Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 16: Tiến gần hơn đến bí mật Hiền hậu



Thật ra nàng không phải cố ý — trường hợp thế này, Lương Bình đế hẳn phải đến tẩm cung nàng, cùng nhau tham dự mới đúng.

Kết quả không biết Nguyên phi dùng thủ đoạn gì khiến Lương Bình đế đến Trường Xuân cung nàng ta trước, sau đó kéo dài tới lúc khai tiệc, Lương Bình đế trực tiếp khởi giá từ Trường Xuân cung!

Đến khi Diệp Khuynh nhận được tin Lương Bình đế bảo nàng một mình đến tham dự thì đã trễ mất rồi.

Diệp Khuynh cúi đầu nhìn váy dài bản thân cố ý cải biến, trong lòng lo lắng mười phần, mở màn nàng không phải người lóa mắt nhất, vậy thì hiện tại nàng muốn long trọng lên sân khấu.

Vì thế, tiếng cổ nhạc vang lên, các vũ cơ vốn nên nối đuôi ra lại chậm chạp không xuất hiện, đang lúc Lương Bình đế mặt trầm xuống trừng về phía chủ quản thái giám thì cùng với tiếng đàn êm dịu, Diệp Khuynh tay cầm làn váy, từ tốn từ bên ngoài đi vào.

Nàng một thân váy dài màu lục nhạt, phối hợp với dây buộc màu vàng quanh ngực, tóc búi cao cao cài thêm chuỗi hoa vàng nhạt bên tóc mai, giống như gió xuân thổi từ ngoài điện, giữa cả phòng triều phục đỏ đậm tím đậm càng thêm tươi mát động lòng.

Nữ tử khác nếu mặc một thân màu nhạt tươi mới như thế hiển nhiên là tuổi mười tám hai mươi như hoa, đi đường sẽ dè dặt cẩn thận, e lệ như nụ hoa mới nở, run run trên cành mùa xuân, mềm mại vô cùng.

Mà Diệp Khuynh làm Hoàng hậu đã lâu, dưỡng ra khí chất ung dung cao quý, khi đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, mang nụ cười mỉm, nhìn khắp toàn điện, khí thế mười phần, nếu mùa xuân cũng có chư thần, nàng tất nhiên là chính vị mùa xuân giáng lâm!

Trong nháy mắt trăm hoa cúi đầu!

Không cần bất cứ ai chỉ điểm, sứ thần Triều Tiên quốc quỳ hai gối, đại lễ thăm hỏi, giọng nói tràn ngập hưng phấn, “Hạ thần Lí Tại Hi Triều Tiên quốc bái kiến Hoàng hậu điện hạ thượng triều, Hoàng hậu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Nguyên phi từ trên cao nhìn cảnh này, hàm răng cắn chặt, nàng cố ý mặc váy tím muốn sóng vai đến cùng Lương Bình đế mới được nghĩ lầm là Hoàng hậu, mà Diệp Khuynh trên người không có trang sức gì quý trọng lại làm người khác liếc mắt đã nhận ra thân phận!

Diệp Khuynh thoải mái thản nhiên nhận đại lễ từ sứ giả Triều Tiên quốc, tay làm động tác khẽ đỡ: “Ái khanh bình thân, Lí ái khanh không ngại đường xa vạn dặm đến Đại Lương ta, ở đây có quen không?”

Lí Tại Hi hưng phấn ngẩng đầu, “Ăn ngon, ngủ cũng rất tốt —“

Giọng nói hắn ngừng bặt, ngơ ngắc xem Hoàng hậu bệ hạ đã gần trong gang tấc, lắp bắp: “Hoàng, Hoàng hậu bệ hạ, có phải ngài đang mặc phục sức nước thần?”

Vừa rồi nhìn từ xa chỉ thấy giai nhân thanh xuân tuổi trẻ, hiện giờ tới gần liếc mắt đã nhận ra vị Hoàng hậu bệ hạ Đại Lương này mặc váy dài xanh nhạt, trước ngực buộc lại, dây dài buông xuống, có chút tương tự phục sức Triều Tiên bọn họ!

Diệp Khuynh cười híp mắt gật đầu, đung đưa tay áo rộng thùng thình, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Đúng là tham chiếu từ phục sức Triều Tiên, có điều đại sư phó nơi này lại thay đổi một chút.”

Dừng lại một lát, Diệp Khuynh bổ sung: “Nói chính xác là phỏng chế cổ phong tiền triều, ta tra xét qua tư liệu lịch sử, phục sức Triều Tiên thật ra từ tiền triều truyền qua đó.”

Lí Tại Hi vừa rồi chấn động không để ý, nghe Diệp Khuynh nói vậy mới cẩn thận xem lại, quả nhiên dáng dấp cơ bản vẫn còn mà chi tiết thì khác biệt hoàn toàn.

Váy dài Triều Tiên vốn cổ chồng lên nhau, đồng thời bao lấy ngực kín không một kẽ hở, còn bộ Diệp Khuynh mặc đổi thành cổ cân hai bên, lộ ra một phần ngực, tay áo từ bó cổ tay thành rộng rãi thướt tha như lá sen.

Diệp Khuynh sửa như vậy, váy Triều Tiên có chút bó buộc lập tức biến thành bay bay như tiên, Lí Tại Hi khen từ đáy lòng: “Nương nương thật sự tri thức uyên bác, một thân quần áo rất đẹp mắt, không biết có thể tặng cho hạ thần hai bộ, để hạ thần mang về quốc gia, các quý nữ tại quốc nhất định sẽ vui mừng vô hạn!”

Lương Bình đế từ chỗ cao chậm rãi bước xuống, nghe vậy cười ha ha: “Có gì không thể, lát nữa Hoàng hậu trẫm sẽ lấy chục bộ cho khanh, không phải khanh có vài vị muội muội sao, mỗi muội muội một bộ!”

Lí Tại Hi vui mừng quá đỗi, quỳ xuống tạ ơn, “Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Diệp Khuynh tức giận trừng mắt Lương Bình đế Chết-không-biết-xấu hổ, mấy ngày nay nàng khổ sở bỏ công bỏ sức mân mê ra một thân như vậy, Lương Bình đế thì hay rồi, trực tiếp hưởng thụ thành quả!

Có điều nàng quen lúc nào cũng tươi cười, lần này trừng, cười như có như không, như giận mà không phải giận, chẳng khác nào liếc mắt đưa ghèn.

Lương Bình đế đã lâu không thấy nàng phong tình như vậy, cổ họng căng thẳng, duỗi tay nắm lấy tay Diệp Khuynh, giọng nói trầm thấp gọi một tiếng: “Khanh Khanh —“

Diệp Khuynh nổi da gà toàn thân, theo bản năng ngẩng đầu, lại liếc mắt thấy Nguyên phi phía sau Lương Bình đế cách đó không xa, khuôn mặt lạnh lùng, Diệp Khuynh hứng thú đến, nắm lại tay Lương Bình đế, cũng nhỏ giọng gọi: “A Huân —“

Lương Bình đế họ Cao tên Huân, có điều từ khi hắn đăng cơ làm đế, tên thật không ai dám gọi, cho dù viết cũng phạm húy đổi thành chữ Tuần.

Đây là xưng hô giữa hai người bọn họ khi mới tân hôn.

Xem đế hậu âu yếm tình thâm, các đại thần mừng rỡ, Lí Tại Hi cũng yên lặng ghi nhớ cảnh này trong lòng.

Không lâu sau vụ cung yến, mỹ danh Diệp Khuynh lan truyền ra ngoài — vì kéo gần quan hệ với hạ triều, Diệp Hoàng hậu tự mình thay đổi phục sức truyền thống đối phương, cũng đem tặng rất nhiều cung trang tinh xảo, để tiểu triều xa xôi biết được phong phạm của đại quốc Đại Lương.

Diệp Khuynh vung tay áo, quần áo truyền thống Triều Tiên ưu điểm lớn nhất chính là vạt áo rộng, có thể che đi thịt mỡ ở mông và bụng, mà tay áo thay đổi chỉ vì giấu bắp tay tráng kiện.

Mà phục sức tiền triều khác với váy Triều Tiên ở chỗ dây buộc ngực, váy Triều Tiên chỉ buộc cái kết tại ngực, so sánh, đương nhiên cung váy tiền triều càng thêm uyển chuyển.

Nàng da trắng, mặc lộ chút ngực kết hợp với quần áo xanh nhạt càng thêm tuyệt diệu, mềm mại động lòng.

Lịch sử lại phát sinh hiểu lầm lần nữa, danh vọng Hiền hậu càng thêm vang dội, nếu nói Nguyên phi lúc mới vào cung là ánh trăng, có thể tranh sáng với Diệp Khuynh, thì hiện tại chỉ là con đom đóm, hoàn toàn bị ánh mặt trời Diệp Khuynh nghiền thành kiến.

Dù sao, về sau Diệp Khuynh rút ra bài học, phải nhanh chóng gầy đi, mấy bộ quần áo ngoại trừ vài bộ cho Lí Tại Hi mang về Triều Tiên số còn lại đặt dưới đáy hòm, chưa kịp lưu truyền trong vòng quý nữ Lương Kinh.

Lúc này Diệp Khuynh xem bộ váy trên người Phó thị, không phải rất giống váy Triều Tiên bản cải biến lúc trước nàng mặc sao!

Diệp Khuynh đưa tay ngăn cản động tác Phó thị cởi váy, lấy dây lưng dài, hai tay vòng ra sau lưng bà, buộc một vòng, cuối cùng thắt nơ bướm trước ngực.

Ưu việt duy nhất của dáng người mượt mà chính là ngực lớn hơn người khác một vòng, Diệp Khuynh vừa buộc lại ngực Phó thị là phập phồng đồi núi, phong cảnh vô hạn.

Làn váy bên dưới tản ra, vốn là váy tám mặt, tản ra như vậy càng thêm phiêu dật.

Có điều Diệp Khuynh vẫn thấy còn thiếu gì đó, nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, bỗng dưng vươn tay lấy trâm cài trên đầu Phó thị xuống, tóc dài tú lệ tung ra, Phó thị bối rối đứng trước mặt Diệp Khuynh, Diệp Khuynh không chút khách khí biến khách thành chủ, “Phỉ Thúy, ngươi chải đầu cho mợ, búi Trụy mã kế!”

Phỉ Thúy đáp lời, cất bước lên, tay chân lanh lẹ búi, Trụy mã kế giống như tên, chải tóc sau khi té ngựa, búi tóc chỉnh tề mang vẻ rối loạn, cho nên đặc điểm Trụy mã kế là thoải mái, mang theo hương vị lười nhác.

Búi tóc xong, Diệp Khuynh xắn tay áo, tìm kiếm trong tráp trang sức Phó thị, cuối cùng chọn cây trâm cài gồm mười hai viên đông châu cùng cỡ, tạo thành một vòng quanh búi tóc.

Nha hoàn bên cạnh kinh ngạc vui vẻ kêu lên: “Phu nhân, ngài thật là đẹp!”

Phó thị luôn nhìn vào kính lưu ly, tận mắt thấy Diệp Khuynh ra tay, bừng bước một trang điểm cho mình thành dáng vẻ hiện tại, vẫn không tin nổi, bà duỗi tay khẽ xoa mặt mình, thì thào: “Đây, là ta sao?”

Diệp Khuynh khụ hai tiếng, làm trong cổ họng, cố ý hù dọa bà: “Đương nhiên không phải mợ rồi, mợ làm gì tầm thường như vậy?!”

Phó thị trừng mắt, mỹ nhân châu tròn ngọc sáng trong gương cũng trừng theo, thân trang điểm này làm bà trẻ hơn bình thường mười tuổi, mà chỉ là tầm thường?!

Diệp Khuynh híp mắt đẩy Phó thị, cưỡng ép bà ngồi xuống bàn trang điểm, chỉ vào dung nhan thuần khiết của bà: “Thân quần áo được rồi, mà mặt vẫn chưa được, có phải mỹ nhân không mấu chốt vẫn ở mặt!”

Nói xong, Diệp Khuynh vén tay áo, lộ ra cẳng tay trắng nõn, mở hết phấn son trên bàn ra.

Hiện tại quan chức cậu không thấp, hơn nữa nội tình phủ Đoạn đại Học sĩ còn đó, phấn son trên bàn trang điểm đều là mặt hàng tốt nhất, có điều vẫn kém hơn của Diệp Khuynh, dù sao phủ Định Quốc công bây giờ còn một vị Quý phi trong cung, thứ khác không nói, chứ son phấn mấy vị cô nương trong phủ vẫn cam đoan đều là mặt hàng ngự chế trong cung.

Diệp Khuynh đang định thu lại tầm mắt lại thấy một lọ hương cao trong góc, loại hương cao này làm từ dầu sò hến tại biển sâu, hơn nữa bỏ thêm dầu hoa hồng trong quá trình tinh luyện, hương thơm dễ chịu, rất thích hợp phu nhân tầm tuổi Phó thị.

Có điều sò hến biển sâu khó đánh bắt, một con chỉ tinh luyện ra chút xíu, Hoàng cung trước kia chỉ có phần cho Tứ phi và Hoàng hậu.

Mà Diệp Khuynh hiện tại thì không hề có loại nhuyễn hương cao này.

Suy nghĩ chuyển vài lần trong đầu Diệp Khuynh, lọ nhuyễn hương cao này nhất định người khác tặng cho Phó thị, hơn nữa còn quyền cao chức trọng, chỉ vì lấy lòng.

Đồng thời, quan hệ với Phó thị không phải rất tốt, bằng không sẽ không chỉ tặng một lọ.

Rất nhiều ý niệm chạy qua, nàng tiện tay cầm lấy lọ nhuyễn hương cao, giả bộ lỡ đãng hỏi: “Ô, bình sứ này rất khác biệt, không biết đựng gì thế mợ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.