"Này! Tiểu Ức, đệ ngốc thế!" Phương Cẩm An ngoài ngạc nhiên còn buồn cười. Thế nhưng đối với việc ghê tởm thuốc nước kia, nhưng nàng vẫn bám lấy Lý Ức: "Đệ ngu ngốc thì tự mình đệ chịu đi, ta không muốn đi vào, không muốn!"
Lý Ức cho dù đau lòng lại không biết làm sao. "Nhịn một chút thôi, ách, như vậy, sau khi ngâm xong cho nàng ăn đồ ngọt, được không?" Hắn thủ thỉ thù thì dụ dỗ Phương Cẩm An.
Phương Cẩm An do dự chớp chớp mắt mấy cái: "Muốn rất nhiều đồ ngọt, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."
Phương Cẩm An hít sâu một hơi, có chút buông lỏng bàn tay ôm Lý Ức ra. Nàng nhắm mắt chặt lại, làm ra dáng vẻ kiên cường: "Vậy đến đây đi!"
Lý Ức nhịn không được yết hầu nhuyễn động một cái.
Trong nháy mắt ngâm đến nước thuốc, Phương Cẩm An đau đến mức cả người run rẩy kịch liệt, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, trên trán gân xanh toác ra, mồ hôi rịn từng điểm. Hai tay nàng theo bản năng bắt lấy cánh tay Lý Ức, cào vào trong thịt.
Lý Ức còn mong nàng có thể cào nặng một chút; "Nếu không, nàng đánh ta hai cái, như vậy sẽ thoải mái chút."
Phương Cẩm An nghe vậy mở to mắt, thật đúng là đưa tay bưng lấy khuôn mặt hắn không nặng không nhẹ mà vỗ hai cái: "Đều tại đệ đều tại đệ!"
Trong đôi mắt nàng có một màn sương lấp lánh. Đối với Lý Ức mà nói, chỉ một ánh mắt như vậy, liền đủ để lay động trái tim hắn.
Chưa nói tới bộ quần áo ngủ mỏng của nàng bị nước thuốc làm ướt nhẹp, dính sát cơ thể, căn bản không có tác dụng che chắn cái gì hết, phong cảnh phía dưới nhìn không sót một cái gì.. Khi nàng run rẩy vì đau đớn, kéo theo nước thuốc tạo nên tầng tầng sóng gợn.. Muốn chết chính là, phong quang vô hạn này, lại sát bên Lý Ức, chỉ cần hắn hơi lớn gan một chút, là được dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà Lý Ức sẽ không chút lá gan ấy, trên thực tế hắn đang tự chửi mình: Không bằng cầm thú, nàng khó chịu thành bộ dáng này, ngươi còn có thể sinh ra loại tâm tư xấu xa này đó hả?
Thế nhưng phản ứng thân thể làm thế nào cũng khống chế không được.. "Ta, ta còn có chuyện muốn làm, nàng chậm rãi ngâm nhé.." Hắn hoảng loạn nói một câu, vội vàng đứng dậy bước ra thùng tắm, chật vật chạy trối chết.
"Còn nói theo ta đồng cam cộng khổ, quả nhiên là dỗ dành ta thôi! Dỗ dành ta xong liền chạy mất, nào có ai như đệ đâu chứ!" Phương Cẩm An hướng về phía bóng lưng hắn trách móc.
Lý Ức liền mang theo một thân nước thuốc nhỏ giọt khó ngửi vọt vào Trường Phong điện của hắn. "Chuẩn bị nước lạnh!" Hắn liền đi tịnh thất dặn dò.
"Điện hạ bị sao vậy?" Chưởng sự thái giám lễ chính bể đầu cũng không nghĩ ra chủ tử cao quý làm sao có thể biến thành như vậy: "Mùa thu tới rồi, trời lạnh như vậy, Điện hạ mặc dù hỏa khí tràn đầy, lúc này tắm nước lạnh cũng không tốt cho thân thể đâu.."
"Đừng nói nhiều, nhanh đi!" Lý Ức không nhịn được nói.
Liên tiếp hai lần tắm nước lạnh, Lý Ức mới cảm thấy xao động trong thân thể tiêu tan đi một chút.
Thế nhưng hai ngày sau, cỗ xao động này chẳng những không có không biến mất theo thời gian, ngược lại ngày càng có xu hướng tăng thêm. Lý Ức ít dám đi Chương Hoa điện, chỉ cần vừa nghĩ tới Phương Cẩm An, liền nghĩ đến dáng vẻ nàng ở trong thùng tắm, nghĩ tới là hắn miệng đắng lưỡi khô.
Hắn thử vùi đầu vào trong đống công văn, dùng bận rộn ăn mòn cỗ nhiệt tình này.
Tấu chương hai ngày này, vẫn là một đống khuyên hắn nạp phi. Hơn nữa đã mơ hồ bắt đầu chỉ hướng vào chuyện hắn và Phương Cẩm An rồi.
Lý Ức mặt không biểu tình, cực kỳ nhanh hạ bút, từng cái một sắc bén bác bỏ.
Nhưng càng bác bỏ, hắn ngược lại càng không cam lòng: Chẳng phải oan uổng gánh chịu hư danh?
"Điện hạ, Liễu Thần đại nhân tới bái kiến nương nương." Ngày hôm đó cung nhân Chương Hoa điện báo lại cho hắn.
"Không cho phép." Lý Ức quả quyết nói.
"Bẩm Điện hạ, là Hoàng Phủ tiên sinh dẫn Liễu đại nhân tới, hắn đã dẫn người đến trước mặt nương nương rồi." Cung nhân sợ hãi nói.
Lý Ức nghe xong, hầm hầm ném bút trong tay, đứng dậy đi hướng Chương Hoa điện.
Ở bên trong Chương Hoa điện, Liễu Thần đang cùng Phương Cẩm An trò chuyện vui vẻ. Đôi mắt Liễu Thần dán chặt trên mặt Phương Cẩm An, móc cũng móc không ra. Lý Ức nghiến răng, khụ khụ ho khan một tiếng.
Liễu Thần lúc này mới quay đầu nhìn, vỗ tay cười: "Thần nói cái gì ấy nhỉ, Điện hạ sẽ đến ngay ấy mà!"
"Liễu đại nhân nhàn nhã quá nhỉ!" Lý Ức không lưu tình ngồi đối diện hắn: "Tiền triều mọi việc bận rộn, bổn vương ước gì có thể sinh nhiều thêm hai cánh tay, Liễu đại nhân trọng thần một nước ngược lại là thích ý quá!"
"Chính vụ mặc dù quan trọng hơn, nương nương ngọc thể an khang cũng không phải là chuyện nhỏ." Liễu Thần cười nói: "Nghe Hoàng Phủ tiên sinh nói, bệnh của nương nương, hiện tại thiếu một vị một thuốc gọi là Kim thiềm ngọc lộ, vừa hay trong phủ ta có, liền đưa tới cho nương nương."
Lý Ức nghe xong cảm thấy càng thêm giận dữ: "Thật khiến Liễu đại nhân phí tâm. Người đâu, ban thưởng Liễu đại nhân bộ long nghiễn Bích Hải triều mà Huy Châu vừa mới tiến cống, khen thưởng vì đã có công hiến thuốc cho nương nương."
Hắn nghiêm chỉnh như vậy, Liễu Thần không thể không rời ghế bái tạ. Bầu không khí nhất thời cứng ngắc, ngay cả Hoàng Phủ Cực vốn không rành đạo lí đối nhân xử thế cũng đã nhận ra, nhìn ba người bọn họ, vẻ mặt mờ mịt.
"Ta cảm thấy hơi mệt chút." Phương Cẩm An dùng tay nâng trán.
Liễu Thần đành phải cáo từ rời đi.
Hắn vừa đi Lý Ức liền phát tác: "Hoàng Phủ tiên sinh, thiếu thuốc gì thì tới tìm bổn vương nói, đừng để bên ngoài cho là bản vương ngay cả chút thuốc ấy cũng không lấy được, để người ngoài như hắn ta thể hiện!"
"Kim thiềm ngọc lộ này đích thật là thuốc có thể ngộ nhưng không thể cầu, hiện tại đi tìm thì không biết phải tìm tới khi nào, vừa đúng tiểu nhân biết trong Liễu phủ có, gặp Liễu đại nhân liền nói ra miệng.." Hoàng Phủ Cực vẻ mặt mờ mịt như trước.
"Không sao, Hoàng Phủ tiên sinh đi làm việc trước đi." Phương Cẩm An ra hiệu hắn lui ra.
Sau đó cười nói với Lý Ức: "Là ta không tốt, không nên nhận thuốc của Liễu đại nhân, sau này sẽ không như vậy."
Lý Ức nghe xong lời này, giận dữ trong lòng lập tức ném lên chín từng mây: "Lời này bắt đầu nói từ đâu?"
"Liễu gia hiện tại nhất định là làm khó đệ khắp nơi; bọn họ gần đây lấy lòng ta, có lẽ rắp tâm lôi kéo ta, làm suy yếu tâm trí đệ, dù sao từ chỗ Lý Mẫn, ta cũng có chỗ liên quan đến bọn họ." Phương Cẩm An giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Là ta không nghĩ chu toàn, ta sau này không gặp hắn nữa, cũng không nhận đồ đạc của hắn."
Mọi chuyện nàng đều lấy hắn làm đầu như thế, khiến trong lòng Lý Ức ấm áp. "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có ý tứ này." Lý Ức nói: "Là bởi vì việc khác, thấy hắn ta không vui, không có quan hệ gì với nàng. Đã là thuốc cần thiế cho nàng, hắn muốn tặng, nàng vì sao không nhận, đây là bổn phận làm thần tử của hắn ta! -- bất quá hắn ta người này gian xảo, sau này nếu như không cần thiết, có thể không gặp thì không gặp là tốt nhất."
"Ừm!" Phương Cẩm An chăm chú gật đầu.
Lý Ức nhìn nàng, liền cảm thấy lại là một hồi miệng đắng lưỡi khô. "Ta, ta về trước đây.." Hắn lúng ta lúng túng nói.
"Hai ngày này bận rộn như vậy à, không thấy đệ đâu hết." Phương Cẩm An thầm thì nói thầm một câu.
Lý Ức nghe xong lời này gần như không dời nổi bước chân. "Hôm nay, bữa tối hôm nay chờ ta cùng dùng nhé, được không?" Hắn liếm liếm bờ môi nói.
"Được." Phương Cẩm An mặt mày cười cong cong.
Bận rộn chính vụ cả ngày. Khi đêm đến, chờ xong hết mấy chuyện quan trọng, liên tiếp gặp mấy đợt đại thần, chờ rốt cuộc xử lý xong, bóng đêm càng thâm trầm.
Lý Ức sáng sớm liền phái người đi Chương Hoa điện nói, hắn tạm thời có việc không có cách nào đi dùng bữa tối được, không nghĩ tới người được phái đi trở về bẩm báo với Lý Ức, nương nương mời Điện hạ đêm nay cho dù như thế nào cũng phải đi qua một chuyến.
Nàng đây là, nhớ mình rồi sao? Lý Ức nghĩ như thế, mở cờ trong bụng, trên mặt cũng không khỏi mang theo ý cười, làm các đại thần đang ngồi ngay ngắn không rõ nguyên do lại càng hoảng sợ.
Đợi rốt cuộc xử lý xong, bóng đêm càng thâm trầm, Lý Ức không kịp chờ đợi vội vã đi Chương Hoa điện.
Trong Chương Hoa điện, một đám người cũng đang tụ họp trong sân, mọi người vây quanh ở bên, Phương Cẩm An rõ ràng mất hứng đi dạo.
"Làm sao vậy?" Lý Ức vừa đi vừa hỏi.
"Ai nha, Tiểu Ức đệ tới rồi!" Phương Cẩm An dậm chân nói: "Hiện tại ta nói chuyện ở Chương Hoa điện này không dùng được rồi!"
"Vậy phải xem nói cái gì." Tạ Tụ không cứng không mềm mà trả lời lại nàng: ""Chuyển thang, ta muốn lên trên nóc nhà ngồi một chút."cái này gọi là nói cái gì? Xảy ra chuyện, chúng ta cũng đảm đương không nổi!"
Lý Ức nghe xong, liền hiểu.
Năm ấy lúc nàng vẫn còn là Phương Cẩm Tú ở Bắc Cương, vào buổi tối đẹp trời, nàng thường leo lên trên cửa thành lầu, ngắm sao uống rượu.
Lý Ức nhìn trời, đêm nay gió, Ngân Hà như lụa.
"Thế nào, muốn đi lên?" Lý Ức cười hỏi Phương Cẩm An.
"Bởi vì Hoàng Phủ Cực hôm nay làm chuyện tốt!" Phương Cẩm An hưng phấn cầm bình nhỏ trong tay cho hắn nhìn: "Đây là tân dược hắn phối cho ta, là rượu thuốc! Ta có thể uống rượu!"
"A, thật sao?" Lý Ức nhận lấy ngửi một cái: "Hoàng Phủ tiên sinh có nói kiêng cái gì không?" Hắn hỏi Tạ Tụ.
"Ngược lại không có kiêng cái gì gì, uống nhiều một chút uống ít một chút đều có thể. Ước chừng chút biến chứng là triệu chứng cháng váng đầu thôi, cũng không quan trọng." Tạ Tụ đáp.
"Cho nên theo ta đi lên uống rượu đi uống rượu đi!" Phương Cẩm An hưng phấn nói.
Lý Ức áng chừng cái bình này: "Mặc dù nàng trước kia là tửu lượng cao, lần này chỉ cho phép uống một bình nhỏ này thôi đó."
"Có chút ít còn hơn không -- toàn bộ là của ta!" Phương Cẩm An vội đoạt lấy bình rượu kia, ôm chặt vào trong ngực.
Lý Ức tức cười: "Không có người giành với nàng, ta uống cái khác, không uống của nàng, được chưa."
Lý Ức cẩn thận từng li từng tí che chở Phương Cẩm An, lên phía trên nóc đại điện: "Ngồi đàng hoàng, không được lộn xộn."
Lại mang rượu tới, và một cái áo choàng thật dày, quấn quanh cho nàng. Ngay cả khuôn mặt, cũng kỹ càng dùng cái mũ che chắn.
"Không cần, cái này không có ý nghĩa." Phương Cẩm An duỗi tay cầm cái mũ.
Lý Ức cầm chặt tay nàng: "Ở đây gió lớn. Nếu như nàng không nghe lời, ta lập tức mang nàng đi xuống."
"Ta hiện tại lại trở thành tiểu hài tử cho người ta quản giáo." Phương Cẩm An rầu rĩ không vui mở bình rượu vẫn luôn được ôm trong ngực đưa vào trong miệng.
"Chậm một chút." Lý Ức vội nói: "Đến, ta cùng nàng." Hắn giơ vò rượu lên cụng với Phương Cẩm An.
"A, cái rượu thuốc này chỉ dùng rượu vàng làm ra, rượu mới ba năm." Phương Cẩm An thưởng thức rượu kia. "Đệ uống cái gì?" Nàng sáp đến nhìn rượu của Lý Ức.
Lý Ức để vò rượu ở dưới mũi nàng nhoáng một cái. "A, là rượu hoa lê trắng của Tấn Nguyên ta!" Phương Cẩm An vui mừng kêu to, liền vươn tay đến cướp đoạt.
Lý Ức đương nhiên sẽ không cho nàng thực hiện được: "Uống cái của nàng đi."
"Uống một ngụm nhỏ, không có gì đáng ngại đâu!" Phương Cẩm An cầu khẩn hắn.
"Không được." Lý Ức không hề nể tình.
"Càng ngày càng không đáng yêu rồi." Phương Cẩm An bất mãn nói một câu.
Nàng ngược lại là càng ngày càng đáng yêu. Lý Ức trong lòng nói một câu. Nhìn nàng nâng chén nói: "Ta mời nàng, những ngày này chữa bệnh khổ cực."
"Đệ là cười nhạo ta sao." Phương Cẩm An uống rượu, sóng mắt chảy xuôi nhìn hắn: "Đều là đệ vất vả. Tiểu Ức ngoan, hảo huynh đệ, tâm ý của đệ đối với ta, trong lòng ta cũng có tính toán."
"Có không?" Lý Ức hỏi lại.
"Tự nhiên." Phương Cẩm An đánh ợ hơi rượu, lại xé rách cái mũ: "Tiểu Ức đệ tốt nhất, sư huynh thích đệ nhất!"
Cái mũ bị giật ra, dưới ánh sao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà hồng nhuận nhuận.
Dường như, có hơi hồng quá? Lý Ức mi tâm nhíu một cái.