Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 41



Hình như có cảm ứng, trong mắt Sở Loan đứng hầu ở sau lưng Phương Cẩm An lóe tinh quang, chần chừ chung quanh.

"Làm sao vậy?" Phương Cẩm An phát giác được, nghiêng đầu hỏi hắn.

"Mạt tướng có loại cảm giác, dường như có người Hắc Thạch ở đây." Sở Loan nhỏ giọng trả lời nàng.

"Vậy sao, tùy bọn hắn đi." Phương Cẩm An cũng không thèm để ý.

Nhưng Lý Ức cũng đã nghe được, "người Hắc Thạch?" Hắn hơi suy nghĩ một chút, lập tức khẩn trương lên: "Là bộ tộc lúc bị tổ tiên Phương gia tiêu diệt, nguyền rủa huyết mạch Phương gia khô kiệt. Bọn họ còn có dư nghiệt còn sống?"

"Ừm, là có lác đác vài tộc nhân còn sống." Phương Cẩm An không đếm xỉa tới nói: "Vẫn lén lút âm thầm quấy phá, không có làm được cái gì đâu."

"Tiểu thư không thể phớt lờ!" Sở Loan nhịn không được xen vào: "Năm ấy tiểu thư trúng độc tiễn kia, độc kia rất có thể chính là tộc nhân Hắc Thạch làm ra!"

"Lại còn có việc này!" Lý Ức khiếp sợ biến sắc: "Nàng vì sao không có nói với ta!"

"Chỉ suy đoán mà thôi." Phương Cẩm An vẫy vẫy tay: "Vả lại dù sao Bắc Cương cũng đều san bằng rồi, không sao."

Việc này không quan trọng việc kia không quan trọng, chỉ để ý một mình Lý Mẫn thôi. Lý Ức sao lại không rõ suy nghĩ trong lòng nàng. Trong lòng của hắn thở dài, dặn dò Sở Loan: "Ngươi nói rất đúng, không thể phớt lờ, lập tức đi thăm dò, mọi việc lập tức báo ta!"

"Thành thật mà nói, bây giờ nhìn một chút, lời nguyền này còn rất chuẩn nha!" Phương Cẩm An kinh ngạc nói: "Ta vừa vặn là đời thứ chín cũng.."

"Chuẩn cái gì mà chuẩn!" Lý Ức nhíu mày: "Đừng nhắc lại lời nguyền rủa này nữa. Nàng sẽ khỏe lại thôi, huyết mạch Phương gia, cũng sẽ tiếp tục kéo dài tiếp."

"Rõ ràng là đệ nhắc tới trước." Phương Cẩm An phản bác.

Lý Ức không phản bác được, đành phải lột múi cam chặn miệng của nàng.

"Nương nương có chuyện gì sao? Thần có thể dốc sức một chút?" Liễu Thần nhìn bọn họ nói nhỏ cả buổi, nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

"Chỉ là vài chuyện tư mật giữa cô và nương nương, không liên quan Liễu khanh." Lý Ức mắt liếc hắn một cái.

Liễu Thần đã nhịn hắn nửa ngày, hết kiềm chế nổi nữa, bởi vậy mặc dù nhận được tâm phúc báo lại, có người muốn mượn cơ hội sinh sự, cũng lười ngăn cản, chỉ trầm tĩnh nhìn bên cạnh.

Lúc này trong một căn phòng không xa, một lão thái quân tóc bạc trắng đang khóc lóc kể lể với một ông lão tuổi tác tương đương: "Tử Lai lão điện hạ, người nói một chút xem bây giờ người muốn tính toán chuyện gì vậy? Lão thân ta ước gì có thể đập đầu chết ngay, gánh không nổi người đâu!"

Lão thái quân này, chính là tổ mẫu Liễu Thần, cũng là mẹ đẻ hoàng hậu đã qua đời, bà ngoại Lý Mẫn, thụ phong Hưng Quốc phu nhân. Mà ông lão ông lão được bà ta gọi là Tử Lai lão điện hạ này, địa vị càng không tầm thường, chính là đường huynh của Sùng Nguyên Đế, thụ phong Lý Đông Tử Lai Vương.

Tử Lai Vương thời trẻ một lòng phụ tá Sùng Nguyên Đế, vì Sùng Nguyên Đế đăng cơ lập nhiều công lao hiển hách. Sau đó cũng không mang theo công lao, trái lại từ chối Sùng Nguyên Đế long ân, chỉ xin một mảnh đất phong xa xôi cằn cỗi, từ đó về sau rời xa kinh thành, càng không nhúng tay vào triều chính. Bởi vậy Sùng Nguyên Đế đối với lão ca ca này cực kỳ kính trọng. Lần này là vì chuyện gia phong tân thái tử, hiếm khi hồi triều ăn mừng.

Lúc này Tử Lai Vương vuốt vuốt râu đẹp, ngưng mắt nói với Hưng Quốc phu nhân: "Phu nhân nói, thật là khiến bổn vương kinh ngạc. Ức nhi đứa nhỏ này, ta hiểu rõ lắm. Trên mặt không nói một lời cách người xa ngàn dặm, trong lòng lại ổn trọng lắm. Hắn làm sao sẽ làm ra loại chuyện kinh thế hãi tục này? Vả lại Phương thị này, chính là hậu duệ Tấn Dương Phương thị, cả nhà trung liệt, sao có thể sinh ra người cẩu thả như vậy?"

"Lão điện hạ người đều bao lâu không có hồi triều, người chỗ nào còn là người năm đó a!" Hưng Quốc phu nhân dắt khăn, lau nước mắt nói: "Lão thân cũng không phải là bởi vì ngoại tôn không nên thân của lão thân mà giận chó đánh mèo Ức Thái Tử đầu! Ức Thái Tử này, khó lường lắm! Chuyện của Phương thị này vẫn là tiểu tông, lão thân nghe bọn nhỏ nói thôi, hắn còn không ngừng mà nâng đỡ vài thứ tộc vào triều đình, làm ra mấy thứ pháp cái gì lệnh gì đó, lão thân cũng không hiểu, tóm lại chính là cắt thịt từ trên người thế gia vọng tộc chúng ta đó! Lão Điện hạ, người nói đi, thế gia vọng tộc chúng ta nếu như bất ổn, thiên hạ này chẳng phải liền rối loạn?"

"Chuyện triều chính, do bệ hạ quyết đoán là được." Tử Lai Vương thản nhiên nói.

"Bệ hạ không phải đang bị bệnh chứ!" Hưng Quốc phu nhân vỗ tim thở dài nói: "Đã nói Ức Thái Tử này nhân cơ hội ngăn chặn đường cho dân nói, một tay che trời! Nếu bệ hạ thể cốt mạnh mẽ thì sao hắn có thể xằng bậy như vậy chứ! Cho nên lão điện hạ ngài quản đi, bệ hạ hắn nghe người nhất đó!"

"Bệ hạ vốn rất sáng suốt, phu nhân cứ việc an tâm." Tử Lai Vương đứng dậy, xử lý y quan nói: "Thôi được, bổn vương liền cùng phu nhân cùng đi tiền đường, sẽ đi gặp vị tân thái tử này!"

"Vâng, vâng, lão điện hạ và lão thân đi vào vừa nhìn liền biết!" Hưng Quốc phu nhân vội để bà tử hầu hạ nâng dậy, cùng Tử Lai cùng nhau đi tiền đường.

Lý Ức nghe được thông truyền hai vị này đến, vội vàng đứng dậy thân nghênh.

"Bái kiến Vương thúc." Hắn trịnh trọng hành đại lễ với Tử Lai Vương: "Vương thúc vừa đến kinh thành, đường đi mệt nhọc, vốn nên nghỉ mấy ngày mới đúng."

Tử Lai Vương nâng hắn lên: "Mặc dù không thể so với lúchành quân lúc thời trẻ, nhưng cũng không đến mức không dời nổi bước chân."

"Lão thân bái kiến Điện hạ." Hưng Quốc phu nhân cũng run rẩy hạ bái.

"Phu nhân mau mau miễn lễ." Lý Ức giả vờ đỡ. Thân là mẹ đẻ tiên hoàng hậu, nơi bình thường, chính là Sùng Nguyên Đế cũng không nhận được lễ của bà ta.

Thường vừa nói như vậy, cũng liền thuận thế miễn lễ, nhưng mà hôm nay Hưng Quốc phu nhân lại kiên trì muốn vái: "Lễ không thể bỏ. Điện hạ nay không giống ngày xưa, xin nhận lão thân cúi đầu."

Bà ta cũng làm đại lễ.

Lý Ức nhíu mi, nghiêng người tránh ra một bên, chờ bà ta hành lễ hoàn tất, tự tay nâng dậy: "Phu nhân ngồi xuống nói chuyện."

Hưng Quốc phu nhân lại không vào chỗ, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Cẩm An. "Đứng bên kia, chính là Phương thị?" bà ta hỏi.

Lý Ức phát hiện bất thiện trong mắt bà ta. Hắn tiến lên một bước, ngăn trở ánh mắt Hưng Quốc phu nhân: "Phu nhân.."

Nhưng Hưng Quốc phu nhân lạnh lùng cắt ngang hắn: "Đã là Phương thị ngoại tôn tức của ta, vì sao không đến bái kiến lão thân?"

Quá bất ngờ, Lý Ức lập tức trầm giọng ngăn cản bà ta: "Với thân phận nương nương, phu nhân không nhận nổi lễ của nàng đâu!"

"Như thế nào không nhận nổi!" Hưng Quốc phu nhân nặng nề ngừng trụ trượng ngự tứ trong tay: "Nàng hiện tại đã không phải là Thái Tử Phi, lão thân như thế nào không nhận nổi lễ của nàng!"

Lý Ức còn đang muốn nói chuyện, Phương Cẩm An tiến lên một bước ngăn trở hắn: "Ta cần phải hành lễ với lão phu nhân."

Nói xong chân thành phúc vái.

"Sai rồi!" Nhưng Hưng Quốc phu nhân còn không chịu bỏ qua: "Thân là thứ dân, bái kiến lão thân là loại lễ tiết nào, điều này cũng không biết sao?"

Bà ta hiển nhiên là tồn tại tư tâm muốn làm nhục Phương Cẩm An. Lý Ức kéo Phương Cẩm An, bảo vệ ở sau lưng: "Lão phu nhân mới sai rồi. Phụ hoàng chưa bao giờ giáng chỉ phế bỏ vị trí nương nương, nương nương, vẫn là Thái Tử Phi Đại Bành ta!"

"Lẽ nào lại như vậy, trò cười lớn nhất thiên hạ!" Hưng Quốc phu nhân cười ha ha một tiếng: "Cho nên Điện hạ ý của ngươi là, ngươi là Thái Tử, Phương thị là Thái Tử Phi, cho nên hai người các ngươi ra vào một đôi, đây quá hợp lý đi, phải hay không?" Bà ta lại nhìn về phía Tử Lai Vương: "Lão điện hạ, người nói một chút, thiên hạ còn có đạo lý như vậy?"

Chuyện này mặc dù văn võ cả triều đều biết, nhưng chỉ có bà ta dám nói thẳng ra. Căn phòng to như vậy phòng nhất thời hoàn toàn tĩnh mịch.

Tử Lai Vương nhíu mi, trong lòng không khỏi trách bà ta không lựa lời nói. "Phu nhân chê cười rồi. Nghĩ chắc là bệ hạ bệnh lâu sơ sót, cho nên đã quên giáng chỉ." Ông ta nói: "Lý Mẫn bị phế, chính là khôngchỉ rõ, Phương thị lúc này danh phận Thái Tử Phi cũng không còn tồn tại. Phương thị, Hưng Quốc phu nhân nói không sai, ngươi nên theo thân phận thứ dân, hành lễ với phu nhân."

Ông ta lúc này dĩ nhiên là đang giải vây cho Lý Ức. Nhưng không nghĩ tới Lý Ức lại không lĩnh tình: "Thúc Vương cũng sai rồi. Khi nương nương sinh ra, bệ hạ đã từng phái sứ giả gia phong làm Quốc Phu Nhân. Năm mười lăm tuổi cập kê, lại gia phong quận chúa. Lão phu nhân dù thế nào cũng không nhận nổi lễ của nàng, càng chớ nói tới lễ thứ dân!"

Trước kia, Bành triều, thậm chí Tam quốc, vì lôi kéo Tấn Dương Hầu phủ, gia phong không ít danh hiệu cho nhà bọn họ. Phương Cẩm An cũng không nhớ rõ, không nghĩ tới Lý Ức lại rõ ràng như vậy.

Hưng Quốc phu nhân hoàn toàn không nghĩ tới bực này, cả kinh hai mắt trừng trừng: "Hảo hảo hảo, vậy lão điện hạ và lão thân ngược lại muốn biết rõ, Phương thị hôm nay, rốt cuộc dùng thân phận Thái Tử Phi, hay là thân phận quận chúa, hay còn thân phận gì khác, có thể để ngươi an nhiên mà ngồi cùng bàn Ức Thái Tử? Lão điện hạ, loại không biết luân lý tam cương ngũ thường này, lão thân là không chịu được, ngài thì sao?"

"Lão phu nhân xin cứ tự nhiên." Lý Ức vẫn lạnh nhạt tự nhiên như cũ, vẫn không chịu nhượng bộ mảy may.

Tử Lai Vương mặt lộ vẻ không vui: "Điện hạ quá không ra dáng rồi. Lão phu nhân nói.."

"Tử Lai Vương Điện hạ." Phương Cẩm An nhìn chuyện càng ngày càng không ra dáng, nếu là bỏ mặc, đối với Lý Ức liền quá bất lợi rồi. Nàng vội vàng lên tiếng cắt đứt lời nói của Tử Lai Vương: "Ngài là biết rõ đấy, ta Tấn Dương Hầu phủ từ trước đến nay chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Nhớ năm đó, Việt Khâu ba ngày, Phi Binh Độ Nan, lão điện hạ thế nhưng là đã quên?"

Tử Lai Vương vừa nghe lời này cũng ngây ngẩn cả người: "Ngươi, ngươi như thế nào.."

Ông dứt khoát nhìn Phương Cẩm An, Phương Cẩm An sóng mắt như dòng nước chảy, mỉm cười gật đầu.

Tử Lai Vương khống chế không nổi, một tay nâng trán, liền lùi lại hai bước.

"Lão điện hạ ngài đây là thế nào?" Hưng Quốc phu nhân vội hỏi.

"Chỉ là nhớ tới hết thảy chuyện cũ năm xưa." Tử Lai Vương lúc nói chuyện rõ ràng mang theo kích động thở dốc. Lại nhìn về phía Phương Cẩm An, ánh mắt ông ta sáng quắc: "Nương nương nói rất đúng. Tấn Dương Phương thị, máu đào lòng son lưu danh thiên cổ, há sợ ai nói chứ! Ai vừa dám vu oan phỉ báng!"

"Lão điện hạ, người đây là.." Hưng Quốc phu nhân vẹn toàn không nghĩ tới lúc này Tử Lai Vương bỗng nhiên liền phản chiến, liền cả kinh.

Tử Lai Vương lại không để ý tới bà ta. "Lúc này nhắc tới chuyện xưa, thật sự là thổn thức không thôi," ông ta nói với Phương Cẩm An: "Bổn vương muốn cùng nương nương kín đáo trò chuyện vài câu, có thể hay không?"

"Nào dám không tòng mệnh?" Phương Cẩm An đồng ý.

Liễu Thần vừa xem hí kịch hồi lâu vội dẫn bọn họ đi tĩnh thất bên cạnh.

Tử Lai Vương và Phương Cẩm Tú năm đó cũng từng có sự giao hảo? Chưa từng nghe nói nha. Liễu Thần trong lòng suy nghĩ: Nhưng nhìn Lý Ức ngược lại là không hề kinh ngạc, hắn biết rõ? Trách không được, có lực lượng như vậy, đoán chừng Tử Lai Vương sẽ tương trợ.. Quả nhiên, Phương Cẩm An có thể mang đến cho hắn quá nhiều lợi ích rồi.. Hí.. iiiiii~nói đi cũng phải nói lại, lần này không xóa bỏ được kiêu ngạo khí diễm của Lý Ức, sau này sẽ có khó khăn..

Hắn bên này hầu hạ xong, bên kia còn phải hầu hạ lão tổ mẫu của hắn: "Lẽ nào lại như vậy, đây, đây là thế đạo gì! Ai nha, ngực ta đau.." Lão phu nhân tức hộc máu -- thật sự là đứng cũng đứng không yên.

"Tổ mẫu, người về trước nghỉ ngơi đi, đừng có giằng co nữa." Liễu kề tai nói nhỏ dặn dò bà ta một câu, vội gọi người đỡ bà ta đi

Liễu Tuệ sắp xếp đồ nữ trang xong trở về, thu một màn này vào trong mắt.

Phương thị này, ngược lại không mềm yếu bất lực như trong tưởng tượng của mình a. Liễu Tuệ âm thầm kinh hãi.

Mẫu thân của nàng ta cũng nói nhỏ cùng nàng ta: "Chưa từng nghĩ Tử Lai Vương Điện hạ lại từng có sự giao hảo với nàng. Vốn là muốn mượn tay lão điện diệt nàng, bây giờ nhìn lại không thể rồi, trước tiên cần phải mềm mỏng đã.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.