Bọn Họ Không Phải Người!

Chương 17



Edit: Kido

——-

[Chó con ba đầu rất tức giận, quyết định về mách bố!] – Hệ thống lặp đi lặp lại hai lần bằng chất giọng thân mật.

Ôn Khinh ngốc hẳn.

Bố…của chó ba đầu?!

Con chó ba đầu cao hai mét kia mới chỉ là chó con ấy hả?!

Lại còn dám giận, vác mặt đi mách lẻo phụ huynh?

Phụ huynh của chó ba đầu đừng có nói là chó năm đầu, chó tám đầu đấy nhé?

Ôn Khinh đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gầm vang trời. Âm thanh rất gần, dường như chó ba đầu đang ở ngay bên ngoài.

Ôn Khinh giật mình thon thót, sợ nó phá cửa nhảy vào.

Chẳng bao lâu, tiếng gầm nhẹ hơn rồi dần dần biến mất.

Hệ thống mở miệng nhắc nhở: [Người chơi vui lòng chú ý, bố của chó ba đầu đã nhận được tin tức.]

Ôn Khinh đợi một lúc, cũng không thấy xảy ra chuyện gì, lo lắng đến mức tim đập bình bịch.

“Là, là tôi bầu chó ba đầu.” Cậu nhìn về phía những người khác, ngập ngừng nói: “Tôi xin lỗi.”

Cậu thực sự hoài nghi chó ba đầu.

Ôn Khinh lo sắp khóc, bắt đầu có chiều hướng suy nghĩ lung tung, có thể chó con ba đầu bắt tay sẽ bỏ đi, cơ mà thằng bố nó thì không chắc.

Đến lúc đó dù hệ thống có cung cấp biện pháp, chưa chắc bọn họ đã giải quyết thành công.

Nói không chừng lại người bị cắn chết.

Càng nghĩ Ôn Khinh càng sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cảm xúc bùng nổ khiến nước mắt chuẩn bị rơi xuống, dù chủ nhân của nó đã cố gắng kìm lại.

Thấy thế, Quý Dư Ôn ngồi đối diện cậu nhẹ nhàng an ủi: “Ôn Khinh, đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu hệ thống không thông báo thì hắn tạm thời sẽ không có chuyện.”

Lần trước thả chó ba đầu, đúng là hệ thống đã thông báo ngày giờ cụ thể.

Ôn Khinh chậm rãi gật đầu.

Thầy Quý nói rất đúng, nhưng cậu thật sự không có cách bình tĩnh lại, đỉnh đầu giống như đang treo thanh gươm của Damocles (*) không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

(*) Ám chỉ hiểm họa sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.

Trong lòng Ôn Khinh nghĩ cái gì cũng hiện ra mặt, Quý Dư lại nói: “Có thể vị phụ huynh kia hiểu lý lẽ, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng nên hệ thống mới không cảnh báo.”

Ôn Khinh ngẩn ra: “Hở?”

Bố của chó ba đầu hiểu lý lẽ?

Cậu âm thầm tưởng tượng ra cảnh chó ba đầu con chạy đi mách lẻo với bố, ông bố trưởng thành hiền từ giảng giải cho con trai thế nào đúng thế nào sai…

Ừm, nghe hợp lý phết ha?!

Thấy Ôn Khinh tin răm rắp, ngu ngốc gật đầu, Úc Hình không nhịn được trợn trắng mắt.

Hắn gõ bàn, thuận miệng xen vào: “Đừng trừ khả năng vị phụ huynh nào đó đang làm chuyện xấu không muốn cho ai biết.”

Quý Dư liếc mắt từ thiện, cười cười: “Xem ra Úc Hình rất hiểu biết về phụ huynh của chó ba đầu nhỉ?”

Mặt Úc Hình đen như đít nồi.

Ôn Khinh mơ màng quan sát cả đám, nhớ về quyển thần thoại Hy Lạp hôm trước, cậu nghi ngờ bản thân mình đã đọc phải sách lậu.

Đột nhiên, cậu cảm nhận được ánh mắt chết chóc quen thuộc. Ôn Khinh nghiêng đầu, chỉ thấy Lý Tư Văn lạnh lùng đánh giá mình từ trên xuống.

Thôi xong, Trần Y Y đã chết, ác ý của Lý Tư Văn lại nhắm vào cậu.

Một lát sau, hệ thống lên tiếng: [Vòng này bỏ phiếu sai, vòng này bỏ phiếu sai, không tìm ra người dẫn đường.]

[Hiện tại sẽ tiến hành cung cấp manh mối.]

[Ba người sở hữu thẻ Thần được đặt một câu hỏi.]

Âm thanh hệ thống hấp dẫn sự chú ý của Lý Tư Văn, tròng mắt cô đảo quanh, nhìn thẳng vào không khí.

Quý Dư mở miệng đầu tiên: “Mọi người muốn hỏi cái gì?”

Ôn Khinh ngước mắt lên, yên lặng lắc đầu. Cậu không biết nên hỏi gì cả.

Quý Dư đợi một lát, vẫn không ai nói chuyện, đành phủ đầu: “Nếu không tôi tự hỏi vậy.”

“Hệ thống, người dẫn đường cầm thẻ Thần phải không?”

[Không phải.]

Ánh mắt Quý Dư đảo qua Chu Châu, thản nhiên nói: “Đầu tiên, chúng ta có thể loại trừ người chơi cầm thẻ Thần.”

Ôn Khinh thấp giọng ừ một tiếng, thầm nghĩ vậy cũng tốt.

Câu trả lời từ hệ thống hẳn có thể đập tan nghi ngờ của Chu Châu, giúp cậu ta tỉnh táo hơn.

Ôn Khinh nhìn Chu Châu, mắt cậu ra rũ xuống, không thấy rõ biểu cảm.

Úc Hình đột ngột giơ tay lên.

Chờ ánh mắt mọi người tập trung vào hắn, Úc Hình chống má thân mật thủ thỉ: “Nào, để tôi giúp bé ngốc của chúng ta một chút.”

Ôn Khinh ngẩn tò te, Chu Châu lạnh lùng cảnh cáo Úc Hình.

Hắn cà lơ phất phơ hỏi vào không khí: “Hệ thống, người dẫn đường là người chơi đúng không?”

[Đúng.]

Nghe xong, Úc Hình huýt sáo, chớp mắt nhìn Ôn Khinh: “Nghe chưa nhóc? Đừng bầu mấy con giời ơi đất hỡi nào nữa.”

Ôn Khinh cúi đầu, nhỏ giọng: “Tôi xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi với tôi.” Úc Hình cong môi, chậm rãi bảo: “Tôi chỉ không muốn nhóc tự mình dọa mình thôi, đáng thương chết đi được.”

“Tôi đau lòng lắm luôn đấy.”

Ôn Khinh biết Úc Hình lại lảm nhảm mấy chuyện linh tinh, không thèm đáp lại.

Thấy vậy, mí mắt Úc Hình cong cong, nhướn mày khiêu khích Chu Châu.

Mẹ kiếp, sắc mặt Chu Châu xanh đỏ tím vàng, âm trầm trừng lại.

“Câu hỏi cuối cùng.” Tư Không lên tiếng.

Lý Tư Văn dùng tay gõ lên bàn, hạ giọng: “Tôi muốn biết người dẫn có phải là nhân loại hay không.”

Không ai dị nghị, Tư Không thuật lại vấn đề lần nữa.

[Phải.]

“Tôi hiểu rồi.” Lý Tư Văn đẩy ghế, lảo đảo bò lên tầng, miệng liên tục lẩm bẩm ba chữ tôi, hiểu, rồi.

Ôn Khinh mím môi, thầm nghĩ chắc chắn Lý Tư Văn đang nghi ngờ cậu.

Cậu chậm rãi đứng lên, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tổng kết qua ba vòng bỏ phiếu, bọn họ có các manh mối sau:

Một, người dẫn đường không phải thân phận.

Hai, người dẫn đường là nhân loại bình thường.

Ba, cách dùng thẻ Thần liên quan trực tiếp tới người dẫn đường.

Nói đến nhân loại thì chỉ có ba nhân loại mà thôi…

Ôn Khinh nhíu mày, cứ cảm thấy đáp án đã bày ra trước mắt, nhưng lại thiếu manh mối quan trọng nhất.

Là gì chứ?

Ôn Khinh bắt đầu nhớ lại từng câu hệ thống đã nói, cậu ra khỏi nhà vệ sinh, nhẹ giọng thì thầm: “Đây là phó bản Thần cấp, trong chúng ta có một người dẫn đường, tìm ra người dẫn đường…”

Quý Dư đột nhiên xuất hiện sau góc tường.

Ôn Khinh sợ tới mức trái tim đập điên cuồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Một lúc lâu sau cậu mới lắp bắp chào: “Thầy, thầy Quý.”

“Dọa cậu à?” Quý Dư hỏi.

Ôn Khinh nhẹ giọng giải thích: “Tôi vừa nghĩ linh tinh, không chú ý tới thầy.”

“Xin lỗi cậu nhé.” Hắn cười cười xoa tay.

“Không cần xin lỗi.” Ôn Khinh lắc đầu, nhìn phòng khách trống rỗng, mở miệng: “Thầy tìm tôi à?”

“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? ” Quý Dư đáp, rũ mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Ôn Khinh, dịu dàng hỏi: “Tôi khá lo cho cậu.”

Ôn Khinh khẽ há miệng, vốn định nói mình không sao, chả hiểu kiểu gì lời lên đến miệng lại biến thành ý nghĩ thật: “Thầy, tôi thực sự rất sợ.”

Quý Dư nhẹ nhàng vuốt đầu cậu: “Sợ gì nào?”

Không hiểu sao cảm giác tủi thân đột nhiên bị phóng đại lên gấp mấy lần, nước mắt Ôn Khinh rơi xuống, lông mi ướt nhẹp, hai má, chóp mũi chậm rãi lộ ra màu đỏ.

“Tôi sợ trò chơi này, tôi sợ chết, tôi sợ người cố ý giở trò không cho chúng ta qua cửa…”Cậu khóc không thở nổi, nghẹn ngào kể lể: “Tại, tại sao chúng ta lại bị kéo vào trò chơi này cơ chứ?”

Quý Dư rũ mắt lẳng lặng nhìn Ôn Khinh khóc lóc, đôi môi không ngừng run rẩy. Mỗi lời nói đều đi kèm với nước mắt, khiến cho người nghe sinh ra loại cảm xúc phức tạp, muốn làm khó cậu, cũng muốn bảo vệ cậu.

Đến mức này rồi mà Ôn Khinh chưa từng căm hận người chơi khác.

Khó trách ngay cả Úc Hình cũng mềm lòng. Quý Dư nghĩ. Hắn mím môi, ý cười dần nhạt đi.

Cuối cùng Quý Dư lấy tờ khăn giấy, giơ tay lau nước mắt trên mặt Ôn Khinh: “Ừm, đừng sợ.”

Giống như có sức mạnh siêu nhiên nào kéo về, đột nhiên Ôn Khinh không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cậu dừng khóc, tỉnh táo lại phát hiện Quý Dư đang lau mặt cho mình.

Ôn Khinh vội vàng nhận khăn giấy, nức nở nói: “Xin lỗi thầy.”

Lau hết nước mắt, thế giới rõ ràng trở lại.

Cậu ngước mắt lên, thấy trong mắt Quý Dư hiện lên cảm xúc kỳ quái, giống như nhìn thấy ở ven đường con chó con mèo kỳ lạ.

Lạnh lùng, pha thêm chút hứng thú. Tóm lại đây không phải ánh mắt dùng để nhìn con người.

Ôn Khinh ngẩn ra, một giây sau, Quý Dư biến về cái dáng ôn hòa bình thường, nhẹ giọng giải thích: “Chỉ cần chúng ta còn ở căn biệt thự ngày nào thì ngày đó vẫn bị ảnh hưởng.”

“Giờ đã biết đáp án nằm trong những người bình thường.” Hắn dừng lại, dụ dỗ Ôn Khinh: “Cậu đang nghi ngờ ai?”

Ôn Khinh trầm mặc lắc đầu.

Quý Dư lại hỏi: “Cậu nghi Lý Tư Văn sao?”

Ôn Khinh tiếp tục lắc đầu.

Khóe môi Quý Dư khẽ cong: “Vậy cậu nghi Chu Châu à?”

“Không nghi.” Ôn Khinh khẳng định lại lần nữa: “Tôi không nghi ngờ bọn họ.”

“Tôi chỉ cảm thấy chúng ta đã bỏ qua một manh mối cực kỳ quan trọng.”

Quý Dư lẳng lặng nhìn cậu: “Manh mối gì?”

“Tôi, tôi chưa thể nghĩ ra ngay lập tức.” Ôn Khinh khẽ mím môi: “Hẳn là hệ thống đã cố tình che đậy.”

Nói xong, cậu hỏi Quý Dư: “Thầy, thầy có nghi ngờ tôi không?”

Hắn thản nhiên đáp: “Không hề.”

“Tại sao thầy không nghi ngờ tôi?” Ôn Khinh khịt mũi.

Quý Dư cười khẽ: “Chắc tôi có hảo cảm tự nhiên với cậu chăng?”

Theo bản năng Ôn Khinh đưa tay lên sờ mặt, thầm nghĩ thì ra cái mặt mình cũng có sức hấp dẫn đó chứ.

“Vậy thầy nghi ngờ ai?”

“Tôi cảm thấy hai người còn lại đều rất khả nghi.” Quý Dư dừng một chút, thờ ơ bảo: “Hệ thống đã xác định người dẫn đường không phải người cầm thẻ Thần mà ngày mai Chu Châu còn cố bầu cho Úc Hình…”

Nửa câu sau, Ôn Khinh có thể hiểu.

“Có khả năng cậu ấy bị biệt thự ảnh hưởng…”

Quý Dư nhếch môi, từng bước, từng bước dụ dỗ: “Cho dù bị ảnh hưởng thì mục đích đầu tiên của mọi người chắc chắn là qua bàn chứ không phải giết người.”

“Cậu xem Cung Vân Vân hay Lý Tư Văn, đều vì muốn thắng nên mới vô tình hại người, không phải hay sao?”

Lên tầng hai, cậu với Quý Dư tách nhau ra, Ôn Khinh vừa đi vừa cân nhắc lời hắn, cứ cảm thấy kỳ kỳ quái quái…

“Đang nghĩ gì thế?”

Ôn Khinh buột miệng thốt lên: “Nghĩ về thầy Quý.”

Cậu nghiêng đầu, chỉ thấy Úc Hình như người không xương dựa vào lan can.

Hắn nghiêng đầu, lười biếng kéo dài âm cuối: “Nhóc đáng thương, nể tình vừa rồi nhóc khóc rất đẹp nên tôi sẽ nói cho nhóc biết một chuyện.”

Ôn Khinh giật mình, vừa rồi?! Úc Hình nhìn trộm cậu và thầy Quý?

Trên mặt Úc Hình là nụ cười ngả ngớn, đầu ngón tay khẽ gõ lên lan can, tầm mắt hắn đảo qua phòng khách tầng một: “Quý Dư là tên đểu giả nhất trong đám chúng ta.”

Hết chương 17 – Người dẫn đường 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.