Hai đường muội cũng khá thông minh, Diệp Khuynh vừa dứt lời đã hiểu ra, Diệp Như mừng rỡ kêu lên: “Muội phải làm bộ đồ cưỡi ngựa!”
Mày Diệp Vân nhíu lại, đồ cưỡi ngựa của nữ tử thường màu sắc rực rỡ nổi bật, nàng thì thích màu nhẹ nhàng, lịch sự tao nhã một chút, quần áo ba người kiểu dáng không giống nhưng chất liệu và màu sắc khẳng định giống nhau, Diệp Vân kiên định phủ quyết: “Không được, đây là lễ hội đêm Thất Tịch, không phải săn bắn, muội mặc đồ cưỡi ngựa làm gì, mẹ chắc chắn không đáp ứng!”
Diệp Như lập tức mất hứng, quay người, bĩu môi kêu lên: “Muội đây không đi, tự tỷ đi đi!”
Diệp Vân cũng không vui, “Muội không phải trẻ con, cứ mãi không hiểu chuyện thế hả!”
Diệp Như cứng đầu: “Muội trẻ con đấy, muội không hiểu chuyện đấy, ai bảo muội nhỏ tuổi nhất, các tỷ đều phải nhường muội!”
Diệp Vân tức giận mặt xanh mét, “Được được, vậy đi mà mặc đồ cưỡi ngựa, tỷ không đi!”
Mỗi người quay đầu một bên, đưa lưng về phía đối phương, không ai quan tâm ai.
Diệp Vân và Diệp Như tranh chấp, Trân Châu mấy lần sốt ruột định xen lời đều bị Diệp Khuynh ngăn lại, loại chuyện này nàng có kinh nghiệm nhất, trước kia ở trong cung không ngày nào không phát sinh ma sát, hậu cung nhiều người như vậy, chỉ riêng Nguyên phi đã đủ nhức đầu.
Khi hai cung phi phát sinh tranh chấp, tốt nhất đừng can dự, chỉ cần không động thủ, Diệp Khuynh mặc các nàng đấu võ mồm, đợi ầm ĩ mệt không nói nữa, nàng mới bắt đầu làm quan tòa, bằng không rất dễ dẫn lửa đến người.
Hiện tại rốt cuộc đến phiên nàng lên sân khấu, Diệp Khuynh gật đầu với Phỉ Thúy, Phỉ Thúy bưng bánh trôi rượu nếp than lên, hai bát ướp đá lớn bằng nắm tay, bên trong những hạt gạo nếp chìm chìm nổi nổi, bánh trôi nhỏ cỡ trân châu óng ánh trong suốt, nhìn đặc biệt thèm ăn.
Diệp Khuynh tự tay bưng đến trước mặt hai đường muội, mỗi người một bát: “Nào, ăn bánh trôi rượu nếp trước đã.”
Diệp Vân và Diệp Như đưa tay nhận lấy, vào miệng thơm hương rượu, bánh trôi mềm mại trắng mịn, mát lạnh đến tận tâm can, ăn xong một chén bánh trôi, cơn tức gì cũng tiêu hết.
Diệp Khuynh sớm phát hiện, lúc đói bụng tính khí đặc biệt táo bạo, cho nên lúc cần điều tiết tranh cãi nàng thường bảo song phương ăn chút gì trước, cơn tức tiêu không ít, bằng không khi nổi nóng, cái gì cũng nói ra miệng, dễ kết thù.
Thấy sắc mặt Diệp Vân, Diệp Như tốt hơn nhiều, Diệp Khuynh nhìn về phía Diệp Vân, dịu dàng hỏi: “Muội muốn mặc quần áo gì đi?”
Diệp Vân ngẩn người, Diệp Như bên cạnh cướp lời ồn ào trước: “Tỷ ấy chỉ thích giả tài nữ, màu váy càng nhạt càng tốt, làn váy càng dài càng đẹp, tốt nhất gió thổi qua nhẹ bay bay.”
Diệp Khuynh bừng tỉnh hiểu ra, đồ cưỡi ngựa nhất định phải màu chói mắt, như vậy ngồi trên lưng ngựa mới thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang, cho nên hai đường muội mâu thuẫn ở chỗ màu sắc quần áo.
Diệp Khuynh tay chống cằm, suy nghĩ một lát, cười nói: “Chi bằng bộ mới của chúng ta chọn màu vàng hạnh nhân, đủ chói mắt, cũng đủ lịch sự tao nhã.”
Diệp Vân và Diệp Như nhìn nhau, một lát sau, song song gật đầu, chấp nhận đề nghị của Diệp Khuynh.
Tiễn bước hai đường muội, Diệp Khuynh nhẹ thở ra, lười biếng dựa vào ghế tựa, chung quy vài năm làm Hoàng Thái hậu an nhàn sung sướng, hiện tại xử lý chút chuyệt nhỏ cũng cảm thấy mệt mỏi.
Có điều Diệp Như muốn làm đồ cưỡi ngựa đã nhắc nhở nàng, đã lâu chưa đụng đến dây cương, lúc này nghĩ đến có chút ngứa tay.
Thấy sắc trời không còn sớm, Diệp Khuynh phân phó Trân Châu, Phỉ Thúy hầu hạ nàng rửa mặt, định sáng mai rời giường sớm, đến giáo trường trong phủ đi dạo.
Lần này ngủ ngon đến tận hửng đông, Diệp Khuynh thần thanh khí sảng, nhân lúc tinh thần sảng khoái, gọi Phỉ Thúy tùy tiện lấy mấy khối điểm tâm lấp bụng, rồi thay trang phục cưỡi ngựa lưu loát, đi thẳng đến giáo trường.
Năm đó khi xây phủ đệ đặc biệt chừa ra một khu, các nữ quyến cứ tưởng định làm hồ nước, kết quả đàn ông già trẻ toàn phủ kiên quyết xây nên giáo trường, chứa được một ngàn người luyện binh.
Nếu không phải sau này Diệp Khuynh làm Hoàng hậu, Lương Bình đế lại thưởng Diệp phủ một khu nữa xây Tứ Quý viên hiện tại, thì cả phủ xem chẳng khác nào quân doanh.
Diệp Khuynh bước chậm đến ngoài giáo trường, liếc mắt nhìn, lập tức sửng sốt, tiếng hô quát huấn luyện xưa kia hoàn toàn không thấy, chỉ có hai ba tôi tới đang tắm cho ngựa, Diệp Khuynh nhíu mày nhìn Trân Châu phía sau: “Các vị giáo đầu trong phủ đâu?”
Trân Châu nhẹ giọng nói: “Đầu năm nay Nhị phu nhân ngại tiền lương các giáo đầu quá cao, còn nói dưới chân thiên tử không có chuyện gì xảy ra được, cho nên sa thải hết giáo đầu, chỉ chọn vài hạ nhân thân thể cường tráng làm hộ viện.”
Khuôn mặt Diệp Khuynh từ lúc về nhà đến giờ luôn ý cười trong suốt rốt cuộc biến sắc, nàng tức run cả người, sắc mặt xanh mét, roi trong tay hung hăng đánh vài cái, hận mắng to: “Tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng! Phụ nhân vô tri, hại trăm năm Diệp gia ta!”
Phủ Định Quốc công lập nghiệp từ quân công, hiện tại ngay cả giáo đầu dạy võ cũng không có, chẳng phải quá buồn cười!
Chẳng lẽ kêu con cháu Diệp gia đi khoa cử, sĩ đồ tấn thân sao! Quả thật vứt bỏ nguồi cội! Diệp Khuynh phát giận một khắc mới dần bình tĩnh lại, nàng hít sâu một hơi, tình trạng này, phải nghĩ biện pháp thay đổi!
Phỉ Thúy và Trân Châu vừa rồi lùi rất xa, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn xuống mới đánh bạo tiến lên, Trân Châu dè dặt hỏi: “Cô nương muốn cưỡi ngựa sao?”
Nói xong, nàng quăng roi vào lòng Phỉ Thúy, người đi nhanh về phía trước.
Xem bóng lưng Diệp khuynh, hai nha hoàn nhìn nhau, Phỉ Thúy sờ ngực, lòng còn sợ hãi: “Ta sợ muốn chết, vừa rồi cô nương liếc mắt một cái, ta còn tưởng sẽ bị trừng chết cơ!”
Trân Châu trong lòng run run, trước kia cô nương đã lợi hại, nhưng mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy cô nương như vậy, cái liếc mắt kia, dường như khiến người khác có xúc động quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Diệp Khuynh bỏ ý định cưỡi ngựa, đi tới cạnh giáo trường, xem từng món vũ khí trên giá, quả nhiên không ngoài định liệu, đao thương kiếm kích bên trên hồi lâu không được thay mới, tay cầm bóng loáng do dùng lâu, lưỡi đao đã sứt mẻ vô số.
Thú vị là, số binh khí này tuy tàn phá nhưng không bị gỉ sét, thân đao bóng lưỡng giống như có người thường xuyên bảo dưỡng.
Diệp Khuynh trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ lão gia tướng Diệp gia nào còn ở lại giữ gìn nơi này?
Thật ra lúc này trong lòng nàng thấy hơi hối hận, năm đó vì con cháu Diệp gia không đông, chỉ còn mỗi tiểu đệ là nam đinh, tiểu đệ lại chỉ có hai con trai, đều đi con đường nối nghiệp, khiến Diệp gia hiện tại vứt bỏ truyền thừa võ tướng.
Diệp Khuynh hít sâu một hơi, vứt hết tâm tư ra sau đầu, hai chân mở rộng, đầu gối gấp khúc, bắt đầu đứng tấn.