Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 34



"Láo xược!" Động thái này của Hoàng Phủ Cực này làm đám cung nhân lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn trở.

"Được rồi, các ngươi hãy lui ra đi." Phương Cẩm An dứt khoát vén rèm xuống giường. Vừa ra hiệu Liễu Thần: "Liễu đại nhân cũng mời trở về đi, ta muốn tự ôn chuyện với Hoàng Phủ tiên sinh."

Liễu Thần giờ phút này ánh mắt lom lom nhìn nhìn nàng. Từ khi nàng gả vào, hắn lúc này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Biểu đệ à biểu đệ, ngươi thật sự là mắt mù tim mù. Liễu Thần trong lòng thầm than, nhưng trên mặt vẫn không tự chủ được nở nụ cười: "Cùng là ngày cũ quen biết, nương nương sẽ không lưu ta lại dùng một chén trà?"

Chẳng lẽ, hắn cũng nhận ra mình? Phương Cẩm An nghĩ ngợi, khóe mắt liếc đảo qua sắc mặt Lý Ức, biết rõ Lý Ức không chào đón hắn ta, vì vậy nói: "Hôm nay đại nhân tới đột ngột, ta chỗ này cũng không có dáng vẻ đãi khách, vẫn là ngày khác lại nói."

Nói đến nước này, Liễu Thần đành phải cáo từ. Lý Ức bày ra dáng vẻ chủ nhân kiêu ngạo tiễn hắn: "Đi thong thả!"

Liễu Thần không cam lòng yếu thế cười cười với hắn.

Liễu Thần đi rồi, Phương Cẩm An quay đầu cười nhìn Hoàng Phủ Cực: "Nhiều năm không thấy, việc đời đều không phải, tiên sinh vẫn còn nhận ra ta."

Chưa từng nghĩ Hoàng Phủ Cực nam nhân lớn như vậy, đúng là đổ rào rào rơi nước mắt: "Năm đó ở Bắc Cương.. Dù chưa được phép bắt mạch cho quân hầu, nhưng Y sư trong phủ đã cho biết toàn bộ bệnh tật hình dáng của quân hầu.. Mấy năm nay ta luôn ghi ở trong lòng.. Nhưng lại không nghĩ tới, quân hầu chính là tiểu thư.."

Tiễn Xuyến Nhi ở một bên bình tĩnh đưa cho hắn khăn tay.

"Tiên sinh nhanh đừng khóc, khiến trong lòng ta cũng không chịu nổi.." Phương Cẩm An trong lòng rất kinh ngạc: Ta và ngươi cũng không phải rất quen thuộc nha, ngươi làm gì kích động tựa như thấy thân nhân vậy?

Hoàng Phủ Cực muốn nói lại thôi: "Ta, ta thẹn với quân hầu, ta, ta.."

"Được rồi, Hoàng Phủ tiên sinh, không phải nói những chuyện đã qua kia làm nương nương thương tâm." Lý Ức nghe xong lời này đầu, vội vàng cắt đứt: "Vẫn là nói một chút bệnh của nương nương đi, bệnh của nương nương quan trọng hơn."

"Vâng." Hoàng Phủ Cực thật vất vả dừng lại nước mắt, nói: "Quân hầu, a không, nương nương, bệnh của nương nương, mũi tên độc năm ấy là kíp nổ, mệt nhọc tổn thương nhiều năm chinh chiến ẩn dấu là căn nguyên, hai thứ nội ứng ngoại hợp, khiến cho nương nương nguyên khí tinh phách sụp đổ. Tuy là có Tiên Đan giải độc, nhưng cũng là bức người đến tình cảnh dầu hết đèn tắt.."

Lý Ức nghe lời này, chỉ cảm thấy có thanh đao cùn từng cái đâm ngực mình. "Ngươi chỉ nói, có thể trị hay không thể trị." Hắn thấp giọng nói.

"Năm đó ở Bắc Cương, ta thúc thủ vô sách, suy nghĩ mấy năm này, vốn là có chút đầu mối." Hoàng Phủ Cực cau mày nói: "Nhưng vừa rồi bắt mạch, phát hiện tình huống của nương nương lại có chỗ biến hóa. So với năm ấy, là nhiều hơn chút uất khí ngưng kết.. Ta đây còn phải suy nghĩ lại một chút."

"Vậy chính là có thể trị rồi!" Lý Ức vui mừng quá đỗi, hơi đứng lên đè lại Hoàng Phủ Cực: "Nhanh suy nghĩ! Hiện tại có thể kê đơn không?"

"Tiểu Ức ta còn chưa có gấp, đệ gấp cái gì." Phương Cẩm An cười nói: "Cũng bị bệnh đã lâu, không có gì đâu. Hoàng Phủ tiên sinh từ từ đến là được."

"Không thể chậm, không thể chậm!" Lý Ức hai tay nắm bàn tay Hoàng Phủ Cực: "Hoàng Phủ tiên sinh cần gì, cứ mở miệng! Phàm là dưới gầm trời này có, bổn vương tất chuẩn bị cho ngươi!"

"A, Thành thật mà nói, trị bệnh này hoàn toàn chính xác cần một ít cực dược liệu quý giá hi hữu, đến lúc đó không thiếu được phải thỉnh cầu Điện hạ sai người tìm kiếm." Hoàng Phủ Cực chân thành nói.

"Ngươi nói, ngươi nói! Bổn vương lập tức sẽ sai người đi tìm!" Lý Ức vội vàng nói.

"Cho ta suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ lại một chút." Hoàng Phủ Cực vất vả lấy tay ra khỏi tay hắn.

"A còn có!" Lý Ức vừa nghĩ tới một chuyện: "Da thịt nương nương, từng dùng bí dược, trừ vết sẹo, tái sinh da thịt, hôm nay tầng da thịt này rất yếu ớt, tiên sinh cũng xem một chút."

"Lại có loại chuyện này?" Hoàng Phủ Cực nghe xong, trong mắt chiếu lấp lánh: "Nương nương, đây cũng là kỳ hiệu của Tiên Đan trong nhà?"

"Ừ." Phương Cẩm An có chút xấu hổ.

"Chậc chậc, tiên nhân thủ đoạn, quả nhiên không phải phàm phu tục tử chúng ta có thể đuổi kịp.." Hắn tiến lên trước, cuồng nhiệt đánh giá Phương Cẩm An, thậm chí còn muốn động thủ kiểm tra.

Phương Cẩm An giật mình một cái, liền cảm thấy mình giống như con chuột bị con mèo theo dõi.

Dự cảm của nàng không sai. Bắt đầu từ hôm nay, nàng một lần nữa lọt vào cuộc sống chữa bệnh nước sôi lửa bỏng.

Hoàng Phủ Cực cái gọi là suy nghĩ một chút, nhưng lại không phải hắn buồn bực ở trong phòng mò mẫm suy nghĩ. Hắn trước mang theo phu nhân vào ở trong Chương Hoa điện, từ sớm đến tối không rời Phương Cẩm An, quan sát bệnh trạng Phương Cẩm An. Mấy ngày sau, hắn bắt đầu thử nghiệm chẩn bệnh châm cứu thuốc thang, các loại phương pháp hoặc bình thường hoặc kỳ quái tầng tầng lớp lớp, chỉ cần hắn nghĩ tới, cũng không quản là rạng sáng hay là nửa đêm, lập tức muốn kéo Phương Cẩm An đến thử một lần.

Phương Cẩm An cũng cảm thấy, hắn đây không phải tự cấp người chữa bệnh, mà là đắm chìm trong một loại cảnh giới của mình. Khi hắn đi vào loại cảnh giới này, hắn chính là Thần nắm trong tay hết thảy, không có người có thể không tuân theo ý nguyện của hắn, kể cả Phương Cẩm An.

Rất nhanh nàng liền không chịu nổi.

Một ngày sáng sớm, Hoàng Phủ Cực mang theo Tiễn Xuyến Nhi, chỉ huy hai tên tiểu thái giám thở hổn hển thở hổn hển nâng một thùng tắm.

Còn chưa tới trước mặt, Phương Cẩm An và những người liên can bên cạnh liền bịt kín mũi, Tiểu Sư Tử lại càng meo meo một tiếng dựng hết lông lên.

"Hoàng Phủ tiên sinh, đây là cái gì? Nước rửa chén vo gạo sao?" Tạ Tụ thăm dò nhìn sang, ghét bỏ nói.

"Như thế nào là nước rửa chén vo gạo, đây là nước thuốc, đáng giá ngàn vàng!" Hoàng Phủ Cực vẻ mặt hưng phấn: "Đây là phương thuốc tiểu nhân suy nghĩ suốt buổi tối hôm qua mới phối ra. Nương nương ngâm trong nước thuốc này ba canh giờ.."

"Cái gì? Ngươi muốn ta ngâm trong nước rửa chén vo gạo này?" Phương Cẩm An hoảng sợ kêu to.

"Không phải nước rửa chén vo gạo, là nước thuốc!" Hoàng Phủ Cực uốn nắn nàng: "Là nước thuốc để da thịt nương nương trở nên mạnh mẽ mềm dai.."

"Là nước rửa chén vo gạo!" Phương Cẩm An tay chân cùng sử dụng trốn sau lưng Tạ Tụ.

"Thang thuốc mùi vị hơi gay mũi chút ít, cũng không bẩn." Hoàng Phủ Cực nói xong đưa tay khều một chút nước thuốc kia, lập tức hí.. iiiiii một tiếng co rụt tay lại: "Ách, khả năng còn hơi đau, nhưng không sao.."

"Phải ngâm không phải ngươi!" Phương Cẩm An hô to.

"Nương nương, chữa bệnh không có cách nào khác hết." Hoàng Phủ Cực thúc giục: "Vẫn là mời nương nương nhanh chóng thay quần áo, vào thùng đi!" Nói xong ra hiệu Tiễn Xuyến Nhi. Tiễn Xuyến Nhi liền tiến lên, kéo Phương Cẩm An đi thay quần áo: "Nương nương tốt, thay quần áo đi."

Phụ nhân mang thai tới hầu hạ nàng, Phương Cẩm An không tiện cáu kỉnh, đành phải lề mà lề mề đi.

Thay bộ quần áo ngủ nhẹ nhàng trở về, trong điện trùng trùng điệp điệp màn tơ đã buông, Hoàng Phủ Cực sẽ chờ ở bên ngoài. Phương Cẩm An cắn môi, trước đưa tay vào nước thử thử.

Giống như lửa thiêu đau đớn truyền đến, Phương Cẩm An NGAO mà rút tay về: "Đau quá!"

"Ai nha không có cách nào khác a, nương nương nhẫn nại chút ít đi." Tiễn Xuyến Nhi đỡ lấy nàng.

Phương Cẩm An không có cách, đành phải nhấc chân đi vào. Nhưng mà mới non nửa cái chân đi vào, nàng thật sự đau chịu không được: "Không trị nữa, ta không trị nữa!"

Nàng khéo léo thoát khỏi Tiễn Xuyến Nhi, xoay người chạy.

"Ai, nương nương!" Tiễn Xuyến Nhi, Tạ Tụ và một đám cung nhân vội đuổi theo nàng. Nhưng mà sau khi đuổi theo vài cánh cửa, người vậy mà không còn bóng dáng!

Sau gần nửa canh giờ, lật cả đáy Chương Hoa điện lên trời cũng không có tìm được người, mọi người bắt đầu luống cuống. "Nhanh đi bẩm báo Điện hạ!" Tạ Tụ vội dặn dò cung nhân.

Nhưng chưa từng nghĩ Lý Ức đang cùng Sùng Nguyên Đế nghị sự, cung nhân chờ hồi lâu mới thấy Lý Ức đi ra, sợ hãi bước lên phía trước bẩm báo.

Lý Ức nhướng mày, xoay người lại liền đi hướng Đông cung.

Chưa đi được hai bước, Bạch Dĩ Sơ vội vàng đuổi theo: "Điện hạ, Điện hạ lúc này là muốn đi nơi nào?"

"Trở về Đông cung, Bạch khanh chờ một chút."

Bạch Dĩ Sơ dĩ nhiên là lo lắng nửa ngày rồi, sao chờ đợi nổi nữa: "Thần trong lòng quả thực sốt ruột.. Điện hạ, bệ hạ thế nhưng là nói quần thần can gián người chuyện nạp phi?" -- mấy ngày nay, các trọng thần triều đình giống như vừa mới phát hiện Lý Ức còn không có nạp phi, dâng hàng đống tấu chương khuyên Lý Ức nạp phi.

"Không sai, có mấy lão già đến trước mặt phụ hoàng." Lý Ức nói.

"Bệ hạ chặn lại như thế nào?" Bạch Dĩ Sơ hỏi.

"Phụ hoàng nói, Liễu Tuệ nhánh chính Liễu gia, có thể trở thành lương phối." Lý Ức mặt không thay đổi nói.

"Liễu gia chính là đệ nhất thế gia quốc triều, thâm căn cố đế, cành lá rậm rạp. Chủ động đưa ra quan hệ thông gia, là ý tứ cúi đầu với Điện hạ. Liễu Tuệ tướng mạo cũng tốt.. Điện hạ chậm một chút!" Lý Ức đi quá nhanh, Bạch Dĩ Sơ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp: "Điện hạ ở trong thế gia người ủng hộ rải rác, rất nhiều công việc cản tay. Nếu như có quan hệ thông gia với Liễu gia, khốn cảnh này lập tức có thể tháo giải."

Khi đang nói chuyện đã đến Chương Hoa điện. Lý Ức không để ý tới Bạch Dĩ Sơ nữa, chỉ hỏi Tạ Tụ chuyện đã xảy ra: "Không thấy nàng nữa là sao?"

"Lúc ấy nàng chạy qua bên này, chúng ta đuổi tới, liền không thấy người." Tạ Tụ chỉ cho Lý Ức nhìn.

Trên tường chỗ đó có một cánh cửa sổ, đằng sau cửa sổ là một bụi trúc tím. Lý Ức đi qua cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy dưới bụi trúc tím sau cửa sổ có dấu chân rất mờ.

Lý Ức nhảy ra ngoài, tìm dấu chân này mà đi. Nơi này tới gần cửa hông cung điện, dấu chân rất mờ tan biến tại bên ngoài cửa hông.

"Cũng không có nhìn thấy nương nương đi ra." Thủ vệ thị vệ nói.

Dùng thân thủ của nàng, mặc dù hiện tại ốm yếu, vút qua hai tên lính quèn, nghĩ đến còn không thành vấn đề. Lý Ức theo hướng bước chân nhìn lại, xa xa là cửa hông. Trường Phong điện.

Lý Ức liền đi về Trường Phong điện.

Thiên Bạch Dĩ Sơ lại đuổi theo: "Điện hạ, thần vẫn là muốn biết, Điện hạ sẽ trả lời thuyết phục bệ hạ như thế nào?"

"Sau này hãy nói." Lý Ức nửa mắt cũng không nhìn hắn, vội vàng đi vào Trường Phong điện, hỏi cung nhân nghênh đón: "Thái Tử Phi có từng tới chỗ này?"

"Chưa từng." Cung nhân không rõ ràng cho lắm.

Lý Ức liền tự mình tìm kiếm khắp nơi.

Bạch Dĩ Sơ đảo quanh người hắn: "Điện hạ, sự tình liên quan trọng đại, hiện tại văn võ cả triều cũng mượn chuyện này chất vấn ngài! Điện hạ, người sáng suốt cả đời, vì sao ở trên việc này, lại lưu lại nhược điểm rõ ràng như vậy hả?"

Lý Ức không để ý tới hắn, chỉ lo tiếp tục tìm kiếm. Bạch Dĩ Sơ nóng nảy, khuôn mặt giương cao nói: "Chính là người thật lòng sủng ái vị nương nương kia, cũng không đến mức bởi vì nàng không chịu nạp phi.."

"Chớ có lên tiếng!" Lý Ức nghe xong lời này liền nóng nảy, một tay bịt miệng hắn, còn có tật giật mình mà dò xét mọi nơi.

Tẩm điện trên giường rộng lớn, có một chỗ hơi đội lên.

Lý Ức đi qua, nhẹ nhàng vạch chăn, quả nhiên thấy Phương Cẩm An co ro, đang ngủ say.

Lý Ức trước thở dài một hơi, trong lòng lại là xiết chặt: Nàng ngủ say như vậy, có lẽ thật không nghe được đi.

Có lẽ ánh sáng kích thích, Phương Cẩm An ưm một tiếng lại chui vào trong chăn.

"Tỉnh." Lý Ức vỗ vỗ nàng: "Nàng trốn kỹ quá, trong cung nàng mọi người sắp điên rồi kìa."

Phương Cẩm An nghe vậy chậm rãi tỉnh lại: "Tiểu Ức a.." Nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhớ tới chuyện trước lúc ngủ, mãnh liệt đứng dậy bắt lấy ống tay áo Lý Ức: "Tiểu Ức đệ cứu ta đi, Hoàng Phủ Cực muốn ném ta vào trong chậu nước rửa chén!"

Lý Ức: "..."

"Ta nghe bọn hắn nói, đó là nước thuốc trị bệnh cho nàng." Lý Ức kiên nhẫn trấn an nàng: "Nhẫn nại một chút đi, chuyện không có cách nào khác."

"Ta không muốn! Ta không muốn ngâm chậu nước rửa chén, ta cũng không cần trị bệnh, để cho ta im lặng chết không được sao!" Bị Hoàng Phủ Cực giằng co mấy ngày nay, Phương Cẩm An rốt cuộc nhịn không được tính tình. Nàng buông Lý Ức ra, bọc chăn lăn qua lăn lại, lăn đến bên tường, đưa lưng về phía Lý Ức.

Lý Ức bị lời nói này của nàng mà trong lòng nhỏ máu. "Không cho nói chữ chết, hảo hảo chữa bệnh!" Hắn khô cằn nói một câu.

Phương Cẩm An không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn.

Lý Ức thở dài, đưa tay ôm cả chăn lẫn nàng, đi nhanh ra ngoài.

Bạch Dĩ Sơ nâng trán: Wey wey Wey, ta còn ở đây này! Wey wey Wey, điện hạ ngươi không phải là định cứ như vậy ôm người quay về Chương Hoa điện hả? Wey wey Wey, dọc theo con đường này biết bao nhiêu đôi mắt nhìn đó, ông trời ơi..

Trong Chương Hoa điện, thùng "Nước rửa chén vo gạo" này, vẫn còn đặt nguyên tại chỗ.

"Tất cả đi xuống đi." Lý Ức phân phát cung nhân, sau đó lột Phương Cẩm An giận dỗi giả chết từ trong chăn ra.

Lần nữa nghe thấy được hương vị "Nước rửa chén vo gạo" này, Phương Cẩm An chỉ cảm thấy tóc gáy cả người cũng bị dựng lên, nhảy dựng lên muốn chạy. Nhưng mà Lý Ức vươn tay kéo lại, nàng liền đụng trở lại trên người hắn, lại tiếp tục bị hắn ôm lấy.

"Xem tình nghĩa huynh đệ chúng ta, đừng ném ta xuống nha!" Phương Cẩm An không khỏi ôm cổ Lý Ức thật chặt.

Nàng hiện tại chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng. Bên dưới mềm mại và mịn màng, dính sát lồng ngực, cánh tay Lý Ức. Trong lòng Lý Ức lập tức lộp bộp một tiếng, một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể.

"Nước rửa chén vo gạo này cắn người, rất đau." Nàng còn giống như cầu xin tha thứ mà nhìn hắn.

Lý Ức hít sâu một hơi: "Tình nghĩa huynh đệ, có khổ có đau nhức, ta và nàng cùng nhau chịu."

Hắn nói xong, cứ như vậy ôm nàng, đi vào trong thùng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.