Lưng Ôn Khinh nháy mắt xuất hiện tầng mồ hôi lạnh, Lý Tư Văn đột nhiên mất tích quả nhiên đã được người ta tính toán từ trước. Cậu thực sự muốn hỏi Chu Châu đã biết những gì?
Tư Không hiện tại đang ở đâu?
…
“Cộc, cộc.” Cánh cửa lần nữa bị gõ.
“Không phải chúng ta hứa với nhau hợp tác rời khỏi đây à?” Chu Châu cười lớn, giọng điệu như dỗ trẻ con, chậm rãi nói: “Khinh Khinh ngoan, mở cửa nào.”
“Tôi buồn ngủ.” Ôn Khinh lùi về sau dùng sức cào lòng bàn tay, cố gắng hạ giọng sao cho thật bình thường: “Chúc cậu ngủ ngon.”
Lời vừa dứt, Chu Châu cười thành tiếng, thấp giọng bảo: “Khinh Khinh quả thực không biết nói dối nhỉ?”
Rõ ràng sợ tới mức âm thanh run như cầy sấy kia kìa.
Ôn Khinh ngừng thở nhìn cánh cửa. Một giây, hai giây, ba giây….
Đột nhiên tay nắm cửa chuyển động, ngay sau đó giọng Chu Châu vang lên: “Ơ, không vào được à?”
Ôn Khinh bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn âm thầm may mắn nãy mình đã khóa trái cửa.
“Khinh Khinh không mở thật sao?” Chu Châu nhẹ nhàng gõ cửa theo tiết tấu, vừa gõ vừa dụ: “Tôi cầm trà sữa cho cậu nè.”
Cậu đứng cạnh mép giường, hai tay khoanh lại trước đầu gối không dám cử động, sợ mình sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ nào đó.
Không chờ được đáp án, Chu Châu thở dài. Rất nhanh, hành lang truyền tới tiếng bước chân xa dần. Ôn Khinh mở to hai mắt, cẩn thận nhìn từ khe cửa ra chả thấy ai mới dám thở phào, ngồi liệt xuống đất. Tim cậu đập bình bịch, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào bình thường lại.
Chưa đợi cậu chuẩn bị, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
“Cộc, cộc, cộc.” Hốc mắt Ôn Khinh ướt đẫm, cánh cửa mờ đi vì nước mắt. Càng ngày chiều hướng nỗi sợ càng hăng, tim Ôn Khinh đập nhanh kinh khủng, không dám chớp mắt.
“Mở cửa.” Tiếng nói trầm trầm thuộc về Tư Không vang lên.
Ôn Khinh khịt mũi bò dậy, bởi vì chân mềm nhũn, động tác của cậu rất chậm chạp.
Người bên ngoài có vẻ không chờ nổi, nói thêm hai chữ: “Là tôi.”
“Đợi…” Nháy mắt giọng Ôn Khinh lạc đi, nức nở: “Tôi, tôi không đi được.”
Bỗng dưng ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ. Động tác của Ôn Khinh hơi dừng lại, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa nghe thấy Tư Không cười bao giờ.
Chả nhẽ chuyện cậu không đi được buồn cười thế cơ á?
Đi tới cửa Ôn Khinh nắm lấy tay cầm, không nhịn được hỏi lại: “Anh thực sự là Tư Không?”
“Nếu không thì sao?” Người ngoài cửa lạnh lùng đáp.
Ôn Khinh nhíu mày, đúng là giọng Tư Không thật. Chu Châu không thể có loại thái độ này.
Sau đó cậu nhanh tay kéo chốt: “Anh có sao…”
Chưa kịp nói hết câu người ngoài cửa đã quay đầu lại, Ôn Khinh sững sờ. Chỉ thấy Chu Châu cười tủm tỉm đứng trước mặt, chậm rãi mở miệng: “Là tôi nè, Khinh Khinh.”
Nháy mắt thân thể Chu Châu hoạt động, cậu ta dùng nửa người chui vào phòng, đẩy Ôn Khinh về phía trước, ánh mắt âm trầm quét thân thể Ôn Khinh từ trên xuống dưới.
Sức Ôn Khinh không lớn, hơn nữa đang sợ tới mức mềm chân căn bản không địch lại cậu ta, cuối cùng thua toang toác, ngã rầm xuống sàn nhà.
Chu Châu bước vào phòng, nhẹ nhàng khóa chốt cửa. Xong xuôi cậu ta cẩn thận ngắm nhìn thân thể Ôn Khinh.
Hai tay cậu chống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn dại ra, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt thấm lên hàng mi cong ướt đẫm cực kỳ đáng thương cũng vô cùng mê người.
Chu Châu tiến lên trước, mỗi lần cậu ta bước, thân thể Ôn Khinh sẽ run theo.
“Khinh Khinh sao thế?” Chu Châu cười khẽ, dừng lại bên tay Ôn Khinh ngồi xổm xuống, nhìn đôi môi của cậu cười nói: “À, tôi mang trà sữa cho cậu uống.”
Nói xong tay trái Chu Châu cầm trà sữa vươn đến chỗ Ôn Khinh, còn đặt ống hút bên miệng cậu.
Ôn Khinh mím môi hốt hoảng tránh né. Cậu co chân rụt người về sau, rất nhanh đã chạm tới giường.
“Khinh Khinh không thích vị này?” Chu Châu khẽ thở dài, thu tay lại hút một ngụm trà sữa sau đó ném nó xuống đất: “Không ngon lắm.”
Ôn Khinh run rẩy liếc cốc trà sữa tan tác, căn bản không nghe được Chu Châu nói gì. Cốc trà sữa kia không phải là một ly trà sữa tự pha mà là một chuỗi cửa hàng bán sẵn.
Nhưng… trong biệt thự căn bản không có máy làm trà sữa, càng không có cốc thuộc thương hiệu này.
Ôn Khinh sợ tới mức nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tôi, tôi chưa tắm đâu…”
Chu Châu cong môi, đột nhiên hôn lên mặt cậu.
Ôn Khinh không dám nhúc nhích, nhắm mắt lại cố gắng an ủi mình, hôn mặt thì hôn mẹ đi, dù sao cậu cũng chưa rửa.
“Máu ở cửa biến mất, cánh cửa hỏng khôi phục, sàn nhà sạch bóng vân vân không phải do biệt thự làm.” Chu Châu lại mổ hai nhát lên mặt cậu, vươn tay gẩy mấy sợi tóc lòa xòa: “Là do chúng ta muốn như vậy.”
“Khinh Khinh không thấy lạ à? Tại sao cậu lại tìm được hộp y tế trong phòng bếp? Là vì cậu muốn nó, mà cậu lại đang đứng ở bếp nên nó mới xuất hiện.”
Thân thể Ôn Khinh run rẩy, nhưng suy nghĩ hoàn toàn thông suốt. Cho nên ngay từ đầu quần lót, bánh quy sữa xuất hiện trong toilet, còn có giọng nói vừa rồi của Chu Châu…
Nếu thế giờ cậu muốn tới cạnh Tư Không có được không nhỉ?
“Không được đâu, có hạn chế.” Liếc mắt Chu Châu cũng rõ Ôn Khinh nghĩ gì, cậu ta nỉ non như hai người đang yêu nhau thắm thiết: “Tôi thử giúp cậu rồi, dịch chuyển tức thời, biến ra vũ khí đều không được, biệt thự chỉ thỏa mãn nhu cầu an toàn mà thôi.”
“Ví dụ như…thay đổi giọng nói.” Giọng Chu Châu nhẹ hẳn, biến thành giọng Úc Hình.
“Tình thú nhỉ?” Cậu ta tủm tỉm hỏi: “Khinh Khinh thích giọng ai hơn?”
Ôn Khinh không dám nói chuyện.
“Nhất định là thích nhất giọng tôi nhất phải không?” Chu Châu cười cười khôi phục lại giọng: “Hơn nữa căn phòng này trước giờ bỏ phiếu tối mai Úc Hình và Tư Không không vào được, chúng ta…”
Đoán được Chu Châu muốn nói cái gì, Ôn Khinh vội vàng che miệng cậu ta.
Ánh mắt Chu Châu cong lên, nắm lấy cổ tay cậu chậm rãi cắn, sau đó mập mờ liếm láp ngay chỗ đó: “Khinh Khinh, ước muốn nằm trong suy nghĩ, không phải lời nói.”
Ôn Khinh mở to hai mắt lập tức thu tay về dùng sức lau sạch góc áo, vừa lau vừa nghĩ chuyện Chu Châu ước mau biến đi!
Ôn Khinh run rẩy đứng lên đi về phía cửa, thấy Chu Châu thật sự không ngăn cản mình, cậu nhanh chóng kéo tay nắm.
Khóa, không thể mở, không thể ra ngoài.
Ôn Khinh bĩu môi, nghĩ đến chuyện phải ở chung với Chu Châu mười mấy tiếng đồng hồ, nước mắt càng chảy càng hăng.
Một lát sau, Chu Châu đến gần. Đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng vòng quanh eo cậu, Chu Châu dụi vào cổ Ôn Khinh, hít thật sâu: “Khinh Khinh ngoan, chờ mai tôi bầu Úc Hình chỉ còn lại Tư Không, chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Ôn Khinh rơi lệ, cảm thấy mình không sống nổi đến ngày mai.
Đột nhiên Chu Châu nghiêng đầu hôn lên cằm cậu, sau đó Ôn Khinh cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt của đối phương chậm rãi sượt qua hai má, cắn một cái, lại đảo qua hốc mắt, nhẹ nhàng xoay vòng.
“Khinh Khinh ngọt thật…” Chu Châu thấp giọng thở dài. Đôi môi Ôn Khinh càng run ác hơn, thầm nghĩ còn cậu là đồ biến thái.
Góc áo bị người ta kéo lên, thịt mềm bên hông đau nhói. Đang lúc Chu Châu còn muốn tiến thêm một bước, biệt thự bỗng nhiên vang lên giọng hệ thống.
[Tìm, tìm, tìm bạn.
Tìm một người bạn tốt.
Cười hì hì, gật đầu
Tôi là bạn tốt của cậu.]
Sau khi hát hai lần, hệ thống lạnh lùng nói tiếp: [Bố của chó ba đầu đã xuất hiện.]
[Ngài đang rất tức giận.]
[Mong người chơi Ôn Khinh chú ý, mong người chơi Ôn Khinh chú ý.]
Lệ rơi đầy mặt Ôn Khinh, Chu Châu chưa đi Diêm Vương đã tới. Hôm nay cậu chết chắc ở đây đúng không?
Đang nghĩ ngợi, hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng hít thở nặng nề của chó ba đầu. Ôn Khinh nức nở, một giây sau Chu Châu che miệng cậu lại, thầm ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.
“Rầm, rầm, rầm…” Tiếng bước chân từ xa đến gần, càng ngày càng nặng nề. Không lâu sau, nó dừng lại ngoài cửa.
“Rắc rắc…” Móng vuốt gãi lên cửa phát ra âm thanh đáng sợ.
Sắc mặt Chu Châu biến đổi, lập tức kéo Ôn Khinh lùi về phía sau, bảo vệ cậu chắc chắn.
“Grao!” Cánh cửa nát tươm, thân hình khổng lồ của chó ba đầu chen vào, ba đôi mắt đỏ như máu thèm rỏ rãi Ôn Khinh.
Đại não Ôn Khinh trống rỗng. Bố chó ba đầu địa ngục tìm đến cửa, cậu không thể chạy thoát.
Nhưng sao… thằng bố giống hệt thằng con thế?
Rất nhanh Ôn Khinh ý thức được cậu sai rồi.
“Ngồi xuống.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc. Chó ba đầu gầm nhẹ, chân sau cong lên, chân trước thẳng đứng ngoan ngoãn hạ mình xuống, chẳng qua mắt nó vẫn cứ nhìn chằm chằm Ôn Khinh.
Cậu không nhìn nó mà nhìn về người đàn ông đứng sau. Quý Dư dẫm lên cánh cửa gỗ vỡ vụn, mỉm cười tao nhã.
Hắn vẫn mặc bộ đồ như thể chưa từng rời khỏi căn biệt thự. Tim Ôn Khinh đập như trống, nhớ tới cuộc trò chuyện trước đây.
“Có thể vị phụ huynh kia hiểu lý lẽ, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng nên hệ thống mới không cảnh báo.”
“Đừng trừ khả năng vị phụ huynh nào đó đang làm chuyện xấu không muốn cho ai biết.”
Quý Dư chính là bố của chó ba đầu. Cái gọi là “hiểu lý lẽ” chỉ đơn giản là hắn chưa chơi đủ, chưa muốn làm hại cậu.
Chu Châu cũng ý thức được chuyện này, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.
“Tôi còn muốn cảm ơn cậu vì đã ném tôi ra ngoài.” Quý Dư cười cười, giọng điệu hòa hoãn: “Bằng không đêm nay Ôn Khinh gặp nạn chắc.”
Ôn Khinh mím môi nghĩ thầm, nạn ai mà chả là nạn, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa…
“Ôn Khinh, qua đây.” Quý Dư nói.
Nghe thấy tên mình, thân thể Ôn Khinh khẽ run rẩy.
“Đừng qua.” Chu Châu nắm cổ tay cậu, lạnh lùng nói: “Hắn không phải người tốt.”
Quý Dư hỏi ngược lại: “Thế cậu phải à?”
Chó ba đầu con rú lên như đang phụ họa hắn.
Chu Châu cười lạnh: “Ít nhất tôi cũng là con người.”
“Ghê ha.” Quý Dư nhìn qua gương mặt trắng bệch của Ôn Khinh, bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy Ôn Khinh không nghĩ thế.”
Sắc mặt Chu Châu vặn vẹo, tiến lên phía trước một bước. Chó ba đầu gào lớn, nhe răng cảnh giác như muốn xé xác cậu ta.
Chu Châu không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn Quý Dư.
“Tôi không thể đụng vào cậu.” Hắn thản nhiên nói: “Nhưng Ôn Khinh khác.”
Nói xong, hắn tùy ý nâng tay lên.
Thân thể Ôn Khinh bay lên trời, bị sức mạnh vô hình kéo tới trước mặt Quý Dư. Chu Châu chạy lên thì bị chó ba đầu dùng thân hình khổng lồ ngăn cản.
“Cậu muốn ở tới mai hay là giờ rời khỏi đây?” Quý Dư nhìn thẳng vào mắt Ôn Khinh, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Ôn Khinh chỉ cảm thấy sợ hãi, mím môi không dám nói chuyện.
Quý Dư thờ ơ nói tiếp: “Một mình cậu không thể rời khỏi nơi này.”
Ôn Khinh khẽ run, nhấc chân lên, mũi chân chưa đụng tới cửa đã cảm nhận được sức mạnh vô hình cản mình ra khỏi phòng ngủ.
Hạn chế này không áp dụng đối với các sinh vật bên ngoài. Ôn Khinh cắn chặt răng, nếu cậu không rời khỏi đây không biết Chu Châu sẽ làm ra chuyện gì.
Rời khỏi đây Quý Dư cũng có thể hại cậu, nhưng hệ thống đã nhắc nhở…
Bước chân Ôn Khinh dừng hẳn, ngậm nước mắt ra hiệu cho Quý Dư.
“Bé ngoan.” Hắn vươn tay, ý bảo cậu nắm lấy.
Ôn Khinh không dám, len lén túm chặt góc áo Quý Dư. Hắn cười nhẹ, nhấc chân đi ra ngoài.
Ôn Khinh thử đi về phía trước, sức mạnh cản trở cậu đã hoàn toàn biến mất. Cậu vội vàng rời khỏi phòng ngủ, buông tay ra xoay người tính chạy.
Nhưng hành động của cậu sao nhanh bằng Quý Dư, chân chưa chạm đất cổ tay đã bị hắn nắm chặt.
Quý Dư nghiêng đầu, giống như mấy lần trước lạnh nhạt bảo Chu Châu: “Tôi đưa Ôn Khinh đi nhé.”
Hắn vừa dứt lời, cánh cửa vỡ vụn khôi phục như ban đầu ngăn cách hai bên. Ôn Khinh dùng sức giãy dụa nhưng không thể tránh khỏi tay hắn.
Người đàn ông dịu dàng nói: “Ôn Khinh, cậu vất vả rồi.”
Nước mắt Ôn Khinh rơi xuống, hoàn toàn không thốt nên lời.
“Rầm——” Cánh cửa sau lưng bị ai đó tác động mạnh phát ra tiếng vang ầm ĩ. Thân thể Ôn Khinh không tự chủ bắt đầu run rẩy, Quý Dư giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu.
Rõ ràng độ ấm lòng bàn tay của người bình thường, thế nhưng Ôn Khinh chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu xuống chân, cuối cùng cả người chìm vào hố băng vĩnh cửu.
Ôn Khinh khẽ cắn răng, lời bài hát hệ thống đưa trước khi chó ba đầu xuất hiện chính là phương pháp đuổi nó.
Vậy Diêm Vương…
Cười hì hì, gật đầu.
Ôn Khinh cố gắng nhếch khóe miệng, nặn ra biểu cảm khó coi hơn khóc. Cậu đang định gật đầu, một bàn tay to vươn tới nắm chặt lấy cằm không cho nhúc nhích.
“Ôn Khinh thông minh mất rồi…” Quý Dư chiều chuộng vuốt ve: “Đáng tiếc hành động chậm quá.”
Ôn Khinh bị ép ngửa đầu, sức lực toàn thân bị rút sạch trong chớp mắt, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi, yếu ớt ngã xuống.
Quý Dư vòng quanh thắt lưng cậu, đè người lên cửa. Lạnh lẽo chui qua quần áo, thấm vào từng chút da thịt.
“Rầm!” Cánh cửa tiếp tục bị đập.
Quý Dư liếc qua, một giây sau cửa gỗ biến thành cửa thủy tinh trong suốt. Ôn Khinh cũng cảm nhận được cánh cửa thay đổi nhưng ngay cả sức ngoắc ngón tay còn chả có chứ đừng nói quay đầu nhìn lại.
Bàn tay Quý Dư nắm cằm cậu, đầu ngón tay chậm rãi dùng sức vuốt ve môi Ôn Khinh.
“Hình như Chu Châu rất tức giận.” Giọng hắn trầm trầm, chậm rãi ngân nga: “Nghĩ ra rồi à?”
Sau đó hắn nở nụ cười, cố tình hỏi: “Tại sao lại bị nhốt bên trong nhỉ?”
Quý Dư thở dài: “Thầy thích nhất là nhìn mấy đứa nhân loại tự mình sa đọa, tự mình làm khó mình, trở thành mẫu người mà mình ghét nhất…”
Giây tiếp theo, cánh cửa tiếp tục bị lực tác động mạnh.
Ôn Khinh khóc tới mức đôi mắt đau xót, thầm nghĩ anh thích Chu Châu như vậy sao không đi mà tìm cậu ta!
“Cậu có thể nói cho thầy biết, vừa rồi hai cậu đang làm gì không?”
Lông mi Ôn Khinh run rẩy, cổ họng phát ra mấy âm tiết không rõ nghĩa.
Mặt mày Quý Dư không thay đổi: “Không nói thật là thành bé hư mất rồi.”
Ôn Khinh miễn cưỡng hé miệng, một chữ còn chưa kịp nói, đầu ngón tay đối phương đã nhân cơ hội thâm nhập, níu lấy đầu lưỡi.
“Ưm….”
Ôn Khinh càng không nói nổi, cằm cậu bị ép ngày càng cao, sau đó môi Quý Dư phủ lên.
Đầu lưỡi hắn không giống đầu lưỡi người bình thường, vừa dài vừa linh loạt, sau khi tiến vào khoang miệng cậu đã chạm gần tới cổ họng.
Ôn Khinh thực sự rất muốn nôn, cậu trừng mắt, thấp giọng nức nở.
Một lúc lâu sau vết thương dưới môi chưa kịp lành bị người đàn ông cắn xuống, máu tươi tràn ra, mùi tanh ngập xoang mũi.
Đáy mắt Quý Dư hiện lên vẻ thỏa mãn, hơi thở nặng dần.
Hai người hôn rất lâu, trước mắt Ôn Khinh dần dần biến thành màu đen, đại não choáng váng thân thể run rẩy giống như người chết.
Quý Dư cười nhẹ kết thúc nụ hôn này. Hắn cúi đầu liếm đi máu trên môi Ôn Khinh, thấp giọng hỏi: “Các cậu vừa làm chuyện này sao?”
Ôn Khinh theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó rũ mắt, lông mi dài khẽ rung động.
Quý Dư bật cười, bàn tay di chuyển tới eo cậu: “Thế làm chuyện này à?”
Ôn Khinh thong thả gật đầu, khóe miệng nhếch lên.
Người đàn ông giật mình, ý cười trên mặt tan thành mây khói. Cảm nhận được không khí lạnh biến mất, Ôn Khinh thở từng hơi dài, chậm rãi ngồi bệt xuống đất.
Cậu nhắm mắt, giọng nói vương chút nức nở: “Cút.”
Thân thể Quý Dư dần trong suốt, hắn hít mắt nhìn chằm chằm Ôn Khinh, cười như không cười hứa hẹn: “Nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.”
*****
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, Ôn Khinh lấy lại sức, khẽ cong ngón tay bò dậy.
Rầm! Cánh cửa phía sau lại bị đập đến mức khung cửa cũng chấn động.
Ôn Khinh nghiêng đầu mới phát hiện cửa gỗ đã biến thành cửa kính trong suốt. Chu Châu đứng đằng sau chứng kiến tất cả mọi chuyện, cậu ta khẽ cười nhưng dưới đáy mắt toàn là sự ác độc, thấp giọng hỏi: “Khinh Khinh không sao chứ?”
Ôn Khinh chớp mắt, không nói gì.
Chu Châu nói tiếp: “Khinh Khinh giỏi ghê, có thể đuổi thằng biến thái Quý Dư đi rồi!”
Nói xong cậu ta vươn cánh tay phải lên, trên đó có vết thương dài khoảng 5 centimet lộ cả da thịt, nhìn thôi cũng đủ rợn người.
Ôn Khinh sợ hãi lùi về sau vài bước. Chu Châu cười cười, ngón trỏ đặt trên mặt kính thong thả vẽ ra một hình trái tim.
Trái tim theo “nét bút” chảy xuống màu đỏ của máu, ướt rượt, kinh tởm.
Lưng Ôn Khinh phát lạnh, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, lúc xuống lầu còn suýt ngã dập mặt.
Tới tầng hai, cậu thở hồng hộc dựa tường, chậm rãi lết xác qua thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng, chưa đi vào Ôn Khinh đã nhìn thấy Úc Hình bên trong. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra cậu.
Úc Hình vẫy tay, cười hì hì nói: “Khinh Khinh, có manh mối quan trọng nè!”
Ôn Khinh đi tiếp hai bước đã nghe thấy Tư Không ngăn cản: “Đừng vào.”
Chân cậu cứng lại, dừng trước cửa phòng. Quang cảnh bên trong rất rõ ràng, Úc Hình ngồi cạnh cửa, Tư Không ngồi trên ghế, xa xa là Lý Tư Văn dựa lưng vào kệ sách.
Ôn Khinh nghiêng người nhìn về phía Tư Không, đang muốn hỏi chuyện. Tuy nhiên cậu còn chưa kịp nói, Úc Hình đã đứng dậy đi về phía góc tường xách Lý Tư Văn lên, hung dữ ném cô ta về phía cửa, oán hận: “Khinh Khinh, tại cô ta hết, cô ta lừa bọn tôi vào phòng, giờ không ra được!”
Nghe xong cậu hiểu ngay phòng sách đã giống phòng ngủ, người bên trong không ra được.
Nói cách khác, trong căn biệt thự này chỉ có cậu được tự do hoạt động.
Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, cậu dựa lưng vào vách tường, nghĩ thầm đây hẳn là chuyện tốt nhất ngày hôm nay.
Ít nhất miệng không bị ai gặm nữa.
Ôn Khinh mím môi, vết thương đau nhói. Tay Quý Dư kia cắn rất sâu, giờ vẫn còn máu tụ.
Thấy cậu khó chịu, Úc Hình và Tư Không cũng dần chú ý tới vết thương, sắc mặt khẽ biến. Tư Không híp mắt quét cả người Ôn Khinh, thấy cậu không còn đau chỗ nào khác, mặt mày nhíu chặt mới dần giãn ra.
Tầm mắt Úc Hình dạo qua khuôn miệng cậu, nheo mắt cười như không cười: “Khinh Khinh bị thương mất rồi…”
“Đều tại cô.” Hắn ngồi xuống ghế, dùng chân khều Lý Tư Văn: “Nếu cô không giở trò thì tôi có thể làm anh hùng cứu Khinh Khinh.”
“Sau đó Khinh Khinh sẽ dùng thân báo đáp, cơ mà giờ thì…”
Nói xong Úc Hình nhếch môi, nghiêng đầu liếc cậu: “Khinh Khinh, chúng ta bầu Lý Tư Văn nhé?”
Nghe được chuyện bầu phiếu, thân thể Lý Tư Văn hơi run, cô ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt sưng vù vì bị mái tóc che lấp: “Anh, các anh chỉ có hai phiếu, sao bầu nổi tôi?”
“Tôi, Chu Châu, Tư Không, tổng cộng ba phiếu.” Nói xong, cô gian nan nở nụ cười.
Tầm mắt Úc Hình đảo qua Tư Không ngồi trên ghế, lười biếng hỏi: “Cô cho rằng mình có thể sống tới ngày mai à?”
Sắc mặt Lý Tư Văn khẽ biến, ngay sau đó khẳng định: “Chu Châu nói các anh không thể tổn thương nhân loại.”
Úc Hình cười lạnh: “Chu Châu nói mà cô cũng dám tin?”
Lý Tư Văn nắm chặt nắm tay, cắn răng đốp chát: “Cậu ta không lừa tôi, Quý Dư đã biến mất rồi!”
“Vậy nên cô mới theo phe cậu ta lừa bọn tôi?” Úc Hình nhướn mày: “Cô định hại chết Khinh Khinh, cô dám chắc cậu ta sẽ bỏ qua à?”
Ánh mắt Lý Tư Văn hơi hoảng… đúng, Chu Châu thích Ôn Khinh.
“Nhưng tôi đã xin lỗi…”
Úc Hình thả chậm tốc độ nói, chậm rãi hỏi: “Nếu cậu ta không chuẩn bị đối phó cô thì kêu cô tới cho bọn tôi chà đạp làm gì? Tại sao Chu Châu không tự mình làm?”
Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo nhịp điệu kỳ lạ như dẫn dắt con người ta rơi vào cạm bẫy: “Tôi thấy cậu ta định mượn dao giết người thì có.”
Ánh mắt Lý Tư Văn dần dần nhòe đi, cảm xúc càng ngày càng rõ ràng, hoảng sợ, phẫn nộ đan xen trên khuôn mặt xanh tím trông cực kỳ quỷ dị.
“Anh, anh đang lừa tôi…”
“Cô biết tôi không làm mấy chuyện như thế.” Úc Hình nói.
Vẻ mặt Lý Tư Văn vặn vẹo, lẩm bẩm: “Tại Chu Châu, tất cả tại Chu Châu, còn Ôn Khinh nữa…”
Đột nhiên, cô gào lớn: “Ha ha ha Ôn Khinh, các ngươi đều muốn tôi chết!!!”
Thấy vậy Úc Hình nhún vai, vô tội kể lể: “Khinh Khinh nhóc nhìn xem bà điên này.”
Ôn Khinh ngơ ngẩn, thị giác người ngoài cuộc khiến cậu ý thức được tại sao gần đây cảm xúc của mình lại trở nên bùng nổ đến thế.
Lời nói của Quý Dư, Úc Hình, hoặc chỉ đơn giản là sự tồn tại của họ thôi cũng đủ dẫn con người ta sinh ra cảm xúc trái chiều.
Trần Y Y, Cung Vân Vân, Chu Châu,…giờ thì là Lý Tư Văn.
Biệt thự không phải là lý do, Quý Dư lừa cậu, bản thân hắn và Úc Hình mới chính là đầu sỏ gây nên tội.
Chỗ khó của phó bản không phải tìm ra người dẫn đường mà là bảo vệ bản thân trong sạch dưới sự tấn công của ngoại lực bên ngoài.
Rất lâu sau, Ôn Khinh tỉnh lại. Cậu mím môi xoay người rời đi.
Cậu vào phòng Chu Châu, chạy tới giường lôi từ gối đầu ra quyển sách màu trắng.
Mỗi một trang mở ra, Ôn Khinh đều há hốc mồm.
Trang đầu trống rỗng.
Trang thứ hai cũng trống rỗng.
Trang thứ ba, trang thứ tư….
Thẳng tới khi lật được một nửa, con chữ đầu tiên mới xuất hiện.
Là trang Tư Không để mở trước đó.
[Thần thường ưu ái người trẻ tuổi, bọn họ sạch sẽ thuần túy, tràn ngập ảo tưởng tươi đẹp với thế gian.]
[Tuy nhiên khi những điều tươi đẹp trôi qua, thời gian càng chảy, cái ác sẽ càng xâm chiếm tâm hồn nhân loại. Mức độ nghiêm trọng từ nặng đến nhẹ lần lượt là: kiêu ngạo, đố kị, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, phàm ăn, dục vọng và u buồn.]
[Nhân loại chỉ là một nhánh trong muôn vàn giống loài, họ được Thần yêu thích thế nhưng sự yêu thích đó không phải phước lành. Nhân loại dễ bị ác ý ăn mòn, có Thần ham mê sự sa đọa, có Thần lại đứng về phía con người.]
[Còn có Thần chỉ muốn cùng nhân loại chơi đùa.]
Ôn Khinh lật sang trang khác, không còn chữ nào để đọc. Cậu gấp sách, thất thần nhìn chằm chằm vào cái bìa trắng tinh khôi.
Thì ra tất cả chỉ là một trò chơi đơn giản…
Nhắc nhở từ hệ thống, từ quyển sách đều chỉ cần hiểu theo nghĩa đen. Từ lúc bước chân vào biệt thự hệ thống đã phát gợi ý.
Nhạc thiếu nhi tìm bạn không phải đe dọa, càng không phải phát cho vui. Nó ám chỉ người dẫn đường sẽ là bạn của người chơi, đứng cùng phía với người chơi. Ý kiến của bọn họ sai ngay từ đầu hoặc nói cách khác, hệ thống cố tình khiến bọn họ hiểu sai.
Phát thẻ thân phận là để bọn họ làm quen, thử thách chính là căn biệt thự cùng với những người cầm thẻ Thần mê muội khiến bọn họ sa đọa, nổi điên không tài nào kiểm soát.
Chỉ có Tư Không là vị Thần duy nhất đứng về phía con người nhưng hắn phải chịu rất nhiều điều kiện hạn chế, không thể làm cái này, không thể nói cái kia.
Ôn Khinh ôm sách ngồi yên trên giường, cuối cùng cậu cũng hiểu được đáp án qua cửa.
Cậu, Chu Châu, Lý Tư Văn… bất kể người chơi nào cũng có thể trở thành người dẫn đường.
Đây là trò chơi của Thần, người dẫn đường sẽ do Thần lựa chọn.
*****
Cách thời gian bỏ phiếu một tiếng, Ôn Khinh chậm rãi ngồi dậy, tắm rửa gội đầu, mang đôi mắt hồng hồng xuống tầng 1.
Cách thời gian bỏ phiếu năm phút, cánh cửa trên tầng 2 bị đá tung. Ôn Khinh dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Úc Hình, Tư Không đồng thời xuống tầng, một trái một phải ngồi bên cạnh cậu.
Thấy bọn họ đã về chỗ, Ôn Khinh chậm rãi mở miệng: “Người dẫn đường là do các anh bầu phải không?”
Ôn Khinh nghiêng đầu đối diện với đôi mắt đen kịt của hắn. Nếu lúc nãy cậu chưa dám khẳng định thì giờ đây, hành động của Úc Hình đã giúp cậu vững tin hơn với suy đoán khi còn ở trên phòng.
Một trò chơi đơn giản, chìa khóa qua cửa càng đơn giản. Bọn họ luôn tự tìm kiếm một đáp án cao siêu, nhưng ai ngờ đâu cách dùng thẻ Thần lại như vậy.
Đồng loạt bỏ phiếu…
Chỉ cần thẻ Thần đồng loạt bỏ phiếu!
Ôn Khinh hỏi: “Chuyện trao đổi đồng giá anh nói còn tính không?”
Nụ cười trên mặt Úc Hình vụt tắt. Đôi mắt hắn nghiêng về dáng hẹp dài, lúc không cười ngũ quan sắc tới mức khiến người ta sợ hãi.
Ôn Khinh hơi do dự, sau đó lấy hết can đảm ngửa đầu thơm nhẹ lên mặt hắn.
Tiếp đến cậu lùi về bên tai Úc Hình, nhẹ giọng thủ thỉ: “Bầu tôi.”
Gương mặt mềm mại cọ qua, con người Úc Hình rũ xuống, hỏi ngược lại: “Nếu tôi không làm thì sao?”
Ôn Khinh hơi ngạc nhiên.
Hắn tiếp tục vặn: “Nhóc sẽ thế nào?”
Ôn Khinh tự nghĩ, ăn ngay nói thật: “Chắc cũng sẽ điên như những người khác.”
Úc Hình vẫn không nói lời nào, trên mặt cũng không có cảm xúc gì mấy.
Cậu chả hiểu hắn đang đồng ý hay từ chối, âm thầm nhấp môi khiến miệng vết thương nứt toát. Cơ mà Ôn Khinh không có tâm trạng quan tâm, chậm rãi bảo: “Tôi không muốn chơi nữa.”
Thực ra còn một cách khác đó là bầu cho Úc Hình biến khỏi nơi này, khi chỉ còn lại Tư Không, cả đám sẽ tự động qua cửa. Tuy nhiên Ôn Khinh không muốn ngu đần ở đây thêm hai mươi bốn tiếng, quá mệt mỏi.
“Úc Hình, anh bầu tôi được không?”
“Hoặc nói cho tôi biết anh định bầu ai….” Ôn Khinh mím môi: “Hôn tôi cũng hôn rồi…”
Chất giọng trong trẻo ngày nào giờ khản đặc, chút nhờ vả bình thường bị Úc Hình nghe ra ngữ khí làm nũng. Hắn chăm chú đánh giá lại Ôn Khinh, gầy rồi, gầy hơn hôm đầu gặp mặt rất nhiều.
Gương mặt trắng bệch, mắt hồng hồng, môi đỏ sưng vù, đáng thương như một con mèo nhỏ.
Chả hiểu sao câu “Không được” lên đến tận miệng, Úc Hình lại sửa thành “Được.”
Ôn Khinh quay đầu nhìn Tư Không. Hắn đảo qua môi cậu, nhanh chóng phun ra hai chữ: “Tôi hiểu.”
Cách thời gian bỏ phiếu một phút, Lý Tư Văn và Chu Châu cùng nhau xuất hiện.
Sắc mặt Chu Châu âm trầm, tay phải quấn băng vải, lúc nhìn thấy Ôn Khinh, mắt cậu ta sáng rực nhanh chân chạy xuống tầng.
Chu Châu ngồi đối diện Ôn Khinh, mí mắt cong cong, cười như một công dân lương thiện: “Khinh Khinh đến sớm nhỉ?”
Ôn Khinh rũ mắt không nói gì.
“Tích tắc…” Chuông đồng hồ vang lên, 9 giờ đã điểm.
Ôn Khinh cầm giấy bút viết thẳng tên mình xuống.
[Bỏ phiếu kết thúc, bắt đầu công bố kết quả.]
[Người chơi Úc Hình, hai phiếu.]
Nghe thấy vậy, Chu Châu ý thức được chuyện không ổn.
[Người chơi Ôn Khinh, ba phiếu.]
Chu Châu ngẩng đầu nặng nề nhìn cậu: “Khinh Khinh biết rồi à?”
Ôn Khinh không đáp, càng không nhìn cậu ta.
Cậu đứng dậy.
[Mời người chơi Ôn Khinh mở cửa.]
Ôn Khinh đi đến trước cửa, nhìn chằm chằm núm kim loại hình tròn. Tuy cậu đã biết cách qua bàn, nhưng lúc biết bản thân phải đi mở cửa, tâm trạng vẫn hơi thấp thỏm.
Ôn Khinh hít sâu, chậm rãi giơ tay nắm lấy núm kim loại nhẹ nhàng đẩy ra.
“Cạch.”
Cửa mở.
Ôn Khinh nhìn sương trắng bên ngoài, hơi thất thần.
Mọi chuyện kết thúc rồi sao?
Cậu còn chưa nhấc chân, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười của Lý Tư Văn: “Ha ha ha ha, cửa mở, qua rồi, qua rồi!”
Cô điên điên khùng khùng đẩy Ôn Khinh xuống, vọt nhanh ra ngoài. Giây tiếp theo, Lý Tư Văn đột nhiên quay đầu, dùng sức khép cánh cửa, ác độc ngó Chu Châu và Ôn Khinh: “Chúng mày chết, chết hết đi!”
Ôn Khinh đang muốn ngăn cản, nhưng sau đó cậu không cảm nhận được có ai đang đẩy cửa.
Dù Lý Tư Văn có dùng hết sức thì cũng không khiến cánh cửa nhích thêm một ly, ngược lại thân thể cô bắt đầu xuất hiện vết rạn, vết rạn đó càng ngày càng nhiều, nháy mắt bao lấy cả cơ thể phảng phất như mảnh giấy bị ai đó xé rách.
“Á á á á!!!” Khoảnh khắc tiếng hét chói tai vang lên, mắt Ôn Khinh được một bàn tay to che lại.
“Đi nào.” Đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp của Tư Không: “Hẹn gặp lại em.”
Sau đó cậu cảm nhận được thứ gì đó mềm mại chạm lên tóc mình.
[Chúc mừng người chơi Ôn Khinh thành công vượt qua phó bản cấp Thần – Người dẫn đường.]