Bọn Họ Đều Nói Tôi Gặp Quỷ

Chương 19: 19: Giảng Bài 6





Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Cứ như bây giờ là được...!Tôi tạm thời coi lời này thành khích lệ đi, dù sao lúc này Tiểu Ninh đang mỉm cười.

"Vậy sau này cậu định làm như thế nào?" Tôi quan tâm hỏi.

Mặc dù Tiểu Ninh nói có tiền, thật ra cuộc sống vẫn rất túng quẫn.

Về nhà còn phải ngồi tàu 30 tiếng, quay về cũng phải dùng phương tiện giao thông nguyên thủy nhất – phi nước đại trên đường.

Tôi biết thiên sư ở xã hội bây giờ vẫn phải kiếm tiền, nhưng Tiểu Ninh chỉ là một thiên sư thực tập, nhiệm vụ tốt nghiệp cũng biến mất một cách khó hiểu.

Chi phí ở thành phố H không thấp, nhất định cuộc sống ở đây sẽ không dễ dàng.

"Đêm nay tôi muốn đi dạo thành phố H, thuận tiện đến nghe lớp học của anh, được chứ?" Trong mắt Ninh Thiên Sách ngoại trừ mê man ra thì còn có một thứ tôi không hiểu.

"Đương nhiên không có vấn đề!" Tôi gật mạnh đầu.

Tiết học của tôi cơ bản đều vào đêm, ngẫm lại mây đen gió lớn, tôi và Tiểu Ninh cô nam quả nam ngồi trên xe của trường...!
Nghĩ tiếp nữa thì ngại nhắm.

"Nhà cậu ở đâu." Tôi chờ Tiểu Ninh nói tạm thời không tìm được chỗ ở lâu dài, bây giờ đang ở tạm khách sạn, phải nhanh chóng tìm phòng ở.

Chỉ cần cậu ấy nói thế, tôi sẽ lập tức mời cậu ấy ở lại chỗ tôi! Phòng ngủ của tôi lớn nhất trong phòng 404, có thể cho thêm một cái giường đơn, đến lúc đó Tiểu Ninh nằm trên giường đôi, tôi nằm giường đơn.

"Chỗ ở cũng không cần lo lắng," Tiểu Ninh nói, "Phái Mao Sơn có thuê phòng lâu dài ở khách sạn quốc tế, đủ để hơn mười đệ tử ở.

Khoảng thời gian trước tôi vẫn luôn ở trước đó."
Cậu ấy lấy một tấm danh tiếp từ trong ngực ra đưa cho tôi, tôi nhận lấy xem, suýt nữa thì đau dạ dày.

Đây là khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố H, một căn phòng bình thường đã tốn 2000 tệ rồi, Tiểu Ninh nói căn phòng đủ để hơn mười đệ tử ở, giá cả một ngày...!
Sinh viên nghèo khó như tôi căn bản không thể hiểu rõ!
Hóa ra Tiểu Ninh nói mình có tiền là thật!

"Không còn sớm nữa." Tiểu Ninh nhìn mặt trời, nói với tôi, "Đêm qua chắc anh cũng không được nghỉ ngơi tốt, tôi không quấy rầy nữa.

Nếu hôm sau có tiết thì nhất định phải nói cho tôi, tôi rất muốn nghe thầy Thẩm giảng bài."
"Hoàn toàn không thành vấn đề."
Tôi lưu luyến không nỡ tiễn Tiểu Ninh đi, tùy tiện ăn cơm rồi ngồi ở trên giường ngẩn người.

Trước đó tôi vẫn muốn bài trừ phong kiến mê tín, để Tiểu Ninh học tập toán lý hóa, làm một thanh niên tốt thế kỷ mới.

Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới việc thiên sư phái Mao Sơn bắt quỷ kiếm được nhiều tiền như thế, tôi cũng có chút...!
Haiz, nói cho cùng tôi vẫn là một người tục tằng, vừa nghe tới kiếm tiền liền dao động lòng tin về khoa học.

Nghèo rớt thì khó làm nam tử hán lắm.

Tôi nằm trên giường nghĩ đến dáng vẻ anh tuấn của Ninh Thiên Sách lúc ngâm mình trong bồn tắm của khách sạn năm sao, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Hiệu trưởng Trương từng nói với tôi, chương trình học của trưởng cũng không gấp gáp, không phải trời tối hôm nào cũng có tiết.

Cô ấy sẽ gửi thời khóa biểu cho tôi trước một ngày, cho tôi đầy đủ thời gian chuẩn bị, để tôi không cần quá lo lắng.

Nếu đêm qua cô ấy không nói cho tôi thời khoá biểu, có nghĩa là đêm nay không có tiết.

Nói thật hôm qua tôi cũng rất mệt mỏi, bốn giờ đêm ngồi ngủ trên sàn nhà xác cũng không hề dễ chịu.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc, tôi ngủ một giấc đến 12 giờ đêm mới bị đói tỉnh, định rời giường rửa mặt ngủ tiếp.

Lúc ra khỏi phòng nấu nước, tôi trông thấy đèn phòng của Đàm Hiểu Minh sáng, hơn nữa hình như có tiếng người nói chuyện.

Tôi rất lo lắng cho Tiểu Minh, tranh thủ lúc đang nấu nước chạy tới gõ cửa phòng cậu ta: "Tiểu Minh, em chuyển tới rồi?"
Hơn nửa ngày sau, cửa phòng Đàm Hiểu Minh tự động mở ra "kẹt" một tiếng, tôi thấy Đàm Hiểu Minh ngồi ở trên giường, thầy Lưu đang ngồi trên bồn cầu tôi tặng Lý Viện Viện, hai người đang nói chuyện phiếm.

Tiểu Minh thấy tôi đi vào liền rụt về giữa giường, ôm đầu gối nhìn tôi.

Tôi biết cậu ấy nhường chỗ cho mình, liền ngồi lên ván giường, tự nhiên nói: "Cái ván giường này ẩm quá, hôm nay tôi cho ra bên ngoài phơi, lúc này có thể ngủ thoải mái hơn một chút."

"Em biết." Đàm Hiểu Minh chậm rãi nói, giọng nói hơi khàn, hình như là khát.

Chắc là lúc tôi ngủ, cậu ta nói chuyện với thầy Lưu lâu quá nên mới khô miệng đi.

"Thầy Lưu cũng biết Tiểu Minh?" Tôi nhìn về phía Lưu Tư Thuận.

Giọng của thầy Lưu cũng có chút khàn khàn: "Tôi là thầy giáo ngữ văn mà, lúc cậu không có tiết là đến lượt tôi trực ban."
Hắn ta vừa nói vừa rũ quần áo trên người, tôi loáng thoáng ngửi thấy một mùi thối trên quần áo của hắn ta, có chút quen thuộc, giống như...!
Giống như mùi thối lúc Điền Bác Văn há mồm phun ra!
Nói thật, tôi đối xử với các học sinh như nhau, xử lý việc công bằng.

Làm người luôn có mục đích riêng, tôi thật sự không quá muốn tới gần Điền Bác Văn.

Cậu ta quá mất vệ sinh, vì hù dọa tôi mà cũng dám ngậm côn trùng trong miệng, há miệng là ngửi thấy một mùi thối, côn trùng trên người cũng có mùi thối như thế.

"Thầy Lưu vừa gặp Điền Bác Văn sao?" Tôi hỏi.

"Ừm, gặp rồi." Sắc mặt Lưu Tư Thuận không tốt lắm, "Còn bị côn trùng của cậu ta dính hết lên người."
Tôi nghe xong rất tức giận: "Điền Bác Văn thật quá đáng, tôi là thầy giáo mới, còn chưa quen thuộc với bọn họ, cậu ta dọa tôi thì thôi.

Thầy Lưu là thầy giáo cũ, vì sao cậu ta còn muốn đối xử với anh như vậy! Lần sau lên lớp nhất định tôi phải dạy dỗ cậu ta một trận!"
Nghe thấy tôi muốn dạy dỗ Điền Bác Văn, Đàm Hiểu Minh không tự chủ run lên một cái, chắc là cũng từng bị Điền Bác Văn bắt nạt.

Tôi dùng sức vỗ vỗ đầu gối Tiểu Minh, cho cậu ta dũng khí: "Tiểu Minh không cần sợ, nhất định thầy có thể dẫn dắt Điền Bác Văn đi lên đường ngay, ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc sát trùng."
Thầy Lưu cũng run một cái, hắn ta nói với tôi: "Ờm, thầy Thầm à, thầy dạy dỗ Điền Bác Văn không sao, nhưng có thể đừng dùng sổ đập côn trùng không, tôi, tôi thật sự..."
Thầy Lưu đưa cho tôi quyển sổ quý giá, tôi lại tiện tay dùng để đập côn trùng, đúng là không biết quý trọng, đây là lỗi của tôi.

"Thầy Lưu, thầy yên tâm đi.

Hôm nay có một người trẻ tuổi vô cùng đẹp trai đã nhắc nhở tôi rồi, về sau nhất định tôi sẽ giữ gìn quyển sổ kia thật tốt, tuyệt không dùng nó làm chuyện khác."
"Cũng không cần bảo vệ quá, cậu cứ để trong túi là được rồi, đừng không có việc gì lại lấy ra phơi nắng...!Sổ rất cũ, nhỡ may phơi nhiều quá trang giấy bay hơi thì..." Vẻ mặt thầy Lưu đắng chát.


Cũng đúng, tôi dùng sức vỗ đầu, vỗ ngực hứa hẹn với thầy Lưu.

Thầy Lưu và Đàm Hiểu Minh ở trong phòng mà vẫn ăn mặc rất kín.

Hôm qua Tiểu Minh còn mặc áo ba lỗ, hôm nay lại mặc quần áo dài tay, ngay cả tay cũng bị che đi hết.

Cậu ta còn đội một cái mũ trên đầu, cúi mặt không nói gì, chỉ chuyên tâm nghe tôi nói chuyện với thầy Lưu.

"Thầy Lưu, Tiểu Minh sao thế? Hình như có chút trầm lặng." Hôm qua tôi gặp Tiểu Minh còn không có dáng vẻ này, mặc dù có ác ý nghịch ngợm nhưng vẫn rất hoạt bát, không âm u giống bây giờ.

"À, là thế này, tôi đang khuyên cậu ta đi học bình thường." Thầy Lưu giải thích, "Tiếp tục học tiết của cậu không phải biện pháp, còn ở trong phòng thuê kém như vậy, cứ thế mãi tôi sợ cậu ta hồn phi...!Tôi sợ cậu ta thức đêm nhiều không chịu được."
Thầy Lưu nói rất có lý, đúng là Tiểu Minh cần giáo dục bình thường, thức đêm như thế sẽ không tốt với thể xác tinh thần của cậu ta.

"Vẫn là thầy Lưu suy nghĩ tương đối toàn diện." Tôi cảm thán, "Giáo viên mới nhận chức như tôi chỉ có thể làm mấy chuyện cơ bản như đi ngủ cùng cậu ta an ủi cậu ta thôi.

Mà thầy Lưu lại có thể giải quyết vấn đề từ nguyên nhân.

Về sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày..."
"Thầy tuyệt đối đừng cố gắng!" Đàm Hiểu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị đánh gãy tôi, "Thầy cứ thế này là được rồi!"
Lúc này tôi mới thấy rõ trên mặt của cậu ta có rất nhiều vết thương, hình như là bị bỏng.

"Em sao thế?" Tôi kéo ống tay áo của cậu ta ra, quả nhiên những nơi dùng quần áo che đi đều bỏng.

"Ai ngược đãi em? Tôi muốn tố cáo hắn!" Tôi rất tức giận nói, "Không phải hôm nay em đi khám bác sĩ tâm lý sao?"
Trong đôi mắt của Đàm Hiểu Minh tràn đầy thù hận, cậu ta cắn răng nói: "Là thầy..."
Thầy Lưu túm lấy áo cậu ta rất nhanh, lúc này Đàm Hiểu Minh mới thoáng tỉnh táo lại, nói ra lời trong lòng: "Tự em dội nước sôi, là thầy ép em làm như thế!"
Vì, vì sao chứ?
Tôi bị đả kích, chẳng lẽ tối hôm qua tôi lôi Tiểu Minh từ dưới giường ra quá kích động sao? Đối với cậu ấy, ở dưới ván giường mới an toàn hơn sao?
"Không không không." Thầy Lưu vội vàng an ủi tôi, "Thầy Thẩm đừng kích động, cậu kéo Tiểu Minh ra khỏi ván giường là không sai, phơi ván giường thì...!Ặc, không phải, là tôi, lỗi của tôi, tôi khuyên Tiểu Minh đi vào quỹ đạo, cậu ta tức giận ngược đãi chính mình."
Trong lúc tôi kéo tôi thấy trên tay thầy Lưu cũng có vết bỏng, nhưng không nghiêm trọng như Đàm Hiểu Minh.

"Thầy Lưu, tay của anh..."
Thầy Lưu lập tức rụt tay về, suy nghĩ một chút mới giải thích: "Không có chuyện gì, chỉ là lúc ngăn cản Tiểu Minh bị ngộ thương.

Tôi lớn tuổi, da dày thịt thô, bị thương khá nhẹ, không giống trẻ con đạo hạnh kém, hơi nóng một tí sẽ dễ dàng bị thương."
Tôi vừa tức giận vừa thương tâm, nói với Đàm Hiểu Minh: "Tiểu Minh, em giận thầy thì cứ đánh thầy, thầy rất khỏe, sẽ không làm sao cả.


Nhưng thầy Lưu một lòng vì em, sao có thể làm thầy ấy bị thương được.

Quan trọng nhất chính là ai cũng phải yêu quý mình, em phải yêu mình, quý trọng mình, đừng bởi vì một chút giận dữ mà làm cơ thể mình bị thương!"
Đàm Hiểu Minh không nói gì, quay đầu nhìn về phía tường.

Thầy Lưu kéo tôi ra khỏi phòng, ấm giọng khuyên nhủ: "Cậu cũng đừng quá tức giận, không phải tôi đang khuyên cậu ta sao? Thật ra đêm qua Tiểu Minh đã giải được khúc mắc, lại thêm sáng hôm nay cậu giúp cậu ta dọn nhà, đối xử...!tốt với cậu ta như vậy, cậu ta sẽ nguyện ý đi vào quỹ đạo.

Chỉ là còn thiếu một chút, tôi sẽ cố gắng khuyên bảo cậu ta, tin chắc hai ngày nữa cậu ta sẽ đồng ý đi học lại."
"Được rồi." Tôi biết mình tiếp tục khuyên Tiểu Minh cũng chỉ làm phản hiệu quả, liền thất vọng trở lại phòng mình, cũng chẳng buồn nấu mỳ nữa.

Trước khi đi tôi còn nghe thấy thầy Lưu nhỏ giọng thì thầm với Đàm Hiểu Minh: "Cậu đừng xúc động, cậu ấy không biết cậu là...!Đã như vậy rồi, nhỡ may mà biết...!Vậy chúng ta..."
Giọng nói của hắn ta đứt quãng, tôi không nghe rõ lắm.

Hơn nữa cũng không tiện nghe lén người ta, đây không phải hành động của chính nhân quân tử.

Tôi đói lấy mất mát nằm ở trên giường, lấy điện thoại ra gửi tin cho Tiểu Ninh: [Đàm Hiểu Minh phản kháng tự mình hại mình, dùng nước sôi làm bỏng mình, khiến cậu ta và thầy Lưu đều bị phỏng, tôi nên làm gì đây? Tôi quá vô dụng.]
Tiểu Ninh cũng là người hay thức đêm, vừa nhận được tin nhắn liền trả lời ngay: [Cứ để thầy Lưu khuyên đi, tin chắc rất nhanh Đàm Hiểu Minh sẽ có thể nghĩ thông suốt.]
Tác giả có lời muốn nói:
Đầy đủ câu nói của thầy Lưu: Cả người cậu ấy đều là chính khí thuần dương, không biết chúng ta là quỷ mà còn có thể giày vò chúng ta thế này.

Nếu thật sự biết là quỷ, cậu ấy chỉ cần rạch tay, phun máu thuần dương lên ván giường của cậu là cậu đã trực tiếp hồn phi phách tán rồi.

Nghe thầy khuyên, học tập Viện Viện tự mình siêu độ đi.

Cậu xem con quỷ trong vòi nước kia, bị cậu ấy phun máu mấy ngày, âm khí tiêu tán, không thể duy trì được hình người nữa, đã dọn nhà rồi.

Ninh thiên sư, thầy Lưu, Đàm Hiểu Minh: Ba người chúng tôi bắt tay giấu giếm thầy Thẩm trên thế giới có quỷ, thật sự là sợ lực phá hoại của hắn quá lớn...!
Chương trước có người hỏi vì sao Tiểu Ninh không cho thầy Thẩm viết chữ lên sổ của thầy Lưu.

Ờm vì những thứ Tiểu Ninh nói đều là cảm ngộ đuổi quỷ của Đạo gia trong khoảng thời gian này, nếu để thầy Thẩm viết trên người thầy Lưu, thầy Lưu trực tiếp ngỏm củ tỏi thì sao.

Hơn nữa thầy Thẩm còn tận chức tận trách ghi chép kỹ từng chữ như thế, nhỡ may viết hết phù chú của Tiểu Ninh lên người thầy Lưu thì sao!
Ninh Thiên Sách: Trước kia tôi đều vẽ bùa xong nghĩ biện pháp liều mạng dán lên người lệ quỷ, chưa bao giờ thấy ai trực tiếp vẽ bùa trên người lệ quỷ cả.

Đột nhiên thấy thương cho con quỷ dân quốc kia.

Thầy Lưu: Gần đây tôi hơi bối rối, tôi có thể khuyên những học sinh khác dọn nhà hoặc là đầu thai, nhưng tôi lại là nhân viên của trường, tôi còn là bạn cùng phòng của người kia, tôi nên làm gì bây giờ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.