Cảm giác quen thuộc lúc mới nhìn thấy Nhị Hoàng tử giờ mới có lời giải thích!
Lúc hắn cười khuôn mặt giãn ra, nhìn bình dị gần gũi, mà cằm khẽ nâng hiện lên khí phái hơn người, biểu cảm kia, thần thái kia, rõ ràng là Lương Bình đế nàng đã nhìn mười mấy năm!
Nàng đã có thể trở về, Lương Bình đế tất nhiên cũng có thể trở về!
Nhiều năm đeo mặt nạ Hoàng hậu cứu vớt nàng, cho dù trong lòng sóng to gió lớn cỡ nào, toàn thân muốn nhảy dựng, mà Diệp Khuynh ngoài mặt vẫn cứ bình thản, nàng nhướng mày, cười nhẹ: “Đây hẳn là lần đầu tiên ta và điện hạ gặp mặt, không biết lời đã lâu không gặp là có từ đâu?”
Nhị Hoàng tử bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, Diệp Khuynh như ngâm mình trong nước lạnh, miễn cưỡng duy trì trấn định, lớn mật nhìn qua.
Nhị Hoàng tử đột nhiên cười lớn, mặt không biểu cảm xem hắn, lòng bàn tay nắm quạt xếp gần như ướt sũng mồ hôi, trong lòng nghĩ ra trăm ngàn phương pháp làm cách nào giết chết người nam nhân trước mắt.
Không biết cười bao lâu, phảng phất mưa phùn sau trời nắng hạn, tiếng cười kia mang theo sự vui sướng đầm đìa nói không nên lời.
Tại lúc Diệp Khuynh gần như muốn chạy đi, Nhị Hoàng tử đột nhiên ngừng cười, nhìn thật sâu Diệp Khuynh, khoanh tay: “Trẫm chưa từng gặp nữ tử thứ hai mặc nam trang có thể tùy ý tiêu sái như thế, trẫm cũng chưa thấy nữ tử thứ hai nào rõ ràng lưỡi xán hoa sen tự nhiên hào phóng, khiến người khác không thể cãi lại như thế.”
Dừng lại, Nhị Hoàng tử nói tiếp: “Còn cả trang phục ba tỷ muội nàng hôm nay giống hệt Thu yến xưa kia, chẳng lẽ nàng muốn nói, mọi thứ đều là trùng hợp?”
Nói xong, tay phải hắn nâng lên, ngăn cản Diệp Khuynh biện giải: “Nàng thừa nhận hay không thừa nhận cũng không sao, ta biết nàng là Khanh Khanh, Hoàng hậu của trẫm, thế là đủ rồi.”
Tiếp theo, hai tay áo dài quét ngang, hăng hái hiên ngang nói: “Nàng chờ mà xem, thiên hạ này, vẫn là của trẫm!”
Nói xong, Nhị Hoàng tử quay người bước đi, không nhanh mà vô cùng vững chãi, đồng thời ngâm ca: “Núi sông rực rỡ, ngô độc hành hề, nay gặp cố nhân, vân hồ không vui —“
Diệp Khuynh xoay người, ban đầu còn ổn định bước tới, bất tri bất giác càng chạy càng nhau, cảm thấy trong ngực có cái gì chặn lại, khiến nàng thở hổn hển.
Mọi sự vui vẻ thoải mái khi được trở lại Diệp phủ hầu như biến mất, cả đầu chỉ còn một ý niệm: Hắn trở về, hắn trở về! Hắn cũng trở về!
Diệp Khuynh mạnh dừng chân, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía sau, người nọ vừa khéo rẽ vào đường mòn, chỉ còn lại một góc hoàng bào, phảng phất chiếu rõ thân phận hai người!
Chết tiệt, vì sao hắn là Nhị Hoàng tử!
Dân chúng bình dân, tiểu thương buôn bán, thậm chí nhà công huân cũng được, cố tình thành người trong Hoàng thất, gần ngai vàng như vậy!
Bóng hình người nọ không thấy nữa, mà tiếng ca từ xa nhẹ nhàng truyền đến: “Cung thất yểu yểu, ngô độc cư hề, nay gặp cố nhân, vân hồ không vui —“
Diệp Khuynh cắn chặt răng, sắc mặt ngưng trọng thâm trầm, trên đời này nếu có người hận nàng tận xương thì chính là Lương Bình đế.
Hai người giống như rắn và ưng, hai kiếp làm người chắc chắn thành thiên địch!
Chỉ một người được sống, không thể trốn tránh, không thể đào thoát!
Diệp Khuynh hít sâu một hơi, nói với bản thân, nam nhân này, nàng đào tạo các con hắn thành tài, cuối cùng để hắn tận mắt thấy các con nội đấu gần như chết hết, lại để hắn phát hiện mấy vị ái phi có tâm tư khác, không hề thương yêu hắn, cuối cùng trước khi lâm chung, cứ thế xem con trai kẻ địch bước lên ngôi vị Hoàng đế!
Nàng tự tay chôn vùi tất cả những gì nam nhân này lấy làm kiêu ngạo, hắn hận nàng đến mức nào đây?!
Diệp Khuynh tự nói với bản thân, chiến đi, không thể trốn tránh, không thể hòa giải, chỉ có một trận chiến!
Diệp Khuynh lại thật sâu nhìn nơi Nhị Hoàng tử rời đi, dứt khoát quay đầu, bước nhanh về phía trước.
Nàng vừa đi vừa cấp tốc suy tư, đầu tiên, bất luận Nhị Hoàng tử nghĩ thế nào, nàng không thể thừa nhận mình là Diệp Khanh!
Sau đó, phải đưa Diệp An Trác và Diệp An Phong vào quân doanh, nếu có thể trấn thủ một phương trên dưới Diệp gia sẽ an toàn hơn nhiều, cho dù ngày sau Nhị Hoàng tử thật sự bước lên long tòa cũng có thể mang toàn gia suốt đêm đào vong!
Diệp Khuynh hít sâu một hơi, nàng đã tính đến tình cảnh tệ nhất.
Đồng thời, nàng tính vào cung ở một thời gian ngắn, vì Diệp Quý phi không có con, nàng cháu gái thường vào cung làm bạn với cô cô.
Lần này, nàng định tiếp cận Thái tử, nhìn xem đây là dạng người gì!
Không còn cách nào khác, ai bảo Hiển Khánh đế tới giờ chỉ có hai Hoàng tử trưởng thành, nếu Thái tử ngồi vững, sẽ không có chỗ cho Nhị Hoàng tử xen vào!
Diệp Khuynh âm thầm vẫn hi vọng Thái tử đăng cơ, Hoàng tử nghi kị lẫn nhau, nếu Thái tử đăng cơ, Lương Bình đế không sống thoải mái được!
Vừa đi vừa suy tư, bất giác Diệp Khuynh về tới bên hồ.
Nàng ngẩng đầu, ngẩn ra, thấy trên mặt hồ ngoại trừ hai chiếc du thuyền lại thêm một chiếc phượng thuyền, điêu khắc thành phượng hoàng sắp tung cánh bay, tòa giá cỡ này, đại biểu chủ nhân thuyền chính là Công chúa đương triều!
Không biết là vị Công chúa nào đến, cách xa nên không thấy rõ cờ hiệu.
Diệp Khuynh đang lúc ngẩn người, một bà tử chống thuyền lại gần, cười làm lành: “Cô nương là muốn lên thuyền?”
Diệp Khuynh gật đầu, hiện tại nàng tâm sự trùng trùng, đi nơi náo nhiệt thoải mái tâm tình cũng tốt.
Nàng nhấc chân, bước lên chiếc thuyền nhỏ, bà tử chống xuống, thuyền nhỏ nhanh chóng tới gần hai chiếc du thuyền.
Rất nhanh, thuyền nhỏ tới gần, bà tử chống thuyền tung dây thừng, bà tử khác trên thuyền tiếp được, kéo thuyền nhỏ qua.
Diệp Khuynh bước lên du thuyền, cười mỉm, đây là chiếc du thuyền dựa theo sở thích của lão Thái quân Lâm phủ dựng nên, quả nhiên, nàng bước lên thuyền, Diệp Như lập tức đón lại, vãn cánh tay nàng, cực kỳ hưng phấn: “Đại tỷ đi nơi nào thế, vừa rồi chúng ta được nhìn một phen náo nhiệt đấy!”
Diệp Khuynh chớp mắt: “Náo nhiệt, náo nhiệt gì?”
Diệp Như chỉ vào thuyền phượng phía trước, líu ríu: “Nhìn đi, đó là tòa giá của Công chúa Bình Dương!”
“Hơn nữa chẳng những Công chúa Bình Dương đến, Nguyên Thái phi, Huyện chủ Thanh Dương cũng đến!”
Diệp Khuynh sửng sốt, nàng không ngờ, Nguyên phi cái tai họa kia vẫn còn sống, tứ đại cung phi của Lương Bình đế, Nhu phi thân thể vốn không tốt sớm mất, Thục phi cũng là người đoản mệnh, Lệ phi vì con trai, thương tâm muốn chết, lúc Lương Bình đế còn sống đã xuất gia.
Nàng sờ làn da mịn màng của mình, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác ưu việt, khẩn cấp muốn nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Nguyên phi.