Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 4: Hồng Y ngày trước (2)



Bốn ngày sau, tiệc trà của Tần Lương đệ, quả nhiên làm vô cùng tốt. Một bát một chén, một uống một ăn, đều là xa hoa thế gian khó tìm. Và người dự tiệc lại càng lừng lẫy, ngoại trừ Phương Cẩm Ankhông đến, thì toàn bộ nữ quyến Đông cung đều đi, phi tử có địa vị cao trong nội cung, và Vương Phi của những hoàng tử khác cũng tới mấy vị. Ngoài ra còn mời mấy bậc thầy có thành tựu về cầm kỳ thi họa đến tiếp khách. Cả trường yến hội có thể nói chủ và khách đều vui vẻ, tận hứng mà về.

Duy nhất một điểm nho nhỏ ngoài ý muốn, chính là nữ quan Vương thị của Tôn tiệp dư, không cẩn thận làm đổ một ly trà lên người Tôn tiệp dư, làm bẩn một thân vân sa quý trọng màu xanh. Tuy là Tôn tiệp dư cũng không có bị phỏng, nhưng nàng ta xưa nay không phải người khoan hậu, ngay trước mặt mọi người bị xấu mặt sao chịu bỏ qua. Tàn tiệc, Vương thị liền bị phạt quỳ hai canh giờ, sau khi quỳ xong, liền từ nữ quan Thất Phẩm biến thành cung nữ thô sử hạ đẳng nhất.

Chuyện của Vương thị ở trong nhóm quý nhân mà nói bất quá chỉ là một chuyện nhỏ hết sức bình thường, nhưng mà rơi vào trong mắt Tạ Tụ lại bất đồng.

Kiếp trước, Vương thị cũng không có gặp phải chuyện này. Kiếp trước của Vương thị, liên tục thoải mái làm nữ quan của nàng ta, hầu hạ Tôn tiệp dư. Tôn tiệp dư tổng quản việc vặt của Đông cung, Vương thị cũng đi theo thơm lây, hết thảy tiền bạc tài vật qua tay, dù sao vẫn chấm mút được chút béo bở, Tạ Tụ nhớ rõ đã nghe qua các cung nữ nghị luận, Vương thị lén lút để dành được, sợ là chủ tử bình thường không được sủng ái cũng không sánh nổi..

Tạ Tụ xoa xoa huyệt thái dương: Loáng thoáng, dường như khi đó các cung nữ còn nói qua, Vương thị cũng quá không để ý thể diện, trong Chương Hoa điện, lại cắt xén một khối than tơ bạc, tất cả đều là than bốc lên khói đen..

Trong lòng Tạ Tụ mơ hồ có chút bất an.

Nàng gọi Lăng Ba: "Trước ta saingươi đi điều tra Lưu Bích Ngọc, có manh mối chưa?"

"Vâng, nô tài đã thăm dò rồi." Lăng Ba trở lại: "Trong Chương Hoa điện, vốn có một cung nhân gọi Lưu Bích Ngọc. Về sau nàng ta trộm đồ trang sức của Thái Tử Phi, bị cắt đứt tay chân ném ra cung, về sau như thế nào, cũng không biết."

Tạ Tụ nghe xong trên lưng chợt lạnh.

Điều này cũng khác với kiếp trước, khác rất nhiều.

Ở kiếp trước, Lưu Bích Ngọc là người mặt ngoài trung hậu trung thực, bên trong ác độc, là nữ quan chưởng sự của Chương Hoa điện.

Còn làm một chuyện ác tày trời.

Nàng ta thông đồng một gã thái giám, hai người đối thực. Gã thái giám kia rõ ràng không có thứ gốc rễ, lại vẫn sắc đảm ngập trời, có Lưu Bích Ngọc còn ngại chưa đủ, dám đánh chủ ý lên trên người Phương Cẩm An. Mà Lưu Bích Ngọc cũng không biết nghĩ như thế nào, lại theo gã thái giám này, thả người đi vào tẩm điện Phương Cẩm An.

Không có người nào biết chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai, cung nữ Chương Hoa điện đi vào hầu hạ, phát hiện gã thái giám và Lưu Bích Ngọc máu me khắp người, khí tuyệt bỏ mình, cùng với Phương Cẩm An hôn mê bất tỉnh.

Lúc báo chuyện này cho Lý Mẫn, Tạ Tụ cũng ở đây. Nàng nghe xong chuyện này liền cả kinh đập vỡ cái chén nhỏ trong tay.

Lý Mẫn lập tức liền tới dỗ dành nàng, nhưng vẫn không chịu đi hỏi thăm sức khoẻ Phương Cẩm An.

"Quan trọng hơn chính là chấn chỉnh cung đình, ngăn chặn loại gièm pha này phát sinh lần nữa. Cô đi xem nàng thì có ích gì, cô cũng không phải đại phu." Khi đó hắn lãnh đạm nói.

* * *

Từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại, Tạ Tụ mãnh liệt níu chặt vạt áo.

Không nói đến về sau, chỉ nói lúc ấy, Lý Mẫn điệu bộ như vậy, nàng sao như ma quỷ ám ảnh, không hề tỉnh ngộ. Bây giờ nghĩ lại, dưới bộ túi da ôn nhu nhất đời kia, lại bao bọc một trái tim lạnh lùng đến tận cùng..

Ánh mắt vừa chạm đến bộ y phục màu đỏ đã làm xong đặt ở bên, trong lòng mãnh liệt run rẩy: Đây hết thảy, tất cả đều là một ý niệm của Lý Mẫn, Phương Cẩm An, nàng ấy cũng chịu nhiều đau khổ như vậy..

Lăng Ba nhìn dáng vẻ của nàng, không rõ nguyên do: "Lương đệ, y phục này cũng đã làm xong, có cần phải đưa đi Chương Hoa điện không?"

Tạ Tụ trầm mặc hồi lâu: "Đưa, làm cũng đã làm xong, vì sao không tặng. Trà tiệc của ta, Thái Tử Phi phải nên mặc một bộ quần áo như vậy xuất hiện, diễm áp quần phương."

Lại qua sáu ngày, mới đến tiệc trà của Tạ Tụ.

Tạ Tụ ngoài miệng nói thô kệch, nhưng mà rốt cuộc trong xương cốt tranh cường háo thắng đã quen, thô kệch ở đâu chứ.

Xa xỉ phung phí so ra kém hơn của Tần Duyên Tú trước đó, nhưng thanh nhã lại làm được vô cùng tốt. Tiệc tổ chức quả thật nước chảy mây trôi, tìm sáu bình phong sơn thủy được danh sĩ hiện nay vẽ, cao thấp chằng chịt mà mở ra, ngồi ở trung tâm tựa như đặt mình vào giữa sông nước xa xăm. Đồ uống trà dùng là sứ trắng, cũng không hiếm lạ, là lấy sứ trắng như ngọc, thể hiện mây trắng lững lờ trôi. Trà và trà bánh thì là màu xanh lá, trang trí thể hiện dòng nước chảy. Ngược lại trà thì uống cũng tạm được, trong cung trà gì ngon mà uống không được. Trà bánh xác thực tốn không ít tâm tư! Màu xanh lá đậm nhạt khác nhau, óng ánh đáng yêu, dùng lá sen để bày, giống như giọt sương sớm.

Nhưng điểm tâm này nhìn thanh nhã, ăn vào cũng là thanh đạm vô vị. Phương Cẩm An lại không thích.

"Thật là tinh xảo!" Đông cung chúng nữ quyến ngược lại vô cùng tán thưởng.

Tạ Tụ ngồi vị trí đầu tiên bên tay trái, mỉm cười đảo mắt nhìn mọi người.

Hậu cung của Lý Mẫn, nhân số nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Trước khi cưới Phương Cẩm An, hắn đã có hai thị thiếp. Dựa theo thân phận, một sắc phong làm Tiệp dư, một sắc phong làmnhũ nhân. Sau đó lại sủng hạnh hai cung nữ, không có sắc phong, đám cung nhân xưng là nương tử. Hiện nay mới nạp thêm hai Lương đệ là nàng và Tần viện tu, vừa vặn bảy người, đủ một bàn tiệc.

Kiếp trước hậu cung Lý Mẫn cũng là những người này, chỉ thiếu Tử Tô, lúc này còn chưa có đón vào trong cung.

Kiếp này đương nhiên phải khiến cho nàng ta xuất hiện trước thời gian. Tạ Tụ nhìn Phương Cẩm An, sóng mắt lưu chuyển.

Phương Cẩm An mặc bộ y phục màu đỏ Tạ Tụ làm cho, nghiêm túc trang điểm, thoa son phấn bột nước, người thoạt nhìn lên tinh thần không ít. Nhìn ra, nàng là đang cố gắnggượng, để làm chống lưng cho Tạ Tụ.

"Đã lâu không gặp nương nương, nương nương hôm nay mặc một thân màu đỏ như vậy, khí sắc trông có vẻ tốt hơn mọi khi." Nhũ nhân Hồ Thị nhỏ nhẹ nói chuyện cùng Phương Cẩm An.

"Ta ít có áo màu đỏ, thỉnh thoảng mặc một chút dường như cũng không tệ." Phương Cẩm An ôn hòa nói.

Tần Duyên Tú nghe xong lời này kiều mị nói: "Điện hạ hôm qua còn nhắc qua với nô tì, nói nô tì mặc màu đỏ có lẽ sẽ đẹp lắm. Nô tì đã nói, trong Đông Cung này, cũng chỉ có Thái Tử Phi nương nương mới xứng mặc màu đỏ này thôi."

Đây rõ ràng là ỷ sủng mà kiêu. Tạ Tụ nhịn không được cười lạnh trong lòng: Có phải lúc hắn ở trên giường cũng gọi ngươi là a Tú không?

Phương Cẩm An ngược lại không có chút dáng vẻ nào là phật lòng: "Ta cũng cảm thấy ngươi mặc có lẽ sẽ đẹp."

Ngược lại là hiền lương rộng lượng a. Trong lòng Tạ Tụ trợn trừng mắt một cái. Cẩn thận ngẫm lại, Phương Cẩm An ở trước mặt hậu cung của Lý Mẫn, ngược lại đúng là chưa từng thể hiện tranh giành tình nhân gì đó.

"Bất quá ta lại thích ngươi mặc như bây giờ. Lụa mỏng phiêu diêu, phảng phất giống như tiên tử." Phương Cẩm An lại nói.

Tần Duyên Tú không nghĩ tới khiêu khích lộ liễu như vậy, Phương Cẩm An lại còn khen nàng ta -- thật sự là khen, ngữ khí ôn nhu, tình ý rõ ràng. Không phải lời nói mang hai nghĩa, cũng không phải trái lương tâm lấy lòng. Tần Duyên Tú nghe xong lời này cảm giác đắc ý trong lòng.

Phương Cẩm An lại tiếp: "Cái này nếu ngươi cử động, chắc lại càng xinh đẹp thoát tục giống như nước chảy mây trôi. Đến đây, xoay một vòng cho bản cung nhìn xem!"

Trong giọng nói của nàng không hề có ý câu dẫn, nhưng Tần Duyên Tú lại bị mê hoặc cam tâm tình nguyện làm theo lời của nàng.

"Đúng vậy đó, không tệ," Phương Cẩm An nhẹ nhàng vỗ tay, vừa nhìn về phía chúng nữ khác: "Phi hồng, đệm một khúc cho Duyên Tú, ừ, Duyên Tú thường hay nhảy khúc gì?"

"Lục yêu trong nhà đã tập qua." Tần Duyên Tú ngoan ngoãn nói theo lời của nàng.

"Tốt, Phi Hồng, ngươi biết tấu lục yêu không?"

"Dạ. Biết."

* * *

Tạ Tụ trơ mắt nhìn tiên nhạc nhẹ nhàng khua tay áo tung bay trong sân, lập tức một mảnh hòa thuận vui vẻ.

Đợi một chút, xảy ra chuyện gì vậy? Phương Cẩm An, Phương Cẩm An lại sử dụng yêu pháp gì, khiến cho các ngươi đều ngoan ngoãn nghe lời như thế? Tạ Tụ ngạc nhiên nhớ lại: Phương Cẩm An mới vừa rồi như vậy, không hề tốn nhiều sức lực là có thể nắm nhân tâm trong tay, là Phương Cẩm An mà nàng biết kia sao?

"Thái tử điện hạ giá lâm!" Bầu không khí đang tốt đẹp, tiếng thông truyền vang lên, Lý Mẫn đã đến.

Trong lòng Tạ Tụ căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Phương Cẩm An.

Vẻ mặt Phương Cẩm An không có thay đổi gì, đỡ tay Vân Kiến, chậm rãi đứng lên.

Nàng còn không có đứng vững, Lý Mẫn đã đi vào rồi.

Lý Mẫn vốn là trong mắt ngậm cười, dáng vẻ trời quang trăng sáng như mọi lần, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Thế nhưng trong nháy mắt khi nhìn đến Phương Cẩm An, ý cười trong mắt hắn cứng lại, tay hắn nắm thật chặt, tựa như đang muốn cố gắng khống chế tâm tình của mình.

Nhưng cuối cùng hắn không có khống chế được.

Hắn bước nhanh đến phía trước, một phát bắt được vạt áo Phương Cẩm An.

"Điện hạ.." trong đôi mắt Phương Cẩm An tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

"Hôm nay là ngày mấy, ngươi không có trái tim ư!" Lý Mẫn cơ hồ là rống lên. Tiếp đó hắn dùng sức xé ra, cẩm y đỏ thẫm của Phương Cẩm An bị hắn xé rơi.

"Ngày mấy.." Phương Cẩm An còn muốn đặt câu hỏi, mà Lý Mẫn đã chán ghét đẩy, khiến nàng nặng nề ngã xuống. Lúc ngã xuống đất đụng phải bàn trà, các vật trang trí dụng cụ tinh xảoloảng xoảng rơi vỡ.

"Điện hạ bớt giận!" Tạ Tụ cùng chúng nữ quyến sớm đã quỳ xuống đất, có người nhát thì đã khóc lên.

Lý Mẫn ngược lại cũng không để ý đến các nàng, nghiêm nghị vung tay áo xoay người rời đi.

Tạ Tụ vội đi đỡ Phương Cẩm An.

Phương Cẩm An nằm sấp trên mặt đất, gắng gượng hai cái, đúng là dáng vẻ bò cũng không bò dậy nổi. "Ngày mấy, ngày mấy a?" Được Tạ Tụ nửa ôm vào trong ngực, nàng tự lẩm bẩm, ánh mắt tan rã, cả người run rẩy, vốn còn một chút tinh thần ráng chống đỡ cũng vỡ tan ngàn dặm.

Trong nháy mắt, Tạ Tụ thật sự cảm thấy rất áy náy.

Thế nhưng rất nhanh, sự thoải mái khi trả thù liền thay thế áy náy.

Lý Mẫn a Lý Mẫn, ngươi xem, nàng là người mà ngươi luôn muốn gặp cho dù là ở trong mộng mà nay nàng đã đứng ở trước mặt ngươi, thế nhưng ngươi thì sao, ngươi vẫn là không nhận ra nàng a!

Hồi tưởng lại cảm xúc khi bị Lý Mẫn đẩy, Phương Cẩm An chấn kinh, sau khi tất cả mọi người ồn ào náo động giải tán, Tạ Tụ chui vào trong chăn im lặng cười to, cười ra nước mắt.

Cùng vào thời khắc đó, Lý Mẫn đứng trước tượng Phật, đốt ba nén nhang thơm ngát..

"Đến hôm nay, ngươi đã rời đi ròng rã được bốn năm rồi, A Tú."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.