Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 26: Người bạn cùng phòng mới



Kì nghỉ hè kết thúc, sau khi quay về trường học tôi mới quan sát kĩ Trần Thuỷ, người bạn cùng phòng mới của chúng tôi. Trước khi nghỉ hè mọi người vội đi quá. Chuyển đến khu chung cư xong thì mọi người cũng tản đi hết rồi. Thậm chí còn không kịp nói chuyện với Trần Thuỷ vài câu. 

So với La Nghệ Lâm, Trần Thuỷ cũng cao như thế, vóc dáng cũng như thế nhưng phong thái và khí sắc kém hơn La Nghệ Lâm vài phần. Khi mới bước vào phòng chúng tôi, vì cô ấy là người đến sau nên vẫn bị coi là người lạ. Không lâu sau, thấy tôi, Trịnh Thuấn Ngôn và Tô Tiêu đều khá trầm lắng, không giống kiểu người hay cậy thế ức hiếp người khác nên cô ấy bắt đầu nói nhiều hơn. Nói dễ nghe một chút thì đó là một cô gái hoạt bát vui tươi, nói khó nghe một chút thì là chủ nhân của "đài phát thanh vỉa hè"... Nhưng chẳng qua là cô ấy chỉ quá sướng mồm mà thôi, cô ấy nói chuyện này chuyện nọ, chuyện bên lề của một vài nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường hay chuyện con mèo nhà ông Trương làm con chó nhà ông Vương ễnh bụng ra... Nhưn gko đáng ngại lắm, so với sự đơm đặt đưa chuyện và cậy thế ức hiếp người khác của La Nghệ Lâm thì cô ấy vẫn còn hiền chán. Tôi đã thắp hương khấn Phật rồi, A Di Đà Phật.

Nhưng không quá hai tuần sau, tôi phát hiện ra rằng việc lên mạng khiến Trần Thuỷ mê mẩn đến điên cuồng. Hơn nữa cô ấy lại cực kì thích gặp các bạn trên mạng. Điều nguy hiểm hơn là cô ấy thường xuyên dẫn bạn trên mạng về phòng. Lần đầu tiên cô ấy dẫn bạn trên mạng về phòng là vào tháng Chín, khi cô ấy mới chuyển đến phòng chúng tôi chưa đến một tháng. 

Chiều hôm đó không phải đi học, sau khi ngủ trưa dậy mọi người đều ai làm việc người nấy. Kết quả là cô ấy chẳng thèm hỏi han lấy một tiếng đã dẫn một người con trai lạ hoắc vào phòng.

Khi cô ấy kéo tay chúng tôi một cách thân thiết và giới thiệu với cậu bạn trai, cả ba người chúng tôi đều như sắp phát điên lên. Chúng tôi vẫn đang mặc áo ngủ hai dây! Hơn nữa, để cho thoải mái chúng tôi đều không mặc áo lót! Thế nên sắc mặt của cậu ta như bị mê hoặc vậy. Nếu không phải vì nể mặt Trần Thuỷ là người mới ở cùng chúng tôi thì chúng tôi đã đuổi cậu ta đi ngay lập tức, và còn đè Trần Thuỷ ra đánh cho một trận. 

Đợi Trần Thuỷ tiễn cậu bạn đó về, phòng chúng tôi đã nổ ra cuộc chiến đầu tiên từ khi chuyển vào chung cư. Trần Thuỷ đã nhận được những lời khiển trách nghiêm khắc. Ban đầu Trần Thuỷ còn thờ ơ như không và biên minh cho bản thân rằng không biết chúng tôi lại có thể mặc áo ngủ như thế. Cho đến khi Tô Tiêu bắt đầu nghiêm giọng trách mắng, hình như đại mĩ nhân bị người ta nhìn miễn phí như vậy thì cảm thấy bản thân bị thiệt vô cùng, cho nên cũng vô cùng tức giận và phẫn nộ.

Cô ấy mắng: "Bản thân cậu không cần thể diện, có thể kết giao với những người không ra gì nhưng chúng tôi cần! Tôi nói cho cậu biết, thấy cậu là người mới nên giữ thể diện cho cậu. Cậu đừng cho rằng ba người chúng tôi dễ ức hiếp nhé!"

Phải chăng con người bẩm sinh đã thích kết bè kéo phái để thể hiện sức mạnh to lớn của bản thân. "Cậu đừng cho rằng ba người chúng tôi dễ ức hiếp nhé!" Câu nói đó của Tô Tiêu rõ ràng đã đẩy Trần Thuỷ thành phe đối lập với chúng tôi. Ý của câu nói đó chính là: "Vì ba người chúng tôi là bạn cùng phòng trước đây, cho nên Trần Thuỷ cậu hãy cẩn thận một chút, chúng tôi có thể kết thành một chiến tuyến thống nhất để đối phó với cậu đấy".

Thấy Tô Tiêu nổi giận đùng đùng như vậy, lúc đó Trần Thuỷ mới cúi gằm mặt xuống không hé răng nửa lời.

Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều không nói điều gì khó nghe chính là để sau này cô ấy phải chú ý hơn.

Sự việc này là mâu thuẫn đầu tiên ở phòng mới, đồng thời cũng thiết lập nên "địa vị" và mối kết giao của bốn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.