Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 8: Ăn cỏ xong, trâu chạy mất rồi



Đại mập mạp thở hổn hển đứng lên, hai mắt trợn trừng, rút cuộn tranh từ trong tay áo ra, tức giận vứt vào người Đoạn Tu Văn, “Ngươi còn nói nữa! Lần trước ngươi bảo vẽ trâu ăn cỏ gì đó, bắt nạt ta nhà quê không biết chữ! Đây rõ ràng là tranh trắng!”

Đoạn Tu Văn thản nhiên nhận cuốn tranh, mở ra, thấy mặt giấy trống không, khuôn mặt luôn mỉm cười đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tiết lão bản, giữa đường ngươi mở tranh ra xem đúng không?!”

Tiết mập mạp chột dạ, giọng nhỏ dần: “Chỉ, chỉ nhìn thoáng qua.”

Nói xong câu này mà nghĩ đến kết quả sau khi nhìn thoáng qua, Tiết mập mạp vẫn không thể kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, “Nếu không phải ta lén nhìn thì đã không phát hiện ngươi lừa ta!”

Đoạn Tu Văn thở dài, vỗ vai Tiết mập mạp, “Lão Tiết à lão Tiết, ta biết nói ngươi thế nào cho phải đây!”

Hẳn mở cuốn tranh trắng trên tay, “Ngươi nói xem ta vẽ cái gì?”

Tiết mập mạp khó hiểu nhìn hắn, “Trâu ăn cỏ.”

Đoạn Tu Văn gật đầu, “Ngươi lại xem, trâu ăn hết cỏ rồi, cỏ tất nhiên không còn.”

Tiết mập mạp hai mắt trợn tròn, hổn hển kêu: “Thế còn trâu đâu!”

Đoạn Tu Văn vẻ mặt đau đớn nhìn hắn: “Ta bảo ngươi về nhà hẵng mở ra! Kết quả giữa đường đã mở, trâu thấy cỏ ven đường, chạy mất rồi!”

Chạy mất rồi —

Tiết mập mạp trợn mắt há mồm, cả người dại ra.

Một lúc lâu sau hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Thật sự chạy rồi?”

Đoạn Tu Văn cũng nhỏ giọng, nghiêm túc trả lời: “Thật sự chạy rồi!”

Đoạn Tu Nguyên đứng bên ôm mặt, không đành lòng nhìn thẳng, trâu ăn cỏ, trâu chạy mất, lời ngu xuẩn thế này mà cũng có người tin?!

Tầm mắt hắn đảo sang hai bên, chú ý tới đám người giả bộ ăn mày xung quanh châu đầu ghé tai khẽ thì thầm, ánh mắt chớp lóe thỉnh thoảng nhìn về phía Đoạn Tu Văn, trong mắt tràn ngập khâm phục cùng kinh thán.

“Nghe thấy không? Tiểu Đoạn Trạng Nguyên vẽ được trâu sống!”

“Quá lợi hại, không hổ là Tiểu Đoạn Trạng Nguyên!”

“Ta phải về nhà báo với chủ nhân nên sai nhiều người hơn đến xin họa!”

Đoạn Tu Nguyên: “…”

Bên kia Tiết mập mạp đã chấp nhận sự thật rằng trâu của hắn bị cỏ dại ven đường dụ dỗ chạy mất, đôi mắt nhỏ nài nỉ nhìn Đoạn Tu Văn, “Đoạn Tướng công, huynh xem —”

Đoạn Tu Văn ho nhẹ một tiếng, vỗ bả vai chắc nịch của Tiết mập mạp, “Tiết lão bản, lần trước ngươi đã mở lán cháo công đức bảy ngày —”

Tiết mập mạp lập tức kêu lên: “Ta mở tiếp, lần này lại bảy ngày, không phải, là nửa tháng!”

Đoạn Tu Văn gật đầu, rất vừa lòng Tiết mập mạp, vung tay lên, “Lấy giấy bút đến đây!”

Hai tên ăn mày rách nát hơn Tiết mập mạp đứng bên tháo túi đồ vắt trên lưng, lấy ra một bộ văn phòng tứ bảo.

Đoạn Tu Văn nhìn kỹ từng thứ, mở miệng khen: “Lão bản quả nhiên giàu có bậc nhất, giấy Tẫn Mặc, mực Mộc Tê, đều là ngàn vàng khó tìm!”

Tiết mập mạp vô cùng đắc ý, thịt mỡ dưới cằm rung lên, “Có gì đâu, dù sao cũng phải xứng với bức họa của huynh chứ!”

Đoạn Tu Văn cười nhã nhặn, hai nô bộc Đoàn gia cơ trí xông tới, Đoạn Tu Văn liếc mắt qua, Đoạn Tu Nguyên bất đắc dĩ lấy thân chặn lỗ hổng cuối cùng, bốn người thành một vòng, vừa khéo che hết tầm mắt.

Tiết lão bảo kiễng chân mà vẫn không thấy gì, cuối cùng đành phẫn nộ đứng bên gào: “Tiểu Đoạn Tướng công, lần này phải vẽ cẩn thận đấy, ta vẫn muốn con trâu biết chạy kia!”

Cổ tay Đoạn Tu Văn run lên, một giọt mực nước chảy xuống, trên tờ giấy trắng lập tức xuất hiện một đống đen sì sì, giống như một con quạ đen nằm trong bụi hoa, cực kỳ chướng mắt.

Đoạn Tu Nguyên lo lắng nhìn hắn, “Huynh trưởng?”

Đoạn Tu Văn trấn định như thường: “Không sao.”

Nói xong hắn rõ ràng nhấn đầu bút lông vào nghiên mực, mạnh tay ngâm mực thật đậm, tiếp theo vung bút, một nét, một nét, lại một nét nữa, từ trên xuống dưới y hệt sơn tường, từng nét mực chiếm cứ mặt giấy vốn trắng tinh.

Xem Đoạn Tu Văn khoan khoái dị thường, mặt mày tỏa sáng, Đoạn Tu Nguyên môi giật giật, không nói thêm gì nữa.

Đoạn Tu Văn gian trá như thế, mà luôn có kẻ ngốc ùn ùn chui đầu vô rọ.

Rất nhanh tờ giấy Tuyên Thành bị bao phủ bởi mực đen, Đoạn Tu Văn thở ra một hơi, nghiêm túc như thường ngày thổi thổi cho mực khô, dè dặt cẩn thận cuộn lại, khoan khoái vẫy tay với Tiết mập mạp.

Tiết mập mạp vui vẻ phấn khởi chạy tới, từng chút một nhận lấy như nhận thánh chỉ, hồi hộp chờ mong nhìn Đoạn Tu Văn.

Đoạn Tu Văn nghiêm mặt mở miệng: “Lão Tiết, lần này đừng có mở giữa đường.”

Tiết mập mạp gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Nhất định nhất định, lần này ngài vẫn vẽ con trâu biết chạy kia chứ?”

Đoạn Tu Văn phẩy tay, nghiêm túc nói: “Lần này ta vẽ đêm tuyết Kinh đô, tổng cộng vẽ một trăm người đi đường, có tuyết rơi cản đường người bán rong, có hài đồng vui chơi cười đùa, còn có mấy chục gian phòng ốc lớn nhỏ, đúng rồi, tiền trang Tứ Hải nhà lão cũng có trong đó.”

Tiết mập mạp hai mắt tỏa sáng, vui mừng không nói nên lời.

Biết tâm tư hắn, Đoạn Tu Văn săn sóc vỗ vai, cười híp mắt: “Không ngại mở lán cháo thêm vài ngày.”

Tiết mập mạp gật đầu liên tục: “Nhất định nhất định!”

Đoạn Tu Văn ngẩng đầu, nhìn quét qua một vòng, cười nói: “Quy củ của Đoạn mỗ chư vị hẳn đã hiểu, hôm nay không làm chậm trễ chư vị làm việc nữa, cáo từ cáo từ!”

Số ăn mày còn lại phần lớn là quản sự nhà gia tộc quyền thế, nghe vậy đều chắp tay đáp lễ: “Nào có nào có, hôm nay được chiêm ngưỡng bức họa mới của tiểu Đoạn Trạng Nguyên là không đi vô ích rồi!”

“Tiểu Đoạn Trạng Nguyên đi thong thả!”

“Lần sau chủ tử nhà tiểu nhân tự mình đến cửa cầu họa, mong ngài cho chút thể diện!”

Đoạn Tu Văn mỉm cười vẫy tay ra hiệu, Đoạn Tu Nguyên không nói một câu đi theo, đợi ra xa mới hét lớn một tiếng phát tác: “Trên trăm người đi đường? Tuyết rơi cản trở người bán hàng rong? Có hài đồng vui chơi cười đùa? Mấy chục gian phòng lớn lớn nhỏ nhỏ?”

Đoạn Tu Văn mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Tuyết quá lớn, che phủ hết rồi.”

Đoạn Tu Nguyên: “…”

Trời cao tùy tiện phái thần tiên nào hạ phàm, thu tên yêu nghiệt này đi!

Đợi đến khi huynh đệ Đoàn gia vào cửa thì mắt Diệp Khuynh nhìn thấy là Đoạn Tu Nguyên mặt càng thêm nghiêm túc cùng Đoạn Tu Văn cười nhẹ nhàng, nàng bình thản nhìn vài lần, trong lòng có chút thất vọng, tiểu Đoạn Trạng Nguyên mặt mày tuấn tú, nhưng không phải cực kỳ nổi bật.

Phải biết rằng hậu cung toàn là mỹ nhân, bản thân Lương Bình đế cũng tướng mạo đường đường, sinh ra các Hoàng tử đều là mỹ nam tử hiếm có, mỗi người đắm chìm trong hoàn cảnh như vậy, khẩu vị Diệp Khuynh cũng biến thành điêu.

Đoạn Văn Bân thấy Thứ tử mặt mày nhăn nhíu, không vui quát lớn: “Hôm nay biểu tỷ đến, ngươi bày mặt cau có cho ai xem!”

Đoạn Tu Văn giành trước vẫy tay, liếc mắt nhìn Diệp biểu muội bên cạnh, thấy nàng quần áo thanh y, duyên dáng yêu kiều, đôi mắt sáng như làn thu thủy, bất chợt liếc lại, nghĩ thầm, mẫu thân nói không sai, biểu muội quả nhiên yêu ta sâu sắc mà.

Đoạn Tu Văn vẫn luôn bảo vệ đệ đệ, hắn cười ấm áp: “Vừa rồi ở đầu phố lại gặp Tiết lão bản tiền trang Tứ Hải —”

Hắn vừa mở đầu câu chuyện, toàn bộ Đoàn gia lập tức thấy hứng thú vây quanh, Diệp Khuynh không hiểu, Đoạn Tu Văn săn sóc kể lại việc giúp đỡ hai ông cháu ăn mày rồi rước lấy phiền toái.

Diệp Khuynh hai mắt chớp lóe, nhìn Đoạn Tu Văn với cặp mắt khác xưa.

Người từ trong cung đi ra, tuy rằng chưa hẳn tâm can đen tối, mà phẩm tính tốt như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thì tuyệt đối không có.

Những gì mình không có thì đặc biệt hâm mộ những người có.

Đoạn Tu Văn kể lại từng sự kiện không nhanh không chậm, bao gồm cả bức họa thứ nhất vẽ trâu ăn cỏ cho Tiết lão bản, khi hắn nói chuyện giọng nói ấm áp, trật tự rõ ràng, nhấn mạnh từng chi tiết nhỏ, chẳng khác nào kể chuyện xưa, Diệp Khuynh say sưa lắng nghe, Đoạn Mạn Nương trong lòng nàng cũng mở to hai tròng mắt đen láy.

Cứ như thế, Diệp Khuynh sa vào ánh mắt mang cười kia, theo bản năng nghĩ, giọng hắn thật là dễ nghe!

Trách sao nhiều nữ tử như vậy mê muội tiểu Đoạn Trạng Nguyên, một người điềm đạm dễ gần như vậy quả thật có chút giống Tiêu Bạch, Phò mã tiền triều.

Lại nói, Đoạn Tu Văn giống Tiêu Bạch vài điểm, đều là đại tài tử tài trí hơn người, có điều Tiêu Bạch thi đỗ Thám Hoa, bị Cửu Công chúa nhìn trúng, đúng rồi, Cửu Công chúa chính là muội muội ruột Tam Hoàng tử, cũng là con gái út Lương Bình đế, từ nhỏ nhận vô hạn sủng ái, tính tình trở nên kiêu ngạo ngang ngược.

Sau khi thành thân, Tiêu Bạch làm quan vô vọng, mượn rượu giải sầu, kết quả một lần say rượu trượt chân rơi xuống hồ, lúc chết mới chỉ hai mươi ba tuổi!

Làm người khác thấy lạnh lẽo là chưa đầy hai tháng sau Cửu Công chúa đã tái giá.

Diệp Khuynh cười lạnh, người Hoàng gia chính vô tình vô nghĩa như vậy.

May mắn đương kim Hiển Khánh đế hiện tại chỉ có ba Hoàng tử đã trưởng thành, ngoài ra còn một con gái nhỏ tuổi, hình như tầm tuổi Đoạn Mạn Nương, Đoạn Tu Văn may mắn không có nguy cơ bị bắt làm Phò mã.

Diệp Khuynh thu lại suy nghĩ, Đoạn Tu Văn cũng sắp nói đến đoạn cuối, nghe thấy Đoạn Tu Văn bôi đen cả mặt giấy Tuyên Thành sau đó công khai nói vẽ mấy trăm người đi đường, hơn mười gian phòng ốc, Diệp Khuynh hơi há mồm, ánh mắt kỳ dị nhìn Đoạn Tu Văn, nghĩ thầm, cũng có lúc nàng nhìn nhầm người cơ đấy!

Đoạn Tu Văn và Tiêu Bạch, không giống nhau chút xíu nào!

Vị biểu ca Trạng Nguyên đầy bụng mực đen, phối hợp với bề ngoài tao nhã, thật đúng là lừa chết người không đền mạng!

Diệp Khuynh lập tức tỉnh táo, nhất định phải giữ khoảng cách với vị biểu ca Trạng Nguyên này, ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện gì khiến người khác hiểu lầm! Không cẩn thận một hôm nào đó lại bị biểu ca này hố chết!

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Khuynh cúi đầu ngoan ngoãn, đôi mắt chỉ nhìn giày thêu, dáng vẻ tri lễ hiểu biết của tiểu thư khuê các.

Đoạn Tu Văn vô thức liếc qua, thấy dáng vẻ nàng, trong lòng nao nao, nghĩ thầm, buổi muội chung quy xuất thân nhà cao cửa rộng, rõ ràng trong lòng yêu ta muốn chết lại cố làm ra vẻ tri lễ hiểu biết, thật thú vị.

Có điều nàng đã dám đá Thái tử xuống xe thì tuyệt đối không phải người tính tình hiền lành ngoan ngoãn, Đoạn Tu Văn nổi lên tâm tư muốn trêu đùa biểu muội trong ngoài không nhất quán này, nhất định sẽ vui hơn trêu Đoạn Tu Nguyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.