Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 8: Lại gặp cố nhân (tứ)



Đúng lúc này, Lý Ức mở miệng: "Đứa nhỏ này thật sự là, thật sự hoạt bát vô cùng. Thái Tử thật có phúc. Thúc gia, đây gọi là lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà. Người coi như chim bồ câu này là quà ra mắt cho cháu trai, chớ so đo cùng tiểu hài tử nhé."

Lý Mẫn nghe xong trong lòng lại kinh sợ không thích: Lý Ức lại tốt bụng nói đỡ cho hắn?

Quả nhiên chợt nghe Lý Ức xoay chuyển lời nói: "Vị phu nhân này, thật là rất quen mắt, bổn vương giống như là đã gặp nhau ở nơi nào.. A, nghĩ ra rồi, phu nhân chẳng phải là thiếp thân thị nữ năm ấy đi theo Tấn Dương hầu, về sau theo Thái Tử Phi vào cung hay sao? Đúng đúng đúng, là ngươi, là ngươi!"

Hắn thốt ra lời này, sắc mặt Tử Tô trắng bệch, mà ánh mắt mọi người trong điện rối loạn: Thiếp thân thị nữ của Tấn Dương hầu làm ngoại thất, Thái Tử thật đúng là không chọn lựa!

Lý Ức vẫn đang nói: "Về sau sao lại xuất cung vậy hả? Bổn vương mơ hồ nhớ kỹ dường như đã xảy ra chuyện gì.. Đức Sinh công công, ngươi có nhớ không?"

Đại Thái Giám Đức Sinh nhìn sắc mặt Sùng Nguyên Đế, thấy ông cũng không có ý ngăn cản, mở miệng trả lời: "Bẩm Túc Vương, hai năm trước trong Đông Cung phát sinh chuyện cung nhân nhìn trộm cung đình, truyền tin tức ra ngoài cung, toàn bộ người có liên quan vụ án đều bị trị tội trục xuất khỏi cung, trong đó liền có vị phu nhân này."

"A, ngươi nói làm bổn vương cũng nhớ tới." Lý Ức thản nhiên nói: "Năm ấy vì chuyện này mà người do Thái Tử Phi mang từ Tấn Dương Hầu phủ tới đều bị đuổi khỏi cung. Chọc cho bộ hạ cũ của Tấn Dương rất là bất mãn, Thái Tử còn chính nghĩa nghiêm trang răn dạy bọn họ, thật sự một hồi phong ba -- hiện tại xem ra, sự kiện này, ai cũng là vì mỹ nhân?"

"Đủ rồi!" Sùng Nguyên Đế giận dữ mắng mỏ một tiếng cắt ngang hắn.

Vốn còn chỉ là một chuyện ngoại thất, kéo xuống chút thể diện, che dấu đi là được rồi. Thế nhưng, nếu đúng như Lý Ức nói, việc này sẽ rắc rối lắm! Thái Tử đây là làm chuyện gì! Đây có còn là Thái Tử không!

Sùng Nguyên Đế cũng nhớ tới, lúc ấy đuổi nô bộc của Thái Tử Phi ra khỏi cung, Thái Tử từng tình chân ý thiết bẩm báo với ông: "Cũng không phải là nhi thần không ngưỡng mộ Thái Tử Phi, dù sao cũng là bởi vì nhi thần ngưỡng mộ nàng, cho nên tuyệt không thể để cho những thứ điêu nô này xảo quyệt ở bên trong, bộ hạ cũ của Tấn Dương Hầu nàng phủ ở bên ngoài, nội ứng ngoại hợp muốn làm gì thì làm, xem quy củ Bành quốc ta như không. Như thế này tất sẽ hủy danh dự nàng, cũng sẽ ly gián phu thê tình cảm giữa nàng và nhi thần. Cho nên không thể không trừng phạt."

Hôm nay nghĩ đến, Thái Tử quả thực dối trá khiến người ta buồn nôn, lòng dạ càng là thâm trầm đáng sợ.

Hắn cấu kết với thị nữ của Thái Tử Phi, bởi vì là tân hôn, lo lắng bộ hạ cũ nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi gây áp lực, cũng toan tính thái độ của triều đình và dân gian đối với hắn, vì vậy không thể mở miệng muốn người. Lại trù hoạch ván cờ, tất cả thị nữ của Thái Tử Phi đều bị ấn tội danh, đuổi ra ngoài cung, như vậy hắn có thể kim ốc tàng kiều, thuận tiện còn lấy chuyện này mà đàn áp Thái Tử Phi và bộ hạ cũ của nàng..

Lòng dạ thâm trầm như vậy, nếu như vì triều đình đại sự thì cũng thôi đi, hắn lại bởi vì một nữ nhân không ra gì!

Sùng Nguyên Đế thịnh nộ không kìm nén được: "Phu nhân cái gì, con nối dõi Thái Tử cái gì! Loại nghiệp chướng này chui vào gia phả không có lên ngọc điệp, làm sao có thể là phượng tử long tôn? Hoàng thúc muốn làm gì nó thì làm đi!"

Nói xong liền rời tiệc, phất tay áo mà đi.

Câu này của Sùng Nguyên Đế, chính là đoạn tuyệt tiền đồ của Hoán Nhi. Tử Tô lại không nghĩ ngợi nhiều được như vậy, quỳ gối ngăn cản lối đi của Sùng Nguyên Đế: "Cầu bệ hạ thương tiếc! Chuyện này không liên quan đến Thái Tử, hết thảy đều là lỗi của tội phụ, đều là tội phụ câu dẫn Thái Tử, tội phụ nguyện lấy cái chết tạ tội! Nhưng Hoán Nhi, Hoán Nhi hắn là con nối dõi của duy nhất Thái Tử, Hoán Nhi hắn còn nhỏ, hắn cái gì cũng không biết, cầu bệ hạ thương tiếc, cầu bệ hạ thương tiếc cho hắn!"

"Ngươi nói ngược lại không sai!" Sùng Nguyên Đế cười lạnh nói: "Đem phụ nhân này và những ác bộc mạo phạm hoàng thúc kia, toàn bộ trượng đánh chết! Đứa nhỏ này, đợi hoàng thúc trị hết tội xong, đưa cho Thái Tử Phi xử trí!"

"Bệ hạ," trong hoàn toàn tĩnh mịch, là Liễu quý phi nhu nhu nhược nhược mở miệng: "Nô tì cả gan, chuyện này phạm trong thọ yến của nô tì, cầu bệ hạ yêu thương nô tì, miễ̃n tội chết cho nàng."

Vì vậy cuối cùng không có trượng đánh chết, sửa thành đưa đi rồi Dịch Đình trị tội.

Nhưng mà Tạ Tụ âm thầm lắc đầu: Ai nha, Quý Phi nương nương, người cho rằng người đây là suy nghĩ vì Thái Tử à, người đây là không có suy nghĩ cẩn thận nha, Tử Tô này, giữ lại vĩnh viễn là chứng cứ đạo đức cá nhân của Thái Tử không được sửa chữa, nghĩ đến Thái Tử cũng muốn nàng chết đó.

Hảo hảo một trận thọ yến, rốt cuộc bị quấy nhiễu giải tán.

Có người buồn buồn, tự nhiên cũng có người vui mừng.

Lúc tiệc tan, Thái Tử đã đuổi theo Hoàng Đế thỉnh tội, đám phi tần Đông cung đành phải tự trở về. Còn chưa đi ra cửa cung, một cung nữ đuổi tới, nói với Tạ Tụ: "Tạ Lương Đễ dừng bước, Quý Phi nương nương dặn dò, còn có lời dặn dò Lương Đễ."

"Chỉ dặn dò Tạ Lương Đễ?" Tôn tiệp dư trên mặt liền có chút không thích: "Vậy ngươi đi đi."

Tạ Tụ liền bảo cung nhân khác ở bên ngoài hầu, chỉ dẫn theo Lăng Ba, đi theo cung nữ này.

Một cung nữ mang theo các nàng xuyên qua hành lang trùng trùng điệp điệp, cung thất, đi tới một nơi cực vị trí vắng vẻ yên tĩnh. "Sao càng đi càng hoang vắng rồi hả?" Lăng Ba giữ chặt Tạ Tụ, nhỏ giọng nói.

Đúng lúc này, một tay từ sau lưng Lăng Ba duỗi ra, bụm lấy miệng nàng ta kéo nàng ta đi.

Tạ Tụ lại càng hoảng sợ, đột nhiên lại có một thân ảnh xuất hiện, bắt lại cánh tay của nàng, kéo nàng đi đến trước một phòng xá tầm thường, đẩy nàng vào.

Đây hết thảy đều phát sinh trong giây lát. Đợi Tạ Tụ phục hồi tinh thần lại, cửa phòng đã trùng trùng điệp điệp đóng lại, người nọ đóng cửa chậm rãi xoay người lại nhìn nàng.

Là Lý Ức cả người đầy sát khí.

Tạ Tụ cố gắng trấn tĩnh: "Túc Vương Điện Hạ, người làm cái gì vậy?"

"Ngươi cứ nói đi," Lý Ức cười lành lạnh nhìn nàng: "Hoàng hậu nương nương."

Cho dù đã dự đoán trước, nhưng nghe đến một tiếng này, trong lòng Tạ Tụ vẫn là hít vào một hơi: "Điện hạ ngài đây là nói cái gì? Nô tì không hiểu nổi."

"Bổn vương nói gì, bản thân ngươi hiểu rõ." Lý Ức bình tĩnh nói: "Vừa rồi thủ đoạn bổn vương đối phó Thái Tử ngươi cũng thấy đấy. Mà đối phó nối giáo cho giặc như ngươi, lại càng không cần phải nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy, trực tiếp ở chỗ này bóp chết là được."

Hắn mặc dù ngữ khí bình tĩnh, sát khí đầy người lại làm cho Tạ Tụ biết rõ hắn cũng không phải là nói giỡn. "Ta, ta như thế nào nối giáo cho giặc rồi hả?" Nàng run giọng hỏi: "Ta tuy là giống Điện hạ tái thế Trọng sinh, biết được rất nhiều bí mật của Điện hạ, nhưng ta cũng thống hận Thái Tử, ước gì có thể để hắn chết, ở đâu tương trợ hắn chứ?"

"Ngươi xếp đặt thiết kế để hắn tổn thương An An, như thế vẫn chưa đủ sao?" Lý Ức nói: "Ừm, chọn ngày giỗ Phương Cẩm Tú, bảo An An mặc quần áo đại hồng y xuất hiện trước mặt Lý Mẫn chọc tức hắn, nương nương, tâm tư tinh xảo như vậy bổn vương thật sự là cam bái hạ phong a!"

"An An?" Tạ Tụ nghe xong câu này, lại có thể tiêu tan sợ hãi muốn cười: "Điện hạ thật đúng là gọi thân mật, không biết lúc nàng thân là Tấn Nguyên quân hầu, Điện hạ cũng là gọi nàng như vậy?"

Nàng càng nghĩ càng buồn cười. "Nàng là nhân trung long phượng, sáng như mặt trời ló hừng đông!" Nàng cố ý học âm thanh hơi thở như trẻ đang bú của Điềm công chúa: "Điện hạ làm gì không nói thẳng, Điện hạ tưởng nhớ, chính là Phương Cẩm Tú Phương quân hầu thế nhân tán thưởng là Nhân Trung Chi Long, tuyết phủ mặt trời! A, không đúng, Phương Cẩm Tú đã chết vào hai năm trước, trên đời này không còn Phương Cẩm Tú nữa, chỉ có Phương Cẩm An, Phương Cẩm An chị dâu của ngươi thôi!"

Bộ dạng này của nàng hiển nhiên đã chọc giận Lý Ức. Hắn mãnh liệt vươn tay, bóp cổ nàng ấn lên trên tường: "Ngươi nếu biết, Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú, ngươi vẫn dám bất kính nàng, ngươi vẫn dám tính toán nàng, ngươi thật to gan!"

Không sai, Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú, trên đời này, cái gọi là đôi song sinh Phương thị, cho tới bây giờ chỉ có một người.

Lý Ức cũng là ở cuối cùng của kiếp trước mới biết chuyện này.

Khi đó, Lý Mẫn trèo lên ngôi vua, tàn quân của Đại hoàng tử đã từng bị hắn hãm hại chí tử, đã phát động một mưu đồ ám sát đã lâu. Lý Mẫn dĩ nhiên sớm biết được trận ám sát này, hắn ta tương kế tựu kế, hoàn toàn thanh trừ phản tặc, cho nên bỏ mặc thích khách kín đáo vào trong cung.

Thích khách ở những địa phương khác rất nhanh liền bị quét sạch, mà Chương Hoa điện, Lý Mẫn cũng không có an bài người bảo hộ, cũng chậm chạp không phái người xem xét.

Khi đó Lý Ức vô ý đi qua Chương Hoa điện, bị cuốn vào bên trong trận ám sát này. Lại chưa từng nghĩ lại nghe được thanh âm liên hoàn tên đã lâu không gặp của Phương thị. Dựa vào thanh âm của mũi tên này, hắn mới biết được, Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú.

Thế nhưng khi đó hắn, hai mắt đã đui mù. Hắn dễ dàng bị thích khách đâm trúng tay chân, lại không cách nào sóng vai nghênh địch cùng Phương Cẩm An, ngược lại lại còn liên lụy đến nàng. Trong bóng tối, hắn nghe nàng và thích khách đánh nhau, nghe nàng bị đao kiếm đâm vào xương thịt, nghe nàng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất..

Ánh mắt của hắn, là bị Lý Mẫn xếp đặt thiết kế làm hại.

Vốn là vì Lý Mẫn chiếm chiến công của hắn, sợ hắn tuyên dương ra ngoài, đều muốn hắn chết. Hắn tuy là tránh thoát tử kiếp, nhưng cũng vắng vẻ buồn bực, trở thành một phế nhân.

Thế nhưng khi biết được hắn phải trải qua quãng đời còn lại trong bóng tối, biết được Lý Mẫn dựa vào chiếm chiến công leo lên vị trí Thái Tử, những đau đớn kia, đều không đau đớn bằng lúc nghe thấy hơi thở nàng biến mất.

Không chỉ có đau đớn, còn có hối hận: Vì sao ta không có cách nào bảo hộ nàng.

Sau khi theo nàng chết đi, hồn phách Lý Ức phiêu dạt trong Hoàng Cung, thật lâu chưa từng tiêu tan.

Hắn thấy được Lý Mẫn xuất hiện. Lý Mẫn từ trong dấu vết đánh nhau, nhận ra Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú.

Lý Ức thế mới biết, thì ra, Lý Mẫn cũng không biết diện mạo thật sự của người bên gối. Còn có, thì ra khi nàng là Phương Cẩm Tú, Lý Mẫn cũng đã điên cuồng tưởng nhớ nàng.

Lý Ức dây dưa bên cạnh Lý Mẫn, từ trong vô tận sám hối của hắn, đã được biết rất nhiều chuyện của nàng.

Nhưng mà cho dù là Lý Mẫn cũng không hiểu: "Ngươi vì sao không nói cho ta, ngươi chính là A Tú chứ."

Một đời kia, cuối cùng không ai biết được chân tướng.

Lý Mẫn về sau điên cuồng. Hắn đã giết rất nhiều người, hoàng hậu, Tần phi, cung nhân, thị vệ, thần tử.. Nguyên nhân chỉ là bọn họ đã từng bất kính với Phương Cẩm An.

Buồn cười biết bao, tổn thương nàng, chẳng lẽ không phải là hắn à.

Cuối cùng Lý Mẫn khóa mình vào bên trong Chương Hoa điện, phóng hỏa,

Bên trong lửa lớn cháy rừng rực, ý thức của Lý Ức cũng không khỏi tiêu vong.

Sau khi hồi tỉnh, lại trọng sinh quay về năm năm trước,

Lúc đó, mắt của hắn vẫn còn rất tốt, Phương Cẩm An còn sống -- tuy rằng nàng đã gả cho Lý Mẫn, nhưng vẫn còn sống.

Kiếp trước đau đớn và hối hận trong bóng tối, tất cả đều hóa thành quý trọng và nhớ nhung kiếp này.

Hết thảy vẫn còn kịp.

Ở kiếp này, hắn tất phải lấy được An An.

Lúc Tạ Tụ rời khỏi gian phòng kia, thời gian đã trôi qua hơn nử canh giờ.

"Cô nương, bọn họ đối với cô nương làm cái gì?" Lăng Ba run rẩy đón nàng.

"Xuỵt!" Tạ Tụ dựng thẳng ngón tay trước môi: "Chuyện này, tuyệt không thể nói cho người khác biết."

Lăng Ba miễn cưỡng đè nén sợ hãi, liên tục gật đầu. Vừa chỉnh tóc cho Tạ Tụ, trong đôi mắt tràn đầy thương xót.

Nàng ta có lẽ hiểu lầm cái gì, Tạ Tụ giờ phút này cũng không có tâm tư giải thích với nàng ta.

Trong đầu nàng từng lần một nhớ lại lời vừa rồi Lý Ức nói với nàng.

"Chỉ là thế lực của ta bây giờ, đối với hậu cung Thái Tử, chung quy ngoài tầm tay với. Ta cũng cần một người, thay ta chiếu cố An An.. Từ nay về sau, An An tốt, ngươi mạnh khỏe, An An không tốt, ngươi sẽ sống không bằng chết, ngay cả kiếp trước cũng không bằng."

Tạ Tụ nhếch miệng lên cười.

Đối với uy hiếp của Lý Ức, nàng cũng không thèm để ý. Chỉ là..

Nếu là đẩy Phương Cẩm An vào trong ngực Lý Ức-- sẽ có một ngày, để Lý Mẫn phát hiện, người hắn yêu đến phát cuồng, đã là của nam nhân khác, vậy so với giết Lý Mẫn còn khó chịu hơn, vậy so với kiếp trước nàng chết ở trước mặt hắn còn sảng khoái hơn nha! Còn có phương pháp trả thù nào tốt hơn việc này đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.