Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 22: Một đám công tử lụa là



Đoạn Tu Nguyên nở nụ cười: “Mẹ nói nữ hài tử phải nuông chiều, nhất là ra ngoài không thể quá keo kiệt không sẽ bị người ta xem thường, cho nên thật ra tiền đệ và ca ca cộng lại cũng không nhiều bằng Mạn Nương.”

Diệp Khuynh ngộ ra, mợ Phó thị rất biết dạy dỗ nữ nhi.

Trong cung thể hiện điều này rõ nhất, ngày lễ ngày tết các mệnh phụ tiến cung thỉnh an, nếu tiếc tiền, cho bao lì xì nô tài ít sẽ phải nếm mùi đau khổ không ít, ví như uống nước trà lạnh, cố ý chỉ sai đường, hỏi không được chỗ đi nhà xí, đủ các thể loại không thể kể hết.

Diệp Khuynh luôn mở một mắt nhắm một mắt việc này, những người trong cung cũng rất đáng thương, ngoại trừ vài nô tỳ thân cận cung phi giữ lại dưỡng lão thì đám hầu hạ đến tuổi đều thả ra ngoài, lúc đó không có tài nghệ gì thì chỉ trông cậy vào chút bạc đó sống thoải mái chút.

Kết quả có lần, một tên mắt có ghèn chọc vào Nguyên phi, mợ Nguyên phi tiến cung thăm, tâm cao khí ngạo không cho tiền thưởng, bị chỉ sai đường, hại Nguyên phi chờ không nửa canh giờ.

Nguyên phi giận dữ, náo loạn đến trước mặt Lương Bình đến, Chết-không-biết-xấu-hổ gọi cổ Diệp Khuynh đến, trước mặt Nguyên phi xả một đống nước bọt, cái gì mà thân là người đứng đầu hậu cung lại không làm việc, phóng túng đám chết tiệt đó làm việc gian nịnh.

Diệp Khuynh chả thèm đấu khẩu với Lương Bình đế, lúc đó cha huynh nàng đã chết trận, không còn ai làm chỗ dựa cho nàng, Diệp Khuynh đi theo con đường yếu đuối, chối đẩy nói rằng gần đây thương tâm quá độ, không tâm tình để ý đến sự vụ, không bằng giao cho Nguyên phi xử lý.

Nguyên phi vui mừng quá đỗi, chỉ muốn đạp Hoàng hậu một cái, không ngờ bắt được cục vàng.

Lương Bình đế không nói gì, kêu Diệp Khuynh nghỉ ngơi cho tốt, thiếu cái gì cứ bảo Thái Y viện.

Sau đó Nguyên phi ý chí bừng bừng đi nhận chức, chuyện đầu tiên nàng ta xử lý chính là vụ hối lộ của đám nô tài trong cung, nói rõ một khi phát hiện sẽ dùng gậy đánh chết!

Chiêu này đủ độc, ai chẳng biết vị này bối cảnh đứng đầu một cung, cả đám thành thật hơn nhiều, có điều lâu ngày sẽ chịu không nổi, Nguyên phi ngày ngày sung sướng như tiên, người bên dưới ngay cả hớp cháo loãng cũng không có, ai chịu nổi!

Vì thế dưới tầng đàn áp của Nguyên phi, nô tài trong cung bắt đầu đoàn kết chưa từng có.

Đương nhiên bọn họ không thể làm gì Nguyên phi, cũng không dám động tay động chân, mà Nguyên phi đâu chỉ có một mình, hầu hạ nàng ta là do mấy chục người làm.

Những người này xui rồi, lúc ăn cơm ăn ra sợi tóc là nhẹ, ăn đến ruồi bọ rất bình thường, ăn ra con sâu sống mới là hay ho.

Quần áo đưa đến Hoán Y cục luôn bị giặt rách, đi đòi lý lẽ thì quản sự người ta nói, “Quần áo cô nương chúng ta cẩn thận nhất, chỉ sợ giặt không sạch, cho nên cố ý vò thật nhiều đấy!”

Người cung Nguyên phi kêu khổ không ngừng, Nguyên phi lại không thể nổi giận lần nữa với bọn nô tài bên dưới.

Tính khí Nguyên phi lại lớn, không chịu thu hồi mệnh lệnh ban ra, cứ vậy giằng co một đoạn thời gian, cung nữ thái giám trong cung Nguyên phi lần lượt từng người đổ bệnh, mẹ ruột nàng ta đến cũng không có một ngụm nước ấm để uống, dạy dỗ nữ nhi một trận, Nguyên phi mới hốt hoảng.

Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của mẹ ruột, Nguyên phi mang theo thật nhiều lễ vật đến thăm Diệp Khuynh bị bệnh.

Diệp Khuynh thấy Nguyên phi biết vâng lời, xuống nước thưa dạ, khỏi nói sảng khoái bao nhiêu.

Diệp Khuynh lại kéo dài dưỡng bệnh thêm một thời gian, cho đến khi Nguyên phi ba lần đến Khôn Trữ cung, ngay cả Lương Bình đến cũng bị kinh động, đích thân đến thăm bệnh nàng mới “gắng gượng bệnh nặng”, miễn cưỡng ra ngoài nhận lại cung vụ.

Quy củ không hợp lý nhận hối lộ lập tức đánh chết của Nguyên phi tất nhiên không cánh mà bay.

Cho nên đôi khi thật ra Diệp Khuynh chẳng cần làm gì bọn yêu tinh trong hậu cung đã tự mình làm mình chết.

Lấy lại tinh thần, trên sân khấu có năm sáu tiểu nha hoàn, tay nâng khay lớn, hiển nhiên đã thu xong tiền nước trà quay về.

Quản sự kia đứng chính giữa các tiểu nha hoàn, xem vàng bạc trên khay, tươi cười rạng rỡ, vỗ tay: “Yên Yên sẽ đi ra đáp tạ các vị gia! Hơn nữa, vị cho tiền nước trà nhiều nhất, Yên Yên có thể lên thuyền trực tiếp nói lời cảm tạ!”

Còn chưa dứt lời, mấy chiếc thuyền nhỏ vây quanh sân khấu lại hướng ra ngoài, chống sào không xa, lắc lư quanh mấy thuyền lâu.

Diệp Khuynh buồn cười, chủ nhân thôn trang rất biết buôn bán, có thể tới nơi này không phú thì quý, rất sĩ diện, phía sau quản sự giáp mặt nói rõ số lượng bạc, đương nhiên có người không ngồi được phải tăng giá, lúc này thuyền nhỏ đi ra chỉ vì lát sau thu bạc.

Quản sự không dám thách thức sự tò mò mọi người, quả nhiên giữ lời, hắn nghiêng người, hai bàn tay khẽ vỗ, một mỹ nhân mặc áo gấm bó tay màu phấn hồng chỉ vàng thêu trăm hoa nở rộ, váy dài cẩm tú hương thu rủ xuống thướt tha đi tới, từ xa nhìn lại, eo nàng mảnh mai, đi đương chẳng khác nào liễu yếu đào tơ.

Có điều nàng luôn cúi đầu, đi tới chính giữa các tiểu nha hoàn nâng khay mới hơi ngẩng lên, xung quanh vang lên từng trận tiếng hít sâu, có tên tùy tiện mở miệng kêu: “Tiểu nương tử thật tinh xảo!”

Không sai, nữ tử hai mắt cong cong, mũi khéo léo linh lung, làn môi không son tự hồng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhìn kỹ không chỗ nào không đẹp, phối hợp với nhau càng vừa thấy đã thương.

Diệp Khuynh lại hơi thất vọng, nữ tử tên Yên Yên trên sân khấu, luận khí chất không bằng Nhu phi, luận diện mạo càng kém xa Lệ phi, nhìn qua còn tưởng là Nhu phi lúc lành bệnh, chẳng bằng lúc ốm yếu càng trìu mến hơn.

Hiện giờ ngẫm lại, ánh mắt Lương Bình đế cực chuẩn, mỗi nữ tử bị hắn nhét vào hậu cung đều có thể nói độc nhất vô nhị.

Diệp Khuynh không cho rằng nổi bật mà các công tử dưới sân khấu lại vô cùng kích động, dung mạo nữ tử tên Yên Yên quả thật có thể xưng thượng giai.

Có người thúc giục quản sự mau đọc số lượng tiền trà nước, để giành đứng thứ nhất mời mỹ nhân lên thuyền.

Quản sự rất khéo léo, gọi Yên Yên đến đọc, Yên Yên duỗi ngón tay ngọc, cầm lấy một thỏi bạc trên khay bên trái, nghe tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói người nào thưởng, cao giọng đọc: “Phù Phong công tử, hai mươi lượng bạc.”

Đoạn Tu Nguyên biết biểu tỷ nghi vấn nhiều, hiếu kỳ nặng, sớm săn sóc đứng bên nhỏ giọng giải thích cho Diệp Khuynh: “Có vài người ra ngoài chơi không thích bị người khác biết thân phận cho nên đặt nhã hào.”

Hắn chưa nói xong, tiếng phản đối nổi lên bốn phía, “Hai mươi lượng cũng mặt dày lấy ra, nhanh về nhà dỗ mẹ đi, không chừng lần sau ra ngoài được mang nhiều tiền hơn!”

“Còn Phù Phong công tử nữa, Chu lão tam, đừng tưởng rằng đổi tên thì không ai biết là ngươi, vừa nghe kiểu nghèo kiết hủ lậu chỉ có ngươi chứ ai chả cần phải đoán!”

Đoạn Tu Nguyên khụ khụ vài tiếng, cười ngượng: “Bị người khác nhận ra cũng là việc thường có.”

Diệp Khuynh không còn gì để nói, xem ra muốn chơi còn phải ngó người khác có chịu chơi cùng hay không.

Yên Yên lại cầm một khối ngọc bội, thanh thúy cất lời: “Ngũ công tử Uy Vũ hầu, một Hòa Điền ngọc bội thượng đẳng!”

Thấy cửa sổ thuyền lầu xa xa đẩy ra, một vị công tử mặt ngọc mặc áo bào trắng, tác phong nhanh nhẹn đứng trước cửa sổ, chắp tay với bốn phía cười nói: “Tiểu đệ đa tạ, đa tạ!”

Lập tức các thuyền lầu xung quanh quăng vô số hoa quả đến, may mắn tiểu công tử nhà Uy Vũ hầu trốn nhanh, bằng không cả người đầy nước trái cây.

Lần này Thái Liên ôm bụng cười, lấy khăn che môi, cười khanh khách: “Hoa quả trên thuyền chúng ta ăn nhanh nhất!”

Đoạn Mạn Nương mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, vỗ tay cười: “Đúng rồi, sau này chúng ta kêu ca ca đứng trước cửa sổ, sau đó sẽ có thật nhiều thật nhiều trái cây ăn!”

Diệp Khuynh khẽ chớp lông mi, trong lòng khen Đoạn Mạn Nương thông minh bất thình lình, ánh mắt quét về phía Đoạn Tu Văn, xem hắn ứng đối thế nào.

Đoạn Tu Văn cầm quạt, không nhanh không chậm phất hai cái, khen: “Ý kiến này hay, sau này bảo Nhị ca muội đứng trước cửa sổ đi!”

Diệp Khuynh: “…”

Xung quanh lại một mảnh ồn ào, thuyền ở trên mặt hồ, tiếng nói truyền đến như có như không, không rõ rốt cuộc là thuyền lầu nào:

“Tiểu tử, muốn gây náo động thì bảo ca ca ngươi đến đi!”

“Nhìn vị trí đi, lệch đến nỗi sắp không thấy người cũng dám chạy ra tranh nổi bật!”

Diệp Khuynh chú ý lắng nghe, hóa ra vị trí thuyền lầu cũng có quy định, dựa theo thân phận địa vị mọi người, náo nhiệt này rất hay, không hề kém vở diễn vừa rồi trên sân khấu.

Yên Yên lại đọc tiếp, quả nhiên có người ra tay rộng rãi, một lần đã là ngân phiếu năm trăm lượng, thuyền nhỏ xung quanh lập tức có tác dụng, lui qua lui lại giữa các thuyền lầu, bất chợt truyền đến tin tức có mỗ công tử thêm ba trăm lượng bạc, mỗ đại nhân tháo bảo kiếm tặng giai nhân.

Khẩu chiến dưới đài chưa từng ngừng qua, bất luận người nào có gan ra mặt đều sẽ bị hoa quả ném chết!

Giữa trận náo nhiệt, Yên Yên cúi đầu xem một nắm tiền bạc trong khay, tay gộp lại cùng chỗ, đếm lại chỉ chừng mười lượng bạc, bên cạnh còn thêm hai đóa hoa lụa góp đủ số, trong lòng sầu não.

Người trong nghề đều biết, hôm nay là lần đầu tiên nàng lên đài, cũng là thời khắc quan trọng quyết định giá trị ngày sau, cho dù không cho bạc cũng đỡ hơn vứt ra mấy thứ đồ chơi như đuổi ăn mày thế này.

Yên Yên tức giận trong lòng, không chờ tiểu nha hoàn nâng khay báo danh, cầm cung hoa phát giận, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đây là của vị đại gia nào, trên người không có tiền nên lấy hoa trên đầu nương tử nhà mình ra cho đủ số, mau cầm lại đi, tránh cho về nhà không vào được cửa!”

Dưới đài lặng thinh, một lát sau bùng nổ từng tiếng cười to, trong đó có một giọng nam mang cười nhẹ nhàng khoan khoái vang lên: “Còn tưởng rằng tiểu nương tử trên đài lại là mỹ nhân đầu gỗ, không ngờ cũng là mỹ nhân có tính khí, hợp khẩu vị ta, nào nào, hai tấm ngân phiếu cầm đi, mua chút son phấn cho tiểu nương tử.”

Phụ nhân chèo thuyền lập tức lại gần, một lát sau tay ra hiệu với sân khấu, Yên Yên mừng rỡ trong lòng, không ngờ có thêm ba ngàn lượng!

“Hóa ra Đại công tử Uy Vũ hầu cũng ở đây, vậy thì gia không thể thua kém, vừa hay mới có một tráp Nam Hải trân châu, tặng cho Yên Yên cô nương chơi đi!”

Quản sự trên sân khấu mừng nở hoa, tình huống này hắn thích nhất, vị nói sau là Trưởng tử Trường An hầu, toàn Kinh thành ai chẳng biết, Trường An hầu cùng Uy Vũ hầu xưa nay không hợp nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.