Đoạn Tu Văn cũng thấy bầu không khí không đúng, cười nói: “Còn một đoạn đường nữa, chi bằng vãn bối cùng ngài hạ cờ.”
Lâm Giác lập tức tươi cười rạng rỡ: “Được, được, thường ngày ta thích nhất chơi cờ, đáng tiếc mấy đứa cháu chẳng đứa nào chịu chơi cùng!”
Diệp Khuynh nghĩ thầm, biệt hiệu của ngươi là Hối quân tử, ai muốn chơi với ngươi, vừa hối là hối tận mười bước, lần kinh khủng nhất trực tiếp hối đến tận lúc bắt đầu, còn không thừa nhận là ván cờ mới!
Đáng tiếc nàng không kịp ngăn cản Đoạn Tu Văn đã lấy cờ ra, Lâm Giác không chút khách khí cầm quân đen, đường cờ Lâm Giác có chút giống Diệp Khuynh, đại khai đại hợp, xung trận vô song, Đoạn Tu Văn vẫn con đường mưa phùn triền miên như trước, cho nên hai người chơi cờ khá giống trận đấu giữa Diệp Khuynh và Đoạn Tu Văn ngày đó.
Nửa trận đầu hạ cực nhanh, Lâm Giác vô cùng vui vẻ, khen ngợi không dứt: “Tiểu tử khá lắm!” “Hài tử ngoan! Ta mà có cháu gái nhất định sẽ gả cho ngươi!”
Cứ thế cho đến trung cuộc, Lâm Giác gặp vấn đề y hệt Diệp Khuynh, một con đại long sắp bay vút lên không, cố tình bị mưa phùn kéo dài của Đoạn Tu Văn khhóa chặt trên bàn cờ!
Lâm Giác nóng nảy: “Không được không được, vừa rồi ta đi nhầm, chúng ta đi lại!”
Diệp Khuynh trợn trắng mắt, người này đã bảy mươi tám mươi tuổi mà chẳng khác gì hồi nhỏ, đúng là không chút tiến bộ.
Mắt thấy Đoạn Tu Văn tốt tính tùy ý Lâm Giác đi lại năm sáu bước, Diệp Khuynh biết, đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo Lâm Giác sẽ đòi lui bước không ngừng.
Đối phó với người như thế chỉ có một cách, Diệp Khuynh duỗi tay, vừa chọn lựa quân cờ, vừa nhắc đi nhắc lại: “Không được không được, còn phải lấy thêm vài quân cờ nữa, bằng không vẫn không thắng được!”
Lâm Giác không phát hiện Diệp Khuynh cầm thêm hai quân, nhưng Đoạn Tu Văn thì có dụng ý khác liếc mắt nhìn Diệp Khuynh, trong lòng thầm than, biểu muội thật là từng giờ từng khắc đặt ta trong lòng, chơi cờ mà còn sợ ta thua trận.
Cứ thế, đại long của Lâm Giác vô cùng thê thảm, đi lại kiểu gì cũng không thành công, tính khí nổi lên, quấy tung bàn cờ, chán nản nói: “Không chơi nữa, ta thua!”
Diệp Khuynh vừa bực mình vừa buồn cười, Lâm Giác được gọi Hối quân tử chính vì người này tuy thích đi lại, nhưng thua chính là thua, thắng chính là thắng, cuối cùng vẫn sẽ thẳng thắn nhận thua, cho nên chơi cờ với Lâm Giác rất mệt mà không chán ghét!
Đoạn Tu Văn đặt quạt xếp trong tay sang bên, bắt đầu thu dọn bàn cơ, Diệp Khuynh giúp hắn, Đoạn Tu Văn liếc Lâm Giác ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, giả bộ vô tình hỏi: “Đúng rồi, hôm nay Lâm tiểu Tướng quân mời biểu muội đến quân doanh vì việc gì?”
Diệp Khuynh hơi do dự, nghĩ đến ngày ấy biểu ca cùng cậu nói chuyện mịt mờ không rõ ràng, không chừng Đoạn Tu Văn biết nhiều hơn, cho nên lặp lại từng lời Lâm Đống nói, cuối cùng nàng nhẹ nhàng cất lời: “Mấy người tham gia quân ngũ cũng rất đáng thương, chúng ta không thể giúp bọn họ sao?”
Lâm Giác không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Diệp Khuynh, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Con thật sự rất giống cô tổ mẫu con, nữ tử khác bị đánh roi vào mặt chỉ sợ chỉ muốn rút gân lột ra tiểu tử hư đốn kia, làm sao sẽ lấy đại cục làm trọng! Thật đáng tiếc, con thật sự không suy nghĩ lại tiểu tử thối nhà ta sao?”
Tầm mắt Lâm Giác nóng rực, Diệp Khuynh dường như về lại năm đó, thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, tuy không nói lời nào mà ánh mắt luôn dõi theo bóng hình nàng.
Trong lúc Diệp Khuynh bồi hồi, Đoạn Tu Văn nhướng mày, mở miệng: “Việc này không dễ làm, lại nói tiếp, phụ thân cũng rất khó chịu, không biết Nhị Hoàng tử làm cách nào thuyết phục được một tên thủ hạ phụ thân tự tiện dâng sớ, khiến cả triều cho rằng phụ thân làm.”
Một câu nói đã giải thích rõ ràng, việc này không phải Đoạn Văn Bân chỉ đạo, tất nhiên không liên quan đến Đoạn gia.
Diệp Khuynh sửng sốt, đến giờ nàng vẫn chưa biết hiện tại là tình huống gì, cất lời hỏi: “Rốt cuộc là dâng sớ gì mà có thể gạt hết quân công vài năm qua?”
Đoạn Tu Văn lại phe phẩy quạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đồ thành.”
Diệp Khuynh há hốc mồm, hôm nay nàng thấy được vẻ mặt ngốc ngốc của Lâm Đống sau khi uống say, trong lòng hơi xem nhẹ đối phương, không ngờ hóa ra hắn là một con người hung hãn, tàn nhẫn chân chính!
Đại Lương tự khoe đại quốc rộng lớn, nơi văn hóa phát triển, được xưng giáo hóa thế nhân, luôn căm thù tận xương việc đồ thành, cho rằng tổn hại thể diện đại quốc.
Lương Bình đế tại vị hơn mười năm, Thất Hoàng tử Cao Trị năng chinh thiện chiến, mở rộng quốc thổ cho Đại Lương, vốn danh tiếng cực cao, chỉ vì một lần đồ thành, bách quan ào ào buộc tội, địa vị xuống dốc không phanh.
Đúng là không dễ làm, Diệp Khuynh trầm tư thật lâu, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn Lâm Giác: “Nếu vãn bối giải quyết được vụ phiền toái này thay Lâm tiểu Tướng quân, có thể giải trừ hôn ước của vãn bối không?”
Đoạn Tu Văn và Lâm Giác ghé mắt, vừa rồi Đoạn Tu Văn thấy Diệp Khuynh hỏi, hơn nữa chuyện này ồn ào khắp triều đình, nếu có tâm rất dễ hỏi ra, cho nên mới thuận miệng trả lời, căn bản không nghĩ tới Diệp Khuynh nghĩ ra biện pháp.
Lâm Giác không hiểu sao lại rất tin tưởng thiếu nữ cực gì giống cố nhân này, ông ngừng thở, nhìn Diệp Khuynh, “Con nói đi!”
Diệp Khuynh vẻ mặt ngưng trọng, nhấn rõ từng chữ: “Không ngại lấy lùi làm tiến.”
Còn chưa dứt lời, Đoạn Tu Văn đóng quạt xếp, cạch một tiếng gõ vào lòng bàn tay: “Hay!”
Lâm Giác cũng giật mình: “Không tệ, lấy lùi làm tiến, không ngại làm triệt để hơn, ngày mai ta gọi tiểu tử thối kia chịu đòn nhận tội!”
Diệp Khuynh xấu xa nhắc nhở: “Cành mận gai nên chọn cành to nhiều gai, mới tỏ rõ thành ý!”
Lâm Giác sửng sốt, lấy lại tinh thần, cười ha ha: “Hài tử ngoan, cô nương tốt, để ý đến đại cục mà không quên tiểu tiết, ân oán rõ ràng, tốt lắm tốt lắm!”
Nói xong câu này, ông bỗng dưng thở dài: “Tiếc quá, tiếc quá, Lâm gia chúng ta đến cùng vẫn hữu duyên vô phận với nữ tử Diệp gia con!”
Ông lại tiếp tục vui vẻ, “Ha ha ha, ta sẽ chờ xem ngày tiểu tử hư thân nhà ta hối hận!”
Diệp Khuynh chỉ cười không nói, thật ra kế sách này, nói trắng ra rất đơn giản, ỷ vào sự hiểu biết của nàng với Hiển Khánh đế, Hiển Khánh đế làm người trọng tình nghĩa, nhớ tình cố tri, năm xưa khốn đốn, sau này phát đạt, mấy lão nhân năm đó từng giúp đỡ hắn đều thăng chức rất nhanh.
Nếu Lâm Đống cứ nhấn mạnh công lao mình lớn bao nhiêu, rất dễ khiến hắn thấy phản cảm, lấy lùi làm tiến, không nói mình có bao nhiêu công lao, chỉ nói mình mang bao nhiêu tội, không cần nghĩ thêm gì, trực tiếp thuật lại những lời nói với Diệp Khuynh ở quân doanh, tất sẽ đả động thánh tâm.
Cục diện bế tắc trở nên dễ dàng giải quyết.
Ba người lại mưu đồ một lượt, sửa sang lại những lời ngày mai Lâm Đống nói trên điện, Lâm Giác hiểu rõ tình huống, ông chủ trì, Đoạn Tu Văn phụ trách sửa lại giọng điệu cùng tăng giảm từ ngữ, mà Diệp Khuynh, thỉnh thoảng có lời kinh người, làm hai nam nhân có cảm giác mới mẻ.