biết được kết cục như thế nào. Cái này đây đại khái chính là làm tặc nhân, thời khắc bị bắt có cảm giác hoảng loạn cùng bất an, sợ hãi cùng với không biết sẽ đối mặt với cái sợ hãi gì… Hắn hiện thời là thật rõ ràng rành mạch cảm nhận được…
Hồi lâu hắn mới mở miệng, cố lấy dũng khí mở miệng, giống như nhớ tới thời thanh xuân niên thiếu, chỉ có dũng khí cùng tài năng nói ra bằng miệng, “Tiểu Kiều… em còn có thể lại cho anh một cơ hội sao?” Hắn thậm chí có thể nghe ra trong lời nói của mình có chút khẩn trương.
Thời gian dài hít thở càng không thông, càng trầm mặc… giọng nói của cô rút cuộc vang lên, không một tia gợn sóng truyền đến, “Tần Mộ Thiên, anh thử nói xem?” Khuôn mặt cô, giọng nói của cô, tất cả của cô đều gần ngay trước mắt mà xa cuối chân trời.
Trong không khí lại lâm vào một mảnh tĩnh lặng. Cô lưu loát đứng lên, vòng qua hắn đi vào phòng ngủ.
Đây chính là không nói cự tuyệt nhưng lại cự tuyệt càng sâu. Bởi vì cả hai đều đã nói với nhau, trong lời nói kia còn rõ ràng đến thế tuy rằng không cần phải nói ra nhưng hắn cũng đã hiểu được. Con người sau khi lớn lên, sau khi thành thục thì việc tự nhiên cự tuyệt cũng sẽ trở nên uyển chuyển hơn trước. Như trước đây cô khẳng định sẽ đổ ập xuống cho hắn một câu “Tần Mộ Thiên, anh nằm mơ đi.”
Hắn suy sụp nhắm mắt lại, suy nghĩ theo hồi ức trở về ngày ấy. Tự nhiên hắn biết cô cùng hắn sớm đã không còn chung đường nữa. Nhưng là rõ ràng hắn còn nhiều lời muốn nói như vậy nhưng không làm sao để có thể nói ra. Nhiều như vậy, nhiều như vậy, nhiều lắm, thế cho nên hắn không biết phải làm như thế nào để mở miệng, làm thế nào để mở miệng được đây? Nhưng là nếu hiện tại hắn không nó lời muốn nói thì sợ rằng về sau lại càng không có cơ hội để nói.
Hắn đột nhiên đẩy cửa xe ra, hướng cô mà đi tới.
Hắn nói, “Là anh.” Giọng nói của cô có chút khuếch đại lên “Tổng giám đốc Tần, có chuyện gì sao? Hiện tại là thời gian tan tầm, tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện gì để tán gẫu chứ.” Hắn nhíu mày, “Tiểu Kiều, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Cô cười thành tiếng, giống như cảm thấy hắn nói một câu rất buồn cười “Tổng giám đốc Tần, anh cho tới bây giờ đều là nói chuyện không giữ lời sao?” Hắn không tiếng động cười khổ, lại kiên trì, “Chúng ta ở trong này nói chuyện cũng không ảnh hưởng.”
Cô dừng một chút, sảng khoái nói, “ Được rồi, xin nói nhanh một chút.”
Hắn ngửa đầu nhìn bóng đêm một chút, giống như tấm màn đen thẳng tắp bao phủ, nhận không ra có hay không có ánh trăng cùng tinh thần. Chỉ nhìn đến toà nhà ở xa kia, có rất nhiều ngọn đèn, ánh sáng cùng đêm đen phân cách nhau thành hai thế giới.
Hít vào một hơi, âm thanh cân bằng hắn mở miệng nói, “ Có thể cho anh một cơ hội ở cùng em lo lắng cho em không được sao? Bất kể điều gì anh cũng có thể đáp ứng em…”
Cô ở đầu kia vẫn trầm mặc, hắn sốt ruột tiếp tục, “Em có thể làm bất cứ việc gì em muốn, nếu em gặp được người tốt chúng ta tùy thời có thể chia tay. Anh tuyệt đối sẽ không dây dưa… được không? Tiểu Kiều… lại cho anh một cơ hội nữa được không?”
Cô đứng ở cạnh cửa, một lời không nói, đem đôi môi man không hề có một tia huyết sắc. Lời nói của hắn làm cho cô mất tự nhiên không biết làm thế nào, chỉ đứng đó nhìn anh nói. Trong phòng khách sáng ngời những ngọn đèn như ban ngày, ánh đến trong mắt cô lại chính là ầm thầm nhàn nhạt vài tia. Khóe miệng cô nhếch lên, độ cong dường như thể hiện sự vừa lòng cũng như hận ý, tần nhẫn lại mê người, chính là hắn nhìn không tới mà thôi. Cô mang theo nét cười, chậm rãi thở nhẹ một chữ “Được.”
Cô từ đêm sinh nhật của Gia Hiên liền bắt đầu bày bố cục, sở dụ chưa muốn hắn nhập cuộc. Nhưng nếu hắn muốn cô tiến hành từng bước một của kế hoạch, cô tự nhiên muốn ấn kịch bản diễn xuất.
Vốn rằng cô đã có ý đồ quên hắn, cũng thiếu chút nữa thành công nhưng hắn cũng không có rời đi, còn mưu toan đi lại vào sinh mệnh của cô. Một khi đã như vậy, thôi được rồi: Tần Mộ Thiên, tôi đã từng có bao nhiêu đau thì tôi cũng muốn anh có bấy nhiêu đau.