Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 20: Phản kích (1)



Lúc Sùng Nguyên Đế đến Chương Hoa điện, đang thấy Thái Tử Phi tay áo dao động đón gió, ánh sáng màu tím sáng rực như nước chảy từ trên bầu trời chảy xuống, chui vào trong tay áo nàng, biến mất không thấy gì nữa.

"Thái Tử Phi, đây, đây là Tiên Thuật gì vậy?" Sùng Nguyên Đế cũng bất chấp uy nghi Đế Hoàng, vội vàng vọt tới trước mặt Phương Cẩm An hỏi.

Phương Cẩm An không nhanh không chậm, "Phụ hoàng giá lâm, nhi thần thất nghi rồi." Nàng chân thành hạ bái.

"Mau mau đứng dậy." Sùng Nguyên Đế tự mình cúi người đỡ nàng. Mặc dù cảm thấy sốt ruột, lúc này cũng không thể thiếu được trước hàn huyên hai câu: "Hôm qua trẫm sai người tới thăm ngươi, nói ngươi nằm trên giường không dậy nổi, ngày hôm nay thế nhưng khá hơn chút rồi hả?"

"A? Phụ hoàng phái người đến sao? Nhi thần sao không biết?" Phương Cẩm An ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhi thần thân thể mặc dù không tốt, cũng cũng còn chưa tới mức không dậy nỗi.."

Sùng Nguyên Đế từ lúc từ Huyền Minh Quan trở về, hai ngày này vẫn bóp tim gãi phổi thắp thỏm nhớ mong đối với "Tiên Đan Bảo Khí" này, nếu không phải trở ngại bệnh tình Thái Tử Phi, sớm liền muốn đến trước mặt nàng hỏi thăm rồi. Hôm nay nghe xong ý tứ này của nàng, dĩ nhiên là có người cố ý cản trở nàng gặp ông ta? Lập tức trong lòng liền không ngại. "Đức Sinh," ông ta phân phó nói: "Đi tra một chút đây là có chuyện gì."

Đức Sinh lên tiếng mà đi. Tra loại chuyện nhỏ này cũng rất đơn giản, không bao lâu liền rõ ràng rồi, lúc ông trở lại, Sùng Nguyên Đế đã vào trong chánh điện Chương Hoa điện nhiệt tình nói chuyện cùng Thái Tử Phi.

Ông thì thầm: "Là thái tử điện hạ sai người ngăn lại, thái tử điện hạ hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp xúc Thái Tử Phi."

Vẻ mặt Sùng Nguyên Đế vốn cao hứng bừng bừng lạnh xuống.

"Phụ hoàng?" Phương Cẩm An kêu: "Người mới vừa nói có một câu hỏi, là chuyện gì?"

"A.." Sùng Nguyên Đế khôi phục như thường: "Trẫm là muốn hỏi, Thái Tử Phi người yếu nhiều bệnh, Tiên Đan tổ tiên ban thuởng liền không dùng được sao?"

Phương Cẩm An yếu ớt thở dài một tiếng: "Không dám giấu giếm phụ hoàng, nhi thần thân thể này, cũng không phải sinh bệnh, nhưng là nghiệt báo."

"Như thế nào nghiệt báo?" Sùng Nguyên Đế liền thích nghe những thứ đồ vật mơ hồ này.

"Huynh trưởng Phương Cẩm Tú của nhi thần, tuy là một lòng vì dân chiến công hiển hách, nhưng mà chung quy sát nghiệt quá mức. Tổ phụ nhi thần tự ý xem bói, từng tính qua, huynh trưởng tạo ra sát nghiệt, sợ là muốn từng cái báo trở về. Huynh trưởng tráng niên mất sớm, cùng với nhi thần phúc bạc mệnh cạn, đều là nghiệt báo. Cho nên nhi thần mặc dù ăn nhiều Tiên Đan hơn nữa, cũng không v.." Phương Cẩm An lã chã chực khóc.

"Lại có loại chuyện này!" Sùng Nguyên Đế nghe đến nhập thần: "Quả nhiên là Thiên Đạo Tuần Hoàn, hết thảy minh minh chi trung đều có định số.. Thái Tử Phi cũng đừng nản chí ngã lòng, huynh trưởng của ngươi lập nhiều thành tựu bất thế, trời xanh cũng chắc chắn phúc báo ân trạch. Hơn nữa, ngươi hiện là trữ phi Thiên gia của Lý thị ta, số mệnh Thiên gia ta cũng chắc chắn phù hộ ngươi."

"Phụ hoàng nói rất đúng." Phương Cẩm An uyển chuyển quỳ gối.

Sùng Nguyên Đế tằng hắng một cái, từ trong tay áo móc ra một bình ngọc, đổ ra mấy đan dược hoàn hồng diễm diễm: "Ngươi xem, đây là đan dược Hồng Minh luyện cho trẫm. Hiện tại mới biết phẩm hạnh hắn không đứng đắn, nhưng lại không biết đan dược này có vấn đề hay không? Trẫm trước kia dùng cảm thấy khá tốt."

Phương Cẩm An nhận lấy nhìn kỹ, mi tâm hơi nhíu: "Nguyên lai tưởng rằng, phụ hoàng bỏ đan nhà ta không cần, mà dùng đan của Hồng Minh, đan này của Hồng Minh cao minh cỡ nào, hiện tại vừa thấy, lại tựa hồ như cũng không phải là như thế."

"Ừm? Ngươi nói, trẫm bỏ đan nhà ngươi không cần? Lời này bắt đầu nói từ đâu?" Sùng Nguyên Đế nghi ngờ nói.

Phương Cẩm An nháy mắt mấy cái, cũng làm vẻ mặt không rõ nói: "Nhi thần lúc vừa gả tới, không phải từng nhờ Thái Tử hiến Tiên Đan cho phụ hoàng sao? Về sau không có tin tức, nhi thần nghĩ ngợi, nhất định là phụ hoàng không coi trọng đan nhà ta.."

Sùng Nguyên Đế kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu nhìn Đức Sinh, Đức Sinh nhíu lông mày, tỏ vẻ mình cũng không biết có chuyện này.

Nói như vậy, là Thái Tử chặn lại đan Thái Tử Phi hiến? -- đúng vậy, lần này hắn nên biết ông ta có ý định với Tiên Đan của Thái Tử Phi, từ đó cản trở, nhưng chính là bởi vì hắn không muốn ông ta cầm được Tiên Đan! Hắn là muốn giữ lại tự mình hưởng dụng, vẫn là không nghĩ đến phụ hoàng hắn ích thọ diên niên, vẫn là cả hai chúng nó có? Sùng Nguyên Đế nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy vừa sợ vừa giận vừa chán nản.

Phương Cẩm An che miệng, dáng vẻ giống như vừa mới phục hồi tinh thần lại. "A, nhi thần ở đây còn có mấy hoàn đan, nhi thần liền đi mang tới ngay, phụ hoàng chờ một chút." Nàng vội vàng nói, bộ dạng giống như là muốn che dấu chuyện này đi.

Sùng Nguyên Đế càng phỏng đoán trong lòng. Ông ta ước gì có thể lập tức gọi Thái Tử đến trước mặt chất vấn, lại bởi vì Phương Cẩm An nói, trước tạm thời dằn xuống.

Phương Cẩm An đứng dậy đi vào nội điện, không bao lâu cầm một hộp gấm trở về. Mở hộp gấm ra, bên trong là hai viên đan một vàng một bạc to bằng trứng bồ câu. Nàng đặt đan lên khay ngọc cùng một chỗ với đan của Hồng Minh, dâng cho Sùng Nguyên Đế: "Phụ hoàng mời xem."

Hai loại đan cùng một chỗ, cao thấp đứng kế nhau: Đan của Phương Cẩm An, hương thơm xông vào mũi, còn chiếu sáng rạng rỡ. Mà đan của Hồng Minh, thì bình thường không có gì lạ.

"Hay quá, hay quá!" Sùng Nguyên Đế chậc chậc tán thưởng, nhịn không được đưa tay muốn cầm đi.

Nhưng mà còn chưa có đụng vào, đột nhiên xảy ra dị biến - -- -- một viên xích đan đột nhiên tự mình chuyển động!

Sùng Nguyên Đế dưới sự kinh hãi, thu ngón tay về. Liền thấy xích đan kia chuyển động đến bên cạnh kim đan kia, tiếp theo mặt ngoài vốn bóng loáng lồi lõm lên xuống, liền ở dưới mí mắt Sùng Nguyên Đế, một con trùng đen thùi lùi giống như con rết từ trong xích đan bò ra!

Phương Cẩm An trước nghẹn ngào gào lên

Sùng Nguyên Đế cũng chấn kinh không nhỏ. Đức Sinh vội tiến lên một bước, hộ trước người Sùng Nguyên Đế, âm thanh sắc nhọn thét lên: "Hộ giá! Cấm vệ quân ở chỗ nào!"

Trong nháy mắt này, hồng đan trong mâm khác cũng đều leo ra con hắc trùng, đều là bò đến kim ngân đan, gặm nuốt. "Tiên Đan của Trẫm!" Sùng Nguyên Đế bên trong kinh sợ, còn bất chấp đau lòng. Ông ta theo bản năng đưa tay, còn muốn lấy Kim Ngân đan này.

"Phụ hoàng tuyệt đối không thể!" Phương Cẩm An nhanh nhẹn bổ nhào qua ngăn cản Sùng Nguyên Đế: "Côn trùng này, giống như là sâu độc Nam Cương, quả thực lợi hại tà tính!"

"Đó là vật gì?" Sùng Nguyên Đế nghiến răng hỏi.

"Nhi thần nghe nói qua, nói sâu độc này, có thể sống trong thân thể người, khống chế sinh tử người, hoặc là làm cho người ta tang thần vong trí.." Phương Cẩm An nói xong, hung hăng rùng mình một cái.

Khi đang nói chuyện cấm vệ quân đã vọt vào, bao bọc vây quanh Sùng Nguyên Đế. Sùng Nguyên Đế là người trải qua gió tanh mưa máu, lúc này dưới sự kinh hãi, ngược lại khơi dậy huyết tính. "Chớ kinh hoảng!" Ông lạnh lùng nói: "Triệu gia ở chỗ nào?"

Chưa qua một giây, thống lĩnh cấm quân Triệu gia liền vội vàng tới. Sùng Nguyên Đế liền hạ lệnh: "Đức Sinh, mau truyền Túc Vương, lệnh hắn đi Đại Lý Tự nói yêu đạo Hồng Minh tới gặp trẫm! Triệu gia, chỉ thị cấm vệ quân tăng cường phòng vệ Hoàng Cung, mặt khác phái người đi tìm Thái Tử đến -- không cần nói chuyện gì phát sinh với hắn!"

"Vâng!" Hai người lĩnh mệnh vội vàng rời đi.

Sùng Nguyên Đế lại nhìn về bên trong khay ngọc, hai viên đan vàng bạc này đã bị hắc trùng xơi tái hầu như không còn gì, thân thể từng con một dài ra gấp mấy lần, vừa cắn xé lẫn nhau.

Sùng Nguyên Đế một hồi buồn nôn, nhịn không được nôn mửa.

Phương Cẩm An vội đi vào nội điện lấy một viên đan dược ra: "Phụ hoàng, Đan này là Giải Bách Độc."

"Thật chứ? Hảo hảo hảo!" Sùng Nguyên Đế chộp túm lấy, nhét vào trong miệng, ngụm lớn nuốt vào.

Nhất thời liền cảm thấy trong cơ thể một cỗ nhiệt lưu chua cay dâng lên, xông thẳng lên đầu. Lại nhất thời cảm thấy trong bụng cuồn cuộn kịch liệt đau nhức không thôi, giây lát lần nữa há miệng ói ra. Nôn xong, mới có cảm giác tốt một chút.

"Phụ hoàng người xem.." Phương Cẩm An rung giọng nói.

Sùng Nguyên Đế theo tay nàng chỉ nhìn lại, trong đống nôn, rõ ràng vài con sâu, nhưng là màu đỏ thẫm, hiển nhiên đã hút đủ máu.

Lúc Lý Ức mang theo Hồng Minh đi vào Đông cung, thánh giá đã di giá Trường Phong điện. Phương Cẩm An đi theo hầu hạ bên cạnh, thấy hắn xuất hiện, ngón tay khẽ động, ra dấu tay.

Duy chỉ có những người cũ Tấn Dương bọn họ mới có thể xem hiểu ý tứ dấu tay này: Ngoài ý muốn thu hoạch thành quả trọng đại, sau lại giao cho ngươi.

Lúc này Lý Ức nhìn thấy dấu tay này, trong nháy mắt kích động cơ hồ không cách nào tự kiềm chế.

Điều này đại biểu nàng nguyện ý lần nữa cùng hắn sóng vai chiến đấu, lại bày tỏ nàng hoàn toàn buông tha cho Lý Mẫn rồi.

Lần này, không ai có thể lại tổn thương nàng.

Nhắm mắt lại, Lý Ức mới có thể trấn định khấu kiến Sùng Nguyên Đế.

"Đại Lý Tự tra ra cái gì?" Sùng Nguyên Đế hỏi trước.

"Hồi phụ hoàng, yêu đạo đã nhận tội." Lý Ức liếc mắt nhìn Hồng Minh.

Lúc này Hồng Minh, quần áo tả tơi vết thương khắp cả người, nơi nào còn có tư thế Tiên Nhân gì nữa, vừa nhìn ánh mắt u ám này của Lý Ức, lập tức cả người run rẩy. Trong đầu hắn ta hiện lên chuyện mấy canh giờ trước:

"Nhận thức cái này không?" Túc Vương ước lượng cái vòng bạc lắc lắc ở trước mặt hắn.

Hắn làm sao không nhận ra, đó là thứ đồ vật mẫu thân hắn đeo mấy mươi năm. "Ngươi, ngươi làm gì nương ta vậy?" Hai ngày này liên tục cắn chặt răng không mở miệng Hồng Minh rốt cuộc nói chuyện.

"Như ngươi suy nghĩ, bổn vương từ thủ hạ Thái Tử, đem mẫu thân ngươi qua." Túc Vương cười lạnh nói: "Yên tâm, bổn vương sẽ không giống Thái Tử không từ thủ đoạn như vậy cầm, cầm lão phu nhân bảo vệ làm con tin uy hiếp ngươi. Nhưng ngươi không có nỗi lo về sau, dù sao cũng nên mở miệng a? Bổn vương đồng ý ngươi, sẽ bảo vệ mẹ ngươi cuối đời bình an."

Làm sao không uy hiếp, những hoàng tử này, một người hai người có ai là đèn đã cạn dầu! "Được, bần đạo nhận là được, là Thái Tử sai khiến bần đạo gia hại hai vị điện hạ." Hồng Minh than thở nói.

Chưa từng nghĩ Túc Vương lẳng lặng nhìn hắn: "Vậy Thái Tử sai khiến ngươi, chuyện dùng danh nghĩa hiến đan mưu hại hoàng thượng?"

Hắn, hắn như thế nào biết được việc này!

Từ trong hồi ức đã tỉnh hồn lại, Hồng Minh thở dài một tiếng, nằm rạp xuốn đất: "Bần đạo muôn lần chết! Bần đạo nhận tội, bần đạo thực là bị người sai khiến, gia hại Thái Tử Phi nương nương, và Túc Vương Điện Hạ!"

"Được người phương nào sai khiến?" Sùng Nguyên Đế thản nhiên nói.

"Chính là, là được thái tử điện hạ sai khiến!" Hồng Minh mắt nhắm khoanh tay nói.

"Đồ hỗn trướng!" Một tiếng giận gầm vang lên, là Thái Tử đã trở về.

Hắn bước chân sinh gió mà đi vào đại điện, ánh mắt đảo qua Phương Cẩm An bên cạnh Sùng Nguyên Đế, và Lý Ức cách đó không xa, trong mắt lóe lên một tia hung ác nham hiểm. Lập tức vội vàng quỳ xuống: "Phụ hoàng, làm sao có thể nghe lời vu oan như thế!"

Sùng Nguyên Đế chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm gì. Lúc này ngược lại làm cho trong lòng Lý Mẫn cả kinh: Hắn am hiểu tính tình Sùng Nguyên Đế, nếu là ông ta lần này tức giận, đó cũng không quan trọng. Ngược lại là loại thản nhiên này, mới đáng sợ nhất.

"Đem mấy thứ dơ bẩn này tới." Sùng Nguyên Đế phân phó nói.

Đức Sinh chỉ huy bọn thái giám, cẩn thận từng li từng tí bưng tới một cái vạc sắt, Lý Mẫn vừa nhìn, bên trong có vài con trùng dữ tợn đáng sợ dây dưa cắn xé. "Đây, đây là có chuyện gì? Trong nội cung sao lại xuất hiện ác vật như thế?" Lý Mẫn kinh nghi nói.

Sùng Nguyên Đế cũng không đáp, chỉ Hồng Minh nói: "Nhét vào trong bụng hắn cho trẫm!"

"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!" Hồng Minh mặc dù nói ra hết việc ác, lại không nghĩ rằng Sùng Nguyên Đế đã phát hiện chuyện sâu độc này. Bởi vậy vừa nhìn thấy, gan mật đều vỡ nát, cả người hoàn toàn sụp đổ. Trong đầu hắn chỉ còn lại có một cái ý niệm, chính là khiến Lý Ức hài lòng, bảo vệ mẫu thân mình. Bởi vậy hắn vội vàng kêu la: "Là Thái Tử chỉ thị bần đạo làm, đều là Thái Tử chỉ thị bần đạo làm! -- bần đạo có chứng cứ!"

Hắn có chứng cứ? Trong đầu Lý Mẫn nhanh chóng lướt qua những lần qua lại với hắn một lần: Không, hắn không có chứng cứ, cô tuyệt đối không có lưu lại nhược điểm hoặc là tín vật có thể khiến người ta nắm được!

"Ngươi ngược lại nói nghe một chút? Cô không thẹn với lương tâm!" Bởi vậy hắn làm ra dáng vẻ chính trực chính khí không sợ gian tà, trấn định nói.

"Để cho hắn nói." Sùng Nguyên Đế vẫy lui đám cung nhân.

"Bệ hạ biết rõ, bần đạo bất quá chỉ là một loại người vô danh tiểu tốt, là bệ hạ cải trang tư tuần, vô tình gặp được bần đạo, cùng bần đạo luận pháp, từ đó xem trọng nhiều hơn." Hồng Minh cười khổ nói: "Thật ra lần kia vô tình gặp được, làm sao là vô tình gặp được, là thái tử điện hạ trước đó đã tìm được bần đạo, báo hành tung và nhất loạt hỉ ác của bệ hạ cho bần đạo biết, trù tính lần vô tình gặp được này! -- bệ hạ ngày ấy là qua cửa Chu Tước ra khỏi thành, qua Phúc Âm Tự, tích thủy nham, sau đó ở Hạc Minh hiên gặp phải bần đạo, phải không?"

Không sai chút nào. Nếu như không phải trù tính trước đó, hắn như thế nào biết được hành trình ngày đó của mình. Sùng Nguyên Đế liếc mắt nhìn sắc mặt Thái Tử đang ráng chống đỡ mặt mũi, nói: "Không cần lôi kéo những thứ này, chỉ nói chuyện ngươi mưu hại trẫm, ngươi nói chứng cứ Thái Tử xúi giục ở chỗ nào?"

"Bần đạo cũng không biết luyện đan." Hồng Minh khóc không ra tiếng: "Sâu trùng trong thuốc, là Thái Tử cầm đưa cho bần đạo, dặn dò bần đạo bỏ vào!"

Lý Mẫn đến lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra ác trùng trong vạc kia lại là loại trùng mình giao cho hắn, nhưng không nghĩ tới lớn lên lại dữ tợn như vậy! Trước kia mình còn chủ quan đụng chạm qua.. Trong lòng của hắn rùng mình một cái

Nhưng mà trên mặt vẫn thản nhiên: "Hay cho ngươi ngậm máu phun người, vẫn là câu nói kia, ngươi cái gọi là chứng cứ ở chỗ nào?"

Hồng Minh run rẩy đứng lên, chỉ bên hông Lý Mẫn: "Trong hà bao bên hông Điện hạ, có một cái chìa khóa, cầm cái chìa khóa này, có thể mở ra mật thất phía sau tẩm điện thành Đông của bệ hạ, sâu trùng này, liền giấu ở trong mật thất này!"

Lời này vừa nói ra, Lý Mẫn rốt cuộc mặt không còn chút máu: Hắn, hắn như thế nào biết được việc này? Rõ ràng mình chưa bao giờ nhắc qua ở trước mặt hắn!

Hắn cũng không lưu ý Lý Ức ở bên cạnh, lúc này ánh mắt giật giật: Kiếp trước sau khi bỏ mình, hồn phách vào đoạn thời gian thống khổ kia dây dưa không tiêu tan, thật ra khiến hắn thấy được rất nhiều chuyện..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.