Lâm Đống chợt dừng lời, cười khổ, hắn phát hiện mình hoàn toàn không phải lo tới thủ đoạn của nữ nhân này, nàng trời sinh có hơi thở khiến người khác an tâm, dường như chỉ cần nàng ở đây, vấn đề khó nữa cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Diệp Khuynh không cự tuyệt, tuy nàng nữ phẫn nam trang mà không nên đi dạo bên ngoài, chung quy vẫn phải vào nội viện, lộ mặt trước các phu nhân thái thái, chứng minh phủ Định Quốc công và phủ Hộ Quốc Tướng quân vẫn thân cận như trước mới coi như hoàn thành mục đích hôm nay.
Lâm Đống vẫy tay gọi một bà tử (nha hoàn đứng tuổi vạm vỡ chuyên làm việc nặng), chỉ vào Diệp Khuynh phân phó dẫn đường.
Diệp Khuynh đi theo sau bà tử, hành tẩu trong Lâm phủ, rất nhiều địa phương đã tu sửa đổi mới hoàn toàn, khác hẳn với những gì nàng nhớ, bước chân thả chậm lại tinh tế ngắm cảnh.
Nhất thời lại nhìn ra vấn đề.
Diệp phủ rộng rãi, tất nhiên không cần phải nói, là nhờ công Diệp Khuynh.
Mà diện tích Lâm phủ lại cũng không nhỏ, trước kia khi xây dựng mục đích để gia tướng diễn binh, qua mấy đời, phòng ốc trong phủ không ngừng xây dựng thêm, dần dần dày đặc, con đường cũng nhiều hơn trước.
Lâm phủ chia ra hai đường đi rõ rệt, một đường trải đá cẩm thạch nhiều màu liền sát, một đường đá xanh đậm rộng cỡ một trượng, đường trước uốn lượn khúc chiết, khúc khủy thông u, đường sau đại khí phồn vinh, đủ ba kỵ sĩ cưỡi ngựa song song.
Cây cối trồng hai bên đường cũng không giống nhau, xung quanh đường đá nhiều màu liễu xanh rủ xuống, tình thơ ý họa; còn đường đá xanh một màu tùng bách, cầu cong uốn lượn, phong cách cổ xưa đại khí xa hoa.
Diệp Khuynh tưởng hai đường này thông đến nơi bất đồng, mà đi một đoạn đường đá mày, rồi đi thêm một đoạn đá xanh, kinh ngạc phát hiện hai con đường này trăm hướng đổ về một nơi, thường hội tụ tại cùng một lối ra.
Diệp Khuynh tò mò, hỏi bà tử dẫn đường: “Phủ các ngươi vì sao xây tận hai con đường?”
Bà tử kia do dự chốc lát, nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới nhỏ giọng trả lời: “Đường đá vụn nhiều mày là thái thái sai người trải, đường đá tảng xanh là lão phu nhân phân phó xây.”
Diệp Khuynh yên lặng, chớp mắt hiểu ra, dở khóc dở cười, mẹ chồng nàng dâu phủ Hộ Quốc Tướng quân không ngờ đã bất hòa đến mức một phủ hai đường rồi.
Nhờ có bà tử nhắc nhở, Diệp Khuynh nhìn ra nhiều chỗ thú vị hơn, nếu có khu nghỉ ngơi trên hành lang tất nhiên cũng là hai chỗ, một bên cẩm thạch bạch ngọc, điêu rồng khắc phượng, tu kiến xa hoa, một bên đơn thuần bằng gỗ, tươi mát lịch sự tao nhã, dây mây quấn quanh, có ý nhị khác biệt.
Phong cách duy nhất trong phủ còn duy trì nhất trí chỉ có hàng loạt phòng ở đều nhịp tăm tắp, Diệp Khuynh biết, đó là do tổ tiên Lâm gia xây dựng cho nên hai vị nữ chủ nhân Lâm phủ không dễ xuống tay.
Mà dù vậy cũng bị biến thành các kiểu phong cách, tường viện vây quanh phòng ở, hoặc tường xanh ngói đỏ, hoặc trúc xanh liễu mượt cách xa nhau, khiến người khác chỉ liếc mắt đã biết sở thích của hai vị nữ chủ nhân Lâm phủ: Một vị thích phong cách tinh xảo hoàn mỹ, yêu phô trương, mà một vị lại có chút tâm tư văn nhân.
Lại nói, phu nhân của Lâm Giác, lúc trước cũng có lai lịch, xuất thân đại tộc Giang Nam, từng bị xếp vào hậu tuyển Thái tử phi với Diệp Khuynh, cuối cùng Diệp Khuynh thắng, mà hôn sự người còn lại trở thành vấn đề lớn, cuối cùng phụ thân Lâm Giác tới cửa cầu việc hôn nhân này cho con trai.
Cạnh tranh Thái tử phi không thắng, cuối cùng còn gả cho Lâm Giác suýt nữa trở thành vị hôn phu Diệp Khuynh, Lâm lão phu nhân vốn có khúc mắc với Diệp Khuynh, cho nên lúc Diệp Khuynh làm Hoàng hậu, bà luôn viện cớ ốm, không tham gia bất cứ cung yến nào.
Cho tới giờ Diệp Khuynh cũng không biết vẻ ngoài Lâm lão phu nhân, xem Lâm phủ đủ phong cách, phảng phất nhấc lên một góc khăn che mặt thần bí của Lâm lão phu nhân, khiến nàng càng thêm hứng thú dạt dào.
“Phía trước là Đại cô nương Diệp phủ sao? Xin dừng bước.”
Diệp Khuynh ngẩn người, quay lại, thấy hai vị giai nhân thanh xuân đứng sóng vai cách đó không xa, vị bên trái một thân quần áo màu trắng, eo nhỏ tinh tế, tóc mai rủ xuống, hai mắt đưa tình, đúng một tiểu mỹ nhân vừa thấy đã thương.
Vị còn lại mũi quỳnh mắt hạnh, cười lên có hai lúm đồng tiền, phối hợp với váy dài màu cam, dịu dàng khả ái, người vừa mới mở miệng chính là nàng.
Cùng lúc đó, Lâm Đống vừa mới ngồi vào thư phòng, hạ nhân lập tức tiến vào bẩm báo: “Thiếu Tướng quân, Thu cô nương và Ninh cô nương chặn đường Diệp Đại cô nương.”
Lâm Đống xoạt một tiếng đứng dậy, nhớ tới cảnh tượng không lâu trước Diệp Khuynh bùng nổ ở Lâm phủ, bỗng thấy đau đầu, “Không phải đã bảo hôm nay trong phủ có khách, dặn các nàng đừng tùy ý đi lại rồi sao!”
Lâm Đống nghiến răng nghiến lợi ra ngoài, nhiều lần rẽ ngoặt, theo hạ nhân chỉ dẫn đến nơi Diệp Khuynh bị gọi dừng bước, vì thói quen của Lâm phu nhân, trong phủ cứ cách một đoạn là có nơi nghỉ chân hoặc đình hóng mát hay ghế đá, cũng có thân cây cổ thụ trải quan bão tố phong sương trực tiếp điêu khắc thành ghế dựa.
Lâm Đống từ xa nhìn lại, ba thiếu nữ ngồi vây quanh bàn đá, Diệp Khuynh phe phẩy quạt xếp, ý cười trong suốt, Ninh Phương Nương cùng Thu Bình Nhi đều bị nàng dỗ cười liên tục, hắn sửng sốt.
Trong lòng Diệp Khuynh lại vô cùng không kiên nhẫn, cô gái tên Ninh Phương Nương này, vừa gặp chưa kịp nói gì đã bắt đầu khóc, luôn miệng nói do nàng ta sai, mong Diệp Đại cô nương đừng từ hôn với Lâm đại ca, nàng ta thân thể không tốt, chỉ dưỡng bệnh nhờ ở Lâm phủ, chờ về sau Lâm đại ca thành thân, nàng ta sẽ xuất gia làm ni cô, làm bạn với thanh đăng cổ phật!
Một bên Thu Bình Nhi cũng là người tuyệt diệu, mở miệng ngậm miệng là Lâm đại ca làm cái này làm cái kia, Lâm đại ca lần đầu tiên gặp mặt đã cứu cả nhà nàng ta, là ân nhân cứu mạng.
Cả nhà già trẻ nàng ta đều vô cùng cảm kích, blah blah, Lâm đại ca làm người nghiêm túc ít cười nói, mà đối xử với ấu đệ nhà nàng ta rất tốt, còn tự tay vót kiếm gỗ cho đệ đệ, cũng rất tốt với phụ thân nàng ta, sinh nhật tự mình tham gia, dâng lên thọ lễ.
Diệp Khuynh cảm khái trong lòng, khó trách lần trước Diệp Đại cô nương táo bạo vung roi đánh người lung tung, dù ai vừa thấy Ninh cô nương yếu ớt đáng thương câu nào cũng là nàng sai, một người thì miệng đầy khoe ra có bao nhiêu thân mật với vị hôn phu của mình, thì kiểu gì cũng sẽ táo bạo muốn giết người.
Đáng tiếc, lần này các nàng gặp phải Diệp Khuynh.
Quạt xếp trong tay Diệp Khuynh mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn về phía Ninh Phương Nương bên trái: “Cho nên mới nói, Ninh cô nương và huynh trưởng thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau?”
Ninh Phương Nương sợ hãi gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Khi ở nhà, ta cũng có nha hoàn bà tử hầu hạ, đáng tiếc ca ca —“
Mắt thấy Ninh Phương Nương lại định khóc, Diệp Khuynh nhanh chóng nói: “Lệnh huynh thật là vị ca ca tốt —“
Ninh Phương Nương nâng đôi mắt trong suốt đẫm lệ: “Ca ca tất nhiên tốt lắm, Lâm đại ca nói, túi tiền ta làm, ca ca luôn đeo trước ngực —“
Diệp Khuynh lại nhìn về phía Thu Bình Nhi bên cạnh: “Phụ huynh Thu cô nương lúc bị vây ở Đồng thành, dứt khoát khai thương phóng lương, cứu vớt dân chúng toàn thành, thật sự khiến người ta khâm phục.”
Thu Bình Nhi trên mặt khó nén đắc ý: “Cha ta thường dạy dỗ, ngàn cân tan hết còn khôi phục lại, lấy từ dân tất nhiên sẽ dùng cho dân —“