Diệp Khuynh cùng Lâm Đống rất có ăn ý lùi về sau vài bước để giữa sân cho vài thiếu niên, Diệp An Phong mặt mang cười tự tin đứng chính giữa, vẫy tay với Nhị lang.
Nhị lang quát một tiếng, phi thân tới, Diệp An Phong nâng tay đánh về phía mắt hắn, người Nhị Lang ngửa ra sau, dưới chân bỗng đau, té ngã ra đất, Diệp An Phong cười to đồng thời vang lên: “Tiếp theo, ha ha ha ha.”
Diệp Khuynh: “…”
Gấu đứa nhỏ bắt chước cũng rất nhanh!
Nhị lang vẻ mặt ấm ức lui xuống, Tam lang cẩn thận tiến lên, Diệp An Phong giở lại trò cũ, trước duỗi chân khẽ móc, không móc được lại dùng tay đánh chiêu giả về phía mắt Tam lang, Tam lang đến cùng vẫn ngửa ra sau, Diệp An Phong đương nhiên móc chân, Tam lang lập tức ngã xuống.
Lâm Đống ồ một tiếng, mở miệng hỏi: “Là tuyệt kỹ nhập môn tổ truyền Diệp gia, dương đông kích tây tiên phát chế nhân?”
Diệp Khuynh cười híp mắt gật đầu, quạt xếp trong tay tiêu sái đung đưa: “Không sai, đúng là dương đông kích tây tiên phát chế nhân.”
Lâm Đống gật đầu, quay lại lớn tiếng quát vài đệ đệ: “Sớm bảo các ngươi luyện đứng tấn cho tốt, các ngươi ngại chịu khổ, giờ hay rồi, bị người ta đánh nhẹ đã ngã! Từ ngày mai, mỗi buổi sáng đứng tấn đủ một canh giờ cho ta!”
Mấy huynh đệ Lâm gia đồng thời lộ vẻ mặt thống khổ, mà không ai dám phản bác, hai hài tử lớn nhất nhà bọn họ cao hơn tiểu tử họ Diệp này nửa cái đầu còn bị người ta đánh ngã, thật sự không có mặt mũi nói thêm gì.
Trong lòng Diệp Khuynh khẽ động, phủ Định Quốc công hiện tại không có giáo đầu, Lâm gia ở trong quân lúc nào cũng đủ người, nhất định rất nhiều giáo đầu vũ dũng, nếu kêu hai đệ đệ tới nơi này tập võ đúng là lựa chọn không tồi.
Có điều làm cách nào khiến Lâm Đống đáp ứng thì cần phải châm chước một phen.
Diệp Khuynh đang tính toán bỗng thấy tay áo kéo căng, nàng cúi đầu, nhìn vào tròng mắt đen láy của Diệp An Phong, hắn thì hai mắt chuyển chuyển, Diệp Khuynh lập tức nhỏ giọng quát: “Bớt mưu ma chước quỷ đi, có chuyện gì nói thẳng!”
Diệp An Phong nhìn thẳng, do dự trong chốc lát, ấp a ấp úng: “Đại, Đại ca, Nhị ca trốn dưới xe Tam tỷ và Tứ tỷ, sợ đã vào nội viện.”
Diệp Khuynh ngẩn người, lập tức cầm quạt trong tay hung hăng gõ hai phát lên đầu Diệp An Phong: “Hồ nháo!”
Nếu bị người khác phát hiện, Diệp An Trác không thiếu bị thêm danh vọng hoang đường phóng đãng trước khi làm quan, vị trí thế tử vốn tràn ngập nguy cơ sợ rằng càng thêm bất ổn.
Đối với thanh danh Diệp Như Diệp Vân cũng không tốt, huynh đệ nhà mình có thể trốn dưới xe, ai biết ở nhà khuê phòng có đi vào hay không!
Lâm Đống tai thính, lời nói tỷ đệ Diệp gia không rơi chữ nào truyền vào tai hắn, hắn nhịn một lát, cuối cùng tiến lên: “Chi bằng ta phái gia đinh lặng lẽ dẫn thế tử đến.”
Diệp Khuynh lắc đầu, cầm tay Diệp An Phong nhìn, hai tay hai chân Diệp An Phong bấu lấy càng xe, lúc này ngón tay sớm sưng đỏ, nhiều chỗ xướt da.
Diệp An Trác khỏe hơn hắn cũng chẳng hơn là bao, phỏng chừng hiện tại sớm không chịu được nữa, lúc này phái gia đinh đi tìm cũng vô dụng.
Diệp Khuynh trầm ngâm chốc lát, nhớ tới một chuyện cũ, việc Phò mã Công chúa Bình Dương rơi xuống nước vốn oanh động Kinh thành, tiếng chê trách nổi lên khắp nơi, kết quả không bao lâu sau, trong cung hai vị phi tần phân vị thấp liên tiếp sảy thai, lập tức dẫn tầm mắt mọi người qua, Bình Dương Công chúa làm quả phụ hiển nhiên không còn gây chú ý như trước.
Diệp Khuynh luôn nghi ngờ, hai cung phi sảy thai là do Nguyên phi động tay chân, vì dời sự chú ý của mọi người khỏi Công chúa Bình dương.
Cho nên mới nói, muốn biến một sự kiện đáng gây chú ý thành không dễ thấy, biện pháp tốt nhất chính là làm một chuyện càng oanh động hơn.
Diệp Khuynh tươi cười chợt tắt, quát: “Lâm đội trưởng!”
Lâm gia Nhị lang nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau thấy Diệp Khuynh hai mắt sáng ngờ nhìn mình chằm chằm mới ý thức được Lâm đội trưởng là gọi mình, lập tức thẳng người, đáp lời hùng dũng mười phần: “Có mặt!”
Diệp Khuynh gật đầu: “Hiện tại giao nhiệm vụ cho tiểu đội thám báo, đi Hàn Lâm viện mang một người về, muốn để hắn cam tâm tình nguyện đi theo thì phải xem thủ đoạn các đệ!”
Mấy thiếu niên mao đầu Lâm gia hưng phấn đỏ bừng mặt, dưỡng quân vài năm rốt cuộc được trọng dụng!
Diệp Khuynh liếc Diệp An Phong bên cạnh vẻ mặt không cho là đúng, nhướng mày, mệnh lệnh: “Diệp An Phong, đệ đi cùng bọn họ!”
Diệp An Phong đang định phản bác, Diệp Khuynh lại không chút do dự đá vào mông hắn, nhỏ giọng đe dọa, “Không đi, thời gian đứng tấn buổi sáng tăng gấp đôi!”
Diệp An Phong không tình không nguyện xoa mông, đứng bên cạnh huynh đệ Lâm gia.
Diệp Khuynh tiếp tục hạ mệnh lệnh: “Người các đệ muốn tìm tên Đoạn Tu Văn —“
Còn chưa dứt lời, mấy thiếu niên đã ào ào kêu lên: “Hóa ra là tiểu Đoạn Trạng Nguyên!” “Biết biết!” “Ai da, lần trước mẫu thân còn nói mời tiểu Đoạn Trạng Nguyên đến, mà huynh ấy không chịu tới!”
Diệp Khuynh im lặng, biểu ca nhà mình đúng là vạn người mê, nam nữ già trẻ thông ăn.
Nàng ho nhẹ một tiếng, quyết định thêm lửa vào nhiệt huyết các thiếu niên, dẫn dắt từng bước: “Đúng vậy, lần này các đệ phải dựa vào bản lĩnh của mình mời tiểu Đoạn Trạng Nguyên về đây.”
Mấy thiếu niên kích động vạn phần, phảng phất sắp chiến thắng tiểu Đoạn Trạng Nguyên nổi danh toàn Kinh thành vậy, lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nhiệt liệt thảo luận:
“Chúng ta dùng cách gì đem tiểu Đoạn Trạng Nguyên về? Trực tiếp trói người thế nào?”
“Ngu ngốc, ngươi muốn lão cha bị Ngự sử cáo tội hả, đó là Hàn Lâm viện đấy!”
“Nếu không mang theo mỹ mạo nha hoàn, dùng mỹ nhân kế?”
“Dùng Hồng Tụ Thiêm Hương bên người mẫu thân hay Châu Quang Bảo Khí chỗ tổ mẫu?”
Xem mấy đệ đệ càng lúc càng xa, Lâm Đống nâng tay ra hiệu với gia tướng đứng gần đó, vài gia tướng nghe lệnh lập tức hành động, từ xa theo chân mấy đệ đệ, quay đầu lại, tâm tình phức tạp xem Diệp Khuynh, “Diệp Đại cô nương đúng là mưu kế hay.”
Họ Diệp mới nói mấy câu đã đùa giỡn bọn đệ đệ xoay quanh, hoàn toàn quên mất mình họ Lâm không phải họ Diệp, lại còn nghĩ cách đi Hàn Lâm viện trói người!
Mỹ nhân kế, mệt bọn họ nghĩ ra được!
Hay nhất là Diệp Khuynh thần cơ diệu toán, ngay khi Diệp Khuynh nói ra tên Đoạn Tu Văn, Lâm Đống đã nghĩ xong tiền căn hậu quả, tiểu Đoạn Trạng Nguyên nổi danh Kinh thành mà hiếm khi tham dự yến hội các phu nhân tổ chức, phần lớn chỉ tham gia thi hội linh tinh.
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh Đoạn Tu Văn xuất hiện, đám thiên kim quý nữ mẫu thân mời đến sẽ biểu hiện thế nào.
Lâm Đống xoa thái dương, cảnh tượng một loạt nữ nhân cùng thét chói tai đúng là có chút khủng bố.
Hắn thở dài: “Được rồi, nàng cũng tới tham gia Thất Tịch yến đúng không, ta gọi người dẫn nàng vào nội viện, để ý một chút, nếu Diệp Thế tử bị phát hiện —“