Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 37: Lâm Đống từ hôn



Mấy phụ nhân vô cùng vui vẻ, Từ thị cùng Trương thị ngắm y phục nhỏ trong tay, liên tục khen đường may khéo léo, thêu công tinh xảo, mà Diệp Như Diệp Vân chụm đầu nghiên cứu Nữ giới trong tay, cả phòng hòa thuận vui vẻ.

Diệp Khuynh thì ngồi bên người Diệp lão Thái quân, đặc biệt chọn những lời Diệp lão Thái quân thấy hứng thú để nói, dỗ Diệp lão Thái quân thoải mái: “Chờ phu nhân sinh, gọi mấy huynh đệ tỷ muội đến, ngài an vị chính giữa, chúng con lại mời họa sĩ vẽ lại, đặt tên bức họa là chúng tinh phủng nguyệt!”

Diệp lão Thái quân bật cười, gõ đầu Diệp Khuynh: “Lại lấy lão thái bà ra làm trò cười, có thấy ánh trăng nào già thế này chưa!”

Diệp Vân gần đó cười thấu lại gần: “Con thấy, chi bằng chúng ta mặc y phục đủ các màu cho đặc biệt, làm bức bảy sắc cầu vồng luôn!”

Diệp Như bĩu môi, “Vậy tỷ muốn mặc đồ cưỡi ngựa!”

Diệp Vân trừng nàng, lão Tứ chính là thiếu ánh mắt, đầu thẳng tưng, Diệp Khuynh ý cười ngâm ngâm chen lời: “Tỷ thấy, đến lúc đó cho một mình muội mặc bộ cưỡi ngựa bảy sắc cầu vồng, xem muội có dám mặc không!”

Cả phòng cười vang, Diệp Như cắn môi, uể oải: “Các tỷ chỉ biết bắt nạt muội! Rõ ràng muội nhỏ nhất mà chẳng thấy nhường gì cả!”

Lần này ngay cả Diệp lão Thái quân cũng không nhịn được, duỗi ngón tay đẩy đầu Diệp Như lắc tới lắc lui: “Nhìn xem, ỷ vào mình nhỏ tuổi bắt nạt lại người ta kìa!”

Các nha hoàn con dâu quay đầu đi cười trộm, cả phòng tiếng cười không ngừng, Diệp Khuynh xem hai đường muội, tâm tình tốt lắm, chung quy là người một nhà, nói nói cười cười, có gì không vui rất dễ dàng bỏ qua.

Đang vui vẻ thì một giọng nói hoang mang rối loạn truyền vào: “Mẫu thân, mẫu thân! Không tốt rồi!”

Tiếng cười ngừng bặt, mọi người đồng thời nhìn ra ngoài, Nhị thúc Diệp Khuynh, Diệp Thịnh Hoài kinh hoảng chạy vào, Diệp lão Thái quân mặt trầm xuống: “Con với cháu gái ngươi đều ở đây, còn ra dáng trưởng bối không hả!”

Diệp Thịnh Hoài lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt sốt ruột: “Mẫu thân, Lâm Đống kia lên triều, trước mặt văn võ bá quan, đưa ra mong muốn giải trừ hôn ước với Đại cô nương, Hoàng thượng đã ân chuẩn!”

Diệp lão Thái quân cả người lung lay, suýt nữa ngã quỵ trên giường, Diệp Khuynh vội đỡ lấy bà, Diệp lão Thái quân run rẩy chỉ vào Diệp Thịnh Hoài, tức phát run: “Ngươi, ngươi nói gì, lặp lại lần nữa!”

Diệp Thịnh Hoài mở miệng đang định thuật lại thì có giọng nam hơi trầm thấp ngắt lời ông: “Nhị đệ, đừng vội nói bậy!”

Diệp Khuynh nhìn theo tiếng nói, ngoài cửa xuất hiện một nam nhân mặc triều phục Quốc công Nhất phẩm, khuôn mặt thon dài, lông mày bay xéo giương cao, không giận tự uy, tròng mắt tối như mực đảo qua phòng, mấy người phụ nhân lập tức đứng lên, ào ào hành lễ:

“Lão gia!” “Đại bá!” “Bá phụ!”

Diệp Khuynh ngẩn người, đây là phụ thân tiện nghi của thân thể này, cũng là người cháu nàng chưa từng gặp mặt.

Cha huynh Diệp Khuynh toàn bộ chết trận, chỉ đệ lại ấu đệ, thân thể không tốt, bởi vậy nàng kỳ vọng rất cao với đứa nhỏ thứ nhất của đệ đệ, chữ Thịnh trong tên lót đồng lứa này chính do nàng tự mình đặt, ý chỉ hưng thịnh, nhân đinh hưng thịnh, gia tộc hưng thịnh.

Người cháu này cũng không làm nàng thất vọng, tuổi nhỏ mà thành thạo, làm việc kết cấu, ban đầu nàng còn thấy quái lạ tại sao Diệp phủ loạn thành thế này.

Hôm nay gặp mặt Diệp Thịnh Quảng, trong nháy mắt Diệp Khuynh hiểu được, Diệp Thịnh Hoài chỉ là tên hề nhảy nhót, một mình lung tung diễn trò thôi, quyền to phủ Định Quốc công vẫn nằm trong tay Diệp Thịnh Quảng.

Diệp Thịnh Quảng nhàn nhạt đáp vài câu, đi đến trước mặt Diệp lão Thái quân, cung kính thi lễ, Diệp Thịnh Hoài mới bất giác nhớ ra, học theo hành lễ, rồi khẩn cấp muốn nói, mà Diệp Thịnh Quảng đảo mắt qua, ông lập tức ngậm miệng.

Tiếp theo Diệp Thịnh Quảng lại nhìn về phía Diệp Khuynh, Diệp Khuynh phản ứng chậm nửa nhịp, cho đến khi Diệp Thịnh Quảng hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, mới bừng tỉnh đứng dậy, cung kính hành lễ: “Phụ thân vạn phúc, Nhị thúc mạnh khỏe.”

Diệp Thịnh Quảng lúc này mới vừa lòng gật đầu, bên kia Diệp lão Thái quân cũng bình tĩnh lại, con cả như định hải thần châm, thấy không giống đã xảy ra chuyện.

Nha hoàn nàng dâu xung quanh có ánh mắt đều lui ra ngoài, cả phòng chỉ còn lại người Diệp gia.

Diệp lão Thái quân hỏi Diệp Thịnh Quảng: “Lão đại, nói nhanh, rốt cuộc là thế nào!”

Diệp Thịnh Quảng trước liếc mắt nhìn Diệp Khuynh rồi mới nói: “Hôm nay, Lâm tiểu Tướng quân cởi trần, đeo cành mận gai trên lưng lên điện thỉnh tội, nêu rõ mười sáu điều tội trạng, bao gồm không thể giúp dân chúng Nam Cương miễn trừ sự quấy rầy từ man nhân, tới giờ không thể an cư lạc nghiệp, chỉ làm nhân khẩu tăng trưởng thêm một phần;

Đi Nam Cương ba năm lại chỉ thay triều đình mở rộng thêm ba huyện; thân là chủ quan một quân, binh lính dưới trướng phần lớn chưa có hôn phối, chậm trễ sự hưng thịnh phồn vinh Đại Lương, cũng thẹn với phụ mẫu thân bằng các quân sĩ —“

Diệp Khuynh nghiêng đầu lắng nghe, trầm trồ khen ngợi trong lòng, hay cho kế lấy lùi làm tiến, từng câu nghe qua là tội, mà ngẫm lại tùy tiện lấy ra một điều cũng đủ làm rạng rỡ tổ tông.

Nam Cương luôn bị man nhân quấy rầy, thậm chí đến mấy năm cuối Lương Bình đế, vô số dân chúng xa xứ chỉ vì cầu cuộc sống an ổn, dân cư tất cả châu huyện không ngừng giảm xuống, thậm chí Lương Bình đế ngoại lệ công bố tiêu chuẩn mới để khảo hạch quan viên — Toàn bộ châu huyện Nam Cương, chỉ cần dân cư tăng trưởng một phần, chủ quan có thể liên tục thăng ba cấp!

Dù vậy, dân cư Nam Vương vẫn cứ không ngừng giảm xuống, thậm chí bách quan âm thầm gọi Nam Cương là Nam hoang!

Có thể thấy một phần dân cư tăng trưởng là cỡ nào khó khăn.

Ba năm tăng lãnh thổ ba huyện càng thêm công tích khó lường, đây là khai cương thác thổ, đủ để truyền tụng hậu thế!

Lương Bình đế cả đời dã tâm bừng bừng, luôn nhớ mãi không quên khai cương thác thổ, lưu danh lịch sử! Đáng tiếc đến chết cũng không thực hiện được, sau khi chết được thụy hào chữ Bình (bình thường) cũng vì lý do này!

Vì đều là nữ quyến, Diệp Thịnh Quảng chỉ chọn mấy điểm mấu chốt để nói, mà Diệp Khuynh từ điểm nhỏ đoán ra toàn bộ câu chuyện, biết hôm nay Lâm Đống đánh cược, tuyệt đối cược thắng.

“Tiếp theo lại có phần đông tướng sĩ dưới trướng Lâm tiểu Tướng quân cũng cởi trần, buộc cành mận gai quỳ ngoài Ngọ môn, cầu xin cho hắn.”

Diệp Thịnh Quảng hoàn toàn sa vào hồi ức, khuôn mặt trầm ổn bất giác toát ra chút kích động: “Lâm tiểu Tướng quân nói xong lời cuối, gào lên, bảo vệ Đại Lương ta, trăm chiến không hối! Cấm quân xung quanh ngươi người kích động quỳ xuống, cùng gào với hắn!”

Diệp Thịnh Quảng nhớ lại tình cảnh lúc đó, tim bỗng đập nhanh hơn, toàn bộ thân thể sôi trào hừng hực, phía sau Ngự Lâm quân, bách quan không phân biệt văn võ, cùng gào ra tiếng! Toàn bộ triều đình chỉ có một câu nói tung bay — Bảo vệ Đại Lương ta, trăm chiến không hối!

Làm ông không kìm lòng được nhớ tới hành động lớn của cô cô Diệp Hoàng hậu năm đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.